Nét mặt đầu hàng của Yamada đã nói lên tất cả. Nhưng Kogoro vẫn không buông tha cho anh ta mà nói tiếp, ”Anh đã sắp xếp mọi thứ trong căn phòng của ông Endo xong xuôi trước, bằng cái lỗ trên cửa sổ anh tìm cách đặt lọ thuốc ngủ lên bàn. Anh chắc hẳn có nghe về căn bệnh mất ngủ kinh niên của ông ta rồi lén lục lọi tủ thuốc dưới nhà tắm. Anh cố tình đánh rơi một mảnh kính vỡ trên sàn để lái cảnh sát theo hướng nghi ngờ cái chết của ông Endo là do mưu sát và thế là cô Kaneda sẽ trở thành nghi phạm số 1. Anh cố tình tạo ra cái cảm giác sai lầm về căn phòng kín để dẫn dắt mọi người suy nghĩ theo lối mòn, cũng là để chắc chắn rằng anh có bằng chứng ngoại phạm trong khi ngồi cả buổi bên cạnh tôi vào cái thời điểm nạn nhân chết. Tôi đã nói xong rồi đấy, có cần bổ sung gì không ngài hung thủ?”
Yamada nhún vai, cười vô thưởng vô phạt. “Tôi không mong chờ điều gì hơn ở ngài thưa thám tử lừng danh Kogoro ngủ gật. Nhưng thật tiếc tôi không được chứng kiến ngài NGỦ GẬT phá án.:
“Vậy là anh đã thú tội?” Megure vội hỏi.
Yamada lại nhún vai. “Đúng, là tôi làm đấy. Hơi tiếc một chút vì mưu mẹo của tôi không thành, nhưng tôi đồ rằng một câu chuyện trinh thám kì bí mà không có happy ending tất yếu thì cũng hơi chán.”
“Tại sao lại thế?” Kaneda hỏi, nước mắt bắt đầu chảy dài. “Vì sao anh lại ra tay giết ông tôi?”
“Và tại sao anh cố tình biến cô Kaneda thành nghi phạm?” Takagi nói thêm.
“Tôi nghĩ các người ở đây chẳng có ai hiểu được cái cảm giác cố gắng thật nhiều nhưng cuối cùng thất bại thảm hại nó là như thế nào. Giống như cô Hiromi đây vừa nói, tôi đã bỏ dở ngành y hồi còn trẻ. Nói một cách chính xác là tôi bị đuổi thẳng cổ. Ban đầu tôi rất khó khăn, sau này được một người bạn cũ giới thiệu cho một công việc ở tòa soạn báo viết về mấy câu chuyện phiêu lưu thú vị. Tôi có năng khiếu viết văn nên công việc đó cũng khá phù hợp, có thể nói như vậy.
Nhưng tôi không chỉ muốn có thế. Tôi yêu thích những vụ án kì bí, tôi muốn viết về án mạng thay vì viết mãi về cái đề tài giải trí. Sau đó tôi gặp ông Endo, tôi nghĩ mình có thể xuất bản một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Bởi vậy tôi mới thử đặt bút rồi hỏi ý kiến ông ta xem sao. Ong ta nói sẽ xem xét nó nhưng sau đó năm lần bảy lượt cứ thoái thác không trả lời tôi với lí do bận việc, bởi vậy chưa có thời gian xem bản thảo của tôi.
Ba tháng trước tôi được mời tới đây ăn tối để lấy vài tư liệu về cuốn sách mới nhất của lão. Tôi đi từ phòng vệ sinh ra đúng lúc nghe được câu chuyện giữa lão già và cô cháu Hiromi, lão nói rằng truyện tôi viết dở ẹc. Lão nói cách viết không tệ, nếu rèn luyện thêm tôi có thể xây dựng hình tượng nhân vật và cốt truyện khá hơn, nhưng còn nói thêm tôi không có tài năng sáng tạo những thứ vượt trội, không hợp với thể loại trinh thám đòi hỏi huyền bí. Hiromi khuyên lão nên nói chuyện đó với tôi nhưng phải tìm cách nói nhẹ nhàng và dễ nghe hơn, nhưng phải chờ sau khi tôi viết xong cái bài báo khen ngợi lão cái đã. Các ông hiểu cái cảm giác bị lợi dụng như một tên khờ lúc đó của tôi nhưu thế nào rồi đó.”
Yamada nhún vai, cười vô thưởng vô phạt. “Tôi không mong chờ điều gì hơn ở ngài thưa thám tử lừng danh Kogoro ngủ gật. Nhưng thật tiếc tôi không được chứng kiến ngài NGỦ GẬT phá án.:
“Vậy là anh đã thú tội?” Megure vội hỏi.
Yamada lại nhún vai. “Đúng, là tôi làm đấy. Hơi tiếc một chút vì mưu mẹo của tôi không thành, nhưng tôi đồ rằng một câu chuyện trinh thám kì bí mà không có happy ending tất yếu thì cũng hơi chán.”
“Tại sao lại thế?” Kaneda hỏi, nước mắt bắt đầu chảy dài. “Vì sao anh lại ra tay giết ông tôi?”
“Và tại sao anh cố tình biến cô Kaneda thành nghi phạm?” Takagi nói thêm.
“Tôi nghĩ các người ở đây chẳng có ai hiểu được cái cảm giác cố gắng thật nhiều nhưng cuối cùng thất bại thảm hại nó là như thế nào. Giống như cô Hiromi đây vừa nói, tôi đã bỏ dở ngành y hồi còn trẻ. Nói một cách chính xác là tôi bị đuổi thẳng cổ. Ban đầu tôi rất khó khăn, sau này được một người bạn cũ giới thiệu cho một công việc ở tòa soạn báo viết về mấy câu chuyện phiêu lưu thú vị. Tôi có năng khiếu viết văn nên công việc đó cũng khá phù hợp, có thể nói như vậy.
Nhưng tôi không chỉ muốn có thế. Tôi yêu thích những vụ án kì bí, tôi muốn viết về án mạng thay vì viết mãi về cái đề tài giải trí. Sau đó tôi gặp ông Endo, tôi nghĩ mình có thể xuất bản một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Bởi vậy tôi mới thử đặt bút rồi hỏi ý kiến ông ta xem sao. Ong ta nói sẽ xem xét nó nhưng sau đó năm lần bảy lượt cứ thoái thác không trả lời tôi với lí do bận việc, bởi vậy chưa có thời gian xem bản thảo của tôi.
Ba tháng trước tôi được mời tới đây ăn tối để lấy vài tư liệu về cuốn sách mới nhất của lão. Tôi đi từ phòng vệ sinh ra đúng lúc nghe được câu chuyện giữa lão già và cô cháu Hiromi, lão nói rằng truyện tôi viết dở ẹc. Lão nói cách viết không tệ, nếu rèn luyện thêm tôi có thể xây dựng hình tượng nhân vật và cốt truyện khá hơn, nhưng còn nói thêm tôi không có tài năng sáng tạo những thứ vượt trội, không hợp với thể loại trinh thám đòi hỏi huyền bí. Hiromi khuyên lão nên nói chuyện đó với tôi nhưng phải tìm cách nói nhẹ nhàng và dễ nghe hơn, nhưng phải chờ sau khi tôi viết xong cái bài báo khen ngợi lão cái đã. Các ông hiểu cái cảm giác bị lợi dụng như một tên khờ lúc đó của tôi nhưu thế nào rồi đó.”