- Chương 21 : Bí mật giấu kín 3:
Lúc này đây, cô chẳng biết nói gì ngoài rời khỏi nơi này đúng lúc đó Vĩ quay lại cậu nhìn thấy Thiên Kì đang quay lưng bỏ chạy rất vội vã, nhất định là có gì đó hiểu lầm ở đây rồi .
Vĩ vội vàng bỏ nó ở đó bằng mọi giá cậu phải đuổi theo Thiên Kì, cậu vứt cốc côca đang cầm trên tay chạy rất nhanh, nó thấy vậyliền hiểu ra mọi chuyện định chạy theo để giải thích nhưng nhận được một câu nói vô tình lạnh lùng từ cậu :
- Cô đừng theo ….
- Cô chạy theo chỉ khiến cô ấy thêm hiểu lầm mà thôi, đứng ở đó chờ tôi .
Tại sao có thể lạnh lùng mà nói với nó như thế, nó đứng sững lại nhìn theo bóng dáng phía trước . Cậu nhanh chóng kéo được tay cô gái đứng lại và nhẹ nhàng kéo cô gái vào lòng, động tác nhẹ nhàng cái ôm thật nhẹ mà sao như siết vào lòng nó, nó lại thấy có chút ghen tị và nhiều hơn hẳn là cảm giác buồn, hụt hẫng tràn ngập trong lòng bây giờ đây .
Nụ cười của nó không còn niềm vui mà chỉ thấy sự chua chát, đau đớn lúc này .
Khóe mắt nó đã đỏ hoe nhưng nó cố kìm nén để bản thân không yếu mềm mà lại chảy nước mắt, chết tiệt , ôi, nó ghét nước mắt của chính mình …
Nó quay mặt đi cắn môi lặng lẽ rời khỏi khu vui chơi rảo bước từ từ trên con đường mòn xa lạ mà giờ đây bỗng trở nên quen thuộc, con đường về nhà hắn …
Điện thoại reo, là Hạ Lạn, có chuyện gì nhỉ, nó nhấn phím bắt đầu cuộc gọi rồi hắng giọng không cho Lan Lan biết là nó khóc rồi đưa lên tai nghe :
- A lô, có chuyện gì thế ?
- Này rảnh không xuống nhà tớ chơi đi,buồn quá, ba mẹ tớ đi du lịch hết rồi .
Dù sao bây giờ về nhà nó cũng không biết làm gì hay là đi chơi vậy .
- Ok, nhưng mà tớ không biết nhà cậu ở đâu ?
Hạ Lan nhẹ giọng :
- Chuyện nhỏ, cậu đang ở đâu tớ nói tài xế riêng của tớ đến đón cậu .
- Tớ … à… ờ ..
Rồi nhìn quanh quất … đây là đâu nhỉ ?
- À, số 45 đường XY
- Đứng yên đó có người đến đón cậu ngay đấy .
- Uk
…. Lát sau ….
Một cái ô tô bóng lộn đỗ xịch trước mặt nó, bên trong là Hạ Lan, chà không ngờ con nhóc này nhà lại khá giả như thế , từ trước đến giờ nó cứ tưởng cô bạn chỉ là một người bình thường như nó ai dè cũng thuộc một tầng lớp khác …
- Làm gì đứng ngây ra đó thế, lên xe nhanh trời lạnh thế mà
- Uk
Nó leo lên xe xoa xoa hai bàn tay đã tê cứng vì lạnh .
- Chúng ta đi mua sắm và dạo phố đi, lâu lâu mới có dịp!
Nó nhìn vẻ háo hức của cô bạn lặng lẽ gật đầu .
Nó không mấy quan tâm tới chuyện đó việc nó đang nghĩ bây giờ là cảm giác hụt hẫng vẫn ngưng đọng ở trong lòng từ nãy đến giờ rút cục vì sao lại có …..
Nó nhịn không được bèn quay sang hỏi “ cao thủ tình trường “ ngay bên cạnh :
- Này tớ kể cậu nghe một chuyện này nhé, có muốn nghe không ?
- Ukm, kể đi
- Có một câu chuyện thế này, chuyện kể về một cô gái ngốc tình cờ gặp một chàng trai lạnh lùng vào một hoàn cảnh rất khó nói, cô gái ấy rất căm ghét chàng trai ấy và chàng trai ấy cũng vậy. Tình cờ số phận trớ trêu cô lại đến nhà chàng trai đó ở mới zui chứ.
Rồi giữa cô và chàng trai ấy xảy ra rất nhiều chuyện, cô gái không còn thấy ghét chàng trai đó nữa, ngược lại còn cảm thấy chàng trai xấu xa ấy có rất nhiều điểm tốt . Cậu nói xem cô gái này có được bình thường không ?
- Bình thường, cô ấy hoàn toàn bình thường mà . Rồi còn nữa không kể tiếp đi …
- Còn nữa , chàng trai ấy đã có bạn gái. Cô gái ấy một ngày bỗng thấy chàng trai cười làm tim cô gái ấy đập loạn lên vài nhịp mà không biết tại sao . Một ngày kia cô gái cùng chàng trai đi chơi theo lời dặn dò của mẹ chàng trai, họ đã đi chơi rất vui vẻ và tình cờ bắt gặp bạn gái vủa chàng trai đó cũng đến nơi mà họ đến . Cô bạn gái cậu ấy rất đẹp,cô nhìn hai người và bỏ chạy chàng trai thấy thế vội vàng đuổi theo là điều dĩ nhiên phải không … chỉ còn cô gái ấy nhìn thấy hình ảnh chàng trai đuổi kịp và kéo cô bạn gái vào lòng thì thấy rất hụt hẫng, đau lòng, cô cảm thấy buồn bực mà không hiểu tại sao …
Cậu nói xem tại sao cô gái ấy lại như thế ?
- Đơn giản lắm là vì cô gái ngốc đó đã thích chàng trai lạnh lùng kia rồi , chắc chắn là thế đấy .
Lan Lan nghĩ ngợi một chút rồi búng tay cái tách chắc chắn .
Cô gái đó … Thích … Thích…. Thích ….Chàng trai đó sao ?Không thể nào nó không thể nào thích hắn được, không thể được…. sao có thể như thế chứ ?
Nó sững người sau khi nghe xong câu trả lời của Lan Lan, trong lòng suy nghĩ rất hồn loạn mặt ngơ ngẩn thất thần suy nghĩ linh tinh lang tang ...
Lan Lan vẫy vẫy tay trước mặt nó mà nó không hề để ý, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô bạn véo má nó rồi trêu :
- Này, thả hồn theo anh nào rồi, lên được mấy tầng mây rồi? Có gặp thiên thần trên đó không ?
Nó giật mình quay phắt lại trợn mắt nhìn con bạn láu lỉnh rồi cười trừ :
- Không có gì đâu, cậu thật là …
Lan Lan nhìn thấy tất cả những bất ổn xảy ra trên khuôn mặt nó, hôm nay chắc chắn nó có tâm sự nhưng Lan Lan không tiện hỏi,đến khi cần thiết tự nó sẽ nói với cô thôi , chờ đợi và dõi theo nó vậy …
Cả ngày trời đi dạo phố mua sắm cùng Tiểu Lan nó cứ suy nghĩ vẩn vơ về câu nói ấy, nó thích…. hắn rồi sao?
Cứ coi như là ảo giác đi, nó chưa nghe thấy gì cả, phải rồi chỉ là ảo giác mà thôi . Cứ xem như nó không nghe thấy gì hết, nó không biết gì hết có lẽ như thế là tốt hơn .
Hôm đó mãi đến tối muộn nó mới về nhà và nó gặp hắn cũng đang về nhà luôn, nó im lặng đẩy cổng bước vào không nhìn hắn lấy nửa cái . Hắn nhìn khuôn mặt lạnh tanh vô cảm của nó mà không khỏi có chút gì đó khó chịu, hắn lại quên mất rằng ở công viên hắn đã vô tình làm nó tổn thương mà không biết .
Nó lặng lẽ lên phòng lặng lẽ ngồi thừ người suy nghĩ rất lâu, bí mật này phải chôn chặt trong lòng không thể để ai biết được .
Đây là lần đầu tiên nó thích một người con trai nhưng người con trai đó đã sớm có người hắn yêu và ngưòi con gái đó lại không phải là nó …
Lulu Hâm
9/7/2013, 17:43
#21Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm9/7/2013, 17:43
#22Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 22 : Thay đổi 1:
Hết kì nghỉ đông chúng nó lại bắt tay vào học kì mới với sức ép sách vở nặng nề hơn kì trước nhiều thế nhưng các bạn nữ vẫn rất sôi nổi với các kế hoạch vui chơi sắp tới, điển hình là lễ hội mùa xuân sẽ diễn ra hơn 2 tuần nữa .
Các cô nàng bàn tán xôn xao sẽ mặc gì, trang điểm làm tóc như thế nào vào ngày hôm ấy, hôm đó bề ngoài với họ ngày đó ắt hẳn rất quan trọng .
Ngay cả Lan Lan cũng háo hức chuẩn bị, cô nàng quyết tâm cải thiện tình trạng độc thân của mình bằng một kế hoạch tỉ mỉ chu đáo hết sức công phu nha . Cô nàng quay sang hỏi nó:
- Vài hôm nữa cậu đi mua sắm cùng tớ nhé ..
Sau đó cô bạn nhìn nó bằng ánh mắt “thân thiện” như muốn nói : “Cậu dám từ chối, tôi sẽ cho cậu biết tay ..!"
Nó nhìn ánh mắt đó mà lời từ chối thốt không nên lời :
- Tớ ….
Những từ còn lại “ … không đi” vừa định thốt ra trong cổ họng khi nhìn thấy ánh mắt “hiếm có khó tìm” đó thì đành ngậm ngùi chui lại vào trong nó nói không nên lời .
Cô bạn ánh mắt lóe lên :
- Cậu làm sao ?
Cái giọng nói đe dọa khiếp quá . Nó bất đắc dĩ lừa dối bản thân :
- …. Nhất định sẽ đi cùng cậu ….
Giờ ăn trưa nó đang cặm cụi xử lý khẩu phần ăn của mình thì :” Cộp !”.
Ai đó đặt khay thức ăn xuống cái bàn quen thuộc của nó, nó phớt lờ người đó lại tiếp tục ăn tiếp .
Đến khi một cốc nước hoa quả được đẩy sang bên chỗ nó thì nó mới ngẩng đầu lên, nhìn kĩ rồi ngạc nhiên tí nữa thì sặc cả cơm :
- Là … khụ… khụ… cậu ?
Bất chấp ánh mắt mở to vì kinh ngạc của nó, cậu ta tự nhiên lại mỉm cười cầm tay nó đặt ly nước vào trong dịu dàng làm các cô nàng xung quanh nhìn nó chằm chằm tóe lửa:
- Nước kìa, uống đi, ăn từ từ thôi .
Mặt nó bây giờ sao giông giống quả cà chua, vì hành động không biết vô tình hay cố ý của “Giày thể thao” mà làm con bé vô tư thường ngày lại trở nên lúng ta lúng túng .
Nó tròn mắt nhìn cậu :
- Cậu … làm gì thế ?
- Đi, ăn xong rồi tôi và cậu cùng về lớp .
Bọn con gái nhìn nó với ánh mắt ghen tị nhưng bất lực chẳng thể làm gì nó chỉ có một cô bé mặt như búp bê, mắt to, da trắng má hồng, dáng cao như người mẫu, khuôn mặt thanh tú bực bội hất đổ tung tóe khay đồ ăn trên bàn xuống đất hậm hực :
- Anh Vũ, hóa ra anh từ chối em là vì con nhỏ quê mùa đó …
Rồi rất lâu sau cô ta cắn môi không cam lòng :
- Nhưng anh yên tâm, em không dễ dàng để con bé đó được yên đâu, không bao giờ … Thực ra em và nó, nó có gì là hơn em chứ …. Tại sao anh không chịu nhìn em lấy một cái ?
Đôi mắt long lanh đầy uất hận nhìn theo bóng dáng chàng trai phía trước, cô từ khi còn nhỏ đã được chơi cùng anh, được cả đại gia đình gán ghép với anh, cô luôn tìm cách thân thiện, thu hẹp khoảng cách với anh .
Nhưng từ khi đó, lúc anh 5 tuôỉ chỉ là một cậu bé con đã tỏ ra xa lánh, lạnh lùng khi cô lại gần :
- Đi ra chỗ khác đi, tôi muốn ở một mình …
Hoặc là :
- Biến ngay !
Lúc đó cái vẻ kiêu ngạo đó, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn vô định về phía trước như cuốn hút tất cả mọi thứ khuôn mặt đẹp như thiên thần với sự lạnh lùng toát ra, dáng ngưòi cao ngạo ương bướng , hình ảnh đó khắc sâu trong lòng cô đến tận bây giờ không dễ dàng phai mờ được .
Bây giờ vẫn vậy anh với cô vẫn lạnh lùng vô cảm như thế cho đến hôm nay nhìn thấy hình ảnh ân cần của anh với cô gái đó cô thiếu điều là dụi đỏ mắt không tin đó là sự thật, hình ảnh hiếm hoi đã xảy ra với anh hai kiêu ngạo của Thiên Long hội . Anh từ trước đến nay đều coi khinh con gái mà, vì thế cô đến bây giờ vẫn còn nuôi hi vọng thế nhưng ... thấy anh thay đổi như thế vì một cô gái tầm thường ....
Cô không cam tâm, thực lòng không cam tâm …
Trên cầu thang vắng vẻ, nó một mình đi lấy bộ dụng cụ thực hành hóa học cho lớp, nghĩ lại chuyện sáng nay ở căng tin “Giày thể thao” làm sao thế không biết, khiến nó bối rối trước biết bao nhiêu người …
Chậc …
9/7/2013, 17:45
#23Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 23 : Thay đổi 2:
Đằng sau thấp thoáng một bóng người nhưng nó lại không biết, thế rồi nó cảm thấy bản thân mất thằng bằng cố gắng lắm mới xoay người vịn tay vào tường để đứng vững nhưng: “ Crac!”
Chân nó phát ra tiếng kêu khô khốc, nó kêu lên đau đớn :
- Á………..
Chân nó rút cục là bị làm sao mà đau thế này, cổ chân sưng to đau buốt nó ngồi phịch xuống đau đớn chảy nước mắt ngồi lặng lẽ chờ người đến cứu .
Rút cục, lâu thật lâu nơi cầu thang vắng vẻ vẫn không có ai, kết quả nó lại mệt mỏi bắt chước heo và ngủ thiếp đi .
Cả thân hình bé nhỏ được nhấc bổng lên,tất nhiên nó say ngủ mà không biết . Trong xe ô tô có tiếng người nói chuyện với nhau :
- Con nhỏ này kiếp trước không phải heo rừng thì là heo nhà, không phải heo nhà chắc chắn là heo cảnh rồi . Kiểu gì cô ta cũng có liên quan đến loài heo, ngủ suốt ngày, ngủ mê đến nỗi ngủ quên ở chỗ cầu thang luôn .
Vĩ mở miệng ca thán .
Ui dà, đang ngủ mà nó cũng thấy ngứa tai nữa, kẻ nào to gan dám nói xấu bổn cô nương hả, có tin chị đây véo mi xưng mặt không ?
- Cũng may có bác lao công phát hiện ra không thì chắc Di ngủ luôn trên Harles mất, thế cũng may .
Đây là giọng của Bảo .
Còn lại Hưng và Phong nhìn nó lắc đầu ngán ngẩm . Trên xe còn có Thiên Kì đang nhìn nó chằm chằm, từ khi nào Vĩ lại nói nhiều như thế, với cô cậu rất ít nói, còn khi này cô nghe cậu nói luyên thuyên tất cả chỉ xoay quanh Ân Di, Thiên Kì không vui chút nào nhìn Vĩ với ánh mắt dò xét .
Đến biệt thự, Bảo không do dự cõng nó lên phòng Vĩ chau mày nhìn theo đầy khó chịu, cậu không thích Bảo thân thiết với nó như vậy .
Bữa tối nó thức dậy sau một giấc ngủ khá dài, đầu óc còn ong ong chân hơi tê tê . Bước dậy theo bản năng nó ngã lăn ra giường, nhớ rồi cái chân què của nó , khổ thân …
Nó vơ cái điện thoại trên bàn rồi gửi tin nhắn cho A Linh : “Chị ơi cứu e với em bị đau chân không xuống giường được, giúp em với !!!”
Bịch … bịch… Bảo chạy vội lên cầu thang thì nhìn thấy Di ngồi sóng soài trên đất ôm chân đau đớn .
Cậu lo lắng :
- Di làm sao thế ?
- Chân Di không đi được .
Vĩ ở phòng đối diện chạy sang khi nghe tiêng hét chói tai của nó : “ á … đau.. không cho Bảo đụng vào chân Di nữa…”
Cậu chạy sang thì thấy Bảo đang xem xét cái chân của nó còn nó đẩy đẩy Bảo khó chịu nhăn nhó trên sàn :
- Không được đụng vào … đau chết đi được…
Vĩ rút điện thoại gọi cho bác sĩ riêngcủa gia đình .
Rất nhanh và chuyên nghiệp ông ta đến khám cho nó và bắt đầu tiến hành nắn lại cái chân bị trật khớp cho nó …
Nó lo sợ mặt tái mét nhìn bác sĩ lắp bắp hỏi đi hỏi lại :
- Sẽ không … không …. đau chứ bác sĩ ,sẽ không đau chứ ….
- Sẽ đau một chút …
Nó nhắm chặt mắt im lặng chịu đựng. Một cánh tay vững chãi đưa ra trước mặt nó :
- Nếu đau quá Di hãy cắn vào tay Bảo cho bớt đau nhé …
Ông bác sĩ mà nó cho là ác nhơn từ từ nắm lấy cổ chân trái đau nhức của nó rất “nhẹ nhàng” bẻ cái rặc một cái, nó không kiềm chế được mà hét lên vang cả tòa nhà :
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA …. ĐAU CHẾT MẤT ….
Nhìn kĩ lại thì nó đang nắm tay Bảo rất chặt, Vĩ nhìn chằm chằm hai cánh tay nắm lại với nhau khó chịu đi ra ngoài, cái cảm giác kì quái biến thái gì đây ?
Sau khi cắn răng chịu đau đớn nó cũng đã thấy thoải mái, đỡ đau hơn nhiều, nhìn cái chân nó bó lại trắng xóa mà xót xa cho phận mình nó ngồi trên giường khẽ thở dài .
Ngày diễn ra lễ hội mùa xuân sắp đến gần, nó đi học lê cái chân cà nhắc đến trường dưới sự giúp đỡ của Bảo .
Không biết vì sao nó lại hay nhìn Vĩ, chỉ nhìn ở sau lưng nhưng cũng thấy rất là vui, dường như là một thói quen xấu khó bỏ .
Những khi đi học về, Khả Kì đi cùng xe của bọn nó nó lại nhìn khuôn mặt bình thản lạnh lùng của Vĩ khi cậu đang nói chuyện với Khả Kì .
Bất giác cô bạn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt trong veo của nó nhìn Vĩ lặng lẽ chất chứa bên trong cái gì đó xót xa, trầm mặc .
Nếu như Khả Kì đoán không nhầm thì Ân Di đã thích Thoại Vĩ của cô mất rồi, ánh mắt cô gái đó nhìn Vĩ giống như ánh mắt cô dành cho Vĩ, còn có phần tĩnh lặng hơn .
Nhưng bằng mọi giá cô sẽ không để choThoại Vĩ tuột mất khỏi tay cô đâu, Thoại Vĩ trước giờ chỉ quan tâm và chỉ biết đến một mình Khả Kì cô mà thôi , cô sẽ không để sự quan tâm ấy dành cho ai khác, chắc chắn là thế!
"Không bao giờ ... Ân Di cô sẽ không thể tồn tại trong trái tim của người con trai ấy của tôi ..."
9/7/2013, 17:59
#24Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 25 : Quyết định phải từ bỏ 1:
Thế rồi cái ngày mà tất thảy mọi nữ sinh trong học viện Harles mong chờ cũng đến .
Ngày hôm đó cái chân tội nghiệp của nó cũng vừa được bác sĩ tháo bột, còn hơi nhức nhưng như thế là ổn lắm rồi, nó định ngồi ở nhà không đi đến khách san Z dự tiệc.
Nó nói 4 chàng trai đi trước rồi mình thì cũng sẽ ra khỏi nhà nhưng đến một quán cà phê ngồi đọc sách .
Kế hoạch đổ vỡ, khi nó vừa xỏ đôi giày búp bê vào và vừa ra khỏi cổng thì Lan Lan từ đâu ôm một đống đồ trên tay chạy thẳng vào nhà .
Cô bạn gấp gáp :
- Nhanh lên, không còn thời gian nữa đâu, mau lại đây bổn tiểu thư đây sẽ trang điểm cho cậu .
Nó lắc đầu quầy quậy, xua xua tay :
- Tớ không cần … không cần
Rồi nó bám chặt vào thành giường nhất quyết không buông tay:
-Tớ không có quần áo với lại cũng không thích trang điểm đến đó cũng không mang lợi ích gì nên tớ sẽ không đến đó đâu .
Vừa lúc đó A Linh lật đật chạy lên lầu:
- Di à, Bảo vừa gọi điện thoại kêu chị chuẩn bị cho em đấy. Nhanh lên!
Hạ Lan mắt sáng như sao chụp lấy A Linh tìm đồng minh :
- Chị, giúp em tân trang con vịt bầu này … nó không chịu thay quần áo …
A Linh nháy mắt :
- Ok !
Nó hoảng hốt đứng bật dậy phòng thủ :
- Tớ ….
Lan Lan vỗ vai nó an ủi, cười gian :
- Yên tâm, tớ chuẩn bị sẵn cả rồi cậu cứ ngồi yên một chỗ là được … Ngồi yên!
Thế là nó bị túm lấy xoay qua xoay lại hết làm tóc rồi đánh phấn rồi trang điểm rồi lựa giày dép, quần áo, mặt nạ vòng cổ phụ kiện đi kèm đến chóng cả mặt .
Nó không hề biết rằng A Linh và Lan Lan là hai đại cao thủ chuyên gia trang điểm này nọ, họ nhìn nó chằm chằm rồi bàn tán về nó làm nó ngượng đỏ cả mặt .
Nửa tiếng trôi qua cuối cùng nó cũng được giải thoát khỏi đống phấn son, quần áo nằm la liệt trên bàn, giờ đây nó không tưởng tượng được rằng mình sẽ thế nào sau khi bị hai ma nữ hành hạ nãy giờ .
Đẩy nó lại gần cái gương Lan Lan xoa cằm mãn nguyện :
- Nhìn đi, có thế chứ … không bỏ công sức tớ và chị này tân trang nhan sắc cho cậu … Nhìn đi tuyệt không ?
Nó hé mắt nhìn vào gương, ô … ai ở trong gương chứ không phải nó đâu. Bởi vì cô gái này rất đẹp, không phải con bé ngây ngô là nó đâu . Trong gương lúc này là một nó chưa từng có, đẹp mảnh mai thuần khiết ..
Nó mặc một bộ váy dạ hội màu xanh da trời có nơ ở một bên vai,một bên để lộ bờ vai trần thanh mảnh , trắng trẻo, chất liệu ren mỏng tinh tế, không quá mỏng manh mà nhìn lại rất tinh khôi, yêu kiều . Mái tóc nâu mềm thường ngày được nó buộc lên hôm nay uốn xoăn thành từng lọn tự nhiên thả rủ xuống bờ vai .Trang điểm nhẹ nhàng có chút phấn hồng ở má, đôi mắt to tròn cùng hàng mi cong dài bây giờ mới lộ ra . Đôi môi hồng phớt trông mỏng manh như cánh hoa hồng dịu dàng diễm lệ .
Lan Lan nhìn nó phấn khích :
- Nhìn xem, nhìn xem, bây giờ Lan đại sư tỉ nhà ta mới giật mình nhận ra … haha .. hóa ra … mi cũng là một mỹ nhân. Ôi … mỹ nhân a… tin chưa ?
A Linh gật gù:
- Từ vịt bầu trở thành phượng hoàng quả là siêu phàm thoát tục nha .
Gì mà đến nỗi vịt bầu chớ … Nó thở dài ngán ngẩm, mặc như vầy có chút không quen .
Ném cho nó đôi giày cao gót màu xanh đính đá cao 7 phân tinh tế Hạ Lan ra lệnh:
- Mang giày vào .
Thôi xong dập mặt rồi, nó cười ảo não rồi xỏ đôi giày vào chân . Lan Lan "ra lệnh" :
- Đi vài vòng cho tớ xem .
Nó ráng giữ thăng bằng bước đi chập choạng như sắp ngã đến nơi, xiêu xiêu vẹp vẹo đi đứng.
Kết quả quay lại nhìn bắt gặp ánh mắt chán nản + kinh hãi của Hạ Lan, cô nàng hét ầm lên :
- Này con nhỏ kia ta kêu mi đi đứng bình thường thôi mà sao mi lại diễn xiếc thú miễn phí cho ta xem thế hả?
Nó cười khổ :
- Ta … không có mà !
Thế rồi khóa học đi đứng bắt đầu . Nó cầm vài cuốn sách bỏ trên đầu đi lên đi xuống cả mấy chục vòng theo chỉ thị của hai đại sư tỉ đáng mến, khổ nỗi đi vài bước là té hoặc sách rớt xuống đất, tập luyện cực khổ ...hix mệt lử cả người .
Cuối cùng nó cũng khổ khổ sở sở cùng HạLan đến khách sạn Z trong bộ dạng của một mỹ nữ, khiến ai cũng phải ngoái nhìn .
Bước vào sảnh đường khách sạn, dáng vẻ yêu kiều thanh thoát xinh đẹp của nó lập tức thu được sự chú ý đáng ngờ . Bất kể nam hay nữ ai cũng quay lại nhìn làm nó ngượng chín cả mặt, chỉ muốn nhanh chóng “ 36 kế chạy là thượng sách”, bay thẳng về nhà ngồi chơi cho khỏe .
Thế rồi Hạ Lan lại ca thán :
- Khó trách khó trách đi cùng ngươi mà ta thấy mình lu mờ quá, nói thật đến ta là con gái nhìn mi còn phải rung động nữa mà …
Nó nghe cái giọng của Lan Lan mà nổi hết cả da gà :
- Mi … làm ơn stop lại .Ta nổi hết da gà da vịt lên rồi đây này.
Nó nhìn quanh quất một vòng, toàn nam thanh nữ tú ăn mặc hết sức đẹp đẽ sang trọng, đứng trong đại sảnh nói cười vui vẻ . Khung cảnh rất khó tả, rất lung linh nha .
17/7/2013, 17:41
#25Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 26: Quyết định phải từ bỏ 2:
Bỗng phía trước lại rộ lên, Khả Kì cùngThoại Vĩ khoác tay nhau đi vào, nhìn thấy họ nó như thấy cả vầng hào quang phát sáng chói mắt, rất đẹp đôi .
Hắn hôm nay ăn mặc rất đẹp trong một bộ vest cắt may công phu được gửi từ Anh về, vốn dĩ vì dáng hắn vốn đã rất chuẩn rồi nên hắn mặc gì cũng thu hút mọi ánh nhìn của ngưòi khác.
Còn bên cạnh hắn Khả Kì thì đẹp rạng ngời, sang trọng mà kiêu sa, tinh tế trong bộ váy màu hồng phấn cầu kì đáng yêu, mái tóc mềm tách thành hai lọn nhỏ để rủ xuống tự nhiên ở trước ngực .
Từng đường nét trên khuôn mặt họ đều là những tuyệt tác của thượng đế rất đáng ngưỡng mộ.
Nó lặng lẽ quan sát hai con người đó và thầm cười khổ một mình .
Từ xa Thoại Vĩ đã nhìn thấy cô gái lóc chóc đó, phải nói là nó rất rất đẹp nét đẹp thuần khiết cậu chưa bao giờ được thấy ,đây không còn là con nhỏ dữ dằn ngày nào hung hăng chửi bới cậu nữa mà bây giờ là một vẻ đẹp thanh thoát làm trái tim của cậu không nghe theo mình nữa .
Nó cố kìm chế nỗi buồn ngày một lớn dần trong lòng và đi cùng Hạ Lan dạo chơi khắp nơi.
Mỗi cô gái có một bông hoa cài áo có đánh số để các nam sinh trong trường bình chọn.
Các cô gái khác đi xung quanh chào hỏi mọi người để lấy số phiếu bình chọn cao để được trở thành Nữ hoàng của Harles năm nay .
Thiên Vương cách bình chọn cũng giống như Nữ hoàng, ai ai cũng phải bỏ phiếu bình chọn.
Nó không đi đứng loanh quanh như mấy cô gái chăm chút sắc đẹp khác mà chỉ ngồi một chỗ tập trung vào mấy món ăn .
Nó không thích trang điểm cũng vì một lý do, nếu trang điểm thì sẽ ăn uống không được thoải mái thật bất tiện, vừa rất mất vệ sinh, hix thức ăn nhìn hấp dẫn thế này mà không thể đánh chén thoải mái, hức hức sẽ rất đau lòng .
Cuối giờ sau khi nó và cô bạn đã đánh chén no nê thì mới lười biếng hướng mắt lên sân khấu rực rỡ ngày hôm nay để xem kết quả bầu chọn của năm nay .
Một bà cô trang điểm cầu kì, cất giọng thông báo kết quả cuộc bầu chọn dưới ánh mắt háo hức toàn thể học sinh Harles, đương nhiên trừ nó ra:
- E hèm, cô xin thông báo kết quả bình chọn năm nay là … danh hiệu Thiên Vương thuộc về ….
Bên dưới hai bên đối địch quân số ngang bằng nhau, những fan hâm mộ của hai hotboy nổi tiêng toàn trường hò hét ầm ĩ.
Một bên hét lớn “ Chắc chắn danh hiệu Thiên Vương sẽ thuộc về anh Thoại Vĩ …” lại có tiếng phản bác hùng hổ “ ….Còn khuya nhá, thuộc về anh Hạo Vũ của bọn này chứ …”
Bà cô nhìn quang cảnh giao tranh hỗn độn bên dưới thì sững sờ mất mấy giây rồi lại tiếp tục :
-… Thuộc về La Thoại Vĩ của lớp 11a1 và Dương Hạo Vũ của lớp 11a6 ...
Tiếng bên dưới vỡ òa, vui sướng cực độ.
Sau đó lại công bố danh hiệu Nữ Hoàng một lần nữa lại thuộc về Tiểu Princess khối 11 Vương Khả Kì lớp 11a6 và một cái tên rất mới đó là Hà Ngọc Ân Di của lớp 11a2 .
Bên dưới xôn xao bỗng chốc rồi mọi người đổ xô ánh mắt về phía nó nhìn chằm chằm rồi sau đó lại chép miệng :
- Đẹp quá hèn gì được danh hiệu đó là đúng rồi .
- Nhìn ra không là con bé ấy đấy, đẹp thật .
Nó mắt chữ A mồm chữ O lấy tay nhéo nhéo má mình như kiểm chứng, điên thật rồi, cái trường này điên thật rồi, có trong mơ nó cũng không ngờ là có ngày nó lại được ban tặng danh hiệu quái quỉ này …
Hix nghe đâu tí nữa Nữ Hoàng còn phải khiêu vũ với Thiên Vương nữa .
Nó tí nữa thì khóc không ra nước mắt, từ nhỏ đến giờ nó có biết khiêu vũ là cái khỉ gì đâu, làm sao đây?
Nó đi giày cao gót còn không vững giờ mà còn tiến xa nhảy cóc vượt bậc đi khiêu vũ lỡ mà té lăn quay ra thì chỉ có nước đào cái lỗ trên sân khấu rồi chui xuống nấp thôi .
Sau đó nó lên sân khấu dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn nam, nhìn thật đáng sợ, như thế này thà nó xấu như ma còn hay hơn .
Đúng như nó dự đoán khi bản nhạc du dương vừa nổi lên mọi người liền hòa nhập vào điệu nhảy ai ai cũng tìm cho mình được một bạn nhảy ưng ý còn nó lóng nga lóng ngóng đứng trên sân khấu lúng túng nhìn mọi người nhảy mà không khỏi lo lắng trong lòng .
Nó niệm thần chú : “ Đừng có mời tôi nhảy, đừng có mời tôi nhảy, để tôi yên, để tôi yên”.
Đang ngồi lầm rầm khấn vái thì một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai :
“ Có thể nhảy với tôi một điệu được không?”
Là ai? Ai đang định hại nó đi vào chỗ chết thế, nó không cần nhảy mà thật sự không cần . Để xem nào cái kẻ đáng ghét ấy là ... là “giày thể thao” .
Trước mặt nó cậu ban đẹp trai phong độ nhìn nó, giơ tay mời nhảy, nó cắn môi nhìn cái vẻ mặt chân thành của cậu ấy nếu nó mà từ chối e rằng không ổn, nó ấp úng thành thật thú nhận :
- Mình … mình … không … không biết nhảy!
Không như dự đoán đáp lại là vẻ mặt ngời sáng của cậu ấy :
- Không sao cứ nhảy với mình là được .Mình sẽ chỉ cho …
Nó mở to mắt nhìn cậu hồi lâu rồi từ từ đưa tay nắm lấy bàn tay cương nghị ấm áp của ai kia đứng dậy .
Nó nhảy theo bước chân của cậu cố gắng cẩn thận hết sức không đạp vào chân cậu, loạng choạng nhưng yếu ớt khiến cho ai đó bên cạnh trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ .
Một cô nàng khiêu vũ bên cạnh không biết vô tình hay cố ý hất mạnh chân va vào ngưòi nó làm nó mất thăng bằng nhưng vẫn nhanh trí kịp thời thả tay Hạo Vũ ra chịu trận một mình.
Kết quả là nó té lăn ra văng giày ra khỏi chân, thật mất mặt, cứ như thế nó sững ngưòi ngồi bệt xuống sàn bất động .
Một ánh mắt hả hê của Khả Kì, một ánh mắt đểu giả của cô nàng búp bê va phải nó, ba ánh mắt quan tâm lo lắng của Bảo, Vĩ và Vũ cũng vô số ánh mắt săm xoi dè bỉu của mọi ngưòi xoáy vào nó, bây giờ nó phải làm gì ?
17/7/2013, 17:43
#26Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 27 : Quyết định phải từ bỏ 3:
Mặc cho mọi người nhìn chằm chằm, nó vẫn sững sờ ngồi im trên sàn mắt mở to tròn ngây ngẩn, một ánh mắt đắc ý của Minh Minh, người bạn thanh mai từ nhỏ của Vũ… thế rồi ánh mắt của cô gái ấy lại sững sờ giống nó , nó giật mình thấy anh chàng anh tuấn trước mặt quỳ xuống nhặt chiếc giày rơi trên sàn nhẹ nhàng đeo vào cho nó và ân cần đỡ nó đứng lên ,cậu còn cúi xuống chỉnh lại cái kẹp tóc bị lệch của nó rồi nở nụ cười dịu dàng nhìn nó như làn nước trong veo yên bình .
Hình ảnh hy hữu hiếm có của “Tuyệt thế đào hoa” Hạo Vũ nhanh chóng lọt vào mắt của “ác ma” lập tức trong lòng hắn cái cảm giác bực bội bùng lên mạnh mẽ áp đảo tất cả nhưng nhờ có cô gái bên cạnh mà cậu không chạy lại dành lấy nó trong vòng tay của tên kia rồi ….
Khó chịu, ngứa mắt quá !
Nó và cậu ấy lại tiếp tục điệu nhảy của mình, có chút ngập ngừng nhưng không hề ngại ngùng như lúc nãy, khi vô tình lướt qua Vĩ ánh mắt nó dừng lại ở cậu ấy và Khả Kì, hai con người từ tốn chậm rãi di chuyển linh hoạt điệu nghệ trên sân khấu trông rất đẹp mắt .
Trong mắt họ dường như chỉ có mỗi hai người họ là tồn tại mà thôi, nhìn cánh tay của Thoại Vĩ để trên eo Khả Kì thân mật mà nó rất buồn, tại sao Khả Kì cứ dùng ánh mắt thách thức nhìn nó như vậy chứ ?
Khả Kì có vẻ như muốn nói cho nó biết rằng Vĩ chỉ yêu một mình cô mà thôi, nó chưa thấyánh mắt nào thâm sâu nham hiểm như thế? Nhìn hình ảnh hai con người hoàn mĩ trên sân khấu cái cảm giác đau đớn cứ lại len lỏi trong lòng, Hạo Vũ nhìn thấy hết tâm trạng của nó cậu nhẹ nhàng xoa đầu nó rồi nhanh chóng kết thúc điệu nhảy vì tâm trạng của nó không hề tốt lúc này .
Rồi sau khi khiêu vũ như vô tình như cố ý Khả Kì uống rượu say, đi đứng có phần loạng choạng đến bên ngả đầu lên vai Thoại Vĩ khá thân mật, ánh mắt xinh đẹp luôn dõi về phía nó thách thức .
Rồi như cố ý cô gái ấy bất ngờ kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi Thoại Vĩ rất tình cảm . Vĩ sững người đây là lần đầu tiên Khả Kì bạo dạn như vậy, cậu đỡ lấy cô gái đang dần gục lên người mình nhẹ nhàng ân cần dìu cô nàng ra ghế nghỉ. Tất cả diễn ra rõ ràng trước mắt nó, nó tròn mắt nhìn chăm chăm như hóa đá hai con người trước mặt, một cảm giác chua xót đau đớn nhói lên ở trong tim, tê buốt ....
Nó như người mất hồn lê chân ngồi gần đài nước, từng giọt từng giọt nước mắt không kìm chế được mà rơi mỗi lúc một nhiều trên mặt, trong suốt như pha lê …
Rất đau đớn, rất ghen tị và có phần chua xót ….
Cứ như thế nó ngồi ngây ngốc để mặc cho nước mắt rơi mà cứ ngồi trên bể nước của khách sạn mặc cho hơi lạnh xộc thẳng vào người, cứ để như vậy đi biết đâu nước lạnh lại làm cho nó tỉnh táo ra … rồi lại một bàn tay ấm kéo nó vào, nó ngước đôi mắt tròn nhìn con người đó, ở bên cậu cho nó cảm giác an toàn bao bọc thật dễ chịu.
Chỉ hôm nay thôi, để nó khóc vì hắn, sau buổi tối hôm nay nó sẽ từ bỏ hắn tuyệt đối không để ý đến hắn nữa, bởi vì …bởi vì hắn vốn dĩ không bao giờ có thể thích nó được, vì thế cái tình cảm đơn phương này nên từ bỏ thì hơn …
Xin ông trời chỉ hôm nay thôi để con được khóc thật thoải mái, sẽ học cách từ bỏ một người, con người đầu tiên khiến con bé ngây ngô biết thế nào là thích một người ….
Tình yêu đầu của nó …. Nước mắt của nó cứ chảy dài trên bờ vai của Hạo Vũ, những giọt nước mắt trong suốt thấm ướt áo cậu …
"Chỉ hôm nay thôi cậu không được buồn vì tên đó nữa nhé, tôi sẽ cố mang đến hạnh phúc cho cậu, những giọt nước mắt này sẽ không rơi trên mặt cậu nữa bởi vì đã có tôi, có tôi ở bên lau nước mắt cho cậu mà ….. Cô ngốc nghếch …!"
Từ hôm ấy nó đã thực hiện quyết tâm xóa mọi cảm giác, hình ảnh của hắn cứ lởn vởn trong đầu nó .
Hắn đã có người hắn yêu, người đó lại không phải là nó thì việc gì nó phải ôm cái giấc mộng đơn phương hão huyền ấy mà nghĩ về hắn mãi, làm thế vừa tốt cho hắn vừa tốt cho nó.
Hắn hoàn toàn không hề thích nó, nghĩ đến đây trái tim nhỏ bé trong lồng ngực lại khẽ nhói lên, đau buốt .
Đối với hắn nó rất bình thản không nhìn hắn, không quan tâm mỗi khi hắn đi cùng Khả Kì, không còn chăm chú để ý mọi hành động của hắn như trước kia, tất cả những gì liên quan đến hắn nó đều bàng quang, không hề liếc hắn lấy một cái, mọi việc của hắn đều trở nên vô cảm .
Mọi thứ với nó đều đã trở lại như trước đây, trừ trái tim bướng bỉnh không chịu nghe lời chỉ luôn nghĩ về hắn sau mỗi buổi tối ngồi một mình lặng lẽ cô độc trong căn phòng nhỏ .
17/7/2013, 17:43
#27Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 28 : Kí ức ùa về ….:
Một đêm mưa, nửa đêm trên chiếc giường ấm áp màu hồng nó đang chìm trong giấc ngủ, lông mày khẽ nhíu lại, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên mi ướt gối ….
Nó … đang gặp ác mộng …. cơn ác mộng ngày đó, một mảng kí ức tăm tối mà nó chỉ muốn quên đi bây giờ lại ùa về dữ dội làm đau đớn trái tim nhỏ bé …
Trong cơn ác mộng đó là kí ức đáng sợ của tuổi thơ, một tuổi thơ đau khổ chứ không suôn sẻ bình yên như bao đứa trẻ khác …
…. Một chiếc ô tô nằm trong nước biển, bao trùm nó là một màn đêm tối tăm …
Một cô bé con với khuôn mặt trắng bệch như sáp, vương trên gương mặt đáng yêu như thiên thần là những vệt máu đỏ tươi nó cố gắng đẩy cửa chui ra khỏi chiếc xe đáng sợ, bàn tay nhỏ bé ngâm dưới làn nước lạnh tê cóng mặc cho cơ thể lạnh buốt ngâm trong nước bằng mọi giá cô bé con 4 tuổi muốn thoát ra ngoài .
Bàn tay xinh xinh níu ra sức đẩy cửa ô tô, cô bé cứ đẩy đẩy cho đến khi mỏi rã rời không còn sức lực tấy đỏ trầy xước … Bất giác cô bé nhìn sang người phụ nữ mê man trên tay lái, lay yếu ớt vừa lay vừa bất lực cất tiếng nói yếu ớt mong manh : “…. Mẹ … cứu con với … Mẹ … mẹ …. dậy đi….. Mẹ … mẹ …lạnh quá …. Con .. lạnh … lạnh….quá”
Người phụ nữ nhíu mày từ từ mở mắt, máu từ vết thương trên người hòa cùng nước biển biến màu nước nơi đó thành màu đỏ, vết thương vẫn rỉ máu .
Cô khó khăn mở mắt xoay người mắc kẹt trong chiếc xe chìm trong nước xoa đầu cô bé con đau đớn mỉm cười bất lực : “ Mẹ … phải làm sao đây ?”
Người phụ nữ xinh đẹp đã cạn kiệt sức lực, máu chảy càng lúc càng nhiều hơn như vắt kiệt chút sức lực còn lại trong cô, cô đau đớn nhìn con gái nhỏ của mình .
Chẳng lẽ …chẵng lẽ cuộc sống tràn ngập hi vọng của con bé lại kết thúc khi con bé mới bốn tuổi , nếu có thể cô cầu xin ông trời hãy cứu lấy nó cho nó được sống để gặp lại những ngưòi thân yêu của mình ….
Cô làm mẹ mà không bảo vệ được con bé, cô đã quá yêu đuối nhu nhược đến nỗi làm anh em con bé chia cắt, hạnh phúc gia đình tan vỡ chỉ vì một người đàn bà khác, cô không nên cam chịu hiền lành như thế ….
Cô có chết đi cũng đáng thôi, nhận thức hiện nay cũng không rõ ràng chỉ thấy bàn tay run run của bé con hoảng sợ níu chặt lấy mẹ : “ Mẹ … máu… máu ở đâu …. Nhiều lắm“
Con bé không biết đó là máu của mẹ nó, người mẹ đã dẫn lả đi vì những vết thương do tai nạn xe hơi gây nên …
Rồi bằng nhận thức non kém của cô bé 4 tuổi con bé cũng nhận ra mẹ nó đang chịu đựng đau đớn, người mẹ yêu dấu đang dần lả đi, nó nhận ra sắc mặt cô đang dần trắng bệch, hơi thở đứt quãng yếu ớt…
Nó hoảng hốt, nước mắt chảy dài ra sức lay người phụ nữ dần bất tỉnh bên cạnh hét lên : “Mẹ … nhìn con này … Mẹ đừng ngủ … ở đây tối … lạnh con sợ lắm …”
Chiếc ô tô màu trắng dần dần từng chút một chìm dần trong nước, nước biển mặn chát vương mùi máu tanh ngập dần khỏa lấp lên hai con người mắc kẹt trong xe, con bé dần cảm thấy ngộp thở, nước biển đáng sợ cứ ôm lấy nó nhấn chìm nó xuống ….
Cái vị mặn chát tràn đầy trong khoang miệng, xộc lên mũi nó quẫy tay đạp chân muốn thoát khỏi cái bể nước đáng sợ đó nhưng càng cố gắng thì lại càng chìm sâu.
Quanh nó một màn đêm đen kịt bỗng lóe rạng chớp sáng, trên mặt nước ánh nắng le lói bình minh chiếu rọi xuống con bé càng chìm sâu xa rời ánh nắng hồng đẹp đẽ, càng vươn tay với lấy lại càng thấy xa, ánh nắng bình minh đẹp rạng ngời mà chưa bao giờ con bé được nhìn thấy. Lúc này đây hô hấp của con bé khó khăn nó muốn níu lấy sự sống muốn nhìn thêm cái tia nắng đẹp đẽ đó thêm nhiều lần nữa, tiếng kêu nhỏ bé yếu dần yếu dần …..
Rất lâu sau cô bé con mới tỉnh dậy bây giờ bao trùm nó không còn một màu đen ghê rợn nữa, là một màu trắng … một màu trắng … có mùi gì khó hắc hắc … con bé không biết đó là cồn sát trùng con bé ... đang nằm trong bệnh viện ,tay cắm dây truyền nước, đôi môi hồng khô rát.
Nó muốn chạy ngay đi tìm mẹ nhưng nó không thể nhúc nhích được nó không còn chút sức lực nào …
Trong đầu con bé dần có một khoảng trắng, nó đã không nhớ mình có một gia đình chỉ nhớ đến mẹ … người mẹ yêu quý của nó …. Nó muốn gặp mẹ … Mẹ đâu rồi ….
Nó lăn qua lăn lại trên giường trán đẫm mồ hôi, nước mắt bất giác chảy dài, lông mày nhíu lại đau đớn ngộp thở … lại cảm giác đó … đáng sợ quá !
Nó thiếu chút nữa thì hét lên vì hoảng sợ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt thở phào nhẹ nhõm khi nó nhận ra đó chỉ là mơ. Trước mặt là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào chói mắt, bên ngoài nó nhìn thấy mấy cây hoa loa kèn màu cam đang khoe sắc cùng những bụi hoa hồng đỏ rực …
Đó là quang cảnh ngoài vườn có thể thấy được qua cửa sổ, nó thở hắt ra khó nhọc, những gì vừa trải qua trong giấc mơ khiến nó không khỏi rùng mình ...
Thế là cơn ác mộng mười năm qua ám ảnh nó mỗi đêm đã trở lại, nhắc lại mảng kí ức kinh hoàng của cô bé Ân Di 4 tuổi ngày nào …
Phải cố quên đi, nó vạn lần ngàn lần không muốn đối đầu với quá khứ .
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo và lấy lại tinh thần cho gương mặt mệt mỏi của mình, nó thay đồng phục rồi bước xuống, lại một ngày nữa nó đi học cùng những hotboy và lại tiếp tục phớt lờ mọi thứ liên quan đến hắn …. La Thoại Vĩ !
17/7/2013, 17:44
#28Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 29 : Hồi ức:
Hôm nay lại đi cùng xe, nó lại ngồi đối diện với hắn trong cái xe limo đen quen thuộc thường ngày, lại nhìn ra bên ngoài cửa xe thật chăm chú ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường và cố gắng không liếc nhìn hắn lấy một lần . Tuy vậy nó cũng không có đầu óc đâu mà nhìn ngắm cảnh vật, cứ né tránh xa lánh hắn như vậy nó cũng nghĩ đó không phải là cách giải quyết tốt nhất nhưng hiện giờ thì đành phải như vậy thôi .
Lần này nó và hắn hoán đổi vị trí cho nhau, bây giờ nó nhìn ra ngoài cửa sổ còn hắn dùng ánh mắt sắc sảo nhìn xoáy vào nó chằm chằm khó hiểu .
…. Lớp 11 a2 ….
Giờ Lý của ông thầy “la sát”, nó đang cặm cụi giải bài tập thì bỗng nhiên cảm thấy xây sẩm mặt mày nhưng cũng chỉ cho đó là chuyện bình thường không quan tâm .
Bỗng nó cảm thấy ươn ướt trên mũi, rồi một chấm đỏ trên cuốn bài tập của nó , á một giọt máu đỏ tươi chảy xuống … bây giờ nó nhận ra ... mình đang chảy máu mũi .
Lan Lan la ầm lên vội lôi nó xuống phòng y tế , nó vừa đi vừa lấy tay bịt mũi, ghét thật tự nhiên lại chảy máu cam. Nó ngồi đó đợi cho máu hết chảy rồi uống mấy viên vitamin C mà cô ở phòng y tế đưa rồi lảo đảo về lớp .
Dọc đường về lớp nó nhìn thấy cô nàng búp bê “ấn tượng” hất chân nó trong bữa tiệc hôm đó, cô gái đứng trên lầu nhìn xuống dưới chăm chú không chớp mắt.
Cô ta nhìn cái gì mà chăm chú vậy nhỉ ?
Nó đang tò mò nghĩ ngợi thì Lan Lan mắt sáng như sao reo lên :
- Kia … kia chẳng phải là “Tuyệt thế đào hoa” sao ? Anh ý thật là …. So beautiful!
Ai? ”Giày thể thao á?” Để coi ! Đúng rồi là cậu ấy .
Dưới kia là sân bóng rổ của trường, nó nhanh mắt nhìn xuống liền thấy Vũ chơi bóng, à chính xác cậu ta đang dẫn bóng đến rổ, linh hoạt vượt qua các rào cản rồi nhanh chóng nhảy lên xoay người ném bóng vào rổ ghi điểm một cách đẹp mắt .
Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao màu đen viền trắng, vóc người hiếm có thân hình cân đối , bờ vai rộng càng thấy rõ qua bộ quần áo đơn giản khiến người khác không thể rời mắt .
Làn da trắng sáng khỏe mặt , nụ cười tỏa nắng với đồng đội, khi chơi bóng cũng với cái khuyên tai lại lấp lánh .
Nó nhìn sang cô gái kia, vẫn say mê nhìn xuống dưới chăm chú .
A, thì ra là nhìn “giày thể thao à?”
Nó mỉm cười như hiểu ra điều gì rồi khoác vai kéo Hạ Lan về lớp :
- Đi thôi !
Vừa quay người thì cô gái kia cũng cùng lúc quay lại cô ta nhìn thấy nó lập tức đổi ánh mắt khinh bỉ quét lên người nó, kiểu như muốn nói : “ Đồ mê trai “ rồi xoay người hất tóc kiêu căng rời bước .
Nó nhìn cô nàng bằng ánh mắt khó hiểu, ánh mắt đó cô ta dùng cho chính bản thân mình mới phải .
Bên cạnh Hạ Lan như phát hỏa, nếu không có nó can ngăn thì thiếu chút nữa đã bay vào cho cô nàng kia một trận rồi. Lan Lan hậm hực :
- Cậu ngăn cái gì ? Con nhỏ láo toét đó thể hiện cái thái độ gì với bọn mình vậy ?
Nó cười cầu hòa xoa dịu :
- Chắc hồi sáng ra đường cô ta quên uống thuốc, kệ đi chấp gì loại người ấy.
“ Tôi ghét cô, cô đã cướp anh Vũ khỏi tay tôi, cứ đợi đấy tôi quyết không để cô được yên ổn, tôi sẽ làm cô tự động đầu hàng rút lui khỏi anh ấy …”
Phía sau cô gái đó dùng ánh mắt sát thủ nhìn theo nó khá lâu mà nó không hề biết, ánh mắt mang đầy nỗi ghen tị xen lẫn chua xót cùng cực .
Hôm nay nó lại bị một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc ám ảnh, day dứt từng giấc ngủ, giấc mơ mà nó chỉ muốn mình hóa thành một nhân vật trong đó mãi mãi, giấc mơ đẹp như tranh mang lại cho nó cảm giác ấm áp, sưởi ấm cả trái tim run rẩy giá lạnh thiếu vắng tình thương của người cha và cảnh gia đình đầy đủ mười mấy năm qua .
….. Giấc mơ ngọt ngào của nó ….
Một khung cảnh tuyệt đẹp, căn biệt thự màu xanh sẫm nhạt màu nằm trên đồi cỏ xanh mơn mởn, xung quanh được một người phụ nữ xinh đẹp trồng rất nhiều hoa, ngày ngày cùng hai đứa con đáng yêu vun xới chăm sóc .
Người mẹ tưới cây, cậu bé 8 tuổi khệ nệ xách thùng nước lại cho mẹ, gương mặt thiên thần xinh đẹp với làn da trắng lấm tấm chảy mồ hôi kiên trì nhoẻn cười đưa cho mẹ .
Cậu nhìn cô em gái đang nghịch ngợm đào xới mấy luống hoa của mẹ, đất dính vào bàn tay nhỏ bé xinh xắn của em. Cô bé con với mái tóc nâu thẳng tết thành hai bím tóc xinh xinh đung đưa vắt vẻo, đôi môi luôn mỉm cười, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu với hai gò má ửng hồng.
Cô bé nghịch ngợm quẹt vài vệt đất lên mặt lấm lem làm mặt quỉ sau đó quay lưng lại hù anh trai rồi nhanh tay quẹt vài mặt cậu bé đang phì cười vài vết rồi lanh lẹ chạy biến .
Cậu nhóc tức giận đuổi theo :
- Con nhóc này, đứng lại cho anh.
Cô nhóc quay lại le lưỡi :
- Xì đứng lại để anh tét vào mông em à, đừng có mơ
Thế rồi hai đứa bé chạy đuổi nhau trên đồi cỏ, tiếng cười vang lên làm sáng cả góc trời, tiếng cười của hai đứa bé trong trẻo ngây thơ vang vọng.
Ánh nắng buổi chiều không chói mắt ấm áp rọi vào hai khuôn mặt xinh xắn, rọi cả lên người mẹ đang nở nụ cười hiền hậu xinh đẹp đang nhìn hai đứa bé tràn đầy tình yêu thương.
Phía trước cái cổng sắt có hai cây hoa giấy leo người bố đi làm về, cô bé vội vàng chạy lại mở cổng reo lên :
- A, bố về …
Người bố giơ rộng vòng tay mỉm cười :
- Nhóc, lại đây nào bố đã về rồi !
Người đàn ông đạo mạo với khuôn mặt điển trai dịu dàng đón lấy cô bé mặt mũi lấm lem đang chạy ào tới, không chút ngần ngại ôm cô bé vào lòng rồi xoay người để cô bé leo lên lưng, đưa tay xoa đầu cậu con trai nhỏ phía dưới rồi tiến vào nhà cùng người mẹ chuẩn bị bữa tối trong tiếng nói cười không ngớt của hai đứa trẻ .
Bức tranh buổi chiều với khung cảnh rất đẹp, một gia đình hạnh phúc với bố mẹ và hai đứa trẻ thiên thần có chút gì đó rất rất thân quen, cảm giác như nó đã nhìn thấy ở đâu rồi thế nhưng nó không tài nào nhớ ra được, trong đầu vẫn xuất hiện một mảng kí ức trắng xóa .
17/7/2013, 17:45
#29Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 30 : Cảm xúc thật của tôi 1:
Mấy ngày nay Thoại Vĩ thấy hụt hẫng, bứt rứt khi thấy những biểu hiện khác lạ của nó lúc ngồi ăn cũng cùng bàn, lúc ở chung một phòng khách cũng như đi cùng xe hắn cũng không còn nhìn thấy ánh mắt của nó dõi theo chăm chú như mọi khi .
Nó coi như không hề có sự tồn tại của hắn, cái cảm giác hụt hẫng cứ lớn dần lên trong lòng khiến hắn không thể chịu đựng thêm được nữa .
Ngày hôm đó chỉ có nó và hắn ngồi trên sofa lớn ở phòng khách, nó nhanh chóng xử lý đĩa hoa quả trên tay rồi vội vàng chạy lên phòng, nó có cảm giác bất an, nó sợ mình sẽ không kiềm được mà nhìn hắn mất . Luống cuống bước lên cầu thang nó bất chợt đứng khựng lại, một lực siết mạnh ở cánh tay níu nó lại …là … là hắn kéo tay nó không buông, bàn tay cương nghị của hắn ngăn cản bước chân tiếp theo của nó .
Hắn trầm khàn cất tiếng, thái độ lạnh lùng của nó đối với hắn khác hẳn những người kia làm Vĩ nhịn không nổi phải hỏi nó thật rõ ràng:
- Ngồi xuống đã . Tôi có chuyện muốn hỏi .
Nó ngồi xuống né tránh ánh mắt lạnh băng như xoáy vào nó của hắn :
- Có chuyện gì, nói nhanh đi tôi còn phải làm bài tập .
- Tại sao cả tuần nay thái độ của cô với tôi lạ vậy ? Không hề giống trước kia .
Nó cắn môi suy nghĩ, hắn sao lại để ý thái độ của nó làm gì nhỉ ?
- Chẳng sao cả … vì tôi thích thế .
Nói rồi nó đứng dậy nhanh chóng bước lên phòng, hắn thực sự không thích thú gì câu trả lời của nó, ánh mắt tràn ngập sự mất kiên nhẫn bước nhanh lại xoay người nó lại .
Dùng đôi bàn tay của mình cậu nhẹ nắm lấy xoay cằm nó giữ chặt ép nó phải nhìn thẳng cậu, ánh mắt chạm ánh mắt nó không thể trốn tránh, cậu chậm rãi lên tiếng :
- Tại sao không thèm nhìn tôi ?
Tại sao ư? Tại sao cậu lại hỏi nó kì cục vậy chứ?
Nó mấy ngày qua không dám nhìn thẳng vào ảnh mắt màu hổ phách sâu thẳm thẳm như nước hồ mùa thu của cậu, quả thực đôi mắt ấy rất đẹp làm nó bị cuốn hút cứ nhìn mãi không thôi .
Nó không nhìn đôi mắt ấy bởi vì … bởi vì cứ những lúc như thế trái tim lại rối loạn đạp nhanh hơn mấy nhịp, cậu không nên ép nó như thế này, không nên mà.
Nó hoảng sợ vì lời nói lạnh băng của cậu :
- Cô chán ghét cái bản mặt này đến thế sao ?
Lời nói sao nghe tuyệt vọng đến thế, nó vội thoát khỏi vòng tay cậu chạy vội vàng lên phòng.
Xin cậu đừng kì lạ như thế, đừng cho tôi hi vọng rằng cậu cũng có thích tôi, mong manh lắm, cậu đã có Khả Kì rồi, đừng làm hi vọng lớn lên trong lòng tôi ….
Nhìn cái bóng dáng nhỏ bé của nó hoảng sợ chạy vội đi, cậu không che giấu cảm xúc mà ảo não nhìn theo, còn đâu cái sự lạnh lùng xây dựng bao năm nay trong con người cậu, rốt cục tình cảm cậu dành cho nó là cái gì …. là cái gì ?
Cái ý nghĩ rằng nó rất chán ghét cậu lại xuất hiện trong đầu làm trái tim băng giá lại bất giác nhói lên đau đớn .
…. Hai ngày sau ….
…. Tại biệt thự nhà Thoại Vĩ ….. Trời sẩm tối, chuẩn bị ăn cơm …
Nó ngồi lặng ngoài sofa còn Vĩ lặng lẽ nhìn nó.
Phong đi đâu về vội nhảy xuống từ moto xuống, bước vội vào định nói gì với Vĩ nhưng thấy nó ngồi đó bèn kéo Thoại Vĩ vào trong phòng đọc sách, đóng cửa lại . Có gì lại không thể cho nó biết được chứ, mờ ám quá …
- Lại có chuyện rồi ?
Phong lên tiếng nói với Vĩ .
- Gì ?
Hắn đáp gọn mặt lạnh băng .
- Bên bar Sun bị bọn Bạch Ưng Hội đến đập phá, đồ đạc nát hết trơn . Bọn đàn em bị đánh cho nhập viện cả rồi . Bọn nó còn mang cả hàng nóng theo nữa làm mấy đứa nhóc phe mình không ngờ tới . Mấy bar kia cũng ở tình trạng tương tự . Không biết bọn kia nhận sự trợ giúp ở đâu mà mạnh như thế nữa.
Vĩ nhíu mày rồi lạnh lùng :
- Thiên Long Hội .
- Cái gì ?
- Chỉ có tên Hạo Quân mới có đủ quân số đi phá chúng ta thôi . Chuẩn bị đi chúng ta phải cho chúng biết thế nào là lễ độ …
“ …. Rrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr ….”
Điện thoại trong tay Thoại Vĩ rung, cậu chạm nhẹ vào máy, phần nhận cuộc gọi rồi chậm rãi đưa lên tai :
- Alo, tôi nghe .
- Anh cả có chuyện rồi .
- Sao ?
- Bọn Bạch Ưng Hội lại tiếp tục quấy nhiễu chúng ta, chúng đến đuổi hết khách trong bar còn lấn chiếm địa bàn nữa, bọn nó bảo muốn bọn nó để yên thì bốn anh phải đi gặp bọn nó ở bãi đất hoang đường E. Không hiểu sao bọn nó đông lắm anh ạ .
Vĩ hừ khẽ rồi hỏi :
- Anh Hưng với Bảo đâu ?
- Hai anh ấy đến bãi đất đó trước rồi ạ…
- Mắc lừa rồi ….
- Sao thế anh ?
....Tút tút ....
Thoại Vĩ bực bội ngắt máy .
Cậu cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám không ổn, hai cái thằng kia giận quá mất khôn tự đi về chỗ tử rồi, bọn hèn hạ dùng chiêu khích tướng, hai tên ngốc kí giận quá mất khôn sẽ vội đến đó chắc chắn ở đó bọn nó sẽ sắp xếp rất nhiều tay chân rồi….
Cậu nói gì đó với Phong rồi thay một bộ đồ đen từ trên xuống dưới rồi cả hai vội xuống nhà . Nó thấy rất không khí có chút gì đó lành lạnh sống lưng, cảm giác bất an cứ vây chặt lấy nó.
- Đi đâu thế ?
Bàn tay nhỏ bé của nó run run nắm vạt áo cậu, môi mím chặt ngượng ngùng.
Ánh mắt trong veo dịu dàng như nước của nó nhìn thẳng vào mắt cậu quan tâm làm cậu cảm thấy ấm áp .
Rồi cậu đã làm một hành động mà nó không thể ngờ được … dịu dàng ôn nhu xoa đầu nó rồi trầm ấm :
- Sẽ về sớm thôi đừng lo, ăn cơm trước đi .
Bỏ mặc nó ngây ngốc nhìn theo cậu bước vội vào gara lấy cái moto màu đen quen thuộc của mình phóng vù đi mất dạng .
….. Tại bãi đất hoang đường E ….
Két !
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng động khô khốc nghe rợn người, bãi đất hoang vắng vẻ âm u, tiếng gió rít bên tai lạo xạo khiến cho con người yếu tim chắc hẳn sẽ lăn ra ngất xỉu.
Vĩ bước vào bên trong bãi đất trống cậu thấy Bảo và Hưng đang đứng đó chờ cậu .
- Đến rồi à ?
Bảo hỏi .
17/7/2013, 17:46
#30Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sponsored content- Chương 31 : Cảm xúc thật của tôi 2:
Phong nhìn Bảo mà lửa giận bốc phừng phừng trong giọng nói :
- Bọn nó đâu ? Chúng ta đến rồi mà mấy con rùa rụt cổ đó chưa xuất hiện sao ?
“ HAHAHAHAHAHAHA !!!!!!!!!!”
Tiếng cười man rợ mang hàm chứa đầy sự đểu giả cất lên đằng sau lưng cậu, tiếng cười nghe thật quen .
Đằng sau là một đám người mang hàng nóng ( vũ khí ) đầy người đứng đầu là một thằng tóc vàng lởm chởm gian ác :
- Chào các chiến hữu, đến rồi à ?
Hắn cất cái giọng nghe mà sởn gai ốc giả ý thân mật giả tạo.
Vĩ nheo mắt quan sát trong bóng tối, tưởng ai hóa ra lại là thằng Zin thằng đàn em gian ác của Thiên Vũ Hội bị ở trong nhà đá vì tội buôn bán trái phép ma túy 4 năm về trước đã xuất hiện .
Không biết bằng cách nào nó đã ra tù, chắc là nó muốn trả thù ngày ấy cậu đã không nhân nhượng mà gọi cảnh sát đến bắt nó khi thấy nó tiếp tục giao dịch mua bán cái thứ bột trắng chết người đó tại ngay quán bar của cậu sau lần cảnh cáo đầu tiên.
Cậu lạnh giọng :
- Muốn gì ?
Hắn cười lạnh :
- Trả thù !
Rồi nó hét lên, cái giọng khàn đặc nghe đáng kinh gầm gừ :
- Còn đợi gì nữa mà không cho bọn nó một trận, hả ???????
Hắn quay lại gằn giọng với đàn em rồ imột đám người hùng hổ tiến đến 4 chàng trai tuấn tú oai nghiêm đứng lồng lộng trước gió trông không có gì là nao núng, sợ hãi .
Hưng cười vui vẻ :
- Các anh em gân cốt lâu ngày không vận động giờ được rèn luyện rồi . Lên nào, let go !
Bốn chàng trai nhanh nhẹn xử lý từng tên một, đánh đấm với một phong thái bình thản lạ lùng, lên gối xuống trỏ rất ư là điệu nghệ .
Các chàng trai này dều được một sư phụ uyên thâm trên núi huấn luyện võ thuật từ khi còn rất nhỏ nên xử lý mấy tên này dường như không khó mấy .
Nhưng hết đám đầu tiên thì lại có đám thứ hai, mọi người dù rất dẻo dai cũng đã thấm mệt .
Phong bực bội :
- Khốn thật, cái lũ lâu la ở đâu mà đông thế ? Cứ thế này e rằng chúng ta trụ không nổi mất .
Nguy hiểm hơn những tên này mang theo dao, côn, kiếm rất nhiều .
Chỉ có 4 chàng trai tay không mà phải đối phó hơn cả trăm tên mang theo vũ khí cuối cùng tất cả đều thấm mệt, áo khoác ngoài cũng bị dao kiếm sượt qua rách tả tơi . Đồng thời bên kia cũng chỉ còn lại mười mấy tên to khỏe còn lại tất cả bọn ruồi muỗi đều nằm rạp dưới đất đau đớn không kể xiết, rên la ầm ĩ .
Cả bốn tiếp tục lao vào đánh đấm điên cuồng né tránh hung khí kinh dị của bên kia, thấy Hưng lơ là cảnh giác một tên còn lại chạy đến vụt cây côn vào cậu nhưng may là Vĩ cảnh giác đá cho hắn một phát rất mạnh từ phía sau . Không may thằng cha đánh lén bị cây côn ngu ngốc của chính mình rớt trúng đầu lập tức bất tỉnh nhân sự .
Nhân lúc Vĩ quan tâm hỏi Hưng thì cái tên tóc vàng lởm chởm xông đến rút cây dao găm nhỏ sáng loáng đâm thẳng vào vai cậu .
Hai nhát vào bả vai …
Đau nhói tận tim gan, máu bắt đầu chảy mỗi lúc một nhiều hơn …
Cậu nhíu đôi lông mày đau đớn :
- Thằng khốn đánh lén .
Máu chảy ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt thấm ướt áo cậu vẫn cố gắng hạ gục một tên và xách cây côn xử lý tên Zin lì lợm, hắn tránh né rất nhanh làm Vĩ đang mất nhiều máu hoa mắt, cậu không nhìn rõ mọi thứ bây giờ rồi vô định quật thẳng vào phía trước .
- AAAAAAAAAA
Tên Zin ôm đầu đau đớn rồi nằm lăn ra bất tỉnh sau khi bị Phong và Hưng bồi thêm mười mấy phát nữa .
Cả bốn chàng trai đều bị thương không hề nhẹ nhất là Vĩ sau khi xử lý hết nhưng tên còn lại . Mọi thứ trước mắt cứ tối sầm lại đen thui rồi cậu lăn ra đất không biết gì nữa, cả ba chàng trai còn lại cũng vì quá đau và mệt nên cũng nhanh chóng ngất xỉu, bên cạnh la liệt những con người đau đớn nằm đó không thể cử động.
… Lát sau …
Một chàng trai tuấn tú xuất hiện, chép miệng :
- Lần này mắc lừa thằng Zin lợi dụng chúng ta trả thù hèn hạ Thiên Vũ Hội ,đưa anh em về đi và thu dọn sạch sẽ mấy thằng nhãi nhép này .
Giọng nói trầm khàn mang hàn khí lạnh ngưòi, cậu chậm rãi ra lệnh cho bọn đàn em .
… Lát sau ….
- Anh cả ……
Tiếng nói lạnh lùng phát ra dò hỏi :
- Có chuyện gì ?
- Còn mấy người này thì làm sao ?
Nói rồi hắn chỉ vào bốn thằng nhóc nằm mê man trên mặt đất, chỉ có bốn tên mà đối phó với một đám du côn bốc đồng quả thật không tệ, còn có cả thằng nhóc đáng ghét Thoại Vĩ mà Khả Kì đứa em gái thứ hai của cậu thích .
Được rồi ! Nể tình con bé ngốc, cho bọn này đường sống vậy…
Cậu từ từ lại gần thằng nhóc láu cá nằm bẹp dưới đất đó, lấy chiếc điện thoại trong túi áo nó bấm vào “danh bạ” rồi vào nhật kí . Thấy số gọi đến gần đây nhất là “ Home “ liền đưa tay chạm nhẹ vào màn hình rồi đưa lên tai nghe .
Rất nhanh bên đầu dây vang lên giọng nói, là giọng nói trong veo của một cô gái, giọng nói ẩn chứa sự lo lắng vội hỏi lại cậu :
- Alo ! Vĩ à, cậu đang ở đâu vậy ?
Sao lại là giọng con gái, ai vậy ? Cô gái này là thế nào với thằng nhỏ này?
Còn con bé Khả Kì thì sao ? Cậu nói nhanh như gió, giọng lạnh băng không chút cảm xúc .
- Nó đang ở bãi đất hoang đường E, số 23, hiện tại không được tốt cho lắm.
Không phải Vĩ, nó ngập ngừng lo lắng hỏi :
- Cho hỏi ai đầu dây ?
Tút …. Tút ….
Ô … Tắt điện thoại rồi .
Sao lại nói là không được tốt, trái tim nó không nhịn được tràn ngập sự lo lắng .
Nó vội vàng mặc áo khoác bắt taxi đến chỗ mà người lạ mặt đó nói . Tên đó nói nhanh quá cũng may đầu óc bã đậu của nó cũng có lúc gọi là xài được, nhớ rồi địa chỉ số 23 đường E …
Sponsored content
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|