Ban đầu cô còn nghĩ sẽ gặp nhiều phức tạp lắm đây nếu từ giờ đối xử với hắn ta như một đứa trẻ con trước mặt những người khác, nhưng cuối cùng lại chả hóc búa đến thế. Có thể là cái lối ăn nói và hành xử với thằng nhóc đã thành nếp trong suy nghĩ của cô rồi, hoặc là cho đến tận bây giờ cô vẫn không ngừng coi Shinichi và Conan là hai cá thể hoàn toàn độc lập. Đôi lúc cô cũng thấy Shinichi cư xử như người lớn, nhưng phần lớn thời gian còn lại cô thấy hoàn toàn thoải mái với “cậu em nhận” đáng yêu, hoàn toàn không thấy gượng ép gì cả.
Nếu có ngày nào đó Conan đáng yêu ấy phải “về nhà” của nó thì chắc cô sẽ nhớ cậu nhóc lanh lợi và liều lĩnh ấy lắm lắm. Nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn chưa tới cái ngày đó, và có lẽ sẽ còn lâu lâu lắm. Hiếm khi nào Ran mới thực sự nói chuyện với cái nhân vật “Shinichi” bên trong Conan. Bởi như tên bạn cô có nói trước, hắn sẽ hạn chế tối đa những lúc nói chuyện với cô như hai người bạn thân thiết trước kia, để giúp cô bớt thấy căng thẳng trước hắn, mà cũng để đảm bảo độ an toàn cho tình hình hiện tại nữa. Ngay cả lúc hắn gặp hiểm nguy thì, như đã thỏa thuận, cũng đừng gọi tên thật của hắn ra. Lại còn thế nữa cơ.
Ran cũng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, thì vấn đề vốn có đơn giản bao giờ đâu. Shinichi hoàn toàn dễ dàng cư xử như người lớn trước mặt bác tiến sĩ và Heiji, đôi khi còn quên luôn là cô cũng có mặt ở đó nữa! Giờ thì cô biết tại sao mỗi lần có việc quan trọng cần bàn bạc là tên bạn của cô lại tìm cách kéo riêng người ta ra nói chuyện rồi. Nhưng mà hai người đó đâu có sống chung với Shinichi, bởi thế họ cũng dễ bắt nhịp và dễ nhìn nhận Shinichi và Conan là hai người khác biệt cũng phải thôi.
Cá nhân mà nói thì cái việc đinh ninh rằng Conan và Shinichi là một cực kì khó. Bao lâu nay Shinichi trong kí ức, trong cuộc sống của cô là một giọng nói thân thương qua điện thoại bởi vậy mỗi lần Conan ăn nói hay hành xử gợi nhớ đến Shinichi thì cô thấy nó GIỐNG Shinichi hơn là cái sự thật nó thực sự LÀ Shinichi. Thật là lạ, rõ ràng mới đây cô phải tìm mọi cách chứng minh hai người họ thực chất chỉ là một thế mà bây giờ lại đi bối rối. Thói quen nhìn nhận đó đã ăn sâu quá rồi thành ra cô buộc phải thừa nhận Shinichi đã đúng khi nhận xét phản ứng tự nhiên của cô hơi bị rối tung thái quá.
Nhưng không có nghĩa là giữa hai người bạn chẳng có gì thay đổi. Thực tế thì bây giờ Conan đã thoải mái và tự nhiên hơn nhiều bên cạnh cô, mà tức cười ở một chỗ, điều đó lại càng khiến nó diễn vai con nít kì tài hơn! Không biết bao nhiêu lần thằng bé làm cô trợn mắt bởi cái kiểu “Em chỉ là một đứa trẻ thôi mà He he he he” của nó. Conan của cô đôi lúc còn con nít hơn tất cả mọi đứa con nít trên đời này! Tất nhiên là trừ những lúc nhân cách thám tử kia xuất hiện trở lại, đúng vậy. Cô tự hỏi sao không ai phát hiện ra thằng bé này có đa nhân cách!
Bởi vậy Ran mới phải nhịn thằng nhóc mấy lần rồi. Để ngấm ngầm giúp tên bạn thân trời đánh chứ còn gì nữa. Giúp hắn trở thành 1 Conan CONAN nhất có thể. Thêm một nguyên nhân… không chính thức lắm, là tất cả mấy vụ này cũng khá vui.
Nếu có ngày nào đó Conan đáng yêu ấy phải “về nhà” của nó thì chắc cô sẽ nhớ cậu nhóc lanh lợi và liều lĩnh ấy lắm lắm. Nhưng ít nhất thì bây giờ vẫn chưa tới cái ngày đó, và có lẽ sẽ còn lâu lâu lắm. Hiếm khi nào Ran mới thực sự nói chuyện với cái nhân vật “Shinichi” bên trong Conan. Bởi như tên bạn cô có nói trước, hắn sẽ hạn chế tối đa những lúc nói chuyện với cô như hai người bạn thân thiết trước kia, để giúp cô bớt thấy căng thẳng trước hắn, mà cũng để đảm bảo độ an toàn cho tình hình hiện tại nữa. Ngay cả lúc hắn gặp hiểm nguy thì, như đã thỏa thuận, cũng đừng gọi tên thật của hắn ra. Lại còn thế nữa cơ.
Ran cũng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, thì vấn đề vốn có đơn giản bao giờ đâu. Shinichi hoàn toàn dễ dàng cư xử như người lớn trước mặt bác tiến sĩ và Heiji, đôi khi còn quên luôn là cô cũng có mặt ở đó nữa! Giờ thì cô biết tại sao mỗi lần có việc quan trọng cần bàn bạc là tên bạn của cô lại tìm cách kéo riêng người ta ra nói chuyện rồi. Nhưng mà hai người đó đâu có sống chung với Shinichi, bởi thế họ cũng dễ bắt nhịp và dễ nhìn nhận Shinichi và Conan là hai người khác biệt cũng phải thôi.
Cá nhân mà nói thì cái việc đinh ninh rằng Conan và Shinichi là một cực kì khó. Bao lâu nay Shinichi trong kí ức, trong cuộc sống của cô là một giọng nói thân thương qua điện thoại bởi vậy mỗi lần Conan ăn nói hay hành xử gợi nhớ đến Shinichi thì cô thấy nó GIỐNG Shinichi hơn là cái sự thật nó thực sự LÀ Shinichi. Thật là lạ, rõ ràng mới đây cô phải tìm mọi cách chứng minh hai người họ thực chất chỉ là một thế mà bây giờ lại đi bối rối. Thói quen nhìn nhận đó đã ăn sâu quá rồi thành ra cô buộc phải thừa nhận Shinichi đã đúng khi nhận xét phản ứng tự nhiên của cô hơi bị rối tung thái quá.
Nhưng không có nghĩa là giữa hai người bạn chẳng có gì thay đổi. Thực tế thì bây giờ Conan đã thoải mái và tự nhiên hơn nhiều bên cạnh cô, mà tức cười ở một chỗ, điều đó lại càng khiến nó diễn vai con nít kì tài hơn! Không biết bao nhiêu lần thằng bé làm cô trợn mắt bởi cái kiểu “Em chỉ là một đứa trẻ thôi mà He he he he” của nó. Conan của cô đôi lúc còn con nít hơn tất cả mọi đứa con nít trên đời này! Tất nhiên là trừ những lúc nhân cách thám tử kia xuất hiện trở lại, đúng vậy. Cô tự hỏi sao không ai phát hiện ra thằng bé này có đa nhân cách!
Bởi vậy Ran mới phải nhịn thằng nhóc mấy lần rồi. Để ngấm ngầm giúp tên bạn thân trời đánh chứ còn gì nữa. Giúp hắn trở thành 1 Conan CONAN nhất có thể. Thêm một nguyên nhân… không chính thức lắm, là tất cả mấy vụ này cũng khá vui.