Chap 3
Chiều, các buổi chiều thứ 2-3-5 trong tuần thì toàn bộ các lớp học cũng như sân trường đều thuộc quyền sở hữu của 11A, vì chỉ có mỗi lớp này học-lớp học của những tiểu thư công tử đạt IQ cao ngất ngưỡng.
Sân trưởng rộng lớn chỉ có khoảng 25 người. Từng nhóm từng nhóm vui chơi cùng nhau. Đám nam sinh tận dụng thời cơ quãng bá về hợp đồng của công ti. Còn các nữ sinh vừa đi vừa bàn về những mẫu thiết kế nổi tiếng, những thiếu gia nhà giàu đẹp trai. Giống như một buổi dạ tiệc ngoài trời của giới thượng lưu.
Bên chiếc ghế đá tại một nơi khá yên tĩnh. Băng Thư vẫn cái biểu cảm lạnh băng cùng chiếc tai nghe và một quyển sách. Cô chẳng hứng thú với những việc thế này. Chính vì sinh hoạt trong cái ngôi trường toàn sự giả tạo này, cô tự tạo cho mình một vỏ bọc như vậy. Sự lạnh lẽo, thờ ơ với tất cả.
“Thư! Cậu đang đọc gì vậy” Một giọng nói tinh nghịch kề bên tai cô. Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang, là Như, cô bạn mới. Chẳng buồn đáp lại nó, cô gấp cuốn sách rồi đưa lên trước mặt nó. Dòng chữ “Ngày của quỷ” đập vào mắt nó khiến nó muốn cười chẳng cũng chẳng được. Đúng là một cô gái kì lạ mà, cô không còn truyện nào vui vẻ hơn à. Nó than thầm nhìn Thư. Cô đã trở lại với công việc ban đầu – đọc sách.
“Vũ!!! Vũ tới kìa” Nữ sinh với mái tóc uốn lọn hét lên, khuôn mặt biểu cảm vui vẻ. Ngay lập tức mọi ánh nhìn đều hướng theo ánh nhìn của cô ta. Băng Thư rời mắt khỏi những dòng chữ, nhưng cũng không ngẩng đầu lên. Phía bên cạnh, Như cũng nhìn theo.
Một cậu học sinh với khuôn mặt baby đẹp tuyệt, đôi mắt nâu đen tràn ngập ý cười, từng bước đi khoan thai về phía đám bạn. Cậu nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng mặt trời
“Chào mọi người”
Tiếng nói trầm ấm có chút tinh nghịch cất lên, làm tất cả nữ sinh của lớp. Dù cho mỗi ngày đều nhìn thấy, nhưng họ vẫn không thể cưỡng lại vẻ đẹp của cậu-Võ Hoàng Minh Vũ, Thiên thần của The Royal.
“Vũ” Một tiếng nói rất nhẹ nhàng vang lên. Rất nhẹ thôi, nhưng cũng khiến mọi ngươi im bặt. Tất cả hướng về phía âm thanh được phát ra. Như cũng giật mình nhìn Thư. Cô gái lạnh lùng này mà có thể cất giọng với âm thanh nhẹ nhàng mang theo ngọt ngào thế này sao?
Vũ quay sang nhìn Thư, cậu mỉm cười tiến lại. Vẫn là giọng nói ấm áp
“Mình đây”
“Sao sáng nay cậu không đi học” Thư nhìn Vũ, đôi mắt vẫn không còn nhìn thấy vẻ sắc lạnh mà thay vào đó là sự dịu dàng, quan tâm. Nhìn cô bây giờ, Như không dám tin là người sáng nay và mới lúc nãy đã làm cô rét run vì đôi mắt đó. Còn Vũ, cậu chỉ gãi gãi đầu cười trừ.
“Mình làm biếng, dù sau mình không đi học cũng được mà”
Như nhìn Vũ, ấn tượng đầu tiên của nó về con người này là “tự cao”. Gì chứ? Dù cho cậu ta giỏi cỡ nà thì cũng nên đi học chứ. Nếu như nói kiểu cậu ta thì học sinh lớp này cần gì đi học vào buổi sáng nữa. Nó nhìn xem phản ứng Thư. Cô chỉ lắc đầu như kiểu đã quen rồi. Nhưng ngay sau đó, nó nhìn thấy một nụ cười nhẹ trên môi cô. Bởi vì mái tóc dài đã che khuất nên có lẽ không dễ nhìn thấy, nhưng nó ngồi cạnh cô, không thấy họa có bị mù. Và sau khi chứng kiến nụ cười đó, nó gần như đơ mất vài giây. Nụ cười đấy chỉ nhẹ thôi, và thoáng qua như một cơn gió. Nhưng nó rất đẹp. Rất hiền. Như nụ cười của nữ thần ấm áp, cùng với hai chiếc răng khểnh rất đáng yêu nữa. Nó khó hiểu nhìn Thư. Cô cười đẹp như vậy, sao lại không cười, sao lại tạo cho mình sự lạnh lẽo như vậy….. Và tại sao, cô lại cười vì cậu con trai kia? Nghĩ đến đây, nó hơi khó chịu.
“Ai đây?” Đang miên man trong suy nghĩ, nó bổng bị Vũ kéo giật ra ngoài. Nó ngước lên nhìn Vũ, hơi cười
“Mình là Như, minh mới nhập học thôi. Cậu tên Vũ à?”
“Ừm, rất vui làm quen.” Vũ cười tươi, chìa tay ra trước mặt nó như kiểu chào đối tác. Nó vừa định bắt tay Vũ thì có một giọng nói “thánh thót” ngăn nó lại
“Vũ à, đừng giao lưu với hạng Trung lưu thấp kém này” Là cô gái đụng trúng nó sáng nay. Phải rồi, sao nó quên mất cô ta cùng lớp với nó nhỉ?
Vũ quay sang cô ả, nhíu mày khó hiểu
“Hạ Nhi, cậu nói vậy là sao?”
Thì ra cô ta tên Hạ Nhi. Nó nhìn qua một lượt đánh giá cô ả. Mắt to, da trắng, môi đỏ. Có thể coi là một hotgirl, bất quá một móng chân của nó cô ta cũng không bằng (Sandy: xuống giùm/ Dâu: Sự thật).
Hạ Nhi cười tươi nhìn Vũ. Rồi quay ngắt 180 độ đánh mắt khinh khỉnh về phía nó.
“Thứ hạng thấp kém đó không đáng để cậu quan tâm đâu. Cô ta chỉ quấn lấy những người thượng lưu chúng ta để trèo cao thôi. Sáng nay cô ta còn quấn lấy Băng Thư nữa đấy” Giọng cô ả mang theo sự khinh bỉ và giận dỗi. Ả cúi xuống cười tươi tắn nhìn Băng Thư “Phải không Thư?”
Nó nhíu mày nhìn Hạ Nhi. Cô ta điên à. Lợi dụng để trèo cao? Ai lợi dụng ai vậy? Cô ta cũng đang lấy lòng Thư kìa. Xin lỗi chứ, lợi dụng sao? Sợ rằng chỉ cần cái búng tay của nó cũng khiến cô ả ra đường mà ở. Nó quay sang nhìn Thư. Thư vẫn chỉ im lặng. Gương mặt Hạ Nhi đỏ bừng lên vì bị bơ nhưng cũng ráng nhịn, ả quen việc này rồi. Ả biết Thư không thích xen vào rắc rối nên tự mặc định cho rằng sự im lặng của cô là đồng ý. Nhưng khi vừa định đắc ý thì đột nhiên Thư ngước mặt lên. Đôi mắt sắc lạnh xoáy sâu vào Hạ Nhi làm cô ả giật mình lùi ra một bước. Thư gấp quyển sách, đứng lên. Nhẹ nhàng lướt qua Hạ Nhi và cũng nhẹ nhàng để lại 2 từ lạnh lẽo.
“Ngu ngốc”
Thư đã đi khuất nhưng Hạ Nhi vẫn như còn đứng hình. Băng Thư vừa nói gì thế? Trước nay chẳng phải những chuyện thế này cô đều bỏ ngoài tai sao? Sao bây giờ cô lại lên tiếng chỉ vì một con nhỏ hạ đẳng này? Hạ Nhi hướng đôi mắt như muốn thiêu cháy mọi thứ về phía Như. Nó là cái thá gì? Tại sao sáng nay là anh Thiên, chiều nay lại là Băng Thư lên tiếng giùm nó. Hạ Nhi quay sang như tìm kiếm sự đồng tình của Vũ, nhưng cậu đã biến mất từ lúc nào. Ả điên tiết dậm chận quay đi.
Như nhìn theo Hạ Nhi nhếch mép. Rồi lại nhớ tới Thư. Một cô gái thú vị. Lúc thì thờ ơ với mọi thứ, tưởng chừng mọi thứ cô đều không để mắt nhưng kì thực lại biết tất cả. Lúc thì lạnh lùng như băng, lúc lại dịu dàng, quan tâm. Và nó cũng không ngờ cô lên tiếng giùm nó. Cô bạn này, nó muốn biết cô thật sự là con người như thế nào
Ít người đọc *tự kỉ-ing*
Hiu hiu, ai đọc thì nhớ để lại comt nha T^T