Phần 6: Điều “quan trọng nhất” trong tình yêu
Bất kể là điều gì trong cuộc sống: gia đình, tình yêu, bạn bè, công danh sự nghiệp hay đơn giản chỉ là cảm xúc thì cũng có những cung bậc của nó. Cuộc sống vốn dĩ giống như một con đường của những tay đua kỳ cựu, cuộc sống cũng giống như một cuộc chơi có cấp bậc và thứ hạng, mới bắt đầu mọi thứ sẽ êm đẹp dễ dàng, nhưng càng lên bậc cao thì càng hiểm trở.
Những người tham gia vào cuộc chơi thuộc những loại người khác nhau trong cuộc sống, có người mong muốn chiến thắng, có người thích chiến thắng và có người chỉ thích khám phá.
• Người muốn chiến thắng sẽ bằng mọi cách để có thể về đích mặc cho bao nhiêu gian nan, mặc cho họ có phải bỏ mạng mình vì cuộc chơi.
• Người thích chiến thắng bắt đầu cuộc chơi một cách hăng say nhưng lại vội vàng từ bỏ cuộc chơi chỉ vì những gian nan mà họ nghĩ bản thân không thể nào vượt qua.
• Người thích khám phá là người duy nhất ung dung đi qua mọi con đường và dừng lại khi nào họ cảm thấy đã thoả mãn sở thích khám phá.
Cuộc sống đa dạng, con người đa dạng, nhưng cuộc đời mỗi người chúng ta nếu như không trải qua gian nan, đau khổ thì sẽ chẳng bao giờ nhận ra được mục đích của cuộc đời là gì. Khi một cơn bão lớn ập đến: người chạy trốn, người cam chịu số phận nhưng cũng có người đối mặt và giải quyết. Bất kể bạn là ai trong ba người kia, thì khi cơn bão kết thúc cũng là lúc bình minh hé lộ, giá trị của ánh nắng lúc này mới thật sự được nâng cao.Và nếu như trong tình yêu, không có giông bão. . . sẽ chẳng bao giờ người yêu nhận thấy được giá trị của những ngày tháng được ở cạnh nhau trong êm đềm, chẳng bao giờ nhận ra được đâu mới là điều quan trọng nhất đối với bản thân.
Khi cơn giông ập tới, trong Bi và Thư ai sẽ là người chạy trốn, ai sẽ là người cam chịu số phận và ai sẽ là người đấu tranh đến cùng?
. . .
Trong một ngày vào cuối tuần thứ 3 của năm học, Trâm Anh vô tình nghe được câu chuyện về Thư từ một số người bạn.
- Sao hả Yến? Điều bạn nói là chính xác chứ? Thư quen một công tử con nhà đại gia và đang ở nhà người đó luôn sao? Thế chẳng phải ăn bám trắng trợn à?
- Hèn gì đồ nó dùng toàn là hàng hiệu!
- Đúng là dân đào mỏ rồi!
- Ghê thật!
Trâm Anh vốn dĩ là đứa con gái kiêu kỳ, bình thường ít trò chuyện thân mật với ai nhưng vì âm mưu làm xấu mặt Thư, Trâm Anh đành hạ thấp lòng tự cao đến dò hỏi nhóm của Yến. Sau khi dò hỏi được chút ít thông tin Trâm Anh không đắn đo hẹn Thư ở một quán kem gần đó rồi châm chọc:
- Thư này! Sống ở nhà giàu như vậy chắc là sướng lắm nhỉ? Bạn với anh chàng đó chắc là cũng làm trò người lớn rồi đúng không?
- Bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi những điều vớ vẩn như vậy à?
- Vớ vẩn? có thật vậy không hay đó chính là điểm yếu mà bạn sợ mọi người biết?
Thư cười nhạt:
- Thì ra bạn gọi mình ra đây chỉ để hỏi về điểm yếu của mình sao? Không phải bạn tài giỏi lắm sao? Nếu đã vậy thì hãy tự mà đi tìm ra điểm yếu của mình. . . còn về chuyện sống chung với người yêu. . . anh ấy không phải là điểm yếu của mình! Chính gia đình anh ấy chọn trường này cho mình và sự có mặt của mình trong gia đình đó cũng được tất cả những người lớn trong nhà đảm bảo! Tốt nhất là bạn hãy chú tâm vào học và đừng moi móc chuyện của mình nữa!
Thư “xách ba lô lên và đi” . . . thẳng về phía trụ chờ xe bus mặc cho Trâm Anh tức giận bậm môi, nắm chặt tay vì không đủ cơ sở để đe doạ Thư. Nhưng không có gì là khó nếu chúng ta không chịu cố gắng, Trâm Anh quyết định đón taxi theo sau xe Thư và lần ra được nhà của Bi.
Trong một khu hạng A của thành phố, ngôi nhà của Bi nằm độc lập trong một khu vườn nhỏ nhưng kiến trúc thuộc loại sang trọng bậc nhất. Đứng từ xa nhìn vào Trâm Anh không thể thấy hết kiến trúc bên trong nhưng chỉ nhìn cái cửa cổng tự động nhận dạng người là biết được gia đình đó có bề thế. Trâm Anh tiến lại gần cánh cổng và đọc dòng chữ trên bảng số nhà màu vàng đồng: “ Tổng Giám Đốc Cty Nông nghiệp và Chăn nuôi A”
Suốt mấy tuần sau đó Trâm Anh vẫn miệt mài điều tra cuộc sống gia đình mà Thư đang ở, không ngại bỏ các buổi học trái buổi, nâng cao và kể cả học thêm. Sau khi dốc hết thời gian và công sức để tìm hiểu thì điều duy nhất mà Trâm Anh có thể tìm được là facebook của Bi. Ngay tối hôm đó Trâm Anh gửi tin nhắn cho Bi và trò chuyện thân mật.
. . .
Tám giờ tối tại nhà Bi:
- Mẹ à. . . con định sắp tới có vài ngày nghỉ của Thư hai đứa sẽ tổ chức một bàn tiệc để mừng nửa năm quen nhau!
Mẹ xếp đống quần áo phụ Bi cũng gật gù theo:
- Mẹ không có ý kiến nhưng tuần tới cha con đi công tác rồi! Con có định hỏi qua ý kiến cha không?
- Mẹ cũng biết tính cha. . . con có hỏi cũng gật thôi mà! Trước giờ có khi nào cha phản đối điều con thích đâu!
Mẹ Bi lại gật đầu:
- Con nói cũng đúng. . . cha của con vốn rất yêu thương con mà. . . nhưng mà Thư thì sao con hỏi ý nó chưa! Mà sao hôm nay Thư về muộn vậy?
- Hôm nay Thư phải học thêm mà mẹ! Thư nói tự đi xe bus về. . . chắc là trễ xe thôi!
- Lẽ ra con nên đi rước vợ mình chứ! – Mẹ chọc ghẹo
- Mẹ à! Nhưng con cũng không thể làm điều mà vợ con không thích được! Thư muốn đi xe bus cho thoải mái!
Mẹ cười lớn:
- Chứ không phải trình độ lái xe của con làm nó sợ không dám đi nữa à!
- Con. . . không đùa đâu!
Bi giận bỏ ra ngoài, mẹ vẫn nói với theo:
- Đừng giận mẹ mà Bi hâm!!!
- Giận rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Nhóc này! – Mẹ xụ mặt buồn hiu
Vừa lúc Thư về nhà, chạy ngay lên phòng thở dốc:
- Mệt quá hic!
- Sao vậy con? Sao mồ hôi quá trời vậy!
- Mãi ngồi nghịch điện thoại xe chạy đi một đoạn khá xa. . . con phải chạy bộ trở lại!
- Con giống Bi từ khi nào thế? Cứ cắm đầu vào điện thoại như vậy hại mắt lắm!
- Ủa mà. . . Bi ác ma đâu rồi ạ!
- Cô mới chọc thế là giận đi xuống dưới rồi.
- Lúc nảy con không thấy ở phòng tiếp khách?
- Chắc là nó lại lục bếp đó!
Thư xin phép mẹ rồi xuống bếp, đúng ngay là nhóc nhà ta quậy tưng cái bếp lên. Đồ đạc để lung tung, Thư than phiền:
- Bi ơi là Bi. . . cậu lại hành xác mấy cô giúp việc đấy à!
- Có đâu. . . nó để sẵn ở đó rồi mà! – giả nai
Thư gõ vào đầu Bi rồi la:
- Đừng có nói dối với tớ! cóc cho một phát nè!
Ngay lúc Thư định cóc thêm mấy cái nữa lên đầu Bi thì Bi đã nhanh tay giữ tay Thư lại rồi kéo về phía mình, hôn lên trán Thư một cái. Thư đẩy Bi ra đấm vào ngực Bi:
- Bày bừa nhiều quá định cho ăn trứng chiên hay là cơm cháy đây?
- Súp cua nha! Mẹ dạy nấu từ sáng mà bỏ tủ lạnh giờ mang ra hâm nóng lại!
- Để xem!
Thư rửa tay nhanh rồi măm ngay chén súp cua nóng mà Bi mới hâm nóng. Súp có hơi mặn một chút nhưng trong lòng Thư luôn thấy ngọt ngào vô cùng. Mà hầu như. . . bất kỳ món ăn nào mà Bi làm cho Thư dù khó ăn đến đâu cũng thấy ngọt ngào. Sức mạnh của tình yêu dường như là viên thuốc kỳ diệu mà khi uống vào mọi thứ trở nên như ý muốn.
. . .
Tối hôm đó, như mọi ngày khi Thư học bài thì Bi lên Facebook
- Cậu tạo tài khoản facebook cho tớ đi!
- Cậu không lo học mà đòi chơi facebook làm gì?
- Ai biết được cậu một vợ hay mười vợ trên đó. . . suốt ngày cứ lên facebook hoài!
- Cậu ghen à!- Bi lém lỉnh
- Cho là vậy cũng được. . . tạo đi không thì tối khỏi ngủ cùng!
Bi tạo cho Thư một tài khoản và để trạng thái đang hẹn hò với Thư trên đó. Trâm Anh vừa nhìn thấy dòng chữ:
“Bi ác ma đang hẹn hò với Thư thiên thần” thì nhanh tay gửi ngay tin nhắn cho Bi dò hỏi.
“ Thư và anh quen nhau lâu chưa?”
“Gần sáu tháng rồi em!”
“Hai người sống chung nhà vậy sinh hoạt cũng khó nhỉ?”
“Mọi chuyện vẫn tốt mà em!” “Anh không sợ. . . Thư có em bé à? Đang học mà . . .!”
“Thư và anh!. . . làm sao có em bé được “
“Ủa sao vậy anh?”
“Thì anh là con gái mà!”
“Con gái !??!”
Trâm Anh dụi mắt trước màn hình máy tính không tin được. . .
“Đúng rồi em!”
“Nhìn hình anh em cứ tưởng con trai mà!”
“Anh là transguy. . . trong giới tính thứ ba. . . con gái ăn mặc như con trai và yêu con gái!”
“Thì ra là vậy. . . hihi em bắt đầu thích rồi đó nha! Mà thôi giờ em phải đi học bài anh cứ chơi đi ha. . . mai em lại online!”
“Ok. . . bye em!”
. . .