Ba năm sau.
…………………..
Phong ôn nhu kéo va-li, xung quanh anh chàng là hàng tá những cô gái người Nhật, ưa nhìn có, cực kì xinh đẹp có.
Thôi thì đủ cả.
Phong vòng tay ôm hai mĩ nhân hạng A ở hàng đầu, còn những cô gái còn lại ở đằng sau thì len lén phóng ra những tia nhìn sắc lạnh và ghen tức.
Nghĩ lại, những năm tháng đầu ở Nhật Bản đối với Phong mới kinh hoàng làm sao, cậu từng bị tất cả những đồng nghiệp nam tẩy chay vì quá đẹp trai, suýt bị những chàng gay xinh đẹp sờ mó, từng thôi việc ba đời sếp nữ có độ trơ trẽn đặt đến level max,…
Nhưng Phong đã chịu nhịn tất cả, vì Sakura, vì ước mơ của mình.
Và giờ, Phong đã là một đạo diễn trẻ tài năng, nổi như cồn ở xứ mặt trời mọc. Mới đây thôi, bộ phim mới nhất “Chết dở! Các anh đều thích tôi sao?” của cậu đã nhận được ba giải thưởng cao quý, trong đó có một danh hiệu Oscar “Đạo diễn trẻ đẹp trai nhất năm” được nhiều người đồng tình nhất.
Phong bình thản ngồi xuống ghế, chưa kịp ấm chỗ thì đã bị những cô em dễ thương hung bạo chèn ép đến nỗi lại phải đứng dậy.
- Ê!!! Phong - san!!! – Từ đằng xa, Di đang dần đi tới, nhìn thấy em trai, lập tức hét lên phấn khích.
Đôi lông mày ưu tú của Phong khẽ nhướn lên vui mừng, khóe miệng bất giác nở nụ cười hạnh phúc, vội vàng chạy tới bên chị gái.
Tóc Di đã dài hơn, khuôn mặt cũng đã thay đổi, trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có giọng nói và đôi mắt là không thay đổi một chút nào.
Phong rất nhớ Di! Rất nhiều.
Họ lao tới ôm chầm lấy nhau, không quan tâm những người xung quanh nghĩ gì.
Sự mong nhớ vỡ tan trong cảm xúc.
- Chú em còn nhớ anh chứ? – Long từ đầu xồ ra, vô duyên không thể tả.
- Ông anh là ai thế? Thấy sang bắt quàng làm họ à? – Phong trâng tráo, hướng khuôn mặt gợi đòn lên nhìn Long.
Long sững sờ bất động một lúc, rồi cười nham hiểm xoa đầu cậu em ranh mãnh.
Một lúc sau, Hà và Huy cùng đi đến, tay trong tay rất hạnh phúc, thật sự làm nhiều người phải ngưỡng mộ. Họ đã sửa soạn từ rất sớm, định đi cùng Long và Di, nhưng Huy lại có việc bận đột xuất ở công ty nên đến trễ hơn dự định.
Phải nói thêm, Thu Hà giờ đây đã trở thành một bác sĩ xuất sắc ở bệnh viện quốc gia, tâm huyết của cô dồn cả vào những chuyên đề về bệnh thực vật và ung thư máu khiến tất cả những bác sĩ và giáo sư giỏi giang phải ngả mũ kính phục, mới đây cô đã mở một phòng khám tư, chữa bệnh miễn phí cho người dân nghèo.
Còn Huy thì thay mẹ Lan điều hành tập đoàn họ Vũ. Với tài năng tiềm tàng và tố chất thông minh, Huy đã phát triển tập đoàn họ Vũ trở thành tập đoàn có ảnh hưởng bậc nhất thế giới, đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp.
- Chào mừng em trở về! – Hà trìu mến lên tiếng, mỉm cười rạng rỡ.
……………….
Cùng lúc đó.
Kelly đứng trước cửa hàng kem, khuôn mặt hạnh phúc bình thản đợi chờ một ai đó.
Một người đàn ông nhếch nhác gầy gò đi qua, râu ria loàm xoàm, cơ thể phát ra mùi hôi bẩn thỉu, nhìn thấy Kelly bỗng xúc động quá độ, nước mắt đột nhiên ứa ra, từ từ tiến đến gần cô.
Kelly cảm thấy không ổn, theo cảm tính lùi lại tự vệ.
Người đàn ông chợt thò tay nắm chặt lấy cổ tay của Kelly, ánh mắt thảm thương nhìn cô, từ miệng phát ra hơi thở không mấy trong lành, mấp máy cầu xin:
- Kelly! Cứu anh với!
Kelly sợ hãi lùi lại, lưng cô đập vào cửa kính nhà hàng, luống cuống quay vào trong gọi tên ai đó.
Thắng đang cầm quyển menu, bỗng nghe loáng thoáng thấy tên mình, quay lại thấy bạn gái đang bị quấy rối, lập tức phóng như bay ra ngoài.
Anh vừa hùng hổ lao ra, Kelly mừng rỡ đứng sau lưng anh an toàn, Thắng nhìn thấy người đàn ông, giọng nói từ giận giữ đổi thành bỡn cợt:
- Ồ! Chào John
Kelly sững sờ, cô đã không gặp John hơn hai năm nay, không ngờ bây giờ trông anh ta bê bết đến vậy. Từ hôm cô đi bar, rồi được một chàng trai lạ mặt cứu thoát khỏi hai gã đàn ông dâm đãng ấy, cô đã bắt đầu một cuộc sống mới, với một con người mới và một tình yêu mới. Cô đã đem lòng yêu chính ân nhân của mình, một cách mãnh liệt và sâu sắc. Phải mất một thời gian dài, cô mới xoa dịu được vết thương trong lòng anh, mang đến cho anh cảm giác rung động của tình yêu.
Thắng đã tìm hiểu về Kelly, biết hết về những tổn thương mà người yêu trước đã gây ra cho cô. Nếu thế lực của gia đình Kelly không đủ mạnh để trả thù thì Thắng sẽ làm giúp cô. Chính anh đã khiến John trở thành như vậy, khiến cô bồ đáng yêu của hắn trở mặt, cuỗm hết sổ đỏ lẫn tiền bạc, làm hắn tung gia bại sản, nhanh chóng trở thành người vô gia cư. Tài tình hơn nữa là Kelly không hề biết một điều gì.
Thắng khoác vai Kelly, vừa đi qua John, anh huých mạnh vào vai khiến hắn ngã lăn xuống đất, thản nhiên bước đi.
.
Chỉ là quả báo mà thôi.
.
………………….
Hải Quỳnh lái xe đến chỗ làm, một vài bài nhạc nhẹ trên Rađiô làm cô dễ chịu.
_ Á!!! Cướp cướp!!! – Tiếng của một phụ nữ vang lên thất thanh, khiến giây phút thư giãn của Hải Quỳnh bị gián đoạn.
Cô nhìn vào gương, quan sát thấy một tên cướp đang chạy trên vỉa hè, chắc hẳn hắn đang định rẽ vào ngõ chuồn êm.
Hải Quỳnh có tài năng thiên bẩm. Cô có thể bắn súng cả hai tay, điêu luyện đến thuần thục, bách phát bách trúng, chưa hề trượt một viên. Không chỉ tay mà đôi chân của cô cũng vậy, đá gì trúng nấy, hầu như chưa từng chệch ra ngoài, đạt đến cấp độ siêu việt.
Hải Quỳnh lãnh đạm mở cửa xe, đặt quả bóng rổ da xuống đất.
.
.
.
Năm phút sau, người phụ nữ lấy lại được túi xách, rối rít cảm ơn Hải Quỳnh, còn tên cướp thì bị người dân lôi về đồn.
Hải Quỳnh đã từ một tân binh nhỏ nhoi, bây giờ đã trở thành trung úy xuất sắc của sở cảnh sát. Cô lập được rất nhiều chiến công lừng lẫy, nhưng chỉ có một điều khiến cô luôn bị cấp trên khiển trách. Những kẻ phạm tội mà cô bắt được, trên đường áp giải về sở đều bị chết không rõ lí do. Tất cả đều phạm tội buôn người. Hiển hách nhất là lần Hải Quỳnh và cả đội bắt được ôm trùm buôn người xuyên quốc gia. Khi đưa về, người kiểm tra thùng xe rụng rời chân tay khi thấy cái xác không hồn của hắn, cơ thể bị đâm đến tan nát, lưỡi bị cắt rụng lăn lóc xuống đất, đôi mắt bị dao xuyên đến tận hộp sọ…
Đồng nghiệp của Hải Quỳnh cho rằng hắn đã bị đồng bọn giết chết để bịp khẩu, nhưng chỉ có mình cô là biết thủ phạm thật sự là ai.
Chính là cô.
Vì hắn chính là thủ phạm giết chết cha nuôi của Hải Quỳnh.
Lời dạy bảo của cha lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô:
“Hận thù không làm chúng ta tốt hơn.
Nhưng trả thù lại khiến chúng ta cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm.
Nếu có thể, hãy học cách vị tha.
Nếu không thể, cứ trả thù.”
…………………
…………………
…………………
Tôi xa xăm nhìn ra cửa sổ, ngắm gì đó mà lơ đễnh đến mê mệt, đúng là món quà của tạo hóa mà.
- Em đang làm gì thế? – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên khiến tôi nổi gai ốc.
Giật mình đứng dậy, tôi căng thẳng nhìn vào khuôn mặt tím tái trước mặt, cười cười:
- Đâu có gì? Hihi…
- Rõ ràng em đang ngắm cái thằng bên kia đường! Nó đẹp trai lắm à? Hả? – Long gân cổ lên nói vào mặt tôi.
- Không không… - Tôi xua tay, lắc đầu nguầy nguậy.
Và thế là Long lảm nhảm gì đó, tôi cũng chẳng nghe rõ nữa, chắc là tự ca ngợi bản thân mình.
Hiện tại tôi đang là thư kí chính của tổng giám đốc tập đoàn họ Trần - Long ki ki. Hầu như tất cả đồng nghiệp nữ nào cũng sợ tôi, mặc dù tôi rất hiền lành và trong sáng. Mỗi khi chủ tịch hội đồng quản trị, bà Kim, đến thăm công ty là mỗi lẫn bác ấy sấn sổ ra chỗ tôi, hỏi han đủ điều, và kéo tôi đi ăn uống. Có lẽ Long lấy thế làm vui sướng lắm, vì khi tôi bước chân ra khỏi công ty một phát là phòng làm việc của anh ta đông nghịt nữ giới.
Vậy sao anh ta còn ghen ngược? Đến tôi còn chưa ghen thì thôi.
Sau một hồi vòng vo, Long đặt hai tay lên vai tôi, nhẹ nói:
- Đôi mắt em chỉ được nhìn về phía anh thôi.
Anh khẽ đưa gần mặt lại, lại định hôn vào trán tôi, thì tôi ngẩng mặt lên, bạo dạn hơn quy định.
Đồ ngốc! Tôi muốn hôn môi!
………………….
………………….
………………….