Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:35

#1
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Credit: http://diendan.game.go.vn/showthread.php?1795733-Fantasy-Co-nhoc-Em-la-ngoai-le-cua-tao-hoa-

----------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Tên tác phẩm: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa!

* Author (tác giả): Rin Hichi Ryo (kakuzu313)

* Category (thể loại): Fantasy

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 12+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): On - going.

* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không có.

* Casting (giới thiệu nhân vật): (Đọc để biết thêm chi tiết)




Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo PicsArt_1374072526061_20130717214938476_zpsb834bf8c



******


Ngay từ khi ý thức được rằng mình tồn tại, tôi mới biết rằng mình có 1 cái tên : Alies. Ồ, họ của tôi ư? Nó cực hiếm gặp đấy! Hiếm gặp đến nỗi tôi không thể tưởng tượng được rằng cha mẹ mình có thể là ai nữa kìa!

Thật đáng ghét, nhưng tôi không có bất cứ kí ức gì về họ cả ...



******

Ồ, tôi thường nghĩ mình là thiên thần? Vì tôi sống ở Thành phố Thiên Thần!

Nhưng ở đây thực là nhàm chán! Tôi đã từng thắc mắc liệu tôi có phải thiên thần hay không? Nhưng thực sự tôi ngán tới tận cổ cái cuộc sống này rồi ... Tôi cũng có bạn bè ... Mỗi khi tôi kể cho họ về vấn đề của mình thì họ chỉ cười và nói :"Có phải thiên thần hay không à? Đến khi cậu 18 tuổi cậu sẽ hiểu ...!". 



******

Tôi đã từng hỏi lũ bạn :

- Nơi nào cuộc sống không nhàn nhã như ở đây?

Nhưng chúng nó chỉ mỉm cười và nói rằng :

- Thành phố Ác Quỷ ...


Được sửa bởi ntd155 ngày 13/6/2013, 10:37; sửa lần 1.
Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:36

#2
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 1 : Đôi cánh của thiên thần

Tôi là Alies! Cái tên này là thứ duy nhất tôi biết về bản thân mình. Họ à? Tôi chưa gặp 1 ai khác mang cái họ này ngoài tôi ra. Vậy nên rất nhiều lần tôi đã hoài nghi rằng cha mẹ mình là ai?
Nhưng không có câu trả lời!

“Alies! Lại đây nhanh lên!” – Tiếng nhỏ bạn tôi gọi tôi. Tuy tôi không biết cha mẹ mình là ai, nhưng tại nơi đây tôi vẫn có bạn bè, và tôi vẫn có 1 cuộc sống rất tốt! Vì nơi đây không có cái mà người ta gọi là “Kì thị”. Nơi tôi sống chính là Thành phố Thiên Thần!

“Chờ tớ 1 tý!” – Tôi uể oải đáp. Phải nói là tôi đang thực sự rất mệt. Vì cả tối qua tôi không ngủ được 1 tý nào cả.

“Nhanh lên, không là mất xem đấy!” – Nhỏ bạn lại tiếp tục giục tôi. À quên, tên của nhỏ bạn này là Lei. Gần giống 1 phần tên tôi đúng không?

“Có gì đáng để xem thế?” – Tôi đi tới, hoài nghi.

“Anh tới đó! Chẳng lẽ cậu không quan tâm sao?” – Lei nhìn tôi cười thích thú.

À, anh Reili chính là anh trai của Lei đó ^_^. Anh ấy đã trưởng thành rồi, có cánh thiên thần nữa. Mà cánh thiên thần của anh ý thực sự rất đẹp nhé! Lớp lông trắng nhìn từ xa đã thấy thực đẹp, nhìn từ gần thì chỉ muốn chạm vào thôi >////<. Mà chỉ tiếc là tôi không có bộ cánh tuyệt diệu ấy. À, phải nói là chưa có chứ nhỉ? Khi thiên thần trưởng thành thì sẽ có cánh thiên thần. Tôi quả thật mong đến ngày đó của mình!

“Anh Reili !!!” – Tôi phấn khích reo lên – “Sao hôm nay anh lại tới đây vậy?”

“À, có một cô bé thiên thần rất mong anh tới chơi cùng 2 đứa mà!” – Anh mỉm cười, xoa đầu tôi nói.
Tôi chậm rãi vuốt cái bộ cánh thiên thần của anh. Anh biết tôi rất thích cho nên đã cho phép tôi được “sờ mó” thoải mái.

“Anh này, em phải nói lại lần thứ n rằng : Cánh của anh thực sự rất đẹp đấy >/////<.” – Tôi nói, mặt đỏ lựng.

“Alies, cậu thích cánh hay thích người thế?” – Lei trêu tôi.

“Hứ, tớ thích cánh của anh cậu thật mà!” – Tôi giận dỗi đáp.

“Haha, sau này em cũng sẽ có 1 đôi mà, anh cam đoan là sẽ đẹp hơn cánh của anh đấy!” – Anh lại cười. Ôi nụ cười chết người!

Mỗi khi nói chuyện với Reili, tôi thực sự rơi vào trạng thái :”Cực kì phấn khích!”. Tại anh là thần tượng của tôi mà!

Nhưng dù sao họ cũng phải tạm biệt tôi và trở về nhà. Lại chỉ còn 1 mình tôi …

Tôi không có nhà! Họ từng đề nghị tôi ở trong căn nhà của họ nhưng tôi đã từ chối. Tôi muốn làm 1 thiên thần tự lập. Và có lẽ đây là mong muốn của cha mẹ tôi chăng?

Sống 1 mình thực sự rất tự do đấy! Không ai quản mình cả! Tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà tôi thích. Nhưng đa phần thời gian rảnh của mình tôi đều giành để đi tới ngôi nhà của Lei, để ngắm bức ảnh treo trên tường chính. Bức ảnh đó chụp cả gia đình của Lei. Gồm Lei, anh Reili và bố mẹ họ. Anh Reili đang xòe đôi cánh của mình ra, nhìn tựa như đang che chở cho Lei. Còn đôi cánh của bố mẹ họ giống như đôi cánh của đại bàng và phượng hoàng, đôi cánh mãnh liệt, tượng trưng cho sự bảo vệ, bảo vệ cho sự an nguy của gia đình họ.
Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:42

#3
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 2 : Thói quen


Tôi có một thói quen. Có lẽ thói quen đó không được bình thường cho lắm nhưng ít nhất đó vẫn là thói quen của tôi, là việc mà phần lớn thời gian trong ngày thường làm.

Một ngày của tôi ngoài chơi với Lei, anh Reili và một số bạn ra thì quả thật không còn gì khác đáng để làm. Vậy nên, tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Thời gian rảnh đó, tôi thường dùng để đi lang thang. Hm, quả thực tôi rất thích đi kiểu đó! Tôi hoàn toàn không biết rằng mình đang đi đâu, chỉ biết đường về.

Có lẽ nhiều người cho rằng tôi không bình thường, nhưng tôi rất thích cảm giác bị lạc. Đó là lí do mà hằng ngày sau khi ngắm nhìn mình dưới mặt nước của con sông cuối khu thì tôi thường đi vào rừng dạo.

Vì sao tôi lại thích ngắm mình dưới mặt nước?

Vì tôi rất thích đôi mắt đó, đôi mắt của chính tôi!

Các thiên thần khác đa số đều có màu mắt là màu xanh dương, nhưng tôi lại khác họ. Tôi có một mắt màu xanh dương và một mắt màu đỏ. Còn về tại sao nó lại như thế thì tôi cũng chịu. Nhưng quả thật, hai màu đó vừa vặn là hai màu mà tôi thích nhất.

Tôi nhìn mặt trời đang dần đi xuống và tự nói thầm với chính mình :”Đã tới lúc phải trở về.”

Tôi có một trí nhớ khá tốt, thế nên dù đi tới đâu tôi cũng không sợ, ít nhất tôi luôn nhớ được đường về. Khu 13 của Thành phố Thiên Thần này, tôi ít nhất đã thuộc đường được quá phân nửa.

“Này, nhỏ ngốc, lại vừa đi đâu đó?” – Có tiếng nói vang lên làm tôi giật mình. Là giọng của Lei. Hình như tôi đã về đến nơi rồi thì phải? Ai da, vậy mà tôi vẫn cứ mải mê suy nghĩ cơ đấy.

“Chả biết” – Tôi thờ ơ đáp – “Đi lang thang thì làm sao mà biết được là đi đâu!”

“Nè, thức ăn tối nay đây! Cậu vẫn không muốn vào sao?” – Lei đưa cho tôi một giỏ thức ăn. Có lẽ là bữa tối của tôi : Bánh mì và sữa như thường lệ. Mẹ của Lei thường nhét thêm một số thứ khác có nhiều chất dinh dưỡng hơn nhưng tôi không hay để tâm tới, ăn cho xong thôi.

Vì tôi không thể tự kiếm thức ăn nên nguồn sống của tôi vẫn là từ nhà Lei mà ra. Ngày nào cũng vậy, trước mỗi bữa ăn Lei đều mang ra cho tôi. Nếu tôi về muộn thì đứng chờ tôi về để đưa. Tôi quả thật rất biết ơn nhỏ bạn này.

“Ừ, cảm ơn! Cậu nhanh vào trong ăn với mọi người đi.” – Tôi nhận lấy và đi tới 1 cái cây gần đó ăn sau khi Lei vào trong.

Càng ngày, tôi càng có cảm giác mình giống như một con rô-bốt vậy. Ngày qua ngày đều lặp lại một quy trình sống chán ngắt. Có lẽ nếu một ngày nào đó, tôi nên rời khỏi đây chăng?

Tôi ăn xong một cách nhanh chóng rồi lập tức tìm một cây cổ thụ, trèo lên một cành cây và ngủ. Tôi hay ngủ sớm, đúng hơn là không có gì làm nữa nên tôi buộc phải đi ngủ.

Đôi khi, giấc ngủ cũng thật là tàn ác. Tối đó tôi đã gặp ác mộng.

Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:44

#4
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 3 : Tớ có phải thiên thần không?



Tôi luôn dậy thật sớm vào mỗi buổi sáng. Ngắm nhìn mặt trời lên cũng là một trong các cách giết thời gian của tôi. Ai da, mặt trời ngày nào cũng lên rồi lại xuống, cũng là một quy trình như vậy tại sao nó không thấy chán nhỉ? Trong khi tuổi thọ của mặt trời còn hơn tôi, vậy mà với quy trình của tôi, tôi đã hết lời than rằng nó chán, nhạt nhẽo và vô vị.

“Này, hôm nay cậu vẫn dậy sớm nhỉ? Không thấy mệt sao?” – Tiếng của Lei lại một lần nữa khiến tôi giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ hiện tại. Ngày nào tôi cũng dậy trước 4 giờ sáng. Và có lẽ là thói quen này của tôi đã bị nhiễm sang Lei rồi.

“Không.” – Tôi đáp. Đôi mắt vẫn tập trung nhìn cảnh vật.

Hôm đó, chúng tôi lại đi chơi với nhau. Tôi dẫn Lei tới một nơi có khá nhiều hoa Phong Lan mà hôm nọ tôi tình cờ đi qua.

Lei có vẻ rất vui, thích thú ngắt mấy bông liền. Đây là loại hoa mà Lei rất thích. Nó có nghĩa là :”Với bạn tôi luôn thành thật”.

Nếu Lei thích hoa Phong Lan, thì loài hoa mà tôi thích nhất chính là hoa Lưu Ly. Tôi rất thích cái tên Forget Me Not, thích cả cái cái ý nghĩa của loài hoa này :”Xin đừng quên tôi”. Có lẽ là tôi cũng đang muốn nói điều đấy chăng?

Chúng tôi lại tiếp tục đi. Lần này thì không phải là do cảnh mà dừng lại nữa, do chúng tôi đi quá lâu nên buộc phải dừng chân nghỉ. Tôi nhìn thấy một khóm hoa Oải Hương. Tôi mỉm cười chua chát.

“Này …” – Tôi gọi Lei.

“Gì …?” – Lei dựa trên ánh nhìn của tôi đã thấy khóm hoa Oải Hương đó, và cậu ấy đang nghịch nghịch nó bằng đầu ngón tay.

“Lại đây, chúng ta tâm sự một chút được không?” – Giọng tôi thở ra đầy sự thất vọng.

“Ừm, nhỏ ngốc hôm nay lại chán nữa sao?” – Lei nhanh chóng bước tới chỗ tôi, ngồi cạnh và nói.

“Chán! Tại sao ở đây không có cái gọi là “sóng gió” được chứ?” – Tôi chán nản nhìn một bông hoa Oải Hương mà Lei vừa ngắt.

“Alies, cậu nghĩ gì thế? Chúng ta là thiên thần mà, có thiên thần nào lại mong được trải qua sóng gió đâu chứ! Các thiên thần đều mong muốn có một cuộc sống yên bình mà!” – Lei nói. Giọng điệu rất “người lón” khiến tôi thoáng buồn cười. Lei và tôi cũng mới chỉ có 13 tuổi thôi mà!

“Tớ không hiểu tớ đang nghĩ gì nữa …” – Vẫn vẻ thất vọng tràn trề, tôi đáp.

“Nói hết ra tớ xem nào!” – Lei giục tôi.

“Tớ cảm thấy cuộc sống mà các thiên thần khác gọi là yên bình hơi nhàm chán. Họ sống, họ lặp đi lặp lại một quy trình, lặp đi lặp lại từ ngày này sang ngày khác. Chẳng lẽ họ không biết chán sao? Tớ đã rất ngán rồi!” – Tôi bực mình, xổ hết ra.

“Cậu … là một thiên thần thật khác biệt! Không nhiều thiên thần có tính cách như cậu đâu!” – Quá quen với những lời than thở của tôi, Lei chỉ cười hiền trả lời.

“Lei này, liệu tớ có phải là thiên thần hay không?” – Tôi hỏi vu vơ. Vì tôi cảm thấy mình hơi khác biệt so với các thiên thần khác.

Lei hơi sững lại, nhưng nhanh chóng trả lời tôi.

“Này, Alies, cậu là đồ ngốc! Cậu có phải là thiên thần hay không à? Khi nào cậu 18 tuổi thì cậu sẽ biết thôi!”
Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:46

#5
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 4 : Đi học! Nên hay không?


Ồh!? Tôi phải công nhận rằng cái gì mà Lei biết thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ tới tai anh Reili. Đã biết mọi chuyện sẽ như vậy thì có lẽ tôi không nên hỏi Lei câu đó! Anh Reili mà biết được thì … Đời tôi có lẽ sẽ “đẹp” hơn đây!

Thật vậy, ngay sáng ngày hôm sau thì tới chỗ tôi không chỉ còn là một mình Lei nữa, anh Reili cũng đi cùng.

“Anh Reili?” – Tôi hơi ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của anh.

“Ailies, anh đã nghe Lei nói về vấn đề của em …” – Anh hơi ngập ngừng – “ Chúng ta nói chuyện được không?” – Ôi không không, trông anh rất nghiêm túc! Đó là lí do mà bây giờ tôi đang cực kì sợ hãi. Bình thường anh rất hiền, nhưng một khi anh đã nghiêm túc thì >< … Ôi thôi tôi không dám kể nữa.

Mà tôi cũng đâu có dám trái lời anh đâu. Thế là chúng tôi có một cuộc trò chuyện.

Không khí hình như hơi gượng ép thì phải? Tôi vẫn còn hơi run …

“Alies?” – Anh mở lời trước.

“Dạ …” – Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh. Rõ ràng là tôi đâu có làm gì sai đâu nhỉ? Tại sao phải sợ thế chứ? Cố lên nào Alies \=o=/.

“Anh không mắng em đâu … Vì thế đừng có sợ như thế!” – Anh trấn an tôi. Ôi, quả đúng là phong thái của thần tượng của tôi *xịt máu mũi* rất biết cách để an ủi người khác.

“Vâng …” – Tôi đáp. Nỗi sợ hãi đã vơi bớt đi nhờ câu nói của anh.

“Chúng ta nói nghiêm túc nhé! Em thực sự cảm thấy nhàm chán lắm sao?” – Anh nghiêm mặt, nhìn tôi.

“Vâng …” – Hay thật, trước mặt thần tượng của mình mà sao tôi lại chỉ có thể dạ dạ vâng vâng thế này cơ chứ! Ôi mất mặt quá!

“Tại sao …” – Anh hơi ngập ngừng. Phải chăng anh định đưa ra một giải pháp cho tôi nhưng đang đắn đo chăng? – “Tại sao em không đi học lại? Học viện Thiên Thần dạy những kĩ năng rất tốt mà! Hơn nữa ở đó còn có bạn bè, hẳn là sẽ không còn nhàm chán nữa đâu …” – Anh nhẹ giọng, hình như anh đang khuyên nhủ tôi thay vì đưa ra một giải pháp?

Tôi chợt bật cười.

Thiên thần ngay từ năm 4 tuổi đã được đưa đi học để biết cách bảo vệ bản thân. Giáo trình của thiên thần yêu cầu học trong 14 năm. Hẳn là sẽ có người thắc mắc tại sao tôi không đi học đúng không?

Ồ, không phải là tôi không đi, mà quả thật là tôi đã học xong rồi! Cho nên anh ấy mới dùng từ “lại”! Cách học của tôi rất hay thì phải? Tôi lên gặp hẳn Đại thiên thần, xin ông cho học nhảy cóc, rồi đem toàn bộ SGK của 14 năm về nhà nghiên cứu. Hiển nhiên không xuất hiện ở trường dù chỉ một lần! Tôi dành hẳn 7 năm để nghiên cứu, rồi nghiễm nhiên vác mặt đi thi tốt nghiệp, giành luôn được một cái chứng chỉ phép hạng ưu khiến cho ối con người ở đó phải tức ói máu. Phải công nhận rằng Đại thiên thần Earu thật là biết thương người! Tôi hơi ghét mấy nơi đông người nên rất ngại đi học!

Vậy mà bây giờ anh lại bảo tôi đi học sao?

Lời anh ban ra đối với tôi trước giờ đều như thánh chỉ vậy! Nhưng tôi thực sự không hề thích đi học! Tuy rằng anh bảo rằng nó sẽ không nhàm chán nhưng … tôi không đủ bao dung và độ lượng cho nơi ồn ã đó!

Đi học, nên hay không nên đây?
Tấn Dũngg

13/6/2013, 10:46

#6
  • Tấn Dũngg

Tấn Dũngg



Thành viên chính thức
Tham gia : 12/06/2013
Bài viết : 36
Điểm plus : 1180
Được thích : 10
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 5 : Từ chối

Suốt cả một ngày hôm qua, từ sau khi nói chuyện với anh, tôi cứ suy nghĩ miết. Vẫn phân vân. Đêm qua tôi lại ngủ không ngon.

Tôi thực sự rất khó chịu!

Tại sao phải đi học mới hết nhàm chán?

Tại sao nhất thiết phải là đi học?

Tại sao nhất thiết người nói phải là anh?

Tôi đã có sẵn câu trả lời trong lòng rồi nhưng không dám đi gặp anh. Sợ bản thân mình sẽ vô tình phá hoại hình ảnh ngoan ngoãn luôn biết nghe lời trong mắt ai kia …

Ừ! Thiên thần Alies thừa nhận! Người mà tôi sợ duy nhất là anh – Fujiru Reili!

Ai da, đau đầu quá đi! Nếu nói thẳng như thế thì có lẽ hơi thảm một chút nhưng ít ra cũng sẽ không phải vào lại chốn đó … Nhớ lại cái ngày năm tôi 4 tuổi, anh dắt tôi và Lei đi đăng ký nhập học … Hehe, hôm đó tôi bực mình vì ồn cho nên gây náo loạn luôn! Kết quả là ngay đến cả anh cũng phải lắc đầu vì sự quậy của tôi. Và cũng may là anh và Đại thiên thần chiếu cố cho nên mới bình an …

Nhưng bây giờ, tôi thề có chết tôi cũng không quay lại đó đâu ~>.<~!

Hm, có lẽ tôi nên tìm một nơi nào đó khác Thành phố Thiên Thần để tới chăng?

Với cái suy nghĩ đơn giản như thế, tôi tới nhà Lei. Cửa được mở ngay khi tôi bước tới. Thiên thần có thể cảm nhận được khí của các thiên thần khác, đương nhiên là có thể nhận biết cả khí của ác quỷ nữa nhưng hầu như ở đây không có ác quỷ. Người ra mở là anh!

“Alies? Có chuyện gì thế? Em vào đi!” – Anh hình như hơi ngạc nhiên vì tôi đến thì phải? Hay anh chưa từng nghĩ tôi sẽ đưa ra câu trả lời trong hoàn cảnh thế này?

“Anh Reili, em đã có câu trả lời rồi!” – Ngay khi vừa vào trong nhà, tôi đã nói thầm vào tai anh như thế, ngụ ý rằng giữa chúng tôi sẽ cần phải có một cuộc nói chuyện nữa.

Anh dẫn tôi vào trong phòng riêng của anh. Oa, phòng của anh đẹp tựa như anh vậy. Với gam màu xanh dương là chủ đạo, tôi có cảm giác rằng : Mình như đang phiêu du trên bầu trời.

“Sao? Câu trả lời của em là gì?” – Anh hỏi tôi trong lúc tôi vẫn đang mải mê ngắm nghía căn phòng của anh. Khóe môi anh hình thành một nụ cười. Anh đã đoán được câu trả lời của tôi sao?

“Em từ chối. Em không thích đi học!” – Tôi nhấn mạnh từng chữ, trả lời anh.

“ Em vẫn như ngày đó đấy chứ!” – Anh lại cười. Hay là anh đoán đúng rồi phải không? – “Luôn luôn không thích những nơi không yên tĩnh hả?”

“Vâng …” – Tôi nhẹ giọng. Anh luôn biết rõ về tôi, mặc dù tôi còn không biết gì nhiều về bản thân.

“Vậy em sẽ làm thế nào?” – Anh hỏi tôi. Nét mặt anh thoáng lên sự thất vọng vì không giúp được tôi.

“Em sẽ tìm một nơi khác để đi tới!” – Tôi trả lời, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng anh.
Ayato

13/6/2013, 18:53

#7
  • Ayato

Ayato



Thành viên tích cực
Tham gia : 13/06/2013
Bài viết : 3460
Điểm plus : 967763
Được thích : 954
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 6 : Đại thiên thần

Spoiler:


Được sửa bởi kakuzu313 ngày 26/6/2013, 16:06; sửa lần 1.
Ayato

14/6/2013, 09:43

#8
  • Ayato

Ayato



Thành viên tích cực
Tham gia : 13/06/2013
Bài viết : 3460
Điểm plus : 967763
Được thích : 954
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 7 : Tạm biệt Thành phố Thiên Thần


Spoiler:


Được sửa bởi kakuzu313 ngày 26/6/2013, 16:07; sửa lần 1.
Ayato

18/6/2013, 17:00

#9
  • Ayato

Ayato



Thành viên tích cực
Tham gia : 13/06/2013
Bài viết : 3460
Điểm plus : 967763
Được thích : 954
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 8 : Đừng tưởng em được phép đi!


Spoiler:


Được sửa bởi kakuzu313 ngày 26/6/2013, 16:08; sửa lần 1.
Ayato

18/6/2013, 17:00

#10
  • Ayato

Ayato



Thành viên tích cực
Tham gia : 13/06/2013
Bài viết : 3460
Điểm plus : 967763
Được thích : 954
Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chap 9 : Nhóc mang họ của ta, nhóc phải giải thích!


Spoiler:


Được sửa bởi kakuzu313 ngày 26/6/2013, 16:08; sửa lần 1.
Sponsored content

Sponsored content



Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo Empty Re: Cô nhóc! Em là ngoại lệ của tạo hóa! - Rin Hichi Ryo

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết