Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sưu tầm » Truyện dài

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next

Mạc Tà

13/6/2014, 13:23

#11
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]


Phần 6: Điều “quan trọng nhất” trong tình yêu 

Bất kể là điều gì trong cuộc sống: gia đình, tình yêu, bạn bè, công danh sự nghiệp hay đơn giản chỉ là cảm xúc thì cũng có những cung bậc của nó. Cuộc sống vốn dĩ giống như một con đường của những tay đua kỳ cựu, cuộc sống cũng giống như một cuộc chơi có cấp bậc và thứ hạng, mới bắt đầu mọi thứ sẽ êm đẹp dễ dàng, nhưng càng lên bậc cao thì càng hiểm trở. 


Những người tham gia vào cuộc chơi thuộc những loại người khác nhau trong cuộc sống, có người mong muốn chiến thắng, có người thích chiến thắng và có người chỉ thích khám phá. 
• Người muốn chiến thắng sẽ bằng mọi cách để có thể về đích mặc cho bao nhiêu gian nan, mặc cho họ có phải bỏ mạng mình vì cuộc chơi. 
• Người thích chiến thắng bắt đầu cuộc chơi một cách hăng say nhưng lại vội vàng từ bỏ cuộc chơi chỉ vì những gian nan mà họ nghĩ bản thân không thể nào vượt qua. 
• Người thích khám phá là người duy nhất ung dung đi qua mọi con đường và dừng lại khi nào họ cảm thấy đã thoả mãn sở thích khám phá. 


Cuộc sống đa dạng, con người đa dạng, nhưng cuộc đời mỗi người chúng ta nếu như không trải qua gian nan, đau khổ thì sẽ chẳng bao giờ nhận ra được mục đích của cuộc đời là gì. Khi một cơn bão lớn ập đến: người chạy trốn, người cam chịu số phận nhưng cũng có người đối mặt và giải quyết. Bất kể bạn là ai trong ba người kia, thì khi cơn bão kết thúc cũng là lúc bình minh hé lộ, giá trị của ánh nắng lúc này mới thật sự được nâng cao.Và nếu như trong tình yêu, không có giông bão. . . sẽ chẳng bao giờ người yêu nhận thấy được giá trị của những ngày tháng được ở cạnh nhau trong êm đềm, chẳng bao giờ nhận ra được đâu mới là điều quan trọng nhất đối với bản thân. 
Khi cơn giông ập tới, trong Bi và Thư ai sẽ là người chạy trốn, ai sẽ là người cam chịu số phận và ai sẽ là người đấu tranh đến cùng? 
. . . 
Trong một ngày vào cuối tuần thứ 3 của năm học, Trâm Anh vô tình nghe được câu chuyện về Thư từ một số người bạn. 

- Sao hả Yến? Điều bạn nói là chính xác chứ? Thư quen một công tử con nhà đại gia và đang ở nhà người đó luôn sao? Thế chẳng phải ăn bám trắng trợn à? 

- Hèn gì đồ nó dùng toàn là hàng hiệu! 

- Đúng là dân đào mỏ rồi! 

- Ghê thật! 
Trâm Anh vốn dĩ là đứa con gái kiêu kỳ, bình thường ít trò chuyện thân mật với ai nhưng vì âm mưu làm xấu mặt Thư, Trâm Anh đành hạ thấp lòng tự cao đến dò hỏi nhóm của Yến. Sau khi dò hỏi được chút ít thông tin Trâm Anh không đắn đo hẹn Thư ở một quán kem gần đó rồi châm chọc: 

- Thư này! Sống ở nhà giàu như vậy chắc là sướng lắm nhỉ? Bạn với anh chàng đó chắc là cũng làm trò người lớn rồi đúng không? 

- Bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi những điều vớ vẩn như vậy à? 

- Vớ vẩn? có thật vậy không hay đó chính là điểm yếu mà bạn sợ mọi người biết? 
Thư cười nhạt: 

- Thì ra bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi về điểm yếu của mình sao? Không phải bạn tài giỏi lắm sao? Nếu đã vậy thì hãy tự mà đi tìm ra điểm yếu của mình. . . còn về chuyện sống chung với người yêu. . . anh ấy không phải là điểm yếu của mình! Chính gia đình anh ấy chọn trường này cho mình và sự có mặt của mình trong gia đình đó cũng được tất cả những người lớn trong nhà đảm bảo! Tốt nhất là bạn hãy chú tâm vào học và đừng moi móc chuyện của mình nữa! 

Thư “xách ba lô lên và đi” . . . thẳng về phía trụ chờ xe bus mặc cho Trâm Anh tức giận bậm môi, nắm chặt tay vì không đủ cơ sở để đe doạ Thư. Nhưng không có gì là khó nếu chúng ta không chịu cố gắng, Trâm Anh quyết định đón taxi theo sau xe Thư và lần ra được nhà của Bi. 

Trong một khu hạng A của thành phố, ngôi nhà của Bi nằm độc lập trong một khu vườn nhỏ nhưng kiến trúc thuộc loại sang trọng bậc nhất. Đứng từ xa nhìn vào Trâm Anh không thể thấy hết kiến trúc bên trong nhưng chỉ nhìn cái cửa cổng tự động nhận dạng người là biết được gia đình đó có bề thế. Trâm Anh tiến lại gần cánh cổng và đọc dòng chữ trên bảng số nhà màu vàng đồng: “ Tổng Giám Đốc Cty Nông nghiệp và Chăn nuôi A” 
Suốt mấy tuần sau đó Trâm Anh vẫn miệt mài điều tra cuộc sống gia đình mà Thư đang ở, không ngại bỏ các buổi học trái buổi, nâng cao và kể cả học thêm. Sau khi dốc hết thời gian và công sức để tìm hiểu thì điều duy nhất mà Trâm Anh có thể tìm được là facebook của Bi. Ngay tối hôm đó Trâm Anh gửi tin nhắn cho Bi và trò chuyện thân mật. 
. . . 
Tám giờ tối tại nhà Bi: 
- Mẹ à. . . con định sắp tới có vài ngày nghỉ của Thư hai đứa sẽ tổ chức một bàn tiệc để mừng nửa năm quen nhau! 

Mẹ xếp đống quần áo phụ Bi cũng gật gù theo: 

- Mẹ không có ý kiến nhưng tuần tới cha con đi công tác rồi! Con có định hỏi qua ý kiến cha không? 

- Mẹ cũng biết tính cha. . . con có hỏi cũng gật thôi mà! Trước giờ có khi nào cha phản đối điều con thích đâu! 
Mẹ Bi lại gật đầu: 

- Con nói cũng đúng. . . cha của con vốn rất yêu thương con mà. . . nhưng mà Thư thì sao con hỏi ý nó chưa! Mà sao hôm nay Thư về muộn vậy? 

- Hôm nay Thư phải học thêm mà mẹ! Thư nói tự đi xe bus về. . . chắc là trễ xe thôi! 

- Lẽ ra con nên đi rước vợ mình chứ! – Mẹ chọc ghẹo 

- Mẹ à! Nhưng con cũng không thể làm điều mà vợ con không thích được! Thư muốn đi xe bus cho thoải mái! 
Mẹ cười lớn: 
- Chứ không phải trình độ lái xe của con làm nó sợ không dám đi nữa à! 

- Con. . . không đùa đâu! 

Bi giận bỏ ra ngoài, mẹ vẫn nói với theo: 

- Đừng giận mẹ mà Bi hâm!!! 

- Giận rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

- Nhóc này! – Mẹ xụ mặt buồn hiu 

Vừa lúc Thư về nhà, chạy ngay lên phòng thở dốc: 

- Mệt quá hic! 

- Sao vậy con? Sao mồ hôi quá trời vậy! 

- Mãi ngồi nghịch điện thoại xe chạy đi một đoạn khá xa. . . con phải chạy bộ trở lại! 

- Con giống Bi từ khi nào thế? Cứ cắm đầu vào điện thoại như vậy hại mắt lắm! 

- Ủa mà. . . Bi ác ma đâu rồi ạ! 

- Cô mới chọc thế là giận đi xuống dưới rồi. 

- Lúc nảy con không thấy ở phòng tiếp khách? 

- Chắc là nó lại lục bếp đó! 

Thư xin phép mẹ rồi xuống bếp, đúng ngay là nhóc nhà ta quậy tưng cái bếp lên. Đồ đạc để lung tung, Thư than phiền: 
- Bi ơi là Bi. . . cậu lại hành xác mấy cô giúp việc đấy à! 

- Có đâu. . . nó để sẵn ở đó rồi mà! – giả nai 

Thư gõ vào đầu Bi rồi la: 

- Đừng có nói dối với tớ! cóc cho một phát nè! 

Ngay lúc Thư định cóc thêm mấy cái nữa lên đầu Bi thì Bi đã nhanh tay giữ tay Thư lại rồi kéo về phía mình, hôn lên trán Thư một cái. Thư đẩy Bi ra đấm vào ngực Bi: 

- Bày bừa nhiều quá định cho ăn trứng chiên hay là cơm cháy đây? 

- Súp cua nha! Mẹ dạy nấu từ sáng mà bỏ tủ lạnh giờ mang ra hâm nóng lại! 

- Để xem! 
Thư rửa tay nhanh rồi măm ngay chén súp cua nóng mà Bi mới hâm nóng. Súp có hơi mặn một chút nhưng trong lòng Thư luôn thấy ngọt ngào vô cùng. Mà hầu như. . . bất kỳ món ăn nào mà Bi làm cho Thư dù khó ăn đến đâu cũng thấy ngọt ngào. Sức mạnh của tình yêu dường như là viên thuốc kỳ diệu mà khi uống vào mọi thứ trở nên như ý muốn. 
. . . 
Tối hôm đó, như mọi ngày khi Thư học bài thì Bi lên Facebook 

- Cậu tạo tài khoản facebook cho tớ đi! 

- Cậu không lo học mà đòi chơi facebook làm gì? 

- Ai biết được cậu một vợ hay mười vợ trên đó. . . suốt ngày cứ lên facebook hoài! 

- Cậu ghen à!- Bi lém lỉnh 

- Cho là vậy cũng được. . . tạo đi không thì tối khỏi ngủ cùng! 

Bi tạo cho Thư một tài khoản và để trạng thái đang hẹn hò với Thư trên đó. Trâm Anh vừa nhìn thấy dòng chữ: 

“Bi ác ma đang hẹn hò với Thư thiên thần” thì nhanh tay gửi ngay tin nhắn cho Bi dò hỏi. 

“ Thư và anh quen nhau lâu chưa?” 

“Gần sáu tháng rồi em!” 

“Hai người sống chung nhà vậy sinh hoạt cũng khó nhỉ?” 

“Mọi chuyện vẫn tốt mà em!” “Anh không sợ. . . Thư có em bé à? Đang học mà . . .!” 

“Thư và anh!. . . làm sao có em bé được Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 3494493907 “ 

“Ủa sao vậy anh?” 

“Thì anh là con gái mà!” 

“Con gái !??!” 

Trâm Anh dụi mắt trước màn hình máy tính không tin được. . . 
“Đúng rồi em!” 

“Nhìn hình anh em cứ tưởng con trai mà!” 

“Anh là transguy. . . trong giới tính thứ ba. . . con gái ăn mặc như con trai và yêu con gái!” 

“Thì ra là vậy. . . hihi em bắt đầu thích rồi đó nha! Mà thôi giờ em phải đi học bài anh cứ chơi đi ha. . . mai em lại online!” 

“Ok. . . bye em!” 

. . .
Mạc Tà

13/6/2014, 13:23

#12
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]


(tiếp phần 6) 

Ngay ngày hôm sau tin đồn của Thư lan khắp trường, ở đâu cũng xì xầm chuyện Thư là đồng tính, lớp trưởng của lớp 9A1 người được dự vào đội tuyển học sinh giỏi là đồng tính và đang sống chung với người yêu như vợ chồng. Một số nữ sinh khác tỏ ra bình thường nhưng một số thành phần ghen tỵ với thành tích của Thư hoặc có tư tưởng bảo thủ thì tỏ ra kỳ thị và có những lời lẽ khó nghe. Nhưng Thư mặc kệ, Thư vào lớp tìm Trâm Anh vì khi tin tức tung ra người mà Thư nghĩ đến đầu tiên là Trâm Anh, nhưng sự thật không như mong đợi của Thư, khi vào lớp Thư ngỡ ngàng nhìn thấy Trâm Anh đang lớn tiếng với một số bạn trong lớp: 

- Đồng tính thì có gì đâu mà phản đối. . . miễn là người ta học tốt và sống tốt là được. . . dù gì cũng chung một lớp sao các bạn có thể nói Thư như vậy! – Trâm Anh to tiếng 

- Ủa!. . . sao bênh vực dữ vậy? không phải Anh cũng ghét Thư sao? 

- Lúc trước vì không hiểu nên Anh mới như vậy! Còn giờ thấy được năng lực của Thư rồi! 

- Chắc mày cũng là les nên mới nói bênh cho con Thư ! 

- Là Les thì sao chứ?!?! – Trâm Anh to tiếng hơn 

Thư vào lớp, mọi suy nghĩ bị phá tan đi: “Không lẽ không phải là Trâm Anh!. . .mình không thể nghĩ xấu người khác được!”. 
Thư đành im lặng về chổ ngồi, giờ ra chơi Trâm Anh đến bàn của Thư đưa lon nước và trò chuyện thân mật: 

- Thư có sao không? 

- Không sao! Cám ơn Anh nha! 

- Thật sự thì Anh đã nghĩ xấu Thư là sống với con trai. . . nhưng nghe một số bạn kia nói Anh thật sự rất ngạc nhiên! Mạnh mẽ lên nha Thư! 

- Ừ cám ơn Anh nha! 
Trâm Anh cúi mặt lý nhí: 
- Thật ra Anh cũng có cảm tình với con gái . . . Thấy Thư như vậy thật hạnh phúc quá! 

- Thật vậy sao? 

- Bí mật nha. . . Anh chưa muốn công khai bây giờ. . . chưa đủ can đảm. 

- Ok! 
. . . 
Tối hôm đó, Thư đem chuyện kể cho Bi nghe. . . Bi có hơi buồn vì chuyện đó làm ảnh hưởng khá nhiều đến Thư, nhưng Thư vẫn luôn miệng nói mình không sao. An ủi Bi đừng quá lo cho Thư vì Thư biết phải đối mặt như thế nào. 
Mãi suy nghĩ về việc mọi người làm sao biết được chuyện này thì Bi chợt nhớ ra đã nói với một người trên facebook về việc Bi là transguy. Bi liền lên facebook để tìm người đó nhưng hoá ra đó chỉ là tài khoản ảo, đã khoá mất. 

- Cậu có nghĩ nhỏ Trâm Anh gì đó làm không? Vì hôm qua tớ vừa nói mình là con gái với một facebook lạ . . . tớ không ngờ sự việc lại ra thế này! 

- Không đâu. . . lúc đầu tớ cũng nghĩ thế nhưng sáng nay Trâm Anh đã bênh vực và còn khuyên tớ rất nhiều. . . cậu ấy cũng nói bản thân là Les mà? 

- Les sao? Vậy chắc đúng rồi. . . vì hôm qua tớ nói là Transguy chứ không nói là Les. . . chắc có ai khác nữa! Dù sao tớ cũng xin lỗi cậu vì chuyện này mà . . . 

- Thôi đi ngủ nào! Đừng suy nghĩ nữa! 

Sáng hôm sau cô chủ nhiệm gặp Thư về vấn đề đó. . . 
- Em cũng biết trường chúng ta rất nghiêm ngặt . . . cô sợ tin đồn làm em mất vị trí tham gia thuyết trình sắp tới. . . 

- Em xin lỗi vì cô đã tin tưởng em mà em lại để chuyện cá nhân ảnh hưởng như vậy! 

- Em yên tâm . . . dù sao cô cũng ủng hộ em hết mình! Yêu là điều hoàn toàn tự nhiên mà! Tình yêu chân chính đâu có phân biệt giới tính! 

- Không ngờ cô lại thoải mái như vậy! 

- Em biết không . . . cô đã có gia đình ở tuổi hai mươi sáu. . . dù cô còn rất trẻ nhưng hạnh phúc lại đổ vỡ và chồng cô lại theo người phụ nữ khác. . . đã có lúc cô đánh mất niềm tin từ người đàn ông. . . khi bắt đầu đi dạy cô thường đọc nhiều truyện để có thêm kinh nghiệm dạy Văn và vô tình đọc được một câu chuyện tình yêu về giới tính thứ ba. . . lúc đó cô mới ngộ ra được vì sao chân lý tình yêu không thể bó buột con người. . . dù là giới tính gì người ta khi đã thật lòng thì cũng sẽ bằng mọi giá mang lại hạnh phúc cho nhau! Cô tin là em cũng như vậy! 

- Em cám ơn cô! Cô thật sự đã động viên em rất nhiều! 

- Nếu có thời gian rảnh thì đọc thử câu chuyện đó đi. . . cô sẽ gửi mail cho em. . . hoặc em cũng có thể tìm trên mạng nữa. . .hôm qua tớ yêu cậu nhưng hôm nay hết rồi của Aglee em đấy! 

- Dạ em sẽ đọc. . . cám ơn cô! 

- Thôi giờ em về lớp làm biên bản snh hoạt đi! 

- Dạ! 

Cuối giờ Trâm Anh lại gặp riêng Thư và nói chuyện: 

- Không phải cậu rất thích thuyết trình sao. . . vì chuyện này mà bỏ qua cơ hội cũng thật là tiếc. . . sao cậu không gặp Hiệu trưởng nói dối là không phải để có thể. . . 

- Liệu có được không. . . 

- Dù sao cậu cũng sẽ ảnh hưởng đến việc giới thiệu qua trường cấp ba đó. . . 

- Mình sẽ suy nghĩ lại. . . từ nay đến ngày hôm đó bằng mọi giá mình phải chấp nhận từ bỏ một trong hai thôi! 

- Chẳng phải cô Hiệu trưởng nói chỉ cần chối bỏ là cậu có thể tham gia sao? Cô Hiệu trưởng là người cực đoan nên không chấp nhận chuyện này đâu! 

- Ừm. . .tớ biết rồi! 

Thứ năm tuần đó tức là trước ngày thuyết trình Bi và Thư có dịp ngồi lại với nhau để nói chuyện: 
- Cậu đã quyết định chưa? Nối dối một vài lần có sao đâu! 

- Sao cậu lại nói vậy? 

- Thì về bài thuyết trình. . . không phải nó quan trọng lắm sao? 

- Chẳng lẽ cậu không nghĩ với tớ cậu cũng quan trọng sao? 

- Không phải! chỉ là tớ lo cho cậu thôi! 

- Sao cậu không có niềm tin gì hết vậy. . . 
Bi cười: 

- Tin điều gì bây giờ. . . thì cũng tại tớ mà cậu mới ra thế này! 

- Vậy sao? Vậy là giờ cậu định rút lui ngay giữa cơn giông bão à? Còn đâu nữa bản lĩnh mà tiến về phía trước chứ? 

- Thật ra tớ cũng sợ lắm chứ. . . biết đâu được mà cậu bỏ rơi tớ? Đâu biết được cậu sẽ chọn điều gì? 

Thư nói trong nước mắt: 

- Vậy mà tớ cứ tưởng là cậu luôn hiểu bản thân tớ sẽ chọn điều gì chứ! Cậu thật là ích kỷ. . . 

- Tớ . . . xin lỗi! 

- Cậu ra ngoài đi. . . tớ muốn ở một mình để suy nghĩ xem sẽ chọn cái gì! 

Tối đó Bi ngủ với mẹ. . . ngày mai là kỷ niệm nửa năm yêu nhau mà hôm nay lại to tiếng, Bi ôm mẹ rồi khóc thầm: 
- Giá mà con không đề nghị cho Thư vào trường Chuẩn. . . 

- Con hối hận và lo sợ à? 

- Con quên mất cô Hiệu trưởng là người kỳ thị đồng tính! Con sợ Thư không đủ can đảm! 

Sao con không tập cách tin và tình yêu! Mẹ nghĩ cho dù là giông bão hay sấm chớp trong cuộc sống. . . dù là thiên tai hay hoạn nạn chỉ cần ta có lòng tin là được mà! Tình yêu cũng vậy thôi con! 

- Nhưng lỡ ngày mai Thư chọn thuyết trình. . . chọn ước mơ và từ bỏ con thì sao? 

- Nếu thấy sợ thì con có thể ở nhà không đi dự thuyết trình mà! 

- Nhưng . . . – Bi ấp úng 
Mẹ vuốt tóc Bi cười nói: 

- Nhưng con vẫn muốn chính tai nghe mắt thấy đúng không? 

- . . . – Bi im lặng 

- Mẹ xin lỗi vì đã không tạo ra được đứa con trai. . . thật bất công cho con! 

- Mẹ à. . . đâu phải lỗi tại mẹ. . . mẹ cũng đâu có quyền chọn lựa giới tính nào cho con. . . chỉ là con đã đặt chân vào thì con phải tự quyết định là rút chân ra hay ở yên trong đó thôi! 

- Con đã trưởng thành hơn rất nhiều từ khi có Thư. . . mẹ cũng hy vọng vào Thư nhiều lắm! 
Thư đứng lặng ngoài cửa phòng mẹ Bi. . . 

“Nhiều người tin vào mình như vậy sao!” 

Thư quẹt nước mắt rồi trở về phòng. Thư ngồi lặng bên bàn học, lật nhẹ quyển Kinh Thánh của Chúa và bất chợt đọc ngay dòng chữ: “Ngày mai. . . mọi thứ cứ để ngày mai lo” 

Điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là “niềm tin”, dù ở trong hoàn cảnh nào đi nữa, dù biết 

chắc ngày mai sẽ bị phản bộ. . . hoặc biết rõ phản bội đang bày ra trước mắt nhưng đừng bao giờ 

vứt bỏ niềm tin. Niềm tin cũng giống như phép màu lấp đầy mọi thiếu sót, có những người yêu nhau 

chỉ đánh mất niềm tin ba mươi giây nhưng rồi lại mất nhau mãi mãi. Lại có những người giữ trọn vẹn 

niềm tin đó đến gần hết cuộc đời và gặp lại nhau. 

Hãy cứ tin và yêu đi cho dù ngày mai có ra sao đi nữa thì ta sẽ chẳng bao giờ hối hận rằng: “Giá như lúc ấy ta tin tưởng nhau nhiều hơn chút nữa!” 

--- Còn tiếp --- 
Mạc Tà

13/6/2014, 13:26

#13
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]



Phần 7: “Được” và “Mất” 

• Có những điều với bạn là đáng bỏ đi, ngoài kia còn có thứ tốt hơn như vậy. . . nhưng mơ màng một chút là mất và một khi đã mất thì sẽ khó tìm lại được. 
• Có những điều với bạn là đáng bỏ đi nhưng ngoài kia với những người thiếu thốn hơn bạn thì đó là tất cả của họ. Vậy chỉ cần bạn lơ là thì họ sẽ nhặt lấy.
 

Nhưng thật sự mà nói trong cuộc sống mọi thứ đều đáng quý và có giá trị riêng của nó huống chi là con người và tình cảm con người, thứ thiêng liêng và đáng trân trọng nhất. Kẻ dứt bỏ tình cảm và con người chính là kẻ ngu dốt nhất. Nói là vậy nhưng để đấu tranh đến cùng và gìn giữ thứ mà bản thân quyết chọn cũng không phải là điều dễ dàng gì. Vứt bỏ điều gì đó đã khó thì việc giữ lấy nó lại càng khó hơn,chắc chắc trong chúng ta ai cũng có những lần phải quyết định giữa giữ lại và vứt đi, khi chúng ta bị kẹt lại trong một ngôi nhà bốc cháy thì việc phải quyết định thoát ra khỏi đó một mình là điều không thể trách được. 

Vậy nếu như Thư lựa chọn từ bỏ Bi để đi về phía cuộc sống riêng không có dèm pha tai tiếng thì cũng là điều bình thường, không có gì đáng trách. Thế nhưng việc Thư lựa chọn thế nào còn phụ thuộc vào Bi nữa. 

. . . 
Từ sáng sớm Thư đã thức dậy chuẩn bị để đón chuyến xe bus đầu tiên, lúc mà Bi còn đang quấn chặt mình trong chăn nệm. Đúng bảy giờ sáng hội trường đông kín các học sinh từ các khối đổ về, vì là trường Quốc tế nên có cả cấp một, hai và ba. Hôm nay học sinh mẫu giáo và tiểu học đươc nghĩ còn cấp hai và cấp ba đến dự buổi thuyết trình. Buổi thuyết trình có mặt cả Hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm các lớp và một số đại biểu khác cũng được mời về dự. 

Mỗi lớp có từ hai đến ba học sinh dự thuyết trình với những đề tài phong phú. Sau khi khai mạc từng thí sinh lên thuyết trình, đa phần học sinh cấp hai nói về tai nạn giao thông và tệ nạn xã hội, những vấn đề ăn chắc điểm và không quá khó. Đến tầm hơn mười giờ trưa, khi cuộc thi bắt đầu đến hồi kết thì tên Thư vẫn chưa được gọi, lúc này Bi đang tức tốc lái xe máy đến trường vì cái tội thức khuya nên dậy trễ.

Trâm Anh và ba bạn khác đến từ các lớp khác đạt số điểm cao tương đối. Thư vẫn chờ đến lượt mình được gọi lên nhưng mãi vẫn không nghe thấy tên mình. Khi các giám khảo chuẩn bị đóng hồ sơ lại thì Thư mạnh dạng bước lên sân khấu, như có một luồng sức mạnh nào đó đẩy Thư tiến về phía trước mặc dù chính bản thân Thư cũng không nghĩ mình có thể gan bạo như vậy. Cả hội trường xôn xao hẳn lên, cố gắng giữ bình tĩnh Thư kéo micro xuống sát miệng và ngẩn cao đầu nói to: 

“Xin quý đại biểu, quý thầy cô và các bạn cho em được nói đôi lời. . .” 

Ban giám khảo nhỏ to thắc mắc với nhau, cả hội trường xì xầm to nhỏ những từ về đồng tính, les và cả những cái nhìn miệt thị. Thư vẫn điềm tĩnh cười nói: 

“Vâng! Đúng như các bạn và các anh chị đang nhắc tới, hôm nay em xin thuyết trình về vấn đề hôn nhân đồng tính nói chung và cộng đồng giới tính thứ ba Les, Gay, Bi, Trans viết tắc là L.G.B.T nói riêng. . .” 

Cô hiệu trưởng đứng dậy dùng micro cá nhân phản hồi: 

- Xin lỗi em nhưng chắc em không biết cô đã đình chỉ phần dự thi của em cũng như gạch tên em ra khỏi danh sách. . . 

- Vì sao ạ? – Thư chen ngang câu nói của cô 

Cả trường ồ lên những kẻ chỉ biết phán xét người khác đập bàn phản đối Thư nhưng Thư vẫn điềm tĩnh trấn an: 

“ Tại sao lại gạch tên em ra khỏi danh sách? Chỉ vì em yêu người cùng giới hay sao? Vậy thì em cũng xin nói rõ là em không dự thi hôm nay. . . em chỉ đến để xin nói rõ ràng mọi thứ, dù sau ngày hôm nay em có bị đuổi khỏi trường em cũng chấp nhận. Vậy em xin vào thẳng vấn đề. . . cách đây vài tháng trước khi em bước vào trường học em đã gặp được bạn ấy, người mà em đã và đang quyết định yêu thương và sống chung, có lẽ với mọi người điều đó là không thể chấp nhận được, nhưng với em mọi thứ tốt hay xấu là do cách nhìn nhận của chính bản thân mình. Em sống với Bi đến bây giờ dù thời gian không lâu nhưng đã có những lúc em tự nghĩ có nên tiếp tục hay không, chính ngày hôm qua. . . lúc em phân vân giữa trái tim và ước mơ thì em đã nhận ra một điều. . . tình yêu không có lỗi gì cả. Chúng ta đang được đào tạo dưới môi trường hội nhập, học dưới ngôi trường mang danh nghĩa Quốc tế em không có ý nói chúng ta phải bắt chước theo nước ngoài thoải mái với tình cảm đồng giới, nhưng ít ra cũng nên thông cảm và có cái nhìn tích cực về những người như chúng em. . .” 

Từ phía hội trường có một bạn nam phát biểu ý kiến: 

- Xin hỏi? có phải vì người yêu của bạn giàu có nên bạn mới chấp nhận yêu cậu ý bất chấp như vậy? 

“Có thể là bạn nghĩ đúng. . . nhưng chỉ với một số người nào đó. Mình không từ chối suy nghĩ của bất kỳ ai về mình, nhưng mình khẳng định rằng khi đã quyết định đi theo con đường này thì mình đã nghĩ đến cách để đương đầu sống khi gia đình không chấp nhận. 

Giả sử ba mẹ Bi không chấp nhận thì dù có giàu đến đâu cũng phải ra đường nếu cứ khư khư giữ quyết định yêu một người cùng giới. Vậy nên cuộc sống không thể ỷ lại bất cứ điều gì cả, mình yêu Bi vì ở bên cạnh Bi mình cảm thấy ấm áp, thứ tình cảm ấm áp đó không thể dùng tiền để mua được, Bi không phải một người hoàn hảo, nhưng từ khi tập cách sống yêu và thay đổi mọi thứ vì mình thì mình đã nhận ra đó mới chính là điều hoàn hảo nhất. 

Có thể Bi không tốt, nhưng Bi đã cố gắng để thay đổi bản thân thì dù Bi không giàu mình tin là cả hai cũng có thể cố gắng để vươn lên. . . Và nếu không có gia đình Bi. . . không có sự nhiệt tình của Bi thì chắc mình cũng không có cơ hội để học tiếp. Ừ đúng! Có lẽ với một số người đồng tính là điều đáng lên án. . . nhưng với mình đồng tính cũng là những con người luôn sống hết mình để cống hiến và giúp đỡ người khác và nếu họ không ngừng cố gắng để thay đổi cuộc sống thì những người dị tính cũng nên cho họ một cơ hội để họ chứng minh bản thân có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình và cho người khác. . . 

Chỉ cần được sống, được yêu thương, được tôn trọng và lớn lên trong một nền giáo dục đúng mực thì con người sẽ có thái độ đúng mực với Xã hội và sẽ trở thành người tốt, còn về giới tính đó chỉ là một phần của cuộc sống không đáng để mang ra đánh giá cả một con người. Được và mất trong cuộc sống là điều dĩ nhiên, không thể nắm cả hai, thế nên dù được hay mất thì em vẫn tiếp tục yêu và đặt niềm tin vào tình yêu này. 

Ngoài Xã hội kia có biết bao nhiêu thứ đáng để lên án, ngay cả Chính phủ còn kêu gọi chúng ta đừng kỳ thị người nhiễm HIV/AIDS kể cả những người từng thác loạn chơi bời và cả những người không có ích cho Xã hội, có vẻ như nếu ngày nào họ còn tồn tại thì sự phát triễn của Xã Hội ngày đó còn chậm trễ. Thế nhưng chúng ta không thể vứt bỏ xa lánh họ vì chúng ta có trái tim yêu thương, không thể làm ngơ trước những cái chết đang dằn vặt. . . Em xin nhắc lại:
Mạc Tà

13/6/2014, 13:28

#14
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]



(tiếp phần 7) 

Em xin nhắc lại: 

Đồng tính không phải căn bệnh, người đồng tính ngoài yêu người cùng giới tính ra thì họ vẫn có thể sống, cống hiến một cách lành mạnh cho Xã hội, chỉ vì những cái nhìn thiếu ý thức, tiêu cực và chủ quan của một số người mà đẩy họ vào những con đường sai lầm không đáng có. Em không hy vọng mọi người ủng hộ em bằng cả tấm lòng nhưng em chỉ mong mọi người đừng chà đạp và cười cợt trên tình cảm của chúng em, đừng làm cho người em yêu và gia đình anh ấy phải tổn thương. . . bởi vì họ là những người tốt. Em xin chân thành cám ơn! ” 

. . . 

Cả hội trường im bặt đi dưới câu kết của Thư, chỉ có tiếng vỗ tay nhẹ nhưng đầy niềm tin và sự ủng hộ hết mình từ phía cuối hội trường vọng vào, tiếng vỗ tay ngày càng mạnh dần lên khiến cho cả hội trường phải quay đầu lại nhìn về phía sau. Bi áo sơ mi trắng quần jean đậm bước vào hội trường, nét mặt rạng ngời hẳn lên, vừa trông thấy Bi cả hội trường ồ lên những tiếng to nhỏ thắc mắc. Thư đứng lặng người trên bục, nước mắt tự nhiên trào ra vô định, chính bản thân cũng không ngờ mình có thể làm được như vậy. 

Bi chạy lên sân khấu ôm chầm lấy Thư trong sự ngỡ ngàng của mọi người, lặng đi vài giây sau tiếng vỗ tay từ cô chủ nhiệm, bạn bè nổi lên như pháo mừng, rồi cả hội trường cũng vỗ tay theo, càng lúc càng đông và càng hào hứng. Cô Hiệu trưởng ngồi im không nói không rằng, gương mặt lộ hẳn sự ngạc nhiên đến lạ thường. Bi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt Thư rồi nói lớn vào micro một cách rõ ràng nhấn mạnh: 

- Cám ơn em … cám ơn em vì em đã dám yêu anh! 

Thư chỉ còn biết gục đầu vào lòng Bi mà khóc nấc lên như chưa từng được khóc, biết bao tâm sự trong lòng tràn về trong một khoảnh khắc nhất định, biết bao nhiêu trăn trở phải chọn lựa giữa được và mất, giữa người mình yêu và cuộc sống riêng. Sự chọn lựa mà cái tuổi mười sáu đầu còn chưa nghĩ đến. Nhưng có lẽ đúng như vậy: 

“Tình yêu không có lỗi” 

Bi nắm tay Thư bước xuống bậc tam cấp rồi nói trong micro một cách rõ ràng: 

- Tôi đã từng nghi ngờ và hoang mang về Thư. . . trong lúc lo sợ nhất mới hiểu với bản thân Thư quan trọng như thế nào. . . tôi cũng đã từng lo lắng và hoang mang tự hỏi bản thân liệu có phải Thư yêu mình vì điều gì không. . . đến nỗi tôi không dám bước vào hàng ghế ngồi mà chỉ dám đứng ngoài cửa lắng nghe bài thuyết trình. . . Tôi xin lỗi vì đã từng là một học sinh của trường. . . từng được lớn lên trong vòng tay của thầy cô nhưng giờ lại làm cho mọi thứ rối tung lên. . . tôi xin lỗi thật nhiều trước mặt quý đại biểu ở đây! Tôi chỉ muốn nói thật lòng rằng Thư học rất tốt. . . xin đừng vì chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của em ấy. . . và biết đâu trong những bạn trẻ ngồi ở đây cũng có vài bạn hay thậm chí là nhiều bạn có rung động với bạn đồng giới. . . xin đừng để định kiến của xã hội và sự dè bỉu của mỗi cá nhân làm các bạn ấy hoang mang giống như chúng tôi! 

Một số đông các bạn trẻ trong hội trường giơ tay hô to: “Chúng tôi ủng hộ tình yêu đồng giới”, tiếng hô dồn dập về phía khán đài, Bi và Thư mỉm cười trong hạnh phúc, Cô chủ nhiệm cũng hớn hở vui mừng mặc dù còn một số bạn tỏ ra không hài lòng nhưng họ cũng không thể ý kiến trước số đông. Cô Hiệu trưởng đứng dậy bước ra giữa hội trường cười nói: 

- Cô xin lỗi vì bản thân quá bảo thủ mà vội vàng gạch tên em Thư ra khỏi danh sách dự thi. . . có lẽ cô đã có cách nhìn sai lệch về mọi thứ! Cô cũng xin thú thật khi thấy Lê Bi bước vào cô hoàn toàn ngạc nhiên và không tin vào mắt mình được. . . là cháu trai của Tổng Giám đốc Cty Nông nghiệp và Chăn nuôi A. . . người đã từng đầu tư vào trường chúng ta và giúp đỡ cô rất nhiều trước khi qua đời và trao chức vụ lại cho ba của Bi. . . Không phải cô xin lỗi vì sự giúp đỡ ấy mà là vì bài nói của Thư quá tuyệt vời. . . em đã nói: 

Chỉ cần được sống, được yêu thương, được tôn trọng và lớn lên trong một nền giáo dục đúng mực thì con người sẽ có thái độ đúng mực với Xã hội và sẽ trở thành người tốt, còn về giới tính đó chỉ là một phần của cuộc sống không đáng để mang ra đánh giá cả một con người. 

Cô một lần nữa thành thật xin lỗi em và cả trường vì quyết định thiếu cân nhắc của mình! 

Cả hội trường vỗ tay khí thế, buổi thuyết trình kết thúc trong thành công và trọn vẹn. Thư thì cứ thút thít mãi trên đường về nhà nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy Bi, “người con trai” đặc biệt nhất của lòng Thư. 

. . . 

Buổi tối ở nhà Bi: 

- Mọi chuyện ổn cả rồi vậy là nhân dịp nghỉ sinh hoạt Đoàn lần này hai đứa tranh thủ tổ chức tiệc mừng kỉ niệm đi. . . mẹ sẽ mua thật nhiều hoa đẹp. . . nến và cả rượu nữa híhí! 

- Mẹ rộn quá đấy. . . Thư đang mệt mà! 

- Ủa sao vậy . . . có thai rồi sao kaka ! – Mẹ luôn trêu chọc Bi mọi lúc 

- Có được cũng mừng! – Bi lắc đầu 

- Chắc là do căng thẳng quá! Để mẹ xuống pha sữa cho con lên đó chăm sóc cho Thư đi! 

Mẹ tung tăng đi xuống bếp, Bi chống cằm nhìn theo cái mông ngoáy qua ngoáy lại của mẹ rồi nói với theo: 

- Mẹ heo mông bự pha sữa cho con nữa đó! 

- Xía! – Mẹ xía một cái rồi mất hút sau bức tường nhà bếp 

Bi lên phòng trở cái khăn ướt trên trán Thư rồi lo lắng hỏi: 

- Em thấy sao rồi. . . có cần đi bệnh viện không ? 

Thư mệt mõi lắc đầu, Bi nhẹ nhàng hỏi tiếp: 

- Muốn ăn gì không anh đi lấy cho! 

Thư lại lắc đầu cầm chặt lấy tay Bi: 

- Sao hả? muốn “ấy ấy” không? – Bi nháy mắt 

Thư mệt lắm nhưng cố dùng tay tát nhẹ vào má Bi rồi cười nhạt, Bi cúi xuống hôn trái Thư còn Thư thì vòng tay qua eo Bi ôm thật chặt tên “Ác ma” lúc nào đầu óc cũng nghĩ toàn chuyện “bậy bạ” nhưng đáng yêu vô cùng và không bao giờ ghét được. Bi chạm trán mình vào trán Thư . . . tả sao cho được phút giây này, chẳc chỉ nói lên được hai từ: Hạnh phúc 

Mẹ đẩy nhẹ cửa bước vào trên tay bưng mâm bánh quy và sữa bò tươi, thấy cảnh đó không quên chọc ghẹo: 

- Mùi quá à . . . ganh tỵ quá à nha! 

- Mẹ này! – Bi gãi đầu ngại ngùng 

- Này qua lấy sữa cho vợ uống đi mẹ xuống dưới nhà chat webcam với cha con! 

. . . 

Cơn bão nào đến mà chẳng đi? Đừng chạy trốn cũng đừng cam chịu cứ chiến đấu bằng hết sức mình thật mãnh liệt đi cho dù không chiến thắng đối phương thì cũng chiến chính bản thân mình. Thư chống chọi cơn bão thật quyết liệt đến khi cơn bão tan thì kiệt sức nhưng đổi lại là được hạnh phúc bên người mình yêu. Cuộc sống không tự nhiên mà ban cho ai điều gì cả, không bỏ ra thì không nhận lại, bỏ ra ít thì thu về ít và bỏ ra nhiều thì nhận lại nhiều. Thế thôi! 

Trâm Anh cũng trở về nhà sau một ngày dài, không ngờ tìm cách để họ bị phản đối lại thành ra tìm cách để họ được ủng hộ. Nhưng dừng lại là điều mà Trâm Anh chưa bao giờ nghĩ đến, dù là hôm nay hay ngày mai đi nữa sẽ có một ngày Trâm Anh khiến cho Thư phải hối tiếc vì bước chân vào cuộc sống của Trâm Anh và sống một cách hạnh phúc hoàn hảo như vậy. 
Sáng hôm sau, Trâm Anh bắt đầu lân la làm quen và hỏi về Bi nhiều hơn khi nói chuyện với Thư. Một chương mới mở ra, dự là sẽ khắc nghiệt và khó khăn hơn hiện tại. 
--- Còn tiếp --- 

--- Còn tiếp --- 
Mạc Tà

13/6/2014, 13:29

#15
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]


Phần 8: Kẻ thứ tư 

Sau kỳ nghỉ và tiệc mừng kỷ niệm, mọi chuyện dường như tốt đẹp và khả quan hơn. Hai kỳ thi lớn trôi qua và năm học cũng dần kết thúc, những ánh mắt tò mò, soi mói Thư cũng giảm đi đáng kể. Mọi người cũng kết thân với Thư nhiều hơn nhờ sự nhiệt tình thân thiện và thành tích học tập đáng nể.Thế nhưng, khi mặt biển bổng dưng im lặng sau những ngày nắng gắt, gió nhẹ thì ắc hẳn sẽ có một cơn bão lớn ập tới một cách dữ dội. 

Trong khi chuyện của Thư dần lắng xuống trong sự thông cảm và ủng hộ của bạn bè, thì một tin đồn mới xuất hiện từ phía Trâm Anh. Tên Cường ngổ ngáo bên lớp 9A9 xếp hạng yếu và lưu ban nhiều năm quyết định trồng cây si và cưa đổ Trâm Anh. Lẽ ra chuyện này không liên quan đến Thư, nếu như Trâm Anh không dùng Cường làm công cụ để phá đám tình cảm giữa Bi và Thư. 

. . . 

Mối quan hệ giữa Bi và Trâm Anh ngày càng tốt hơn qua những lần Trâm Anh đến nhà Bi học cùng Thư. Đôi lúc không phải vì con người quá vô tư đến nỗi không nhận ra người mình yêu sắp rơi vào cái bẫy của người thứ ba, nhưng là vì quá tin tưởng vào nhau nên khi mọi chuyện kết thúc, vở lở thì cũng là lúc niềm đau và nước mắt không còn kiềm chặt được nữa. 

Còn tình yêu cũng giống như trò chơi, chưa bắt đầu thì thấy mọi thứ phức tạp, khó khăn; chưa tìm ra một trò chơi thích hợp thì “game” là một từ vô nghĩa, thế nhưng khi con người ta tìm ra cái thật sự muốn và thích thì sẽ trở thành đam mê. Trâm Anh lúc này cũng giống như một tân thủ game, vừa tìm ra trò chơi thật sự phù hợp với mình, đam mê lấn át lý trí, dành hết thời gian công sức để chiến đấu. 

Nhìn thấy những yêu thương mà Bi trao cho Thư thì lòng ganh tỵ và ước muốn nhen nhóm trong lòng Trâm Anh, lòng ganh tỵ và đố kỵ là con quái vật đáng ghét nhất, nó phá vỡ đạo đức của một con người, phá vỡ nhân cách và những gì người ta đang có. Cũng chính vì lòng ganh tỵ mà ước muốn xấu nảy sinh, phá vỡ biết bao nhiêu hạnh phúc của chính bản thân và của cả người khác.Người có lòng ganh tỵ mãi mãi sẽ không bao giờ tìm ra thứ thật sự thuộc về mình và riêng của mình, ngoài việc tranh giành với đối phương và cướp mất cái thuộc về người ta thì bản thân chỉ là con số “không”. 

. . . 

“ Anh Bi, tối nay đến bar X với nhóm em được không? Hôm nay là sinh nhật em!” 

“ Từ lúc tốt nghiệp đến giờ anh không đến bar nữa, mà Thư cũng không muốn anh đến mấy chổ đó! Em thông cảm nha, anh sẽ gửi quà sinh nhật cho em sau!” 

Thấy Bi đang ăn mà liên tục nhắn tin Thư tò mò: 

- Anh nhắn tin với ai vậy? 

- À! hôm nay là sinh nhật Trâm Anh. . . nên rủ anh đến bar . . . 

- Tuyệt đối nghiêm cấm! – Thư làm mặt nghiêm 

- Biết rồi! Biết rồi! – Bi đưa cái mặt về phía trước nheo mắt, thè lưỡi nhái Thư 

- Đừng có mà nói suông! Dạo này thấy anh hay nhắn tin với người ta lắm đó nha! 

- Sao hả? sợ mất anh đúng không!. . .chậc! Hay là không tin tưởng anh? 

Thư lấy chén cơm ăn dở của Bi xới thêm cơm cho đầy chén rồi cười nói: 

- Em luôn tin tưởng anh. . .nhưng là em không tin tưởng Trâm Anh thôi! 

- Sao vậy? anh tưởng hai đứa thân nhau lắm chứ? 

- Linh cảm của con gái thôi! 

Bi ngoáy ngoáy đôi đũa trong chén cơm cười nhoẻn miệng lầm bầm: 

- Thì ra là linh cảm của người vợ! 

- Cái gì hả?! – Thư gõ chiếc đũa lên bàn cái cóc 

“Ừ thì là vợ!”. Dù là không chính thức, không giấy tờ cũng không có một lễ cưới nào. Nhưng trong lòngThư điều đó cũng giống như sự thật hiển nhiên, mọi thứ đã quá rõ ràng. Tình cảm dù có ít hay nhiều là do bản thân mình, tờ giấy kết hôn thật sự không quan trọng và cũng không đảm bảo được điều gì để minh chứng cho tình yêu. Cuộc sống gắn liền với cái chết, giấy chứng nhận kết hôn gắn liền với giấy chứng nhận ly hôn, chỉ là ta muốn giữ điều gì cho bản thân mà thôi. 

. . . 

“Cường, cậu thích tớ thật lòng chứ?” 

“Tất nhiên rồi! Mà sao nay Trâm Anh nhắn tin cho Cường vậy?” 

“Thật ra Trâm Anh cũng suy nghĩ nhiều về chuyện này. . . chỉ là Anh chưa tin thôi!” 

“Vậy Cường phải làm sao để Anh tin Cường đây?” 

“Tất cả!” 

Ừ thì tất cả, vì sự lợi dụng có bao giờ giới hạn được đâu. Chấp nhận yêu một người mà biết chắc người đó và mình không thể yêu nhau thì một là lợi dụng hai là mù quáng.Tình yêu vốn dĩ là thứ bù đắp cho nhau, nếu tình yêu là thiên thần trong sáng thì lợi dụng là con quỷ đen tối đáng sợ, hai thứ tuyệt nhiên không thể bù đắp cho nhau mà cứ phải một mất một còn để tồn tại. 

. . . Trong tình yêu, một khi không thật lòng thì đừng lợi dụng, đừng bắt bất cứ ai phải đánh đổi để chứng minh. Vì mọi thứ xoay theo chiều của nó, càng cố gắng lay chuyển nó càng tự đẩy mình ra xa hơn. 

Ba Tuần gần ngày thi cuối cấp, Cường lân la đến chổ Thư niềm nở: 

- Thư! Cậu có thể giúp mình một chuyện được không? 

- Chuyện gì Cường nói đi nếu được Thư sẽ giúp! 

- Sắp thi rồi mà Cường còn vài bài chưa hiểu. . .lớp Cường thì không có ai giỏi. . .Cường nhờ Trâm Anh nhưng Trâm Anh chỉ giảng được Toán còn Hoá thì. . . Cường định nhờ Thư giảng giúp nhưng mà thời gian trên lớp Cường phải phụ đạo quá nhiều. . . Thư có thể đến nhà Cường không? 

- Đến. . . đến nhà hả? 

- Thật ra thì đến cùng cả nhóm học yếu của Cường và Trâm Anh nữa. . . 

- Vậy thì được! vậy thứ bảy này nhé! 

- Đây là địa chỉ của Cường! Cám ơn Thư nhé! 

- Không có chi!
Mạc Tà

13/6/2014, 13:30

#16
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]


(Tiếp phần 8) 

. . . 

Chiều thứ bảy, Bi mãi mê đống tài liệu về giống cây mới và ở nhà làm cupcake cho Thư. Mọi việc đã xong Bi đón taxi đến siêu thị gần đó để xả hết tất cả căng thẳng vào việc mua quần áo và mỹ phẩm cho Thư. Nhưng lại vô tình gặp Trâm Anh ở đó và cả hai cùng đi café 

- Ủa Thư đâu sao anh đi siêu thị một mình vậy? 

- Anh định mua thêm đồ cho Thư. . . đồ bơi và kem chống nắng vì định sau kỳ thi cuối này gia đình sẽ đi nghĩ mát! 

- Wow! Công nhận Thư sướng thật. . . nhưng mà sao không đưa Thư theo để còn chọn size? 

- Thư nói bận đi giảng bài cho bạn nên anh định tạo bất ngờ! 

- À! Em nhớ rồi. . . là Trung Cường A9. . . ủa em tưởng Thư không thích mấy người hay đi bar chứ! 

- Đi bar? – Bi thắc mắc 

Trâm Anh cười: 

- Đúng rồi đó anh! Cường có nhờ em giảng nhưng em không thích nên không nhận lời. . . không ngờ Thư cũng nhiệt tình như vậy. . . với lại Cường là người thích trêu ác bạn nữ. . . cưa rồi bỏ. . . Cường có tỏ tình với em nhưng mà em không chịu. . . chắc là đổi đối tượng sang Thư rồi! 

- Sao Thư không nói chuyện này cho anh nghe chứ? 

- Ủa vậy hả anh. . . Thư kèm cho Cường cũng lâu rồi mà ? 

Bi kéo ghế đứng dậy, lo lắng hỏi: 

- Em biết địa chỉ của Cường không? 

- Dạ đây để em nhắn tin cho anh. . . mà chi vậy anh? 

- Anh muốn đến đó ngay bây giờ. . . giờ chắc Thư và Cường vẫn chưa học xong! 

- Em nhắn xong rồi đó. . . anh đi liền đi! 

Bi tức tốc bắt taxi đến chổ Cường, Trâm Anh nhanh tay nhắn tin cho Cường: 

“ Bi đang tới nhà anh đó. . .hành động đi! Lần này phải phá hai người họ cho bằng được!” 

“Ok baby!” 

. . . 

Bi đến nhà Cường, nhóm bạn còn ở đó xếp sách vở, hỏi thì mới biết Cường và Thư đi bộ ra đầu hẻm mua nước cho cả đám bạn, Bi cũng đi bộ ra con hẻm đó. Cường thì tranh thủ lúc Thư lo chọn nước giả vờ mượn điện thoại của Thư và nhắn vài tin gì đó rồi xoá luôn. 

Lợi dụng lúc Thư hai tay xách mấy chai nước, cùng lúc Bi vừa bước qua khuất bức tường nhìn thấy từ phía sau lưng Thư, Cường cúi xuống sát mặt Thư giả vờ như không biết Bi là ai, từ cự ly nhìn của Bi thì giống như là Cường đang hôn vào má Thư vậy. Cường thì thầm: 

- Cậu tự xách nước đi nhé! 

Thư tròn mắt, vừa nói vừa dí hai bọc toàn những chai nước to vào người Cường : 

- Sao cậu không xách dùm tớ. . . con trai gì mà kỳ vậy!!! 

Bi tức tốc chạy lại phía Thư rồi gạt bọc nước trên tay Thư ra tức giận: 

- Em làm gì vậy? 

Thư tròn mắt chập hai: 

- Ủa Bi? Sao anh lại đến đây? 

- Sao hả? ngạc nhiên quá nhỉ?! Vì tôi đến đây nên cản trở hai người đúng không? 

- Anh . . . anh nói gì vậy? anh hiểu lầm gì vậy? 

- Hiểu lầm? – Bi cười nhạt 

- Ý là sao? Anh nói gì em chẳng hiểu gì cả! 

Bi bỏ đi, Thư chạy theo miệng không ngớt gọi: 

- Nghe em giải thích đã có được không? 

- Tôi không cần nghe gì nữa hết! 

- Anh làm sao vậy hả? em chỉ đi chỉ giúp mấy đứa bạn mấy bài tập thôi mà! 

Bi đứng lại càng tức giận hơn: 

- Vậy sao không hỏi ý tôi hả? 

- Hỏi ý anh? Anh trở nên như vậy từ khi nào vậy hả? 

- Câu đó tôi hỏi em mới đúng đó! Đồ trơ trẽn! 

- Trơ trẽn! – Thư cau mày 

- Không phải sao? Đường đường là Les. . . cả trường cũng biết mà đứng ngoài đường trơ mặt ra cho trai hôn không trơ trẽn thì là gì? Mặt dày hay thiếu sĩ diện? 

Bốp! 

Thư tát Bi một cái thật mạnh, mắt đỏ hoe: 

- Cái gì mà hôn giữa đường? anh bị điên à !?!? 

- Còn định chối sao? Chính mắt tôi nhìn thấy chẳng lẽ . . . tôi bị điên thật? 

Thư khóc nấc lên: 

- Tại sao anh không thể tin em vậy? tại sao em luôn luôn tin tưởng anh còn anh thì lại như thế này hả? Cường chỉ cúi xuống trêu em thôi. . . không phải là hôn! 

- Im đi! Tôi không muốn nghe gì nữa đâu! Cái gì chứ. . . không thích những người hư hỏng? vậy sao lại tụ tập với những đứa con trai như vậy? dối trá 

Bi bỏ đi, Thư quỵ xuống giữa con hẻm nhỏ nắng gắt. 

Trâm Anh bước ra khỏi bức tường gần đó, mỉm cười đầy đắc ý, Cường cũng vậy. 

Tình yêu cũng giống như nắng vậy, những tia nắng làm cho hoa tươi đẹp giữa bầu trời nhưng cũng chính những tia nắng ấy có lúc làm cho hoa phải héo khô đau khổ. Cuộc sống đúng là có những cái đối nghịch với nhau, tình yêu cũng vậy.Còn một điều nữa giữa tình yêu, không phải chỉ có người thứ ba mới là kẻ phá hoại đáng sợ mà “kẻ thứ tư” mới là điều đáng bận tâm. Giữa một kẻ có lòng ganh tỵ và một kẻ đánh mất lý trí, cả hải kết hợp lại sẽ tạo thành một chướng ngại thật sự. 

Đối mặt với mọi thứ lúc này chỉ có hai cách là im lặng và đánh mất nhau hoặc là lên tiếng để bảo vệ tất cả những gì mình đã có. 

Thư về nhà, cửa phòng không khoá nên Thư bước vào, Bi không có trong phòng nhưng mẹ Bi thì ở đó để xem tài liệu về giống cây mới. Thư khóc lớn rồi kể hết mọi chuyện cho mẹ Bi nghe, cũng may mẹ Bi là người hiểu biết nên mẹ thông cảm và khuyên Thư rất nhiều tối hôm đó mẹ Bi và Thư chuẩn bị bữa tối, cả nhà chờ Bi về nhưng đến tận hơn chín giờ Bi vẫn chưa về nhà, điện thoại thì tắt. Thư sốt ruột lén ra ngoài, đến tất cả những nơi Bi thường đến nhưng lại trở về tay không. Thư thức trắng đêm đợi Bi về, đêm bên nhau thì cứ muốn đêm dài thêm nữa, còn đêm xa nhau thì đêm cứ dài vô tận. 

Tình yêu là thứ khiến cho con người vừa cười vừa khóc, có thể nói tạo hoá ra tình yêu là điều tuyệt vời nhất. 

Chính tình yêu là thứ khiến cho con người biết rõ với bản thân mình đâu là điều quan trọng nhất. Khiến người ta phải học cách tìm lấy, chọn lấy, gìn giữ, lo sợ, vui mừng và hạnh phúc. Và chắc có lẽ, cũng chính tình yêu là thứ tình cảm cho đi nụ cười và nhận lại vô vàng nước mắt. Kỳ diệu hơn, tình yêu là thứ mà dù có cướp lấy đi bằng bất cứ cách gì thì người đánh cắp tình yêu vẫn không bao giờ là người hạnh phúc. 

Mỗi người có cách để yêu riêng.
 
. . . 
Hơn một giờ sáng, Bi trở về nhà, người toàn mùi rượu. . . 

--- Còn tiếp --- 
Mạc Tà

13/6/2014, 13:31

#17
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]



Phần 9: Không phải ai cũng có kết thúc thật đẹp khi chỉ là tình đầu. . . 

Hơn một giờ sáng, Bi trở về nhà, người toàn mùi rượu. . . 

Bi loạng choạng xô đổ mấy chai rượu trên đầu tủ rồi ngã lăn ra sofa la hét om sòm làm cha mẹ thức giấc, Thư vội vàng chạy xuống từ cầu thang rồi không ngần ngại chạy lại đỡ Bi dậy như một người vợ hiền chờ chồng suốt đêm. Nhưng rượu là con ma đeo bám, thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí làm cho con người có những hành động sai lệch. 

- Tránh ra đi con bitch. . . đừng có động vào người tôi! 

Bi hét lớn, mọi người vẫn chưa hiểura điều gì thì Bi lục lọi trong túi quần ra chiếc điện thoại rồi vứt xuống sàn nhà cười khẩy: 

- Lại đây em yêu! – Bi huơ huơ trong không trung vừa cười vừa nói 

Mẹ bụm miệng nước mắt trào ra vì không ngờ Bi lại thành ra thế này, cha Bi cũng chỉ biết đứng nhìn mà chưa kịp phản ứng, Thư bây giờ cứng cỏi hơn: không khóc; không mềm yếu nữa mà bước lại ngồi gần bên cạnh Bi, nhưng Bi vẫn điệu bộ đó, có một nét khinh rẻ trên gương mặt, rút điếu thuốc trong bao ra hút và phà khói vào mặt Thư rồi cười nói: 

- Thơm không? 

- Anh sao vậy? – Thư vẫn còn bình tĩnh 

- Đi lấy mấy lon bia ra đây! – Bi quát lên làm Thư giật nảy người 

- Em không lấy đâu! 

Mẹ Bi nhào tới túm lấy cổ áo Bi rồi khóc lên: 

- Bi à? Con làm gì mà ra nông nổi này! Tại sao lại uống đến say khướt như vậy hả con! 

- Mẹ à! . . . Thư muốn con như vậy mà. . . Thư thích như vậy nên con làm như vậy! 

Cha Bi bắt đầu nổi điên, ông rót vội ly nước lạnh rồi tạt vào mặt Bi: 

- Mày tỉnh táo lại đi được không! 

- Con tỉnh mà. . . con đâu có say! – Bi cười nghiêng ngả 

- Bi . . . em muốn anh như vậy khi nào chứ? không phải em đã nói rất nhiều là em không muốn anh hư hỏng sao! – Thư lí nhí 

Bi xô Thư ra đứng dậy loạng choạng: 

- Đừng có lừa tôi nữa. . . cô!. . . đã nói những gì với thằng đó. . .? 

- Bi à! Con phải nghe Thư giải thích chứ! sao lúc nào con cũng ghen tuông nóng nảy vậy? 

- Mẹ à. . . con làm sao tin được đây? Điện thoại. . . điện thoại đâu rồi?! 

Mẹ nhặt chiếc điện thoại trên sàn ngạc nhiên: 

- Đây là điện thoại của ai? Đâu phải của con? 

- Mẹ xem tin nhắn đi. . . xem đi! 

Mẹ Bi bật tin nhắn lên rồi đứng hình vài giây, nhìn Thư trong ngạc nhiên, Thư cũng bước tới xem tin nhắn trong điện thoại: 

“Em thích anh lắm. . . trước giờ em vốn thích thanh niên mạnh mẽ, rượu chè thuốc lá chút đỉnh cũng không sao!” 

“Em nói thật hả Thư. . . anh tưởng em les chỉ thích con gái thôi chứ!” 

“Em cũng đâu muốn vậy. . . Bi dù có cố gắng cũng đâu thể thành con trai được. . . đâu thể cho em hạnh phúc trọn vẹn” 

“Vậy sao em vẫn còn quen nó?” 

“Chút ít vật chất của nó cũng có thể bù đắp cho em mà anh!” 

. . . Thư bắt đầu khóc, nước mắt dù được giữ chặt trên khoé mắt nhưng đôi mắt đỏ lên thì không thể giấu được, Thư lắc đầu với mẹ Bi rồi im lặng ngồi xuống ghế đối diện Bi cúi đầu im lặng. Bi lại quát lớn lên: 

- Không phải em thích vậy sao? Vậy từ nay anh sẽ hư hỏng. . . rượu chè. . . hút thuốc cho em vừa lòng. . . vì anh . . . vì yêu em nên anh sẽ làm tất cả những gì em thích mà. . . 

Thư ngước mặt lên, nước mắt đã bắt đầu ướt áo: 

- Không phải. . . tin nhắn đó !. . . 

- Việc gì phải chối cải? – Bi ngắt lời 

- Nhưng em không có. . . tại sao anh không chịu tin lời em chứ? 

- Chính mắt thấy thì làm sao tin được đây? – Bi đập chai rượu trên bàn làm vỡ tung toé 

Cha Bi lúc này cũng lớn tiếng, ông nhào lại túm lấy Bi vật ra sàn: 

- Đứa con hư đốn này! Tao nuôi mày bao nhiêu cơm gạo sao mày không chịu suy nghĩ hả? ai nói gì ai đưa gì cho mày xem mày cũng tin là sao?!! 

Bi quẹt mồ hôi trên trán, đưa tay định với lấy chai rượu thì cha Bi đá nhanh chai rượu vào bờ tường, tiếng đập phá làm đám người làm giật mình chạy hết xuống phòng khách, cảnh tượng bây giờ cũng giống như bãi chiến trường, toàn những mảnh vỡ, cha Bi quát lớn: 

- Cũng may là mày không phải con trai. . . chứ không thì hại đời biết bao nhiêu người . . . cái bản tính như vậy chỉ làm khổ vợ con thôi! 

- Ông thì biết gì mà xen vào chứ 

Bi gào lên đứng dậy loạng choạng định mở tủ lấy chai rượu thứ ba thì cha Bi nhanh tay xô Bi xuống đất, nhưng lại ngã vào đám mảnh chai Bi chống tay làm mảnh vỡ ghim vào tay chảy máu, Thư hoảng hốt chạy tới đỡ Bi dậy nhưng Bi lại đẩy Thư ra làm Thư ngã đập đầu vào tường: 

- Tránh ra đi. . . cút hết đi!!! 

- Anh Bi. . . em sai rồi! em xin lỗi! từ nay em sẽ không như vậy nữa! 

Có lẽ, Thư không sợ gì cả nhưng điều Thư sợ nhất chính là những lúc Bi như thế này, vô định và không thể ngăn cản được. Thư bò lại phía Bi ôm lấy Bi rồi vừa khóc vừa nói, nước mắt hoà vào máu chảy xuống trán, mẹ Bi run rẩy hết tay chân cũng chạy tới ôm lấy Bi rồi khóc: 

- Hai đứa đừng như vậy nữa. . . có gì từ từ bình tĩnh lại rồi nói. . . đừng xô xát nhau nữa! mẹ xin hai đứa đó! 

- Cô ơi . . . con sai rồi. . . con . . . lẽ ra con không nên có mặt ở đây!. . . 

- Con thì làm gì sai mà phải xin lỗi nó! – Cha Bi quát 

Cứ mỗi lần cha Bi bênh vực Thư thì Bi lại nổi nóng đẩy Thư ra: 

- Vậy thì ai có lỗi? con có lỗi sao?!?!? 

- Bi. . . – mẹ ôm chặt Bi vì sợ 

- Đúng! Tất cả là mày sai. . . sống đến chừng này năm rồi vẫn không biết tin tưởng vào người yêu thì sống để làm gì? 

- Tin tưởng? – Bi cười nhạt – Tin tưởng để rồi bị lừa dối mà vẫn không hay biết như bây giờ đó ông có thấy không? 

Bi đẩy mẹ ra quay sang Thư rồi cười nói: 

- Nói đi. . . yêu tiền. . . hay yêu tôi? 

- Em. . . - Thư lí nhí rồi ngước mắt nhìn Bi đáp: - Em yêu anh. . .! 

Bốp! 

Bi tát Thư chúi mặt xuống sàn: 

- Con bitch! Biến đi. . . biến đi đừng để tao thấy mặt mày nữa! 

Lúc này cha Bi thật sự nổi giận, mặt đỏ gay, huơ vội cây chổi đập tới tấp vào người Bi vừa đánh vừa hét lớn: 

- Học đâu cái cách ăn nói đó vậy? Mày thật sự không phải là con của tao nữa rồi!!! Chính mày mới nên biến khỏi cái nhà này đó. . . đồ khốn này! 

Những tiếng bịch bịch và hự hự mà cây chổi và Bi thay nhau phát ra làm cho mẹ Bi không còn tỉnh táo nữa, nhảy bổ vào ôm lấy Bi mặc cho chổi có đánh trúng không: 

- Anh anh! Đừng đánh con nữa mà anh. . . Cô Tư. .. kêu bác sĩ mau! Anh. . . đừng đánh nữa mà em xin anh đó! 

Thư cũng nhảy bổ vào, vừa ôm chân cha Bi vừa khóc: 

- Chú ơi đừng đánh Bi nữa! con xin chú . . . tất cả là lỗi của con. . . con sẽ dọn ra khỏi nhà! Đừng đánh Bi nữa ! 

Thư khóc và ôm lấy chân cha Bi, máu ở trán thấm vào ống quần ngủ đỏ hoe, nhưng cha Bi đã nóng giận thì chẳng ai ngăn được, Bi bị đánh đến nỗi cây chỗi cũng rụng hết cả bông cỏ và bung ra, còn Bi thì nằm queo dưới sàn nôn ra hết mọi thứ. Xem ra không ngăn được cha Bi, Thư đành phải dùng hết sức để ra thế võ giành cây chổi trên tay cha Bi lại, giành được cây chổi và dứt cha Bi ra khỏi Bi một cách nhẹ nhàng, nhưng máu trên trán Thư lúc này lại chảy nhiều và mắt cũng thấy mọi thứ lờ mờ đi, Thư gục xuống sàn. . . 

Mẹ Bi dù rất thương con nhưng thấy Thư ngất đi cũng vội vàng buông Bi ra mà chạy tới xem Thư thế nào, lo sợ quá mẹ Bi chỉ biết vừa khóc vừa đấm vào ngực mà trách: 

- Thư ơi con sao vậy. . . tỉnh lại đi Thư. . . con đừng làm cô sợ mà! Tất cả là tại cô. . . tại cô biết Bi không ra gì mà còn bắt con về sống chung với nó. . . hại con ra nông nổi này! 

Bi nghe loáng thoáng tiếng mẹ gọi Thư tỉnh dậy thì mơ màng rồi choàng tỉnh, Bi bò lại chổ Thư xô mẹ ra rồi nước mắt nước mũi tèm lem, Bi khóc. . lúc này Bi thật sự khóc: 

- Thư . . . em . . . em sao vậy Thư! Em đừng chết bỏ anh. . . đừng làm anh sợ mà Thư . . . huhu mẹ ơi cha ơi . . . làm sao đây! Gọi cấp cứu đi! . . . Thư ơi ! anh xin lỗi mà. . . tại vì anh! Anh yêu em. . . nên anh mới như vậy! anh thật sự không muốn như vậy đâu . . . đừng bỏ anh mà. . . 

Cha ngồi dậy rồi bế Thư nằm đỡ lên ghế sofa. . . lúc này xe của bệnh viện cũng đã tới, họ đo huyết áp, truyền nước và băn bó vết thương cho Thư, rồi lấy mảnh vỡ dính trên tay bi ra, băng lại rồi cho Bi uống thuốc giảm đau. Người làm thì ngáp ngắn ngáp dài vừa thu dọn đống chiến trường mà cả nhà gây ra. Bi mặt lừ đừ ngồi riết bên cạnh Thư. Mẹ vỗ vai Bi: 

- Con thật sự tin vào tin nhắn đó sao? 

- . . . – Bi im lặng 

- Lẽ ra con nên nghe Thư giải thích chứ. . . tình yêu thật sự không đơn giản như mình nghĩ đâu con! 

- Con thật sự sợ lắm. . . – Bi ôm đầu 

- Con sợ Thư sẽ rời bỏ con đúng không? 

- . . . - Bi im lặng khẽ gật đầu 

- Nhưng con như vậy Thư sẽ ở lại với con sao? Yêu là để cùng nhau vượt qua khó khăn. . . còn yêu mà làm cho trái tim người mình yêu phải đau khổ và tổn thương thì dù là người đó yêu con thế nào cũng sẽ rời bỏ con mà thôi! 

- Con cũng không biết tại sao nữa. . . con cũng không muốn! Nhưng con không thể cố gắng tin được. . . con hoang mang lắm khi mọi thứ cứ dồn vào con. . . những lời nói và những bằng chứng mà người khác đưa ra. . . 

Mẹ Bi thở dài. . .
Mạc Tà

13/6/2014, 13:32

#18
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]



(tiếp phần 9) 

Mẹ Bi thở dài: 

- Mẹ chỉ có thể ngăn con đừng như vậy nữa. . . nhưng nếu con không thể thay đổi được bản tính thì mẹ sợ rằng. . . không thể ngăn được Thư khi nó quyết định rời bỏ con đâu! 

- Con hiểu!. . . 

- Thôi con lên phòng đi . .. mẹ nhờ cha con bế Thư lên phòng dùm cho! 

- Vâng!. . . 

. . . 

Buổi sáng của cơn giông là trời trong xanh, mây thì trốn mất hút sau những cơn mưa dài và nặng hạt. Mây bỏ bầu trời về với đất theo dòng nước, còn nước thì vui vẻ đùa giỡn với những chiếc lá xanh mới đâm chồi. 

Bi ngồi đó lặng lẽ bên cạnh Thư, nghĩ phải nói ra những gì đầu tiên: “Xin lỗi!” hay là “xin lỗi” và có lẽ là “xin lỗi!”. . . 

Bi nắm lấy bàn tay mềm lạnh ngắt của Thư đưa lên ngực vò vò cho ấm hơn, chắc Thư sẽ quên đi, sẽ tha thứ và vẫn sẽ yêu Bi như ngày đầu tiên chứ? Bi im lặng, nước mắt tràn ra khoé mắt chảy xuống môi mặn đắng và cay cay. Mũi thì nghẹt cứng và tim thì thắt lại không thở được. . . Lẽ nào tình yêu lại chính là thứ giết chết đi lý trí của một con người? 

Nước mắt Bi nhỏ thành từng giọt rơi vào lòng bàn tay Thư, tia nắng cũng bắt đầu len vào cửa sổ, những tia nắng đáng ghét đâm thẳng vào da thịt Thư làm Thư thức giấc sau một đêm ngắn ngủi mà đầy ắp những nỗi đau không thể nào quên được. 

Thư mở mắt nhìn Bi, ánh mắt đó có lẫn cả tình yêu và sự trách giận, Bi bối rối vừa quẹt nước mắt vừa thốt lên mấy tiếng: 

- Em tỉnh lại rồi. . . em . . .có đói không? 

Thư rút tay ra khỏi bàn tay của Bi, chống tay ngồi dậy: 

- Không phải anh định xin lỗi em sao. . .? 

- À. . . anh quên mất. . . anh anh thật sự xin lỗi! 

Bi cũng chẳng hiểu tại sao Thư biết được, nhưng giờ trong mắt Thư Bi dường như trở thành người xa lạ. . . giống như ngày đầu gặp nhau. . . chẳng lẽ chỉ vì một cơn mưa mà mọi dấu vết biến mất nhanh và sạch sẽ đến vậy sao. Thư cười nhạt, nhạt lắm: 

- Em không sao. . . anh quan tâm làm gì chứ. . . biết bao nhiêu sự quan tâm cho bằng một niềm tin duy nhất? 

Bi biết mà. . . biết chắc là Thư sẽ như vậy. Nhưng Bi vẫn cố ôm chặt lấy Thư: 

- Nhưng em sẽ tha thứ cho anh mà đúng không? Và em sẽ không bỏ mặt anh ở lại một mình. . . niềm tin sớm hay muộn chỉ cần cố gắng thì sẽ xây dựng được thôi. . . 

Niềm tin. . . không phải giống như một căn nhà mà xây dựng. . . và dù anh có mất bao nhiêu thời gian đi nữa cũng không thể làm ra được đâu. . .vì niềm tin cũng giống như đất. . . đất là vĩnh cửu và có đất thì cây tình yêu mới có thể mọc. . . không có niềm tin cũng giống như không có tình yêu vậy. . . 

- Hay là. . . 

Bi buông Thư ra rồi hấp tấp ấp úng: 

- Hay là em . . . em thật sự . . . 

- Anh đang định nói em thật sự thích Cường và dùng cách này để rời xa anh đúng không? 

- Sao . . . 

- Anh lại đang định hỏi “sao em biết” đấy à? 

- . . . – Bi im lặng 

- Vậy hoá ra em từng nghĩ anh hiểu em giống như em hiểu về anh thì giờ mọi thứ là sai hết. . . anh không còn nhớ sao Bi. . . lúc mà anh nói dối mình là con trai với anh Tuấn trong nông trại đấy. . . lúc đó em đã nói với anh điều gì? . . . chẳng lẽ ký ức cũng không giúp anh tin và hiểu em sao . . .đã vậy thì. . . 

Bi ôm lấy Thư. . . hôn vào đôi môi ấy, khoá chặt nó để nó không dứt ra câu nói dở dang: “đã vậy thì mình đừng bên cạnh nhau nữa. . .”. Câu nói mà Bi sợ phải nghe nhất trong đời. Nhưng Thư lại quyết đẩy Bi ra: 

- Anh làm vậy cũng vô ích thôi. . . anh như thế này thì giữ em được bao lâu? 

- Anh không biết nhưng mà. . . anh không muốn nghe điều đó! 

- Được rồi. . . dù em không nói ra thì em cũng có thể hành động mà! 

- Thư à! . . . cho anh một cơ hội đi. . . anh sẽ thay đổi mà! 

Thư rút dây truyền nước ra, đứng dậy bước ra khỏi phòng, còn Bi vẫn ngồi đó cùng với sự thất bại thảm hại của việc đánh mất niềm tin. Niềm tin dù cho có mù quáng đi nữa thì trong tình yêu niềm tin đó cũng là thành công. Bi khóc, nước mắt cứ vậy rơi ra dù cũng muốn chạy đến để giữ chân Thư lại nhưng lại không có can đảm chỉ bởi vì: những lời mà Bi nói đêm qua đã thành hàng vạn nhát dao đâm vào tim Thư, mãi mãi sẽ không bao giờ chữa lành được nữa. Giá như đừng nói ra những lời như vậy thì có lẽ giờ Bi đã có chút can đảm để giữ Thư lại. 

Sức mạnh gìn giữ tình yêu và sức mạnh huỷ hoại tình yêu của niềm tin dường như con người không thể nào ngờ được. 

. . . 

Vì Thư là học sinh xuất sắc nên không phải thi kỳ thi chuyển cấp, Thư cũng không đến kèm cho Cường học nữa vì đã thấu mọi thứ chỉ là cái bẫy. Thế nên Thư dọn quần áo trở về trang trại ngay trong chiều hôm đó mặc cho tất cả mọi người có cố gắng thuyết phục Thư thế nào đi nữa. Còn Bi thì không có can đảm đối diện chỉ biết nhốt mình trong phòng đọc sách và im lặng lắng nghe tiếng xe chở Thư tắt hẳn sau cánh cổng dài. Mẹ Bi không còn cách nào khác ngoài việc lén nhét chiếc điện thoại màThư định để lại vào ba lô của Thư. 

Bố Thư nghe cha của Bi kể hết mọi việc qua điện thoại và nhờ ông chăm sóc động viên Thư quay lại. Còn Thư thì từ ngày hôm đó cũng cứ nhốt mình trong phòng, hoặc là ra chăm đàn đà điểu, lúc buồn quá thì vào vườn trái cây trèo lên cây vắt vẻo trên đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi lại trở về phòng. Có lẽ Thư tìm cách để quên đi, nhưng càng cố quên đi Thư lại càng lòng vòng quanh quẩn những nơi mà Thư và Bi đã có thật nhiều kỷ niệm. 

Muốn quên đi và nhớ lại một thứ gì đó đã từng đâu phải là điều dễ dàng. 

. . . 

Bi thì khá hơn sao, mất Thư cũng giống như mất đi mọi thứ ngoài việc đi chơi và thân mật với Trâm Anh một cách vô thức thì toàn bộ mọi thứ trong đầu Bi cũng chỉ là Thư. . . Thư và chỉ mình Thư. 
Trâm Anh thì càng xích lại gần Bi càng thấy lòng mình mở ra, càng dành nhiều tình cảm cho Bi càng hy vọng nhiều hơn vào mọi thứ. Thì đúng vậy! yêu cùng giới đâu có gì sai! Nhưng dùng mọi thủ đoạn để có được cái mình muốn là. . . đê tiện. Giờ đây, số lần Trâm Anh rủ Bi đi café đây đó trong tuần cũng dần tăng lên, thậm chí nhiều lúc tin nhắn Cường gửi đến Trâm Anh chỉ vội xoá nhanh mà không cần đọc.Thật ra . . . cái hộp cá chỉ có công dụng đơn giản là để đựng cá. . . khi cá đã được ăn hết thì hiển nhiên cái hộp phải vào thùng rác. 

“Sao không trả lời tin nhắn của anh!” 
“Em đang làm gì vậy?” 

Bíp Bíp 

- Ai vậy em? – Bi tò mò 

- À. . . tin rác thôi! Mình đi uống sữa tươi nha anh 

Trâm Anh khoác tay Bi ghé vào một quán sữa tươi gần đó vô tình Bi gặp được Tuấn, người đã bị Bi lên cơn điên quậy phá vì tưởng lầm Thư và Tuấn yêu nhau. 

- Cô chủ. . . thật không ngờ lại gặp nhau ở đây! 

- Ai vậy anh? – Trâm Anh ôm lấy cánh tay Bi 

- . . . – Bi gạt tay Trâm Anh ra cười im lặng 

- Thật không ngờ cô chủ đây cũng thay áo nhanh quá! 

- Anh đừng hiểu lầm. . . chỉ là bạn thôi! 

Trâm Anh bậm chặt môi nén cơn giận lại cố gắng cười gật đầu, Tuấn tự nhiên: 

- Thật ra Thư về quê bấy lâu cũng có gặp tôi. . . dạo này tôi bận đi giao sữa trên này nên cũng ít có thời gian nói chuyện. . .tiếc thật! Giá mà lúc đó Thư không nói với tôi rằng em ấy chỉ có cảm giác với con gái thôi. . . thì có lẽ tôi cũng đã không để Thư lên thành phố với cô chủ. . . tôi nghĩ lẽ ra được làm những gì mình muốn và được sống cùng người mình yêu thì Thư sẽ hạnh phúc hơn chứ! 

- . . . – Bi im lặng 

- Thôi tôi đi đây! Tạm biệt 

Lưng anh công nhân tên Tuấn vừa khuất sau cánh cửa, một luồng gió nhẹ cuốn mùi thơm của sữa tươi bay qua cánh mũi Bi, chợt trong đầu vỡ ra một điều gì đó: 

“Bi này. . . tớ thích phong cách tomboy của cậu. . . nhưng tớ không thích cậu là con trai đâu! “ 

“Vì . . . tình cảm thì đâu phân biệt giới tính . . . tớ không thích cậu cứ nói dối mình là con trai . . . cậu là con gái nhưng mà giống con trai thì tớ đã . . . đã . . .” 

“Vì tớ. . . tớ chỉ có cảm giác với con gái mà thôi!. . .” 

Bi chợt nhớ lại những gì Thư thì thầm sau bức tường ngày hôm ấy, khi mùa hạ vừa bắt đầu bước sang, Bi mỉm cười nghĩ trong đầu : 

“Thư thật sự. . . thật sự chỉ có cảm giác với con gái mà thôi!. . .” 
. . . 

Trâm Anh nghiêng đầu tựa vào vai Bi, thì thầm: 

- Chẳng phải chúng ta cũng giống một đôi lắm sao? Có lẽ giờ cũng là lúc anh nên chọn một ai khác để . . . yêu 

Nhưng bất chợt bài tay vô tình của Bi đẩy Trâm Anh ra rồi thì thầm mà cương quyết: 

- Anh xin lỗi. . . giờ là lúc để anh nhớ lại mọi thứ chứ không phải là để quên đi! 

Bi bước vội xuống đoạn tam cấp mở cánh cửa bước ra. . . mùi hương sữa tươi cũng ngọt ngào như tình yêu vậy. Trâm Anh sững sờ đứng đó, nắm chặt bàn tay lại. . . Cường cũng đứng lặng lại phía sau. . . chắc có lẽ Cường cũng thấy. 


--- Còn tiếp --- 
Mời các bạn đón xem phần 10 
Mạc Tà

13/6/2014, 13:33

#19
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]

Phần 10: Vì thật sự là ta chẳng có thể hiểu hết được bản thân mình đâu 

Không biết có bao nhiêu lần trong đời và không biết có bao nhiêu lần trên những cuộc tình đi qua chúng ta thầm trách người yêu mình không hiểu mình muốn gì. Nhưng chính bản thân chúng ta lại quên đi rằng: “Ngay cả chính mình còn không thể hiểu hết được bản thân” và liệu . . . chúng ta đã hiểu đối phương được bao nhiêu? 

Thế nhưng, hiếm không có nghĩa là không có. . . và nếu như trong tình yêu một ngày nào đó bổng dưng bạn chợt nhật ra người ấy hiểu bạn thì chắc có lẽ bạn chính là người hạnh phúc nhất. 

Chia tay nhau chỉ vì không hiểu nhau thì thật là quá ngốc nghếch, sao bạn không tự nghĩ ra rằng: Chính vì chúng ta không hiểu nhau nên chúng ta mới tìm hiểu nhau? Nếu thực chất bạn đã quá hiểu rõ người mình yêu thì chắc hẳn sẽ có điều nhàm chán, nhất là khi bạn hiểu cả những cái xấu về họ và những điều mà bạn không muốn biết. 

Tình yêu là một chiếc hộp nhạc bí mật, nếu nó cứ mãi mãi là bí mật thì âm thanh của hạnh phúc sẽ luôn vang ra. . . vang đến tận cùng. Còn nếu bạn cố tình tìm hiểu quá sâu về nó, tháo văng tất cả để khám phá thì nó sẽ hỏng hóc. 


Và nếu như bạn là một người hiếu kỳ quá đáng trong tình yêu thì sẽ chẳng bao giờ bạn có thể giữ được gì cho riêng mình. 

Có những bí mật càng chôn sâu càng tốt, càng không biết lại càng hay. 

. . . 

Có bao giờ đọc truyện tôi viết bạn ngộ ra những điều mà chính bản thân bạn cũng không ngờ rằng nó đơn giản đến vậy không? 

Thực chất cuộc sống là không gian nhiều chiều và con người phải nhìn nhận mọi thứ một cách đa chiều thì mới có thể cảm ra được đâu là điều mình đang cần học hỏi. Mà cuộc sống theo cách nhìn của bạn cũng chẳng bao giờ giới hạn được độ tuổi hay tri thức. Có những người sống đến gần trăm tuổi mới ngộ ra được chân lý của cuộc sống, nhưng đứa con nít vài ba tuổi nhìn thấy được cái thiện cái tốt trong những gì nó thấy thì đó lại chính là chân lý của riêng nó. 

Chân lý của tình yêu là một phần trong chân lý cuộc sống, nó là một thể giới mà ở thế giới đó không phân biệt tuổi tác, màu da, . . . giới tính. Quan niệm của riêng tôi rằng: "Cách hiểu của bạn về cuộc sống không phụ thuộc vào việc bạn bao nhiêu tuổi, bạn là ai, có bao nhiêu tiền và bạn đã học được những gì. Mà cuộc sống vốn dĩ là một cuộc đua của cách nhìn, ai nhìn thấy được những điều tốt nhiều hơn. . . người đó là người đáng trân trọng." 

Tình yêu là một chuỗi dài của nhìn thấy, mơ mộng, yêu thương, ra đi và trở lại. Tình yêu thật sự sẽ trở lại bằng mọi giá nếu như những ngày tháng đi qua là chân thành. 

Bạn có bao giờ hình dung ra con đường của tình yêu hay chưa? 

Còn đường mà ở đó khi bạn đi qua, vượt qua hết bao nhiêu những nhấp nhô, gập ghềnh rồi vô tình đánh rơi một điều gì đó. . . mà khi nhận ra bạn sẽ phải quay đầu lại tìm!
 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu và những đứa con chính là kết quả, bởi vì đơn giản nhất là trên thực tế dù nhiều người có con với nhau nhưng họ vẫn cố tình rẽ sang những hướng khác trên con đường tình yêu. Thế nhưng lại có những người yêu và sống với nhau trọn đời dù họ chẳng thể sinh một đứa con nào, dù có những lần ra đi nhưng họ vẫn quay về với nhau. Đó chính là vì trên con đường tình yêu mà họ bước qua, rơi rớt lại những thứ mà bắt buộc họ phải quay lại để tìm kiếm. 

• Tình yêu không bao giờ có kết quả. . . mà tình yêu là một quá trình đi tìm và đến khi tìm ra được có thể những người đi với nhau trên hành trình đó đã nắm tay nhau bước qua một thế giới khác. 

• Tình yêu cũng không có kết thúc mà luôn luôn là những bắt đầu, ngay cả khi bạn có con với nhau thì đó cũng là một khởi đầu mới, một khởi đầu nữa và một khởi đầu nữa cứ nối tiếp nhau dài vô tận. 

• Nếu bạn trông mong vào một kết thúc của tình yêu thì bạn sẽ thất vọng và chết dần trong chính những tưởng tượng không có thực đó của bạn vì vốn dĩ. . . tình yêu thật sự sẽ chẳng bao giờ có kết thúc.
 

. . . 

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa mà quyết định về nông trại tìm Thư? 

- Con suy nghĩ kỹ rồi mẹ à! Xin lỗi là biết cách để sửa sai chứ không phải chỉ là lời nói! 

- Mẹ thật sự lo tính bồng bột thiếu suy nghĩ của con lại gây cho mọi sự xấu hơn. . . 

- Mẹ phải tin con chứ! – Bi càu nhàu 

- Không phải mẹ không tin con. . . mẹ chỉ sợ con làm mất đứa con dâu ngoan hiền của mẹ thôi. . .giờ thì mẹ thật sự cảm thấy mình đúng khi sinh con ra là con gái. . . 

- Ý mẹ là sao?!?! – Bi khó hiểu 

- Không phải sao. . .? con chỉ mới giống con trai và không phải trai chính hiệu mà còn bị gái theo quá trời. . . nếu mà là con trai thật chắc mẹ mất luôn cả con vì không tranh giành lại với mấy đứa con dâu!!! 

- Gì mà mấy đứa con dâu? Con đâu có đào hoa đến vậy chứ - Bi kêu ngạo 

- Thôi đi thím! Ý tôi là thím lăng nhăng mèo mỡ gà đồng đó chứ đào hoa đào bông gì ở đây! 



Bị mẹ dìm hàng không thương tiếc, Bi rượt đuổi mẹ khắp nhà, thật sự là vui lắm! Giá mà có Thư ở đây lúc này. 



. . . 

Lúc này Thư đã thôi vòng quanh những nơi mà hai đứa đi qua, nhưng tệ hơn là nhốt mình trong phòng để khóc. Có những khi con người hiểu rõ: “Khóc sẽ chẳng thay đổi được gì”, nhưng con người cũng không thể hiểu được bản thân mình tại sao lại khóc? 

Hay phải làm điều gì đó để có thể quên đi? 

Thư kéo cái ba lô trên bàn xuống, từ hôm trở về nông trại Thư vẫn không muốn soạn nó ra, trong đó từng món đồ đều là do Bi mua cho, Bi quấn chặt và ám ảnh Thư trong từng centimét của của sống. Cái balô đó chứa đựng những cái thuộc về Bi mà dù cho ngay lúc này có ai đó bảo Thư vứt đi để thay cái khác cũng không được. Mọi thứ giống như một vết sẹo dài trong lòng bàn tay, muốn nó biến mất nhưng lại sợ cảm giác thiếu thốn một thứ gì đó. Tình yêu dù là trong thời khắc nào, bạn có muốn giữ lại hay ném nó đi vào quá khứ thì cũng chẳng thanh thản thoải mái cho được. Vốn dĩ: 

“Chẳng có cục tẩy nào có thể tẩy hết những gì đã viết. . . và cũng chẳng có cây viết nào có thể viết lại hết những gì đã xoá” 

Thư đổ hết đồ trong ba lô ra. . .chiếc điện thoại cũng rơi ra, chiếc điện thoại Bi mua cho Thư mẹ đã lén bỏ nó vào ba lô vì mẹ biết đến lúc nào đó Thư cảm thấy quá nhớ Bi, Thư sẽ mở điện thoại ra mà xem những cái clip nhí nhố không tài nào tả được. 

Thư cắm dây sạc điện thoại, vừa không khỏi nôn nóng bật những cái clip cũ lên xem rồi thì cầm mỉm cười: 

“Thì ra. . . chúng ta đã có những lúc hạnh phúc thế này!” 

Tiếng những con chó sủa ngoài vườn làm đứt ngang dòng tư tưởng của Thư. Thư dọn dẹp mọi thứ rồi cầm theo cái cây dài để lùa đàn chó về chuồng, bước ra phía sau khu vườn dài và rộng, một vòm trời xanh ngắt của lá làm cho tâm hồn cảm thấy thanh thản. Gió lùa qua kẽ lá rung rinh làm cho ánh nắng cũng lúc ẩn lúc hiện trên gương mặt của Thư. Mùa hè bây giờ cũng đang rình rập phía sau những chòm mây, sẽ nhanh thôi mùa hè lại đến, cái mùa đầu tiên mà Thư và Bi bắt đầu cảm thấy được trái tim mình nên đặt cạnh nhau. 

Nhưng mùa hè ấy chẳng phải phép màu, không thể mang hai điều kỳ diệu đến hai lần trong đời, không nghĩ đến thì cũng chẳng biết khoảng thời gian chúng ta bên nhau ngắn đến vậy. 

Thư lùa bàn chân qua những phiến lá vàng rụng đầy dưới một gốc cây, dựa mình vào một thân cây gần đó rồi mở danh bạ điện thoại lên chân chừ, chần chừ mãi ở cái tên “Bi Ác Ma” đầu tiên. Lúc nào cũng vậy, cứ vào danh bạ là lại thấy cái tên đó đầu tiên, cũng giống như trong lòng Thư lúc này, cứ lúc tìm nỗi nhớ là lại nhớ đến cái người tên Bi đó. 

- Muốn gọi thì gọi đi, suy nghĩ gì nữa! 



Tiếng của Bi vọng lại từ xa, Thư quay nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả, đập nhẹ vào đầu rồi ngồi bệt xuống đất thì thầm: 



“ Tỉnh lại đi Thư à! Bi bây giờ . . . có đang nhớ đến mày đâu chứ?” 

- Có đấy ! 

Bi thả cái dây cột mấy trái mận chín xuống dưới ngay trước mặt Thư, Thư ngước nhìn lên trên lí nhí: 

- Ăn. . . trộm! 

Bi ôm thân cây tuột ngay xuống đất cười nói: 

- Này! Sao lúc nào cũng nghĩ anh là trộm vậy hả? 

- . . . anh Bi! – mắt Thư đỏ hoe 

Bi đưa tay gạt mấy giọt nước mắt bất ngờ của Thư, vuốt cả mấy sợi tóc bị gió hất tứ tung cả lên thì thầm: 

- Anh xin lỗi em! 

Bầu trời xanh dài và rộng lúc này dường như biến mất, chỉ còn có hai người với nhau, gió cũng lặng đi, nhưng tiếng chim hót trong vườn thì ríu rít. Mặc dù Thư đã đợi để nghe câu nói chân thành đó của Bi từ lâu, nhưng vì nó quá bất ngờ, đến nỗi dù Thư mạnh mẽ cố gắng để không khóc nhưng cũng bị nhấn chìm vào dòng sông của những giọt nước mắt yếu đuối. Thư khóc oà lên như một đứa trẻ, không nói một lời nào cả mặc dù lòng muốn nói nhiều lắm: “Em nhớ anh!” 

Bi vẫn vậy, trẻ con nhưng biết cách để làm ai đó được vui: 

- Ai da. . . đau bụng quá! Hic chắc là ăn nhiều mận quá nên bị tào tháo rượt rồi! huhu 

Thư quẹt đi quẹt lại dòng nước mắt còn chảy dài trên má, vừa cười vừa lo lắng: 

- Mận ở đây mới xịt thuốc sâu đấy. . . anh có sao không? Có đau lắm không! 

- Có! Đau nhiều lắm! – Bi nhanh miệng 

- Đau chổ nào. . . kéo áo lên để em xoa dầu cho! 

Thư vội lấy chai dầu trong túi quần ra, chai dầu đó giống như một thói quen, từ ngày quen biết Bi nó đã nằm ở đó, sẵn sàng để đáp ứng bất cứ khi nào Bi thấy đau và từ lúc xa nhau đến giờ chai dầu đó chưa lúc nào Thư quên mang theo. Thấy nó, Bi chợt nghẹn lại ở cổ, cứ lặng đi nhìn bàn tay run rẩy của Thư đang loay hoay kéo áo Bi ra. . . họ vẫn vậy! dù xa nhau nhưng vẫn yêu nhau, chưa bao giờ xa lạ cả. Bi cầm chặt lấy bàn tay Thư đặt lên ngực mình: 

- Anh không cần xoa dầu. . . anh chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi. . . chỉ cần xa em một giây thôi là tim anh đau lắm! 

Thư buông chai dầu xuống đất, im lặng. . . Thư lại khóc, mặc cho Bi có ôm Thư vào lòng rồi dỗ dành thế nào đi nữa. 

- Tại sao anh cứ muốn làm em phải khóc. . . trước khi yêu anh em chưa bao giờ phải khóc vì người khác cả. . . anh ác lắm! 

- Anh xin lỗi. . . cho dù anh ích kỷ một chút. . . cũng hay ghen tuông. . .không bao giờ làm được gì cho em ngoài việc muốn giữ chặt em cho riêng mình. . . nhưng cũng vì anh yêu em. . . anh cũng không dám chắc chắn bản thân yêu em nhiều thế nào. . .nhưng chắc chắn một điều là ngoài em. . .anh chẳng có thể yêu ai được nữa! 

- Nhưng mà. . . – Thư đẩy Bi ra xoay người lại –. . . Nhưng mà có phải chắc chắn là dù bao lâu đi nữa chúng ta cũng không thể hiểu hết nhau. . . cũng không thể ở bên cạnh nhau được. . . vì tình yêu của chúng ta không có kết quả. . . em đã từng nghĩ giá như . . . em và anh có thể sinh con . . .có một thứ gì đó để giữ chân anh lại những lúc anh muốn rời xa em! 

Bi bước tới, ôm chặt Thư từ phía sau: 

- Em ngốc quá! Chẳng phải em luôn hiểu anh sao. . . ngày hôm đó em đã hiểu rõ tất cả những gì anh nghĩ. . . chỉ là lỗi ở anh! Quá bồng bột và thiếu suy nghĩ. . . nhưng chẳng phải vì vậy mà em yêu anh nhiều như thế sao? Nếu như chúng ta hiểu hết về nhau thì có phải đoạn đường tình yêu mà chúng ta đang bước là vô nghĩa hay không? Nếu chúng ta đã hiểu hết về nhau. . . thì cần gì ở bên nhau để yêu nhau và tìm hiểu nữa? 

- Nhưng . . . – Thư ấp úng 

- . . . tình yêu không có kết quả. . . và con cái cũng chẳng phải là kết quả của tình yêu đâu. . . vì có nhiều người nghĩ rằng chỉ cần có con là có thể giữ chân được người kia. . . nhưng tệ hại hơn là có những người sẵn sàng bỏ con cái của mình để đi theo một tương lai khác. . . chỉ cần. . . chúng ta yêu nhau và khoảng thời gian chúng ta bên nhau đánh rơi lại những kỷ niệm. . . thì chắc chắn chúng ta sẽ quay về và nhặt lấy! 

Thư quay lại nhìn vào mắt Bi, thắc mắc: 

- Đánh rơi kỷ niệm sao? 

Bi cười hiền, nháy mắt: 

- Phải rồi. . . em có muốn biết không? . . . kỷ niệm của chúng ta đánh rơi ở chính những gốc cây này. . . đó là khoảng thời gian mà cô quản lý Thư bắt được tên trộm trái cây đáng ghét. . . rồi vì đáng ghét quá mà yêu hắn lúc nào không hay. . 

Thư cúi mặt cười hiền lành, nét ngây thơ vẫn còn lộ hẳn trên gương mặt, Bi ôm Thư vào lòng, ôm thật chặt rồi ngước nhìn trên bầu trời xanh: 

Chỉ cần nghĩ đến những gì đã có với nhau. . . khó khăn bao nhiêu để có thể có được một người yêu ta thật lòng. . . thì dù gan góc đến đâu cũng chẳng nỡ rời xa người đó dù chỉ là nữa bước! 

- Em yêu anh . . . – Thư vòng tay siết chặt Bi lại 

Cái gì là của mình thì dù có đánh rơi ở đâu cũng sẽ tìm lại được. 
Mạc Tà

13/6/2014, 13:34

#20
  • Mạc Tà

Mạc Tà



Thành viên tích cực
Tham gia : 27/04/2014
Bài viết : 2008
Điểm plus : 14498
Được thích : 981
Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]

Tiếp phần 10 


- Anh biết . . . anh không mạnh mẽ cũng không sâu sắc. . . tính tình thì trẻ con và bồng bột. . . năn nỉ em đó Thư. . . hãy thông cảm cho anh và đừng rời xa anh thêm một lần nào nữa nha. . . 


- Em biết rồi. . . em cũng không muốn xa anh. . . thật ra em sợ nhất là phải nhớ đến anh trong từng giấc ngủ. . . nhớ cái hơi ấm bên cạnh mình. . . em đã quen rồi! Không muốn dứt ra nữa! . . . Nhưng mà anh phải hứa là không được đánh em nữa . . . 


Bi cười vỡ ra trong tiếng gió của cả khu vườn: 


- Vậy thì em đánh anh đi. . . đánh bù đi nè ! 


Bi cầm lấy tay Thứ đấm liên tục vào ngực mình, Thư rút tay lại rồi vòng qua eo ôm lấy Bi: 


- Làm sao em có thể đánh anh được chứ! 


. . . 


- Anh thật sự ngốc quá! Lúc Cường đưa tin nhắn cho anh mà anh không nhớ ra được câu em nói với anh lúc trước. . . mất bao nhiêu thời gian đến khi gặp lại Tuấn anh mới nhớ ra. . .lần này nhất định phải thăng chức cho Tuấn 


- Câu gì vậy anh? 


- “Tớ chỉ có cảm giác với con gái thôi!” . . . vậy ra em cũng không nhớ à? 


- Đâu có! Em thích nghe anh nói vậy đó! 


- Đáng ghét quá đi! – Bi ngắt mũi Thư 


- Anh là Transguy . . . còn em là Les . . . coi chừng đó! Cứ tỏ ra men lỳ đi em sẽ đi tìm một chị gái tóc dài mà ngoại tình cho coi! 


- Em dám không ? Chết nè! – Bi đánh vào mông Thư bốp bốp 


Bi đuổi theoThư chạy vụt qua dưới những phiến lá cây xanh rì: 


- Em không dám đâu! Không dám đâu! Đừng mà! Có thôi đi không hả. . . hư là không cho “ấy ấy” đâu đó! 


- Thế thôi anh không hư nữa! 


- Kệ anh chứ! 


- Á. . . em lừa anh à? 


Tình yêu đôi lúc cũng giống như cuộc đuổi bắt, có lúc cảm thất mệt mỏi vô cùng nhưng mà cũng có lúc vui vẻ bất tận. 


. . . 


Bi khép nép ngồi đợi bố Thư ở phòng tiếp khách, cũng là nơi đầu tiên Bi bị Thư trói nằm la liệt dưới sàn, người đàn ông ngoài năm mươi gương mặt phúc hậu, quần áo lúc nào cũng lấm lem bùn đất từ ngoài cửa bước vào đã vội lên tiếng xin lỗi: 


- Cô chủ. . . xin lỗi tôi chậm chân chút vì phải lo cho ao cá mới đào! 


Bi vội vàng đứng dậy: 


- Dạ . . . cháu phải xin lỗi vì đã làm phiền bác! 


- Cháu đến đây chắc là đã gặp Thư rồi. . . 


Bi ấp úng: 


- Dạ ! cháu đã gặp Thư ngoài vườn. . . cháu đến đây là để xin lỗi bác . . . vì cháu đã không lo lắng được cho Thư đàng hoàng mà còn khiến bác phải buồn. . . 


- Cháu đừng nói vậy chứ!. . . nếu không nhờ ý của cháu thì Thư đâu được đi học tiếp. . . bác cũng chưa một lần xin lỗi và cám ơn cháu vì đã làm phiền gia đình cháu nhiều như vậy! 


Thư mang trà và bánh ngọt lên để trên bàn rồi ngồi xuống cạnh Bi, Bi nắm tay Thư ấp úng: 


- Cháu biết. . . với người lớn thì chuyện cháu và Thư còn nhiều điều cần giải quyết. . . cháu cũng hai mươi tuổi rồi. . . đã đến lúc phải nghĩ mọi chuyện một cách đứng đắn hơn. . .cháu chỉ không biết bác cảm thấy thế nào? 


Bố Thư nhấp tác trà rồi cười hề hà: 


- Bạn bè chơi chung với nhau cãi cọ là chuyện bình thường thôi mà cháu! Bác không bận tâm gì đâu! 


- Bạn. . . bạn bè? – Cả hai cùng ngạc nhiên 


- Không phải sao? – Bố Thư tròn mắt 


Bi bắt đầu bối rối: 


- Thật ra. . . cháu yêu Thư. . . cháu muốn tình cảm này đi đến một mở đầu mới là hôn nhân chứ không phải đơn giản chỉ là bạn! 


- Sao ? hai đứa là con gái thì làm sao có thể? ở Việt Nam đâu có cho phép. . . với lại làm sao chăm sóc nhau được? Không được đâu! 


Bi ngạc nhiên: 


- Anh tưởng bố em biết rồi chứ? 


- Em cũng tưởng vậy? – Thư càng ngạc nhiên 


Bi làm ra vẻ hết sức nghiêm túc: 


- Bác hãy tin ở cháu. . . dù là con gái nhưng cháu nhất định sẽ không để Thư phải sống cực khổ mà sẽ lo cho Thư đàng hoàng. . . cháu và Thư sẽ sang Canada đăng ký kết hôn và sống ở đó . . . 


- Không được! – Bố Thư kiên quyết - . . . Thư là đứa con gái ngoan hiền hiếu thảo nhất làm sao để nó đi như vậy được! 


- Bố à! Sao có thể nói vậy được chứ. . . gia đình anh Bi giúp đỡ chúng ta . . . 


- Giúp đỡ thì được mang con gái của tôi đi vậy sao? 


- Bố! – Thư nhăn nhó 


- Không nói nhiều! đi vào kho mang đồ ăn ra ao cá cho tôi! – Bố quát lên 


- Bác à! – Bi đứng dậy 


Bố Thư nhanh miệng: 


- Còn cô! Ngồi xuống đó! 


Bi lật đật ngồi xuống, bắt đầu cảm thấy run rẩy, cầm tách trà mà tay run lập cập, Thư đã đi khuất, Bố Thư tằng hắng, Bi để tách trà xuống cúi mặt lí nhí, bắt đầu rơi vài giọt nước mắt: 


- Cháu thật sự không thể xa Thư được. . . cháu xin bác hãy làm ơn. . . 


- Chưa gì mà đã run vậy rồi còn dám mạnh miệng nói là lo cho Thư! 


- Dạ? 


- Không phải cậu chủ đây đã nói sẽ lo cho Thư sao? Tôi mới hù doạ tí đã run lẩy bẩy rồi! 


Bi sửa tướng ngồi chỉnh chu, hai bàn tay nắm chặt vào nhau rồi ngước mặt: 


- Dạ cháu. . . cháu đâu có run đâu! 


- Thật là. . . rồi hai đứa định sống thể nào? Con cái ra sao? Thư cũng chưa đầy mười sáu tính đến chuyện hôn nhân có phải là quá sớm không? 


- Dạ . . . con . . con cái á? 


- Hai đứa thì làm sao sinh con được? 


- Dạ. . . thụ tinh nhân tạo. . . 


- Rồi cậu có nuôi nổi không? Cái tính trẻ con như vậy làm sao nuôi con được đây! 


- Dạ . . . cháu . . . 


- Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn. . . cậu đẹp trai như vậy. . . Thư con tôi mà sinh em bé lỡ cậu ngoại tình thì nó thành bà mẹ độc thân à? 


- Dạ không đâu! Chắc chắn sẽ không có chuyện đó – Bi cương quyết 


- Vậy sao . . . nhưng tôi thật lòng không thể để Thư và cậu qua nước ngoài sống như vậy được! Tôi làm sao biết nó sẽ ra sao. . . mỗi tối có khóc thầm khi cậu rời bỏ nó không? Rồi liệu đến lúc nó cảm thấy buồn thì sẽ về đâu? Mới mấy ngày trước thỉnh thoảng còn thấy nó núp sau bếp khóc. . . 


- . . . – Bi im lặng 


Bố Thư nhấp miếng trà rồi mạnh giọng: 


- Thế nên! Không thể để hai đứa sống với nhau ở nước ngoài được. . . 


- Nhưng mà. . . – Bi lo lắng hơn 


- Nếu cậu đồng ý dọn về quê. . . phụ tôi rồi ở đây với Thư luôn thì tôi sẽ xem xét lại! 


- Dạ! Vâng! – Bi mừng rỡ 


- Đồng ý chứ? 


- Dạ! cháu sẽ ở đây. . . với Thư và bác. . . nhưng còn việc đăng ký kết hôn và việc học của Thư? 


- Đăng ký kết hôn với tôi không quan trọng. . . quan trọng là cậu đối xử tốt với con bé là được! Học thì chuyển về trường gần đây. . . sống rồi học! Khi nào đủ mười tám tuổi. . . học đại học thì chuyển về nhà trên thành phố. . . lúc đó cũng đứng đắn hơn rồi không phải lo ngại nữa! 


- Dạ! cháu xin nghe theo hết ạ! 


Bố Thư cười hiền lành: 


- Chẳng có cha mẹ nào không muốn con mình có gia đình con cháu đàng hoàng. . . nhưng hạnh phúc của con mình vẫn là điều quan trọng. . .tôi cũng không thể ép nó yêu một thằng con trai khi mà nó chỉ yêu con gái. . . càng không thể cam lòng mà nhìn nó khóc mỗi ngày vì phải sống xa người nó yêu. . . dù thật lòng thì tôi cũng mong nó sẽ thay đổi. . . nhưng con người không thắng được thời gian! Nếu thời gian trôi qua mà nó vẫn yêu và muốn sống cùng một đứa con gái thì tôi phải gật đầu thôi! 


- Cháu cám ơn bác! 


- Xin lỗi vì đã doạ cậu. . . chắc con bé giờ đang núp ở đâu đó mà khóc rồi! xem vậy chứ cũng yếu đuối lắm. . . thôi mau đi tìm nó mà báo tin đi! Tôi phải đi làm nốt công việc rồi! 


- Dạ vâng! 


Bi thở phào nhẹ nhõm, bước ra khu vườn dài và rộng, men theo con đường mòn đến ao cá, từ xa đã thấy dáng Thư đứng đó, tay cứ chậm vào mắt, Thư đang khóc. . . 


Bi ôm nhẹ Thư từ phía sau: 


- Ngốc! sao khóc một mình ở đây? 


Thư lo lắng: 


- Bố nói gì với anh vậy. . . anh có bị la không? 


- Có chứ! 


- Em xin lỗi! 


- Sao lại xin lỗi? 


- Em . . . 


Bi lau nước mắt của Thư: 


- Em khóc xong chưa. . . nín đi anh có một chuyện vui và một chuyện buồn muốn kể cho em nghe nè! Em muốn nghe cái nào trước? 


- Chuyện buồn? 


- Chuyện buồn là kế hoạch đi Canada đăng ký kết hôn của hai đứa mình bị tan tành rồi. . . 


- Em biết mà. . .em phải đi nói chuyện với bố mới được! – Thư ngắt lời Bi vội vàng bỏ đi 


- Ấy ấy! em đã nghe chuyện vui đâu mà . . . – Bi kéo Thư lại 


- Giờ em không có tâm trạng để nghe đâu! 


- Chuyện vui là bố em bắt hai đứa phải ở lại đây thì mới cho cưới nhau!!! 


- Sao cơ? – Thư ngạc nhiên 


- Không cần đăng ký kết hôn. . . chỉ cần một đám cưới nhỏ và không được dắt em đi là được! 


Thư oà khóc, ôm lấy Bi khóc lớn lên: 


- Cám ơn bố! 


- Thôi nào! Anh có phải bố em đâu chứ! 


- Huhu !!! 


- Dù sao cũng cám ơn bố em! Đã sinh ra đứa con gái đáng yêu thế này! Rồi bắt rể ngọt hơn đường nữa . . . 


- Hic hic 


- Thôi đừng khóc nữa! giờ anh phải ra xe . . . về thành phố gom đồ đạc xuống đây ở rể. . . còn phải báo tin cho mẹ nữa! 


- Dạ! mà. . . hình như điện thoại anh rung kìa! 


- Ai gọi vậy nhỉ? 


Số điện thoại lạ. . . 


“Alo?” 


“Alo Bi hả?” 


“Đúng rồi ai thế?” 


“Cường nè!” 


“Cậu phá tôi chưa đủ hay sao mà còn gọi đến đây làm gì?” 


“Không phải. . . tôi không có ý gì đâu. . . chỉ là tôi muốn xin lỗi cậu thôi!” 


“Không cần đâu!” 


“Bây giờ tôi đang đứng ngoài con đường đất đỏ vô nông trại nhà cậu nè. . . tôi không biết đường vào nên đứng ngoài đây! Tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu. . . muốn đưa cho cậu một số sách vở tôi mượn của Thư chưa trả. . . không biết Thư có ở đó không cậu kêu Thư ra nhận giúp tôi!” 


“Để tôi ra lấy!” 


Bi cúp máy, làm sao có thể để Thư ra ngoài đó lấy đồ. . .lỡ nó lại bày trò gì nữa thì sao. Bi nghĩ thầm trong bụng rồi chần chừ, Thư tò mò: 


- Ai vậy anh? 


- Thằng Cường! nó có chút việc muốn nói với muốn xin lỗi anh! 


- Thôi anh đừng đi! Kệ nó đi! 


- Không được! anh phải ra lấy. . . 


- Lấy gì? 


- À. . . không có gì! Anh ra rồi vào ngay! Em vào kêu chú tài xế chuẩn bị đi rồi mình lên Sài Gòn luôn. . . em còn phải giúp anh xếp đồ đó! 


- Dạ! 


Thư rẽ qua lối mòn đi về chổ phòng nghĩ, Bi mượn chiếc Honda Dream của một bác nông dân chạy ra con đường đất đỏ. 


Hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Bi trở vào, Thư cùng bác tài xế cho xe chạy ra đầu đường đất đỏ, ở đó chỉ còn chiếc xe Dream Bi đã chạy nằm ngã chỏng gọng bên lề đường. Thư hốt hoảng: 


- Bi. . . đâu rồi! rõ ràng chạy xe ra đây gặp Cường mà? 


- Cô thử gọi điện cho Bi xem? 


- Dạ . . . 


Thư gọi vào điện thoại Bi thì không thấy ai nghe máy, Bác tài xế dựng chiếc Dream đứng dậy, chiếc điện thoại cũng rung gần bụi cỏ. Còn mở ứng dụng ghi âm, nhấn xem thấy có vài mục mới ghi âm, bác tài xế mở volume lớn lên: 


“ Giờ tính sao đại ca?” 


“Đem nó tới khu nhà nghĩ bỏ hoang ở Quận ba. . . chổ mình chơi hôm bữa đi!” 


“Mà đại ca định xử nó thế nào?” 


“Dám cưa cẩm Trâm Anh rồi đá! Giỡn mặt với tao. . . phải đánh cho nó biết thế nào là ba má nhìn không ra!” 


“rè rè. . .” 


Thư lo sợ, mắt đỏ hoe: 


- Là thằng Cường. . . nó bắt cóc Bi rồi! Làm sao đây! 


- Để tôi gọi điện báo cho ông chủ! 


- Lên xe. . . chở cháu lên Sài Gòn ngay đi ! 


. . . bác tài xế gọi điện nhờ bố của Bi ra dắt chiếc Dream về, rồi gọi báo cho ông chủ và cảnh sát biết. Đoạn đường dài làm Thư cứ thấp thỏm lo sợ không yên, trong đầu hiện lên đủ thứ suy nghĩ, khóc cũng không thành tiếng lúc này, Thư đã cầu xin hết các vị Thần Linh rồi tự an ủi : “Bi nhất định không có chuyện gì đâu!”, vừa xuống đến Sài Gòn Thư bắt xe Bus qua quận ba ngay lập tức. 


--- Còn tiếp --- 
Sponsored content

Sponsored content



Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les] - Page 2 Empty Re: Ai biểu cậu yêu tớ - Aglee [Truyện Les]

Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết