Chap 7
“…Tiếp theo chương trình là phần chính của ngày hôm nay. Cuộc thi văn nghệ chính thức bắt đầu” Chàng MC điển trai vừa nói xong, bên dưới rộ lên tràng pháo tay vang dội. “Đầu tiên là màn trình diễn của khối 10.”
Mọi thứ cứ tiếp tục cho tới phần diễn của khối 11.
Đèn sân khấu đều tối om. Chỉ thấy thấp thoáng ba thân người. Khán giả hồi hộp chờ đợi. Chợt tiếng đàn piano vang lên. Nhẹ nhàng, êm ả. Ánh sáng từ sàn nhà đột nhiên hắt lên. Bao quanh lấy con người cùng chiếc đàn. Hiện lên trong bóng đêm là một chàng trai trong bộ vest trắng. Gương mặt tựa thiên thần. Từng ngón tay lướt trên phím đàn tạo nên những thanh âm tuyệt hảo. Bên dưới đám nữ sinh rộ lên. Vũ quay xuống nở nụ cười. Nghe những tiếng trái tim rơi của bao cô thiếu nữ. Rồi bên phải sân khấu. Tiếng violin réo rắt du dương cất lên. Hòa quyện cùng tiếng đàn càng trở nên kì diệu. Ánh sáng cũng từ phía sau tạo nên vầng hào quang xung quanh cô gái đáng yêu trong chiếc váy trắng tinh khiết. Như chìm trong điệu nhạc. Cánh tay kéo cung đàn nhẹ nhàng tạo nên những cung nhạc lúc trầm mạc lúc vút cao làm lay động bao trái tim nam sinh trong trường. Hai âm thanh cứ tiếp tục quyện với nhau. Cho tới khi một giọng ca cất lên khiến toàn trường như vỡ tung. Giọng hát trong trẻo, cao vút, thánh thót như tiếng sơn ca. Lại một ánh đèn nữa. Từ từ sáng lên từ trên mái vòm rọi xuống. Thư hiện ra dần. Vẫn chiếc váy đen rất sang trọng. Mái tóc được thát kiểu lệch sang một bên. Cô đứng đó. Khuôn mặt mộc vẫn rất thu hút. Vẫn tiếp tục hát. Nhưng bước chân từ từ đi chuyển sang bên trái, tiến gần đến Vũ. Cô cười nhìn cậu. Vũ cũng ngước lên nhìn cô. Rồi cả hai cùng song ca điệp khúc. Hai giọng hát cứ tiếp tục làm say đắm bao người. Như kéo dây đàn. Dù đã tiết chế nhưng cánh tay cầm cây kéo cứ như muốn bẻ gãy nó vậy. Tại sao vậy chứ? Sao Thư chỉ cười với Vũ chứ? Ngay cả đến đây cũng không đến một lần. Nó thấy khó chịu. Cuối cùng cũng tới phần hát của nó. Nó buông chiếc Violin xuống, cầm lấy mic. Giọng hát cất lên. Ấm áp, tràn đầy sức sống. Nhưng có chút gì đó... Nó tiến đến chỗ Thư.
Thư đang hơi dựa vào khung đàn. Đột nhiên có bàn tay nắm lấy tay cô từ phía sau. Như kéo cô trở lại giữa sân khấu. Cô nhìn nó. Nó thì cứ vô tư hát tiếp. Gương mặt rõ ràng đắc ý.
Rồi nhạc tự đệm cũng thôi. Nhạc nền của máy cũng bật lên. Vũ nhìn hai cô bạn. Bí ẩn nở nụ cười thích thú. Rồi cậu cầm mic tiến lên. Rất tự nhiên chen giữa hai người mà hát. Kín đáo nhìn nét mặt của Như rồi quay sang vừa cười vừa hát nhìn Thư. Tất nhiên Thư cũng rất vô tư cười nhìn cậu. Mà bên này Như đang cố mà gặn ra nụ cười. Tới câu hát của mình. Nó lách người chen vài đứng giữa. Quay sang song ca cùng Thư. Tay cũng nắm tay Thư một cách thân thiết, còn ẩn ý đánh sang Vũ cái nhìn đắc ý. Vũ muốn cười, muốn lăn ra mà cười cơ. Haha. Hai cô bé này… Haha.
Cuối cùng phần thi cũng kết thúc. Để lại không ít ấn tượng cho hội bách nữ toàn trường.
Cả ba xuống sân khấu. Vừa đặt chân xuống bậc thềm là Vũ đã ôm bụng… cười sặc sụa. Như và Thư ngơ ngác nhìn chẳng hiểu gì. Cuối cùng thì Như cũng hiểu ra. Cái trò vừa nãy trên sân khấu. Không ai khác do tên này bày ra. Mặt nó đỏ gay gắt. Lột ngay đôi giày cao gót đập vào lưng cậu
“Cậu cười cái gì hả. Tên điên này. Chết đi”
“Ay ay. Tớ chỉ cười thôi mà. Có làm gì đâu. Tớ xin lỗi, xin lỗi. Hahahaa” Vũ đưa tay đỡ lấy mấy cú đánh của nó. Miệng liên tục xin lỗi. Nhưng mà… thật sự không hề có cảm giác hối lỗi tí nào. Cứ há miệng và cười như thế càng khiến mặt Như đỏ hơn, càng đánh mạnh hơn.
Thư nhìn họ. Cô thấy có chút khó chịu. Nhưng cũng bất giác nở nụ cười. Cô buồn vì cái gì? Vì Vũ thân thiết với người con gái khác. Cô cười vì cái gì? Phải chăng là vì sự đáng yêu của người nào đó?
Vũ thì vẫn cứ cười Như. Cái nụ cười tinh nghịch đó vô tình lọt vào tầm mắt của con người trong góc phòng. Thiên cười, bạn của em gái cậu cũng dễ thương quá đấy chứ. Nhưng cô em gái đáng yêu của anh đang tức giận mà vùng vằng quay đi chỗ khác. Ay, con bé giận dỗi ai cũng không phải chuyện gì to tát, có điều nếu đến tối mà nó chưa nguôi giận thì người khổ chính là anh a. Thiên vừa định chạy theo thì nghe tiếng MC vang lên
“Sau đây là phần trình diễn của bạn Hoàng Thiên và bạn Duy Phong khối 12!”
Tiếng của MC vừa dứt, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Cũng phải thôi, phần diễn của Hội trưởng và Hội phó của Hội học sinh mà.
Sân khấu tối đen như mực. Im lặng. Bỗng đâu một giọng hát cất lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Giọng hát ấm áp tựa như ánh nắng mặt trời ấy là không biết bao nhiêu trái tim nữ sinh chết lặng. Thiên hiện ra giữa vòng ánh sáng vàng ấm trong bộ áo sơ mi trắng với chiếc cravat thắt lỏng buông hờ hững trên cổ cùng với quần jeans đen ôm lấy đôi chân thon gọn. Bộ quần áo vừa vặn tôn lên thân hình cao ráo sáu múi hoàn hảo cùng gương mặt đẹp tựa thiên thần. Anh từ từ tiếng ra giữa sân khấu. Ánh sáng dõi theo từng bước đi của anh. Cùng lúc, một góc khác vang lên tiếng guitar nhẹ nhàng. Giữa sân khấu, Phong đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, anh vẫn luôn hoàn hảo như thế. Trong chiếc áo sơmi đen tuyền được tháo bung hai nút đầu làm lộ ra vùng da cơ múi hơi rám nắng cực kì quyến rũ đốn ngã hơn 2000 nữ sinh toàn trường, chiếc quần jeans xám cố ý tạo thêm phài vết rách ở đầu gối mang thêm phần bụi bặm. Ngón tay anh chậm rãi gảy từng nốt nhạc. Hoàn toàn đối lập với Thiên, Phong chính là ác quỷ, chàng ác quỷ quyến rũ và thu hút. Thiên từ góc sân khấu từ từ bước đến gần Phong. Như những gì đã tập trước cậu dùng ánh mắt ấm áp nhìn anh. Phong cũng nhìn Thiên. Giữa luồng ánh sáng. Họ tạo nên một bức tranh hoàn hảo đẹp tuyệt vời. Người ngoài nhìn vào (nói chính xác là bọn hủ chúng tớ nhìn vào) thì thật là thấy có gian tình giữa hai người này nha.
Lúc này, sau cánh gà đang có một ánh mắt dõi theo họ. Vũ đứa ánh mắt đầy sự hỗn độn nhìn cặp đôi trên sân khấu, ánh mắt lo lắng bồn chồn khó tả. Hai người đó thật đẹp đôi. Cậu công nhận như vậy. Nếu họ là thiên thần và ác quỷ, thì cậu chỉ là một người quá đỗi bình thường. Nếu họ có gì đó thật, thì cậu đâu có lý do gì để phản đối chứ? Cậu quá nhỏ bé. Nhưng mà dù sao cậu cũng đã làm bao nhiêu điều cho Phong. Từ ngày chị ấy ra đi, cậu đã là người ở bên an ủi, chăm sóc anh ấy. Cậu biết tình cảm của anh dành cho chị là khó mà phai nhạt, nhưng cậu vẫn ở bên, vẫn chờ đợi, đợi một ngày anh có thể hiểu và cho cậu một cơ hội. Nhưng bây giờ thì cậu thật sự rối bời. Cậu lo sợ. Sợ rằng Phong sẽ thật sự, rời xa cậu.
Nét mặt Vũ ngày càng thay đổi theo từng hành động của hai người bọn họ. Phía sau, Như cũng nhìn hai con người kia cùng sắc mặt cậu bạn mà thật muốn lăn ra mà cười. Vũ ơi là Vũ, cậu cười tôi rồi cậu cũng giống vậy thôi. Nhìn cậu ai mà chả biết cậu thích Phong chứ. Mà cậu đang ghen một cách quá nực cười. Hơn ai hết tôi hiểu rõ hai người kia chẳng có gì cả. Anh hai tôi chẳng đời nào thích cái tên lạnh lùng như Phong đâu. Có thích thì cũng thích người như cậu cơ. Cần tôi làm mai không? Đó là những suy nghĩ của Như lúc này. Haha. Chuyện càng lúc càng hay mà.