- Chương 42 : Cố ý:
Mọi người xắn tay vào chuẩn bị hoàn thiện những khấu cuối cùng, nó cùng các thành viên đội kịch đang ở trong phòng trang điểm và thay trang phục . Chị make up kiêm phụ trách trang phục đưa cho nó một cái váy khá cầu kì, màu sắc rất đẹp còn giúp nó trang điểm làm tóc nữa .
Không khí sôi nổi, khẩn trương của phòng trang phục bỗng nhiên lặng im, yên tĩnh hẳn đi nó vừa trang điểm xong nhìn quanh thì thấy mọi người cùng nhìn chăm chăm ra phía cửa. Nó không nén nổi tò mò cũng theo ánh mắt của mọi người mà ngoái đầu lại nhìn theo và lặng im trong giây lát.
Ở đó hắn thay xong bộ trang phục lịch lãm tuyệt đẹp của hoàng tử đứng đó, vẫn gương mặt đẹp không biểu lộ cảm xúc gì .
Mấy ngày nay hắn và nó phối hợp tập kịch cũng nhau khá ăn ý, không còn nhìn thấy bộ mặt dửng dưng khó chịu của hắn nữa, tâm trạng nó vì thế mà cũng tốt hơn rất nhiều, hiệu quả học kịch bản cũng tốt hơn .
Mọi người ai nhìn thấy hắn cũng choáng chứ không riêng gì nó, thực sự là hắn rất đẹp trai nha, trái tim nó lại một lần nữa vì hắn mà xao động, nguy hiểm quá .
Nó quay mặt bước vội vào chỉnh trang lại tóc vừa để tránh đi ánh mắt của hắn, nghĩ là làm nó bước thẳng vào phòng trang điểm riêng của mình lúc này không có một bóng người .
Và bất ngờ thay nó thấy trên hộp đồ trang điểm có một quả táo đỏ, vỏ bóng lộn rất đẹp và hơn nữa là quả táo này đã bị cắn một miếng .
Dưới quả táo có một mẩu giấy nhỏ, trên đó viết mấy chữ thế này : “ Hoàng tử đã cắn thử rồi, công chúa hãy yên tâm rằng quả táo này không có độc, tặng công chúa quả táo này. Kí tên : Người thầm lặng mãi mãi bảo vệ công chúa!”
Nó hồi hộp nhìn nét chữ, nét chữ cứng rắn rất có hồn rất đẹp, là của ai ? Nó cầm quả táo trong tay chạy vội ra hỏi người bảo vệ trông giữ an ninh khu vực đó, nó rất muốn biết chủ nhân của quả táo là ai . Nó thở hổn hển :
- Chú ơi, từ nãy đến giờ có ai vào phòng trang phục của cháu không ạ ?
Rất mong chờ nhưng câu trả lời nhận được lại không như nó mong muốn, chính là ông bảo vệ nhìn nó lắc đầu :
- Không có ai cả . Có việc gì hả cô bé ?
Nó thở dài rồi lắc đầu :
- Dạ không có gì . Xin lỗi đã làm phiền chú !
Khi nó vác cái mặt tiếc nuối quay đi, ông bảo vệ già lâu năm của trường mới quay lại nhìn vuốt vuốt mồ hôi trên mặt, trời quả nhiên nói dối với ông rất khó .
Thực ra, lúc nãy ông có vô tình nhìn thấy thiếu gia của tập đoàn đối tác đầu tư nguồn vốn cho trường bước vào bên trong phòng thử đồ của cô bé đó.
Ông cũng sợ cậu ấy dở trò biến thái nhưng nghĩ kĩ thì cậu thiếu gia giàu có đó thì số con gái bám theo cậu ta có thể nói đếm không hết hết trên đầu ngón tay thì làm gì mà lại có tư tưởng bệnh hoạn như ông nghĩ.
Thôi quên đi, im lặng là vàng .
Cậu thanh niên được mệnh danh là “ác ma học viện” đó lúc bước ra khỏi phòng nhìn thấy ông còn ra dấu im lặng, chắc là muốn ông câm miệng đây mà .
Sự thật thì Thoại Vĩ cũng không hiểu làm sao chính bản thân cậu lại tặng cho nó quả táo cắn dở đó, dạo này chắc đầu óc cậu không bình thường, cậu còn muốn nói cho nó biết rằng dù cho có chuyện gì xảy ra sẽ luôn có cậu ở bên cạnh bảo vệ cho nó !
… Lúc đó … Tại khu hành lang tối …
Có một nàng phù thủy xinh đẹp đứng bên cạnh một chú lùn cũng xinh đẹp nốt, nàng phù thủy cất tiếng nói lạnh băng :
- Chuyện đó cô thu xếp ổn thỏa rồi chứ ?
Chú lùn lùn thực ra là một cô gái có gương mặt baby nhếch môi cười :
- Chuyện đó có thể nói là xong cả rồi, đến lúc chỉ có một mình cô ta trên sân khấu thì lúc đó sẽ có trò hay để xem, đảm bảo sẽ không liên lụy đến ai khác . Yên tâm, kẻ thù của tôi chỉ có cô ta sẽ không làm ai khác ngoài cô ta bị thương đâu .
Cô gái trong trang phục phù thủy mỉm cười, nụ cười lạnh thấu xương không một chút ăn năn :
- Mong là như vậy …
… Nửa tiếng sau …
Tại sân khấu lộng lẫy được chuẩn bị kĩ càng, khách đến xem hội diễn văn nghệ của Harles đông nghẹt, mọi người đã yên vị ở chỗ ngồi. Và rồi qua lời dẫn truyện khéo léo, ấm áp hội diễn được khai mạc .
Tiết mục đầu tiên, giống như trong câu chuyện cổ tích mà trẻ em thường được cha mẹ kể cho nghe, người ta thấy một khung cảnh tuyệt đẹp với cây cối và tòa lâu đài . Người dẫn truyện, các diễn viên diễn rất xuất sắc khúc đầu đầu của câu chuyện .
Bà phù thủy xinh đẹp có vẻ nham hiểm đến bất ngờ, các chú lùn đẹp trai xinh xắn xuất hiện tiếng các fan của họ hét lên rầm rộ: “AAAAAAAAAA”.
Đến khung cảnh khu rừng với căn nhà nhỏ, chỉ có một mình nàng công chúa Bạch Tuyết ở đó, như trong câuc chuyện lúc bà phù thủy đến đưa cho công chúa quả táo thì người ta nhìn thấy nụ cười rất đẹp của bà phù thủy, không đơn thuần là kịch bản mà đó là tâm trạng thật của Thiên Kì. Cô cảm thấy rất vui, khi biết rằng Ân Di sắp gặp nguy hiểm, sự ghen tức tình yêu đã biến cô trở nên thủ đoạn biết chừng nào …
Lúc “BạchTuyết” Ân Di mới cầm quả táo, phù thủy với nụ cười bí hiểm gian ác xuất thần biến mất sau cánh gà thì ….. một tiếng động kinh người vang tới tai nó, rợn người : "KÉT … KÉT … "
Tiếng động lạ rõ ràng mồn một mang theo dự cảm không lành của nó giống như tiếng một vật gì to lớn sắp đổ sập xuống .
Nó quay lại nhìn căn nhà mô hình nghiêng nghiêng sau lưng, dàn đèn sân khấu cũng mô hình căn nhà to lớn từng chút từng chút một sát gần mắt nó, việc gì đang xảy ra, ai … ai có thể nói cho nó biết .
Ầm ầm, nó mở to mắt hoảng sợ tột cùng … tại sao lại như vậy … nếu có chạy cũng không kịp nữa rồi, nó chết mất, nó cam chịu nhắm chặt mắt, gương mặt trắng bệch .
Ầm, tiếngđộng vang lên nó văng sang một bên, dàn đèn sân khấu cũng mô hình đổ sập xuống đè lên mọi thứ.
Tiếng la hét chói tai của khán giả tất cả vọng lại trong tai,nó thấy ấm áp ,nó cảm nhận ra rằng có cái gì đó đè lên nó ôm lấy nó .
Là nó còn sống hay đã chết, một chất lỏng nóng ấm nhỏ giọt trên mặt nó . Là máu phải chăng ?
Nó còn sống hay đã chết ? Nó kịp thời nhận ra mùi bạc hà quen thuộc, trong lòng người đó rất an toàn, bộ trang phục hoàng tử và nó nhận ra cái thứ màu đỏ trên mặt nó lúc này không phải của nó .
Hắn nhìn nó trấn an :
- Không sao chứ ?
Rồi hắn ngã gục, đầu hắn tựa vào vai nó .
Mắt nó thóang chốc đã ngập nước, hoảng sợ, nó cũng biết việc gì đã xảy ra, là hắn ôm lấy nó ngơ ngác ngốc nghếch nhảy sang một bên tránh cái khối đáng sợ sắp ập đến nhưng không kịp vẫn có cái gì đó ghê gớm ập lên người hắn .
Dườngnhư thà là nó đang gặp nguy hiểm cảm giác có khi còn dễ chịu hơn là lúc này, xin cậu đừng vì tôi mà gặp nguy hiểm, xin cậu đấy .
Mắt hắn nhắm lại chỉ có thể thấy hàng lông mi dài đẹp như của con gái, đôi môi nhợt nhạt mím lại, con mắt nhắm lại, nước mắt nó vì thế lại bất giác chảy dài và nó ngất đi không biết gì nữa ….
Lulu Hâm
18/7/2013, 11:58
#41Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm18/7/2013, 12:00
#42Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 43 : Khoảng cách:
Nó tỉnh lại, hoàn toàn không xây xước gì chỉ thấy một màu trắng và lại ở trong bệnh viện .
Việc đầu tiên là nó chân đất bước đi ,chầm chậm đi tìm hắn, nó muốn biết hắn hiện giờ như thế nào, vẫn giữ nguyên gương mặt đó mái tóc nâu xõa dài qua vai.
Nó mò mẫm khắp hành lang và cuối cũng thấy hắn an toàn trên một giường bệnh, đầu băng lại và đang chìm trong giấc ngủ, bên cạnh là Khả Kì nước mắt chảy dài …
Nghĩ ngợi một lúc dù rất muốn ngồi bên cạnh nhưng nó vẫn cắn răng trở về phòng bệnh của mình, nhìn đôi chân trần của mình nó tự cười một mình, mày ngốc lắm, người ta đã có bạn gái rồi mà đâu đến lượt mày lo đâu chứ…
Khả Kì nhìnThoại Vĩ đầu quấn băng trắng, nhắm mắt thiếp đi trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô thật vô hồn, cô ngồi ngây ngốc nhìn chăm chú gương mặt thân quen đó .
Đôi mắt to tròn kinh ngạc, gương mặt thất thần đượm chút ưu buồn bàn tay cô cứ nắm lấy bàn tay cậu, giây phút biết cậu không có gì nguy hiểm trái tim bị treo cao của cô như được hạ xuống …
Có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, Thoại Vĩ không bất chấp nguy hiểm, khi thấy cô gái đáng ghét đó sắp bị dàn sân khấu ập lên người, cậu đã không ngần ngại mà lao thẳng từ khu vực hậu đài đến ôm lấy cô ta, dùng đôi vai thân quen đó mà che chở cho cô ta .
Cô cũng không biết việc làm đó của cô đã khiến cậu bị nguy hiểm, một suy nghĩ điên rồ bỗng lóe lên trong đầu cô, cô muốn … rất muốn ngay lập tức làm cho cô gái đó biến mất khỏi thế gian này .
Lòng thù hận mang tên ganh tị, ghen ghét không tên trong cô vì tình yêu dành cho ai đó đã dần lớn dần lên, đến nỗi chính bản thân cô cũng không kiểm soát được bản thân mình .
Liệu có một ngày cô sẽ hối hận về những việc mình đã và sắp làm không, câu trả lời của cô là không, vì cậu ấy cô sẽ làm tất cả … chỉ để cậu mãi và sẽ mãi là của cô mà thôi …
… Vài ngày sau…
Nó đang ngồi đọc tiểu thuyết mới mượn của Lan Lan, tiểu thuyết rất hay nhưng rất tiếc cô không thể tiếp thu được một chữ nào, không có một chút hứng thú.
Những suy nghĩ miên man cứ luẩn quẩn trong đầu nó như : “Hắn giờ này đang làm gì?”, “Đã đỡ chưa?”, “ Ăn uống có tốt không?” cứ làm nó thấp thỏm không yên .
Điện thoại trong túi áo nhỏ rung rung, có người gọi đến . Đập vào mắt nó là một dãy số lạ, nó hơi ngần ngại nhưng cũng nhấn nút chấp nhận, vang lên bên tai là giọng nói quen thuộc của Vũ, giọng nói có chút gấp gáp, yếu ớt ngập ngừng :
- Di đó hả ? Biết… ai đây không ?
Nó cười :
- Vũ đừng đùa nữa, làm sao mà vào giờ này lại gọi điện cho Di …
Cậu ngập ngừng mở lời :
- Chỉ là … Vũ… nhớ Di thôi …
Nói cũng đúng đã mấy ngày nó không gặp cậu ấy, từ cái ngày mà Vĩ thay nó chắn cái dàn sân khấu kinh dị đó . Mà cậu ấy nói cậu ấy nhớ nó … là sao ta ?
- Vũ … đùa kì quá ! Có chuyện gì không ?
Vũ thoáng cười đau khổ, đến giờ phút này cậu không hề đùa chỉ là cậu nhớ nó mà thôi, nhớ rất nhớ .
Nhìn máu từ vết thương ở bả vai cứ chảy ra mỗi lúc một nhiều và đàn anh Hạo Quân gục ngã ngất đi bên cạnh cậu đắn đó suy nghĩ và mở lời :
- Di … có thể… giúp Vũ một việc được không?
Nó mặc áo khoác, lấy chìa khóa nhà chạy vội lên taxi đến đại điểm mà Vũ nói .
Giọng nói có phần gấp gáp khó nhọc của Vũ mất luôn sau khi nó khi xong địa chỉ mà cậu nói, lo lắng nhìn điện thoại nó gọi lại nhưng không ai bắt máy .
Cậu ấy nói nó đến địa chỉ ghi trên giấy này, cậu bảo nó đến giúp cậu băng bó vết thương, cậu hiện đang bị thương và không biết nhờ vả ai ngoài nó .
Nó mang theo nỗi nghi vấn trong lòng đến một con hẻm nhỏ, đèn đường tối thui hun hút, ở nơi đó, nó phải rất khó khăn mới nhìn thấy không chỉ một mà là hai con người mê man bất tỉnh với vết thương không nhẹ trên người .
Đều là gương mặt quen thuộc cả, nó vội vội vàng vàng chạy lại nhờ vả bác lái taxi phụ giúp đưa hai con người bất tỉnh lên xe về nhà cũ của nó .
Cũng may là nó nhớ mang theo chìa khóa nhà, địa chỉ này cũng gần với nhà cũ của nó có thể đưa hai người này đến đó ở tạm .
Tối thui thế này không thể để hai người này lạnh lẽo nằm đây được .
Bác tài nhìn hai chàng trai trong bộ dạng thương tích máu me mà nhìn nó ái ngại, nó năn nỉ gãy lưỡi ông tài xế lắm chuyện mới thương tình mà đưa hai còn người này đến nhà nó .
Khi hai con người vào được đến phòng cho khách của nhà nó, hơi bụi chút xíu những vẫn còn sạch chán, hai con người nằm an vị trên giường .
Nó chạy bộ đi mua ít thuốc cần thiết và bông băng, cũng may nó có học qua một khóa học cơ bản về sơ cứu vết thương nên cũng còn xài tạm được …
Múc một chậu nước ấm ấm nó rửa sơ qua vết thương cho hai người, giúp lau luôn cả gương mặt lấm lem mồ hôi và đất cuả họ nó không nén được mà thở dài.
Tội nghiệp cho bọn họ, những vết thương này cũng không phải là nhẹ, làm sao mà hai con người nổi tiếng giỏi võ như thế mà ra nông nổi thế này nhỉ ?
18/7/2013, 12:01
#43Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 44 : Bất ngờ:
Tiếng chim hót trong trẻo vang vọng mãi bên tai đã đánh thức giấc ngủ chập chờn của Hạo Quân, cậu tỉnh lại và nhanh chóng nhận ra mình đang ở một căn nhà xa lạ, có chút gì đó trong không khí ấm áp thân quen khó lí giải . Cách bài trí sắp xếp đồ đạc rất giống với căn nhà cũ ngày nhỏ của cậu, giống lắm .
Ôm cái đầu tê liệt, cậu giật mình nhìn thằng nhóc bên cạnh, Hạo Vũ bị thương nằm ngủ say như chết, vậy không phải nó đưa cậu về đây sao, đây không phải nhà nó sao ?
Nhìn những vết băng bó cẩn thận, tỉ mỉ trên người cậu xỏ đôi dép để sẵn dưới giường quờ quạng xuống dưới.
Cậu đi qua mấy căn phòng sạch sẽ có đồ đạc sắp xếp ngăn nắp và lần theo cầu thang xuống dưới nhà, ở đó có một cô gái đang hì hục nấu nướng gì đó dưới bếp .
Còn ai vào đây ngoài nó, sáng sớm nó ngủ dậy ở căn phòng bên cạnh họ, bật dậy tất tả chạy đi ra chợ mua đồ còn phải lên mạng học cách nấu cháo dinh dưỡng siêu tốc nữa .
Nó làm theo y như hướng dẫn trên mạng, mua ít thịt và sò tươi về nhà sơ chế như mama ngày trước bày, chờ cháo chín là bỏ sò và thịt đã xào qua vào quấy đều .
Nó ngồi bấm ngón tay chờ cháo chín, giống như thói quen ngày nhỏ mỗi khi chờ mẹ nấu cơm xong cho cả hai anh em. Khoan, nó nhớ ra sơ sơ rằng ngày xưa nó còn ... còn có một người anh trai giống y chang như trong giấc mơ lạ mà nó thường gặp vậy .
Bấm ngón tay, nó ngơ ngác làm lại một lần nữa, từ nhỏ đến giờ nó thường hay bị những cơn đau đầu kinh khủng hành hạ, bác sĩ bảo là do di chứng của một vụ tai nạn nào đó gây ra .
Kí ức của nó luôn xuất hiện một mảng nhỏ trắng xóa, cố gắng thật nhiều để nhớ lại cũng vô ích, càng cố gắng lại càng mờ mịt hơn .
Mẹ nó thì hình như không muốn nó nhớ lại, mỗi lần như thế nó lại hỏi tại sao mẹ lại không muốn con nhớ lại?
Câu trả lời mặc định và muôn thưở vẫn sẽ là cái lắc đầu lảng trách của mẹ và câu nói : “Như thế sẽ tốt cho con hơn!”
Một con người sững sờ tại cầu thang,cánh tay gầy của cậu níu vào thành cầu thang chống đỡ không cho mình khụy xuống, nhìn cái cách bấm tay đó sao mà giống em gái nhỏ của cậu quá.
Cái thói quen bấm tay đó là do cậu dạy cho con bé mỗi lần con bé quấy khóc khi chờ mẹ nấu cơm.
Cậu nói con bé hãy bấm tay như cậu, bấm thật nhiều, đều đều thì mẹ sẽ nấu xong, lúc đó con bé sẽ tin ngay không còn quấy phá nữa mà chăm chú bấm bấm ngón tay nhỏ xinh mà chờ đợi .
Cậu nhớ con bé, rất nhớ, cậu còn nhớ cả người mẹ ích kỉ mà cậu vừa hận vừa yêu thương sâu sắc đó nữa.
Người mẹ nhẫn tâm ruồng bỏ cha và cậu mà đi và còn nỡ mang theo em gái nhỏ yêu quý của cậu ra đi trong đêm tối, lí do theo như người mẹ kế của cậu nói là vì một người đàn ông xa lạ khác .
Trải qua một kì nghỉ hè ở Úc về, cậu mất tất cả, mất cả mẹ và em gái và nhận được một câu trả lời kinh hoàng từ một người phụ nữ xa lạ, người mà từ đó về sau cậu gọi là mẹ kế .
Cậu còn bất ngờ có thêm một cô em gái, tầm tuổi cũng giống như em gái mất tích của cậu ,cái gai đình cậu đang sống vẫn là một gia đình đầy đủ cả bố lẫn mẹ và em gái nhưng với cậu sao mà xa lạ quá .
Cậu quay lại lên lầu, bước chập choạng vào nhà vệ sinh vốc nước như điên táp lên mặt để cho mình tỉnh táo lại, là mơ thôi em gái cậu theo như mẹ kế nói đã không còn rồi mà .
Cuối cùng nồi cháo đầu tiên của Ân Di cũng chín rồi, nó nhón chân lấy cái âu nhỏ trên gía để chén ở trên cao,không cẩn thận tuột tay làm rớt xuống và luống cuống ngả người ra chụp .
Kết quả nhận được nếu nó chụp cái âu giữ nhiệt cho cháo sẽ là cả nó và cái âu sẽ đáp đất ngoạn mục và có một nụ hôn kiểu Pháp với sàn nhà.
Ai, ai làm ơn làm phước cứu nó với !
Ông trời quả không phụ lòng người, Hạo Vũ đã kịp thời ôm lấy nó trong giây lát, nhanh chóng giúp nó có cảm giác an toàn .
Hình ảnh có phần kì quặc và hắc ám này cũng chui thẳng vào tầm mắt của Hạo Quân, nhưng không ... mọi sự chú ý của cậu tất cả đều đặt vào vết sẹo ở vai trái của Ân Di .
Vết sẹo đó nếu cậu không nhớ nhầm thì rất giống vết sẹo để đời của em gái cậu.
Vết sẹo đó có khi hai anh em đi chơi trong công viên giải trí cậu vô tình không trông em cẩn thận làm con bé táy máy nghịch ngợm bị ngã .
Con bé bị rách bả vai, vết thương rất sâu làm con bé cứ khóc mãi không ngừng làm cậu và cả nhà một phen khiếp vía … Nhớ mãi, cậu còn nhớ hình dáng vết sẹo đó nữa , việc này là sao đây ?
Cậu lảo đảo đi lên phòng, đầu óc lạnh băng tôi luyện mười mấy năm ròng sụp đổ trong chốc lát, cậu muốn bình yên suy nghĩ lại .
Đó liệu … có phải như cậu nghĩ là em gái cậu không?
Cậu vươn tay đóng sập của lại rồi ngồi sụp xuống sàn, tất cả các sự việc xảy ra quanh cậu rút cuộc là có ý nghĩa gì ?
Khi nó chạy vội khỏi vòng tay Hạo Vũ, nói cảm ơn vội vã và lấy lí do đem cháo cho anh Hạo Quân bước lên phòng thì ở đó còn lại cái giường trống trơn, áo khoác đen trên móc cũng không còn .
Chứng tỏ anh ấy đã lẳng lặng rời đi, đúng là tính cách lạnh lùng băng giá, đi cũng không nói với nó, ân nhân tối qua của anh ta một tiếng nữa .
Hạo Vũ cũng chào nó một tiếng rồi đi khỏi, môi cậu ấy mấp máy như muốn nói gì đó nhứng lại thôi .
Cậu ấy gọi điện thoại cho ai đó rồi rất nhanh, 5 phút sau một chiếc xe oto đen đỗ xịch trước cửa nhà nó .
Nó trợn mắt nhìn chằm chằm Hạo Vũ, phải rồi người ta là con nhà máu mặt mà, cần gì mà mày nGạc nhiên như dân quên lên tỉnh thế chứ?
Mất mặt … mất mặt quá đi !
Cậu hỏi nó có đi cùng về nhà Vĩ không, hôm nay là chủ nhật, thôi cho nó một hôm được tự do không ai quản lý vậy. Ta sẽ đi chơi, đi ăn, đi shopping với Lan Lan cho thỏa thích mới được, một ngày nắng vàng, thời tiết thuận lợi để đi chơi …
Tạm biệt Vũ, nó cũng alo cho Lan Lan .
Rất nhanh chóng hai đứa đã có mặt ở khu trung tâm thương mại náo nhiệt sầm uất của thành phố .
Ở đó bọn nó còn gặp cả Tiểu Nghi, cả ba bắt lấy nhau nhanh chóng và hòa nhịp vào cuộc chơi.
Ăn uống thả ga, chơi rất nhiều trò chơi, mua một đống đồ, đi dạo không biết mệt mỏi khắp thành phố và cười toe toét suốt cả ngày hôm đó .
Cả ba không hề biết rằng, theo sát Ân Di luôn có một người mặc đồ đen có vẻ rất mờ ám, luôn theo dõi cô bạn .
18/7/2013, 12:02
#44Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 45 : Sắp đặt kế hoạch !:
Nó đi chơi đến tối muộn mới về nhà, nó còn huýt sáo líu lo, vui không tả nổi .
Vừa bước vào cửa trái ngược với vẻ mặt “tươi như hoa” của nó là nét mặt đen sầm sì ”tối tăm như đít nồi” của Thoại Vĩ. Nó thản nhiên phớt lờ hắn và vui vẻ đi lên lầu, mặc kệ mi, mi buồn chứ ta có buồn đâu, tâm trạng ta đang vui không muốn đối diện với bản mặt Bao Công xử án của mi đâu .
Nó vui vẻ lướt qua hắn đi lên cầu thang, cổ tay đột nhiên bị khóa chặt, bước đi của nó đột ngột dừng lại .
Nhìn cánh tay với những ngón tay đẹp thon dài của hắn nắm lấy bàn tay nó, nó không khỏi sửng sốt :
- Làm cái gì thế ?
Hắn nói, giọng nói mang chút nguy hiểm ớn lạnh :
- Cô không biết sao còn hỏi ?
- Biết … ?Biết cái gì mới được cơ chứ . Với lại cậu bỏ cái bản mặt cáu kỉnh khó ưa đó đi, tôi đã làm gì có lỗi với cậu mà cậu trưng cái bộ mặt đó ra cho tôi ngắm hả ?
- Cô … đi đâu giờ này mới về ?
- Đi … Ê, mà việc này có liên quan gì đến cậu sao ? Tôi đi đâu là quyền của tôi .
Nó đang định trả lời hắn thành khẩn ngoan ngoãn thì chợt nhận ra nó chưa làm gì để hắn trưng cái bộ mặt tức giận tột cùng lên với nó, còn giở giọng hách dịch nữa … nên nó nhanh chóng khân cổ lên cãi .
Thoại Vĩ cũng không biết tại sao hai hôm nay không thấy nó ở nhà cậu lại sốt sắng lo lắng, nghĩ đến nó nhiều như vậy và còn bày tỏ thái độ giận dữ chưa từng thấy như vậy.
Cậu tự nhiên trách nó, không thể nói vì cậu lo cho nó, lo sợ nó bị gặp nguy hiểm như những lần trước nên đành phải nói lạc đi so với suy nghĩ của của mình thôi .
- Cô … Cô đang ở nhờ nhà tôi, nhà tôi không cho phép cô ra vào như cái chợ thế …
- Cậu … được lắm … Đồ … đồ lắm mồm …
Nó nghe xong câu nói nhà tôi … nhà cô gì gì đó của hắn, không biết thân biết phận buột miệng chửi hắn, câu nói với những người khác thì có thể vô tư nói ra còn hắn thì …muốn chết mới dám nói hắn như thế .
Nó biết mình có hơi quá lố, nhân lúc hắn đang trợn đôi mắt của mình nhìn nó, nó nhân lúc hắn không để ý dọt thẳng lên lầu, chạy ngay vào phòng đóng cửa lại.
Còn hắn cũng ngơ ngơ bước vào phòng và … suy nghĩ …
Ở đâu đó một cô gái không mỉm cười nham hiểm như trước nữa, cô cắn cắn đôi môi xinh đẹp của mình và sắp xếp xong xuôi một kế hoạch.
Một kế hoạch tàn nhẫn, có thể nói như vậy, nhưng nó sẽ làm bay đi chướng ngại lớn trong tâm hồn cô, cô muốn mình không phải lo sợ, ghen ghét với một người con gái khác nữa .
Vài ngày nữa có lẽ cô gái nguy hiểm đó sẽ không còn … không còn trên thế giới này và sẽ không đe dọa đến hạnh phúc quý báu của cô nữa.
Ở trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc có một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, gió ào ào táp thẳng vào mặt cậu, chàng trai kiên cường cô độc thường đã ngày biến mất, để lại một con người thiếu thốn tình cảm và trông thật cô đơn .
Cậu cứ miên man suy nghĩ, nghĩ về gia đình nhỏ ngày xưa và cô em gái của mình.
Mong là … mong là … đúng như cậu nghĩ … em gái nhỏ của của vẫn còn sống .
Gió thổi ào ào như muốn thổi cậu đi, áo sơ mi đang mặc trên người bay phần phật, cậu muốn bay theo cơn gió, gió rít mạnh .
Và cậu có thể nhìn thấy những đám mây xám xịt đơn côi như tâm hồn cậu lúc này.
Iphone trong tay cậu bật sáng, tin nhắn lúc nãy cậu gửi đi đã được hồi âm trở lại:
Hạo Quân : Cậu, lấy giúp anh một sợi tóc của Ân Di …. Được chứ ?
Hạo Vũ : Tóc ?Lấy tóc của cô ấy làm gì anh ?
Hạo Quân : Có việc, sau này sáng tỏ anh sẽ kể cậu nghe, nhớ giúp anh. Bao giờ lấy được thì đem ngay đến cho anh .
Hạo Vũ : Anh …có chuyện gì thế , không thể nói với em à ?
Hạo Quân : Lúc cần thiết thì cậu cũng sẽ biết thôi, bây giờ thì chưa được … Thôi anh bận rồi !
Hạo Vũ : Anh à…
Hạo Quân cũng không biết tại sao bản thân lại làm thế, chính cậu cũng không hiểu mình tại sao lại muốn kiểm tra ADN , nhưng có một linh cảm cho thấy rằng cô gái mang tên Ân Di gì đó có lẽ là em gái cậu …
Hôm sau nó đi học nhưng không nhìn thấy Lan Lan, con bé nghỉ học không hề xin phép, trước nay nó chưa từng như vậy .
Có cảm giác bất an khó tả, nó phải cố lắm mới quên đi và tập trung đầu óc vào bài vở .
Ra chơi nó đi ra căn tin với Hạo Vũ, lại đón nhận ánh mắt buồn buồn và có phần xét nét của Tiểu Nghi .
Cô bạn không nói nó cũng biết, cô ấy thích Hạo Vũ điều đó thể hiển rõ ra bên ngoài .
Nó cũng cười xòa trấn an cô bạn, thật ra nó chỉ luôn nghĩ Hạo Vũ đơn thuần chỉ là một người bạn rất tốt của nó, chỉ là bạn thôi không có quan hệ đặc biệt gì khác .
Lúc nó quay lưng về lớp có cảm giác bị ai đó nhổ tóc, nhưng quay lại thì Hạo Vũ cũng đã đi xa, làm gì có ai khác ngoài cậu ấy đi cùng nó nhỉ ?
Nó gãi gãi đầu, khó hiểu đút hai tay vào túi quần thong thả về lớp …
Cuối giờ có gì đó là lạ, có ai đó như đang theo dõi nó, nó nhìn quanh, mọi vật có vẻ thật bí hiểm, có lẽ là do nó đã quá đa nghi .
Buổi tối,nóng nực không khí bỗng căng thẳng .
Bố Lan Lan đột nhiên gọi điện cho nó hỏi Lan Lan có ở nhà nó không .
Cái gì đang xảy ra vậy, chính nó cũng không rõ nữa, theo lời bố cô ấy nói sáng nay … cô bạn vẫn leo lên xe đi học như mọi ngày.
Làm sao đây, nó hít một hơi rất sâu lo sợ nói với bố Lan Lan rằng cô bạn vẫn đang ở nhà nó chơi, tối mai sẽ về .
Lần này nói dối người lớn nên nó hơi run run một chút, giọng nói yếu ớt có phần lo lắng phập phồng .
Rút cuộc con bé này đi đâu, thường ngày nó rất biết nghe lời bố, đi học xong ngoài đến nhà nó chơi thì chỉ có về nhà mà thôi .
Lan Lan, rút cuộc là mi trốn ta đi đâu vậy????????
Chương 45 : Đau đớn
Sáng hôm sau nó thức dậy, lại gạt bỏ mọi vướng bận tâm lí về Lan Lan, nó rảo bước chậm rãi ra ngoài cổng chờ bác tài xế đến và bốn tên ăn sáng xong rồi đi học .
Nó nhìn quanh, để ý thấy cái thùng thư trước nhà có gì đó khác thường, mọi ngày thì nó luôn bỏ qua cái hộp màu trắng đó nhưng hôm này lại khác .
Hôm nay có linh tính như ai đó mách bảo với nó rằng trong cái hộp nhỏ màu trắng đó có cái gì đó dành cho nó .Nó mở ra và thấy bên trong có một cái hộp ...
Một cái hộp nhỏ xinh xinh rất đẹp … nhưng không như nó nghĩ bên trong có một cái kẹp hồng tinh tế …
Nó toát mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán, nó không nhìn nhầm chắc chắn không nhìn nhầm … đây là cái kẹp nó mua tặng Lan Lan nhân dịp hai đứa vừa thi học kì xong.
Lan Lan rất thích cái kẹp này, cô bạn nhỏ thường hay đeo nó mỗi khi đi học , nó nhìn kĩ thì thấy sau cái kẹp còn có một mảnh giấy ….
Và nó chạy vụt đi, bắt một chiếc taxi và leo lên đó, gương mặt nhỏ thoáng hồng hồng vì mệt mỏi …
Thoại Vĩ cùng ba người bạn sau khi đi ra khỏi cổng thì không thấy dáng hình quen thuộc của nó ở đó nữa .
Cậu hỏi bác tỉa cây trước nhà và được biết nó đã bắt taxi đi học trước rồi.
Đem mối nghi ngờ chìm sâu vào quên lãng khi cậu nhận được tin nhắn của Khả Kì :
“ Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay ra về đi công viên giải trí với mình nhé …. Có được không ?”
Cậu miễn cưỡng đồng ý, dường như cuộc đi chơi lần này có chút gì đó miễn cưỡng và không thoải mái lắm nhưng dù sao cậu cũng không muốn cô ấy thất vọng .
Cậu muốn thử xem cái cảm giác thật của cậu đối với cô là loại cảm giác gì và cậu muốn xem là tình cảm thật sự cậu dành cho ai là Khả Kì hay … là con nhỏ lóc chóc đó …
Nó ngồi trong xe, siết chặt mẩu giấy nhỏ đã nhòe chữ thấm đẫm mồ hôi của nó .
Những dòng chữ nhòe nhòe, mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy nội dung viết trên đó : “Nếu muốn biết chủ nhân của chiếc kẹp này ở đâu thì hãy đến số 5 đường F …”
Nó cũng không rõ đường F là ở đâu, chỉ vô thức leo lên xe nói địa chỉ cho bác tài và để mặc cho bác ta lái đi đâu thì lái .
Đường quanh co , dốc lên dốc xuống, đi rất xa qua mấy con phố, đi qua không biết bao nhiêu hẻm rồi chiếc xe taxi cà tàng của ông chú này cũng dừng lại trước … một con hẻm tối tăm .
Dù là buổi sáng nhưng nhìn khung cảnh hoang tàn trước mặt âm u như buổi chiều tà, chỉ thấy con đường ổ gà ổ vịt phía trước, ông bác béo béo kêu nó tự đi bộ lên phía trước là đến số 5 đường F. Ông ta bảo nó đường phía trước xấu, xe taxi của ông không đi vào bên trong được …
Nó miễn cưỡng xuống xe, trả tiền rồi vượt qua mấy cái chai lọ ngổn ngang lăn lóc trên đường từ từ tiến vào con hẻm phía trước .
Cứ đi, cây cỏ càng ngày càng xơ xác dần, những căn nhà bỏ hoang không người ở, thậm chí nó còn không thấy lấy một bóng người qua lại .
Vì lo lắng cho Lan Lan nó dường như không còn biết sợ hãi là gì, trong đầu cứ quanh quẩn mấy cảnh tượng khó tin nhất có thể để lường trước các tình huống xấu có thể sẽ xảy ra .
Nó không biết rằng theo sau nó luôn có một tốp người vẻ mặt gian gian đi sát đằng sau, dẫn đầu là một cô gái với gương mặt búp bê đáng yêu .
Nó dừng trước một căn nhà tồi tàn ẩm mốc, có biển số nhà mờ mờ với lớp sơn số đã tróc gần hết nhưng có thể nhìn ra đó là số 5 . Cánh cửa rời rạc như muốn rụng ra khỏi bản lề, kêu cót két khi nó lấy hết can đảm bước vào bên trong .
Bên trong xộc lên một mùi ẩm mốc khó chịu xộc thẳng vô cái mũi tội nghiệp của nó, nó thốt lên kinh ngạc :
- Ôi cái mũi tôi … Mình đang ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào thế này ?
Nó đi khắp các căn phòng, trong này không có điện đóm gì cả, công tắc đèn thì hư hết trơn, tối thui tối mù, nó mò mẫm đường đi .
Vừa đi vừa kêu to :
- Lan Lan, cậu… có ở đây không ?
- Khụ … khụ, Lan Lan cậu có trong này không ?
- Lan Lan cậu có ở đây không, trả lời tớ đi …
Kèm theo tiếng gọi inh tai của nó cũng là những trận sặc bụi, ho sặc sụa của nó.
Sau một thời gian tìm kiếm nhờ ánh sáng leo lắt của điện thoại nó bước ra ngoài, đồng hồ chỉ 10h giờ đúng, buổi sáng. Lúc nó ra khỏi nhà là 7h30’, đi xe mất gần hai tiếng kết quả đến nơi tìm kiếm hơn nửa tiếng vẫn không thấy Lan Lan đâu.
Nó bắt đầu thấy nản chí, cố gắng gượng đi xung quanh ngôi nhà nó muốn bỏ cuộc, lấy điện thoại gọi vào số của Lan Lan một lần nữa .
Nó mong rằng nếu Lan Lan có ở đây thì may mắn cái điện thoại kia có cơ hội đổ chuông để nó tìm thấy cô bạn. Hôm qua nó gọi mà chuông bên kia cứ đổ như điên nhưng không một ai bắt máy, nó lo … rất lo .
Không có tiếng nhạc, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Alo, mi gọi cho ta có gì không thế ?
- Mi …. ? Lan Lan, phải mi không vậy? Phải mi không ?
Vang lên bên tai lại giọng nói quen thuộc có chút gắt gỏng của Lan Lan :
- Không phải ta thì là ma chắc ? Con dở hơi !!!!!
- Sao hôm qua ta gọi mà mi không bắt máy có biết ta lo lắm không ?
- Ta … ta cũng không biết nữa . Mi rảnh không đến nhà ta đi, ta có chuyện rất muốn nói với ngươi . Có chuyện kì lạ lắm …
- Ta … mi làm ta cứ tưởng mi bị làm sao … lo quá đi mất! Mi đang ở đâu vậy ?
- Ở nhà chứ ở đâu . Ta … ai da … đau đầu quá !
Vùa lúc nghe tiếng nói cuối cùng của Lan Lan thì điện thoại điên khùng ngắt cái rụp .
Đang định chửi bới Lan Lan đột ngột cắt điện thoại thì nó nhận ra …. ố la la … là điện thoại cà dập của nó rất biết hết pin đúng lúc, đúng chỗ .
Lan Lan giờ thì ổn rồi, đang ở nhà, chỉ có nó là ngu ngốc lo lắng đâu đâu, ngu ngốc chạy ra tận đây . Có khi đó lại là một trò đùa của con bé Lan Lan cũng nên !
Ân Di, mày đúng thật là … ngu mà !
Giờ thì mò đường về nhà thôi, nó bắt đầu sợ nơi này lắm lắm rồi . Lúc nãy khí thế bừng bừng vậy mà giờ thế nào … xẹp lép y chang quả bóng xì hơi .
Nó đi ra đến đầu hẻm, đang mở miệng hỏi vu vơ với ông trời thì có tiếng nói rờn rợn cắt ngang :
- Làm sao có một cái nơi kinh khủng như thế này nhỉ ?
- Hahaha ……Cái nơi kinh khủng này vốn được sinh ra để dành cho nhưng đứa kinh khủng như mày mà … Ân Di …
Nó giật mình nhìn lên phía trước, một hàng dài bọn đầu gấu (nó đoán thế) vì nhìn bộ dạng xăm trổ của bọn chúng nó đã thấy ớn lạnh rồi, còn có mấy đứa con gái ghê gớm trong trường nó mấy hôm trước nữa .
Hôm nay, quả nhiên là một cái gì đó gọi là bẫy rồi … và nó đã ngu ngốc mắc bẫy .
Nó cũng biết rằng mình sắp gặp nguy hiểm và nó muốn xem thực ra nó đã làm gì mà bọn chúng không thể buông tha nó hết lần này đến lần khác!
- Các người là ai ?
Nó cố tỏ ra cứng cỏi hỏi lại.
- Bọn tao được người ta thuê đến để giải quyết mày thật gọn nhẹ, yên tâm sẽ không đau đớn gì đâu . Ngoan ngoãn thì bước lại đây .
- Các người… các người muốn làm gì ?????
Nó lùi dần lại sau góc tường như tìm kiếm sự an toàn mong manh, nó cứ lùi dần lùi dần theo những bước chân dồn dập của bọn người đáng sợ đó .
Nó kháng cự lại từng bước chân ồ ạt đến gần, nó muốn về với mẹ, muốn rời khỏi đây muốn làm nhiều việc nữa …
Nó không muốn bị bỏ mạng nơi này, nó sợ hãi, run rẩy như một con chim non lạc bầy cô độc, không ... bây giờ không ai có thể cứu nó lúc này .
Nó vô cùng hoảng sợ, đáy mắt long lanh nước chỉ chực trào ra, mẹ, Thoại Vĩ con ... con sợ lắm!
Họ muốn giết nó, họ lăm lăm trong tay mấy con dao sắc nhọn, nhỏ và sáng loáng.
Theo bản năng, nó bỏ chạy dù cơ hội trốn thoát là 0%, với bàn chân trần nhỏ bé, nó đạp lên sỏi, đạp lên đá dăm sắc nhọn và những miếng chai lọ vỡ với sự tuyệt vọng cùng cực.
Máu trên chân cứ tăng dần theo những vết thương sâu gây ra, tưá ra thấm ướt tất của nó
18/7/2013, 12:02
#45Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 46 : Nhớ lại tuổi thơ:
Không thấy đau mặc dù bàn chân yếu ớt đang chảy máu, dép văng rất xa, nó thở hồng hộc, cột tóc bung ra, mái tóc dài nâu xỏa tung, bay bay theo gió .
Cuối cùng cố gắng còn sót lại của nó cũng không có ích lợi gì, nó bị một tên đô con túm lấy éo, ném mạnh vào tường gằn giọng .
Vừa rồi bọn chúng đuổi theo nó một đoạn khá xa, chạy thẳng ra gần đường lớn nhưng vẫn vắng vẻ, hoang vu .
Nó bị trẹo chân té lăn ra đất nên nhanh chóng bị tóm, nó vùng vẫy hét lên :
- Tôi đã làm gì … tôi có thù oán gì với các người …? Sao các người lại muốn giết tôi, tại vì sao ????
Nó gào lên như điên, nó hét lên vang vọng con hẻm.
- Ai ? Ai đã sai các người làm cái việc bẩn thỉu này?
Không ai trả lời cho nó biết .
Tên bẩn thỉu đó chạm vào người nó, hơi thở mạnh sau gáy nó làm nó sởn da gà, ném mạnh nó xuống, cả thân hình nhỏ nhắn của nó bị ném cái bịch bay thẳng và đạp mạnh vai vào tường .
Đau điếng!
Nó rên lên khe khẽ : “ Ư … Ư “
- Con nhỏ này, rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt hả ? Mày có muốn được chết nhẹ nhàng không?
Nó sợ hãi, run run :
- Làm ơn … Tôi không có thù oán gì với mấy người .
Một thằng tóc vàng, tóc tai bờm xờm như tổ quạ bước đến gần nhìn nó nhếch môi cười lớn nghe mà rợn gáy :
- Nhìn kĩ … con này cũng xinh phết !
Hắn bất chợt dùng bàn tay kinh dị đó mà chạm vào má nó, rồi từ từ nắm lấy tóc nó giựt mạnh, xếch gương mặt cúi gằm của nó nhìn lên.
Cảm giác da đầu đau không gì tả nổi, tóc nó chỉ muốn rớt ra.
- Nhóc con, em làm bọn anh mệt quá rồi đấy.
Giọng nói ... chỉ giọng nói thôi cũng làm nó khiếp sợ .
Rồi một tên khác mặt mũi hằn lên vẻ tức giận bước đến tát nó rất mạnh, những dấu tay in hằn trên má, nóng rát, đỏ rực , như đốt cháy da thịt .
Nó ương ngạnh dùng chút sức cuối cùng thoát khỏi vòng tay bọn chúng, giằng co mạnh mẽ :
- Bỏ ra …buông bàn tay bẩn thỉu của các người ra khỏi người tôi ….
Hai tên bất lương mất đà té lăn ra đất, biến đổi thần thái gương mặt nhanh chóng, nhìn chúng mà nó liên tưởng ngay đến con hổ hung tợn như muốn nuốt chửng con mồi là nó ngay lập tức .
Một thằng hét to :
- Xử lí nhanh gọn còn này còn về lĩnh tiền đi tụi mày . Đùa thế là đủ rồi .
Nó bị ném ra giữa, bị mấy tên bất lương đá qua đá lại như trái bóng, quần áo trằn trên đất lấm đầy đất cát .
Cơ thể bầm dập không sót chỗ nào, nó lăn lóc giữa đất sỏi …
Nó bị một đám cả nam lẫn nữ đánh đấm như một bao cát, đủ mọi hành động thủ đoạn, tát đánh đấm đá không thiếu một thứ nào.
Bọn chúng cười hô hố, lẫn trong đó còn có tiếng cười vô nhân tính trong trẻo của một cô gái dõi theo quan sát từ xa . Trong đáy mắt nó mờ ảo gương mặt baby khó quên đó, yếu ớt cất lời đứt quãng :
- Cô … cô gì ơi … làm ơn cứu tôi với …
Tiếng nói thảm thiết phát ra làm lay động quang cảnh, bọn người kia không tiếc tay dày vò làm nó sống không bằng chết . Nó đau quá … đau đến chết đi được !
Giây phút này nó lại nhìn thấy gương mặt của hắn … rất gần mà cũng rất xa, mờ ảo ẩn hiện trong mắt nó .
Nó muốn thấy cậu một lần cuối, muốn cậu đến bên cạnh ôm lấy nó vào lòng, cứu nó khỏi đám đông hung ác này … nhưng đó chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng mà thôi . Và … nó ngất đi, bỏ mặc sự đau đớn không gì sánh được của thể xác .
Đầu nó bị vật gì đó đập vào, một dòng máu đỏ tươi lăn từ trên đầu xuống theo cổ, ướt cái áo sơmi trắng đang mặc trên người nó, đầu nó như muốn nổ tung, đau đớn dày vò thể xác mỏng manh.
Và rồi nó có cảm giác như mình lăn trên một con đường nào đó, da thịt tiếp xúc rõ ràng với mặt đường bỏng rát . Lăn lăn mãi, với những gương mặt vui sướng hả hê và nụ cười khó có thể hình dung nổi bởi cô gái đáng yêu nào đó .
Còn loáng thoáng cái tên Khả Kì được nhắc đến trước khi bọn người đó rời đi . Nó như không còn trọng lượng, bay bay trong không gian, giống như chim vậy đó .
Đột ngột cảm giác bay bổng bị chặn lại, lại có cảm giác như một vật gì có sức mạnh đang níu kéo nó lại .
Một cái gốc cây thì phải … và từ đó nó hôn mê sâu không còn biết gì nữa .
Từ khóe mắt đẹp và hàng lông mi cong rậm, những giọt nước mắt trong veo nóng ấm đau đớn chảy ra, lăn dài trên má, gương mặt đau đớn của nó khó có diễn tả thành lời trong cơn hôn mê .
Đến lúc này nó đã kiên cường, đến khi không còn một ai nó mới cho phép mình khóc cho mình chảy nước mắt và cho phép mình yếu đuối một lần này nữa thôi .
Nó muốn sống, muốn được mở mắt ra để nhìn thấy mẹ và quan trọng hơn là được thấy gương mặt của hắn, điều quý giá nhất .Muốn gặp lại bố, anh trai và muốn một lần nữa được trở về căn nhà nhỏ khi xưa của nó …
Nó nhớ ra rồi, nó có một ông anh trai, một người bố và một gia đình hoàn chỉnh trước đây, nhưng lý do vì sao gia đình nó tan vỡ vẫn chỉ là một ẩn số …
Nó muốn dùng mọi khả năng có thể để tỉnh táo nhớ lại kí ức ngủ quên mấy năm nay nhưng sao mí mắt cứ khép lại, đến chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa …
Nó có còn sống hay là đã ….
Hạo Quân ngồi trong bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm AND, lại bấm ngón tay chờ đợi và cảm thấy bỗng dưng đau nhói ở trong tim, cảm giác bất an đến cùng cực .
Cuối cùng kết quả là bác sĩ chưa làm xong các bước cuối, cậu chưa lấy được tờ giấy kết quả , nhanh nhất là hai ngày nữa mối nghi ngờ trong cậu sẽ được sáng tỏ .
Nhưng sao trái tim cậu đau đớn thế này ? Tại sao ??
Thoại Vĩ cùng Khả Kì đi chơi khắp các trò chơi trong công viên giải trí, lần nào cũng thế cậu đều thấy vui khi ở bên cô nhưng lúc này lại khác, trái tim lãnh cảm như không thấy gì .
Gương mặt phảng phất chút gì đó miễn cưỡng, chán chường. Đi đâu cậu cũng nhìn thấy hình ảnh của nó, rồi nhớ lại lúc cậu và nó cùng đi chơi, thật sự vui vẻ thoải mái đến dường nào .
Khả Kì cố tỏ ra vui vẻ, tự nhiên hết mức có thể, cô nhìn những nét biểu cảm hờ hững trên mặt cậu mà trái tim đau nhói như bị một lưỡi dao mỏng sắc bén cứa vào, tê tái …
Trái tim Thoại Vĩ nhói lên từng đợt như một hồi chuông cảnh báo, đau đớn như muốn nói với cậu điều gì, có ai đó đang gặp nguy hiểm, một người rất quan trọng của cậu đang bị nguy hiểm sao ?
Giờ này có lẽ bọn người mà Khả Kì thuê đã xử lí xong con bé đó, bây giờ là đến nhiệm vụ của cô .
Cô nói với Thoại Vĩ là đi vệ sinh rồi biến mất, để lại cậu hoang mang kiếm tìm mình nơi công viên . Cô phải diễn sao cho giống như kịch bản đã định, có hơi vất vả chút nhưng kết quả mang lại lại không tồi chút nào …
18/7/2013, 12:04
#46Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 47 : Tức giận và thất vọng ….:
Thoại Vĩ về nhà, đang ngồi một mình trong phòng thì nhận được tin nhắn, là của Thiên Kì, không phải như cậu muốn, không phải là của nó, có chút hụt hẫng thất vọng, cậu chạm nhẹ vào màn hình xem tinh nhắn :
“ Vĩ, mình có hẹn đột xuất phải đi gặp một người, xin lỗi đã để cậu phải chờ !”
“ Không sao!”
Cậu nhanh chóng trả lời và ném điện thoại lên bàn . Điện thoại rung, có ai đó gọi, lần này là số lạ, cậu chần chừ bắt máy :
- Alo!
Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của nó, cậu hỏi nó :
- Cô … sao lúc sáng lên taxi đi học trước ?
- Tôi … tôi có chút việc . À, Vĩ nè, tôi đi chơi với bạn mấy ngày không về nhà, nói với mẹ cậu hộ tôi nha.
- Cô … đi đâu ?
Kì thực hắn không muốn nó đi chơi, vì mấy ngày đó hắn sẽ không được gặp nó .
Mà sao hắn thấy giọng nói của nó không được bình thường, cứ khàn khàn là lạ .
- Tôi đi chơi với bạn thôi, còn đi đâu thì … bí mật. Thôi chào nhá
Cúp cái rụp, nó ngắt máy nhanh chóng không giống như lúc trước, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, rất mờ ám không thể lí giải được .
Bên kia, sau khí cúp máy lại vang lên tiếng cười kinh hoàng của khổ chủ, một nụ cười thâm thúy quen thuộc, là ai ?
Tối muộn, lại có điện thoại, câu lại chán nản bắt máy, lần này là của ai ?
- Alo ?
- …..
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà Thoại Vĩ lao đi trong đêm tối, không áo khoác không nón bảo hiểm, cậu phóng xe vù vù từ gara đi ra . Gương mặt biểu cảm khó phán đoán, cậu nhắm hướng bệnh viện mà lao tới .
Cậu chạy thẳng đến phòng 601, bệnh viện XI . Trong phòng bệnh Khả Kì nằm bất động trên giường, hai cánh tay gầy guộc trắng bệch ôm lấy hai tay như cần sự ấm áp chở che, trông cô như một con người vô hồn không chút sức sống . Nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, ướt đẫm má, má cô có một vết băng dài còn có máu rỉ ra hồng hồng thấm ướt băng . Cô ở trong bóng tối, khôgn bật đèn cô độc, cậu có phần đau lòng và tức giận . Giận vì bản thân không bảo vệ được cô, giận vì thấy cô khóc. Cậu bật sáng đèn, cô ngơ ngác quay mặt lại phía cửa, nhìn thấy cậu vội quay mặt đi và hét lên :
- Cậu … đi ra đi ….
Tại sao cô lại xua đuổi cậu như thế, có chuyện gì đã xảy ra ? Cậu bất chấp sự xua đuổi của cô, chậm rãi đến bên cạnh ôm nhẹ cô từ phía sau :
- Cậu … làm sao vậy Khả Kì ?
Cô né tránh không nhìn cậu, lấy hai tay ôm vết băng trắng trên mặt, khóc càng một nhiều hơn . Cậu chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, muốn cô không còn sợ hãi nữa . Dần dần Khả Kì cùng gục đầu vào vai cậu và rồi ngủ thiếp đi, nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt .
Cậu đặt cô nằm yên tĩnh trên giường, tắt đèn và nhẹ nhàng bước ra, trước khi đi còn nhìn cô khá lâu nhưng trong bóng tối, cậu không thể thấy môi cô gái đó đang nhếch lên như vẽ thành một nụ cười tán thưởng .
Cậu ra khỏi bệnh viện và lại di chuyển bằng moto đến nơi mà theo cậu được báo là xảy ra sự việc . Một con hẻm nhỏ, vắng vẻ trên phố G với cảnh trí tối sầm trước mặt, có một chiếc áo khoác nữ bị xé rách nằm vương vãi trên mặt đất, rớt lại một con dao găm còn dính máu . Vải vụn vương vãi khắp nơi, dấu vết của sự rượt đuổi còn rõ rệt, cậu nhìn cái áo và không khó để nhận ra đó là áo của Khả Kì. Một thằng đàn em nói với cậu tất cả mọi việc đã xảy ra với Khả Kì chiều nay, cô ấy ra về không báo trước với cậu vì có một cuộc hẹn với ai đó, khi cô ấy đến nơi thì gặp một nhóm đầu gấu, xã hội đen đứng chờ sẵn, cô quay đầu bỏ chạy và bị tóm lại . Cô bị trói lại, bị đánh và suýt nữa thì bị … làm nhục và bọn chúng còn để lại một vết cứa dài trên mặt cô . Đó là lí do cô né tránh cậu vì cô sợ cậu thất vọng khi thấy gương mặt ấy của mình ..
Cậu nghe từ đầu đến cuối không sót một chữ nào, nắm tay nắm lại rất chặt, cậu thề sẽ quyết tìm ra kẻ đã biến Khả Kì ra nông nỗi như vậy, nghĩ đến bộ dang đáng thương của cô vữa nãy tim cậu nhói lên có chút đau lòng . Cậu nhanh chóng tự tay đi tìm kẻ đứng đầu việc này, sẽ không để cô gái ấy phải chịu oan ức, nhất định là thế .
Còn nó thì sao, nó nằm lăn lóc nơi góc đường, nếu không có cái gốc cây khô chặn thân hình nhỏ bé của nó lại có khi nó lại lăn đến một nơi nào đó trên cái dốc trong con hẻm đáng sợ này . Nó nằm cô độc ở đó, bất tỉnh và sợ hãi, thân thể lâm lem trông rất đáng thương .
Sáng hôm sau nó được người ta đưa đến một chỗ khác, một căn nhà to đẹp và sạch sẽ nằm trên một con đường vắng vẻ. Nó được thay đi bộ quần áo tả tơi và được lau sạch đi bùn đất trên người nhưng nó vẫn ở trong tình trạng hôn mê . Một cô gái với vẻ ngoài nhân hậu xinh đẹp, đứng cạnh quan sát cái cảnh nó mê man trên giường, nhìn nó với cái nhìn xót xa :
- Thật tội nghiệp !
Xuất hiện đằng sau cô là một người phụ nữ trung niên, giọng nói trầm thấp của bà vang lên đầy cảm thông :
- Nếu con không đi lạc đường đến đó, thì cô gái này phải làm sao hả Nhiên? Khắp người cô ấy đều trầy xước, ngay cả đầu cũng bị chấn thương, trông gương mặt xinh xắn sợ hãi này thì có vẻ như cô ấy vừa trải qua một chuyện rất kinh khủng .
- Con cũng không biết nữa mẹ à, nếu cô ấy không tỉnh lại, chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện lớn thôi . Mà cũng thật kì lắm mẹ à, trên người cô ấy không có một loại giấy tờ tùy thân nào cả, làm sao mà liên lạc với gia đình cô ấy đây? Trong khi tình trạng của cô ấy lại tệ … thế này …
Hai người phụ nữ một già một trẻ cùng nhìn nó và thở dài, còn nó thì lại chìm đắm trong một cơn ác mộng sợ hãi, nước mắt từng giọt từng giọt nóng ấm thấm xuống gối …
18/7/2013, 12:04
#47Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 48 : Sự thật hay giả dối ?:
Từ cái ngày đó, Thoại Vĩ lúc nào cũng túc trực bên cạnh Khả Kì, chăm sóc bảo bọc quan tâm chu đáo tới cô, không rời cô nửa bước ngoài giờ đi học .
Cậu dịu dàng nhưng vẫn có phần lạnh lùng, Khả Kì đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không nhận ra chút gì đó mang nặng tính trách nhiệm trong những gì mà Thoại Vĩ đối xử với cô .
Cậu đút cho cô, ăn đắp chăn cho cô, đưa cô đi dạo và làm rất nhiều việc mà cô muốn, những việc mà hắn, một tên máu lạnh chưa bao giờ làm trước đây .
Khả Kì rất hạnh phúc, không hối hận vì việc làm dã man của mình đã gây ra cho ai đó, cô không nhận ra rằng bản thân cô đã trở nên rất ích kỉ và độc ác .
Bận rộn với việc chăm sóc Khả Kì, hắn không thể không thừa nhận mình đã dần quên đi “chuyến đi chơi” kì lạ của nó, vả lại với nó hắn chẳng là gì và với hắn nó cũng không phải bạn gái hắn .
Bạn gái hắn là Khả Kì, đúng thế, không có gì phải bàn cãi nữa những sao hắn vẫn cảm thấy bứt rứt có lỗi khi nhận ra bản thân mình vô tình lãng quên nó vài ngày .
Đang ngồi với Khả Kì trong hoa viên bệnh viện, hắn nhận được tin đã tìm thấy thủ phạm gây ra vụ của Khả Kì, cậu không ngờ là mấy tên đàn em của mình lại nhanh chóng tìm ra bọn khốn đó đến thế .
Cậu nhanh chóng lái chiếc moto đen quen thuộc đến nơi đang giam giữ bọn chúng với tốc độ lái xe kinh hoàng, ai nhìn cũng khiếp vía .
Khi cậu dừng lại, bánh xe ma sát với mặt đường cảm tưởng như thấy tia lửa …
Từng bước, từng bước cậu lãnh khốc chậm rãi bước vào sảnh đường nơi Thiên Vũ hội hoạt động, ở giữa đại sảnh có một đám người thấp bé bị vây lại, xung quanh là những thành viên của hội mặc đồ đen có vẻ hắc ám .
Hắn chậm rãi bước lên ghế ngồi, gác một chân điệu nghệ lên ghế ngồi ngạo nghễ, lạnh băng cất giọng tra hỏi :
- Ai … sai các người làm việc đó ?
Bọn kia vẫn lì lợm không trả lời như kịch bản của Khả Kì đặt ra, bọn chúng rất cố gắng chịu đựng vì đã trải qua mấy đòn tra tấn khốc liệt của băng đảng khét tiếng Harles này .
- Không nói ?
Hắn nhìn một lượt với ánh mắt nghi hoặc, chậm rãi bước lại tìm tên đứng đầu nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt sắc lạnh :
- Nói !
Hắn ta mặc dù rất ớn lạnh những vẫn cố tỏ ra cứng cỏi :
- Không ai sai cả, là do bọn này thấy thích thì làm …
Mơ sao, bảo hắn tin cái lí do vớ vẩn này à, nghe Khả Kì nói mập mờ che dấu cho kẻ đứng đầu thì hình như chủ mưu là một cô gái .
Hắn dùng chân đá móc từ dưới lên mặt tên kia, đau xé người tên kia vẫn ngoan cường chống cự để không ngã lăn ra, cậu lại bình thản mà dùng mũi giày sáng bóng của mình dí như muốn làm gãy vụn xương bàn tay của hắn .
Lần này hắn không nhịn được mà hét váng lên, tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đáy mắt Thoại Vĩ quét qua gương mặt thê thảm đó, không hề lộ ra một tia thương cảm.
Ánh mắt thâm thúy quét xuống đôi chân còn lành lặn của tên xấu số kia cười cười hỏi :
- Muốn chân xử lý thế nào ?
Tên kia hoảng sợ mà lùi sát thân thể bị hắn dày vò tàn tạ vào góc tường, run run mà mở môi:
- Nói … nói …người sai tụi tôi là một cô gái xinh xắn … tên là … tên là …
Hắn nhìn tên kia không rời khỏi nửa giây nào trừng mắt, tên nằm ở góc nhà lắp bắp trả lời :
- Tên … tên là Hà Ngọc Ân Di …
Bốn chữ cuối cùng như đập thẳng vào màng nhĩ, chấn động đến đại não của hắn và bộ ba hotboy đứng bên cạnh .
Hắn không tin, cái cô nàng lóc chóc ngớ ngẩn đó làm sao có thể làm ra cái dạng sự việc tàn khốc này chứ ?
Đã thế cô lại không hề có chút động cơ gây án, cô làm cho Khả Kì như thế thì được cái gì cơ chứ?
Không tin, tuyệt đối không, tên kia nhất định là nói sai . Hắn giơ chân lên chuẩn bị nghiền nát đôi chân nguyên vẹn duy nhất trên con người kia .
Mồ hôi đổ ra như tắm hắn run run giựt cái điện thoại trong tay thằng đàn em nằm bên cạnh, hai tay giơ lên kính cẩn đưa cho Thoại Vĩ :
- Đây … là cô gái này, tôi sợ quên mặt cô ta để lấy tiền nên lén chụp lại …
Điện thoại chụp dù không sắc nét lắm nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, cô gái trong hình là nó đang đứng trong mấy tên này và nhìn đi đâu đó, trên người còn mặc cái áo sơ mi đồng phục trường Harles hôm ấy …
Hắn nín lặng trong vài giây rồi ra lệnh cho bọn đàn em thân cận xử lí bọn chúng.
Một mình hắn đi về bệnh viện, ngồi thừ người bên Khả Kì, hắn đang rất rối, không thể tin bất kì thứ gì cả …
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hắn, siết nhẹ :
- Cậu làm sao mà ngây ra thế ?
- Cậu … đã biết ai là thủ pham ngay từ đầu phải không ?
Nghe hắn hỏi, Khả Kì giả vờ trầm mặc, mọi việc đang đi đúng theo những gì cô dự liệu trước, cô cắn cắn môi ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn :
- Mình …
Nhìn Khả Kì người ta thấy một vẻ do dự, lưỡng lự ở cô còn có chút gì đó khó xử nữa . Cô cúi đầu, lắc lắc tóc mái trước mặt …
Hắn chậm rãi cất lời u buồn :
- Mình không tin là …
- Cậu không tin là Ân Di sao ?
Hắn gật đầu, có nằm mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ đến cái việc làm này với con nhỏ đó, hắn không muốn và cũng không chấp nhận sự thật .
Chứng cứ rõ ràng, Khả Kì cũng là một nhân chứng, chẳng ai điên khùng mà đi tự làm hại bản thân cả …
- Lí do cô gái ấy làm thế là vì sao ?
Khả Kì nhìn biểu tình sắt đá đã có chút u buồn của ai kia mà lòng lại sinh lên một cỗ ghen tị, cô chậm rãi nói rành rọt:
- Bởi vì .. cô gái ấy rất thích cậu nên muốn loại bỏ mình .
- Cô ta ?Thích tôi sao ?
- Cậu đừng nói là cậu không nhận ra sự quan tâm của cô ấy dành cho cậu, cô ấy chăm sóc cho cậu còn nữa lo lắng và … hay nhìn cậu …
Hắn cắt ngang lời nói của Khả Kì :
- Thôi, tôi không muốn nghe nữa …
- Những điều đó cậu có thể không nhận ra nhưng tớ, tớ là người quan sát cô ấy và cậu tớ biết cô ấy yêu cậu rất nhiều, đến nỗi có thể làm mọi thứ …
- Đến nỗi có thể làm ra cái việc kinh khủng đó sao ?
Hắn ảm đạm xen lẫn khinh bỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, đau nhói trong tim hôm trước là vì việc này sao? Là vì Khả Kì sắp gặp nguy hiểm nên hắn thế sao ?
Khả Kì nhẹ giọng choàng ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng làm chồng chất thêm sự việc xảy ra bên tai hắn :
- Hôm đó quả thật là tớ đi gặp cô ấy, có thể việc đó là do cô ấy làm những cậu cũng không được giận cô ấy, không được đâu, bởi vì cô ấy làm thế cũng chỉ vì thích cậu quá mà thôi …
Giọng nói nhu hòa, ánh mắt trong veo nhân hậu như nước, cô gái này thật hiền lành, quả thực Khả Kì của cậu rất hiền không thâm hiểm, dã man như cô gái ác độc nào đó …
18/7/2013, 12:05
#48Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 49 : Cậu … cậu thật sự không hiểu gì về tôi sao ?:
- Cậu không hận cô ta khiến cậu thế này sao ?
Hắn hỏi Khả Kì .
Cô nhìn hắn thoáng cười hiền hòa lắc lắc đầu :
- Tớ không giận, vì cô ấy làm thế cũng vì chỉ vì quá yêu mù quáng một người con trai thôi. Mà người con trai ấy lại là người yêu tớ, tớ phải vui vì người yêu tớ được nhiều người thích chứ …
Cậu cảm thấy cô thật bao dung, gương mặt xinh đẹp của cô thành ra như vậy nếu là người khác thì đã hận cô gái ác độc đó đến tận xương tủy rôi mà Khả Kì lại khác …
Cậu thực sự khá khâm phục sự bao dung, tha thứ của cô …
Cậu lại nghĩ đến cô gái đó, không giấu nổi chút thất vọng và khinh bỉ người con gái ấy …
Còn về phần Lan Lan, cô bị ốm, nghỉ ở nhà vài ngày, khi đi học lại thì không thấy Ân Di đâu, lại còn được tin con bạn xấu tính đi chơi lẻ vài ngày một mình .
Tức chết đi được, mà cũng không biết sao mấy hôm trước đột nhiên nó bị ai đó bắt cóc rồi lại được trả về nhà ngay sáng hôm sau .
Buồn cười, bắt cóc cô trong một ngày, mà mục đích là gì, thôi kệ, may mắn là papa cô không biết việc đó là được rồi …
Còn con nhóc đó, đi chơi về rồi biết tay Lan Lan bà, Ân Di ơi là Ân Di, mi chết với ta …
Cô quả thật có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra những việc xảy đến với cô bạn yêu dấu của mình, cô gái tội nghiệp ấy ...
Hai hôm sau, tại bệnh viện XI, nó tỉnh lại với thân thể tàn tạ, đau nhức không thể chịu nổi.
Có điều tình trạng này cũng đã khá hơn, nhìn xung quanh một màu trắng thuần khiết còn có mùi thuốc sát trùng và thấy bộ đồ bệnh nhân trên người, nó nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện .
Nó muốn ngồi dậy, nhìn rèm cửa trắng che mất ánh sáng, bên trong phòng bệnh tối om nó dùng hết sức để đứng dậy . Chút sức lực còn lại nâng đỡ cơ thể nó đứng lên, hơi loạng choạng nhưng còn khá hơn là nằm một chỗ như thế .
Nó vịn vào thành giường men theo tường đến chỗ cửa sổ, bấu tay vào rèm của vương chút bụi, nó kéo rèm lên để cho những tia nắng ấm áp tràn vào phòng ôm lấy cơ thể mỏng manh của mình .
Nó thích ánh sáng, nó muốn không chìm trong bóng tối, nó muốn có cảm giác được bảo vệ và an toàn …
Thần người nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, chốc chốc nhớ lại những cảnh tượng kinh hoàng cái ngày hôm đó, đáy mắt long lanh loang loáng nước .
Và nó lại nhớ cậu, nó muốn tìm kiếm cảm giác ấm áp khi ở bên cậu, muốn làm một việc mà mình mong muốn từ lâu đó là ôm cậu từ phía sau .
Nó muốn nhìn cái lưng gầy gầy của cậu và không phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào của cậu dành cho nó …
Thân ảnh nhỏ bé như muốn ngã khuỵa bởi nó còn rất yếu, một bàn tay trắng trẻo đỡ nó từ phía sau dịu dàng :
- Cô còn yếu lắm, ngồi xuống nghỉ ngơi đã …
Nó giật mình thoáng hơi chút sợ hãi, từ khi tỉnh lại đến giờ đây là người đầu tiên mà nó gặp, nó sợ cũng là lẽ dĩ nhiên .
- Cô … cô là ai ? Tại sao cô lại ở đây ?
Cô gái mỉm cười thân thiện :
- Là tôi, đưa cô vào đây được rồi chứ ? Cô đừng sợ, tôi không làm gì cô đâu …
- Cô … đưa tôi vào bệnh viện?
- Ukm, tôi tìm thấy cô ở một nơi vắng vẻ hoang vu và đưa cô về nhà tôi . Mấy ngày liền cô hôn mê không tỉnh, tôi và mẹ sợ quá phải đưa cô vào bệnh viện, may mà hôm này cô đã tỉnh lại rồi …
Nó không biết, mọi việc xảy ra như một cơn ác mộng, đây là ân nhân cứu nó, nó không thể thất lễ thế được :
- Cảm … cảm ơn . Tôi có gì không phải mong cô bỏ qua cho …
- Không có gì, à cô có người thân thiết gì không ?
- Có! Mà cô hỏi có gì không ?
- Tôi thấy cô không về nhà lâu vậy cũng nên báo cho nhà cô biết cô bị như vậy chứ, đâu thể lẻ loi một mình như vậy được ?
- Mẹ tôi … bên Mĩ … Tôi chỉ có mẹ mà thôi …
Nó có chút chạnh lòng trả lời cô gái đó và nhận ra nó không về nhà hắn lâu như vậy mà hắn cũng không hề lo lắng, mấy tên hotboy cũng không đi tìm nó, bọn họ thật sự vô tâm đến thế sao ?
Nó hỏi :
- Cô có điện thoại không ?Tôi muốn gọi cho một người …
Nó chưa nói hết câu cô gái xinh đẹp trước mặt đã chìa cái điện thoại ra cho nó như biết nó muốn nói gì, nó gật đầu và run run cầm lấy, bấm số, nó không nhớ số nhà hắn chỉ nhớ mỗi số hắn và số Hạo Vũ mà thôi .
Đầu tiên bấm số hắn, nó cắn môi chờ đợi, sợ hắn lại la nó vì đi lâu không về nhà như mấy hôm trước, càng nghĩ nó lại càng nhớ hắn nhiều hơn …
Đã kết nối cuộc gọi, bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng :
- Alo !
Giọng nói quen thuộc của hắn, nó có cảm giác vui vui khi được nghe giọng nói đó, run run mở lời :
- Là tôi … Ân Di đây …
Tút … tút.
Không có tiếng trả lời .
Hắn ... cúp máy sao?
Nó thần thờ nhìn điện thoại, những lời định giải thích khi nó nghĩ hắn sẽ la nó bay sạch sẽ, Thoại Vĩ ... là tôi là tôi mà, sao cậu có thể ....
18/7/2013, 12:06
#49Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 50 : Nhận ra mình đã sai nhưng quá muộn …:
Bên kia cúp máy nhanh đến nỗi nó không kịp chớp mắt !
Nó còn chưa kịp nói gì mà, tại sao hắn lại cúp máy, hắn có biết nó đang cần hắn đến mức nào không ?
Sao có thể lạnh lùng vô tình đến thế?
Đầu dây bên kia Thoại Vĩ lạnh lùng nhìn màn hình, số máy lạ mà cô gái ấy gọi cho cậu lại sáng lên, cậu không biết lúc này nên nói gì với cô và đối xử với cô ra sao nên đã vội vã cúp máy .Cậu sợ nếu cậu không kiềm chế được lại quan tâm đến nó thì sẽ có lỗi với Khả Kì nên đành cúp máy trong chốc lát .
Vẩn vơ với suy nghĩ của mình, cậu không thể nhận ra trong giọng nói của ai đó đứt quãng, có phần yếu ớt và còn rất nhiều là sự mong chờ …
Cô ta còn mặt mũi nào khi gọi cho cậu trong khi chính mình đã khiến bạn gái cậu tổn thương đến thế …
Cậu rất thất vọng … nhưng không thể phủ nhận rằng cậu nhớ nó và cũng muốn gặp nó … Cậu điên rồi, điên rồi !!!!!
Nó chớp mắt vài cái để ngăn không cho mình khóc, những giọt nước mắt hụt hẫng chực trào nơi khóe mi thế rồi cũng bằng nỗ lực phi thường của nó mà ngừng chảy ra .
Nó lại bấm số và gọi cho người con trai quan trong thứ hai trong cuộc đời mình, chỉ còn mình cậu cho nó hi vọng, có lẽ vậy, hi vọng cậu sẽ không giống như những con người kia, nỡ nhẫn tâm lãng quên nó …
Hiện tại nó còn quá yếu để xuất viện về nhà, bác sĩ chuyên khoa bảo với nó nếu cơ thể nó có tiến triển tốt là có thể xuất viện về nhà, mà chắc có về nhà cũng chẳng ai hỏi han gì đó đâu mà nó phải phải lo xa .
Nó quên mất rằng bọn họ là hotboy cơ mà, không hề quan tâm đến ai khác, chỉ do nó quá ảo tưởng mà thôi !
Từng ngày dài cứ thế trôi qua, nó làm bạn với giường bệnh và cô gái tốt bụng đã cứu nó .
Cô gái đó mãi đến hôm qua nó mới biết tên cô ấy là gì, một cái tên giản dị mà cuốn hút giống như con người cô vậy, Thủy Nhiên … cái tên mà theo nó là rất hay !
Và rất vui là luôn có một người ở bên cạnh nó những ngày này, người đó chính là Hạo Vũ, ngay sau khi nó gọi điện cho cậu, cậu đã ở bên cạnh nó, dù không giúp được gì cho nó nhưng cậu đem đến nó cảm giác là mình được an toàn, an toàn tuyệt đối …
Ngày lại ngày, rồi cả nửa tháng trôi qua, một ngày mới với nó bỗng thật vô nghĩa ngoài ăn ngủ, nghỉ, uống thuốc và nhìn ra ngoài trời buồn bã thì niềm vui duy nhất của nó là đọc sách và trò chuyện cùng Hạo Vũ .
Cũng may mắn còn có cậu quan tâm nó nếu không chắc nó tự kỉ mà chết mất .
Mỗi ngày qua đi nó lại khám phá thêm một cuốn sách, tính cách nó cũng có phần trầm mặc hơn, không sôi nổi lí lắc như trước nữa .
Trải qua bao nhiêu chuyện kinh hoàng, với nó kí ức vẫn là một mảng tối đáng sợ khó có thể xóa nhòa …
Hôm nay nó chịu không nổi sự kèm cặp thái quá của mấy cô y tá mà lẻn ra ngoài thăm thú cái bệnh viện gắn bó với mình hơn cả tháng giời, tất cả vì sao, tại vì tên Hạo Vũ “xí trai” mở miệng vàng ngọc nhờ mấy chị y tá trông chừng không cho nó ra ngoài, hắn sợ vết thương trên người nó bị nhiễm trùng .
Thế là nhờ mệnh lệnh hotboy, mấy bà chị y tá trong này này rất hăng hái coi chừng cẩn thận nó, không sơ sảy một bước …
Nó nhân lúc mấy bà cô ra ngoài ăn vặt, rón rén như ăn trộm nhổ bỏ mấy sợi dây chuyền chằng chịt như mạng nhện trên người, từ từ bước ra ngoài “tham quan”.
Mái tóc dài không buộc, để thẳng tự nhiên làm nó có chút gì đó mỏng manh dễ vỡ thêm cả gương mặt hơi nhợt nhạt yếu ớt cũng làm nó trông rất dịu dàng làm người ta muốn bảo vệ . Nhưng trông gương mặt này thấy có vẻ lén lút, nghịch ngợm giống bản chất của nó …
Đầu đội mũ len che vết băng trắng quấn trên đầu, nó vô tư diện quần áo bệnh nhân bám men vào hành lang trắng bệnh viện đi lung tung .
Nó đi ra cửa khu mình ở, thấy tấm bảng vàng chói lóa trước mắt mà hết hồn, thì ra hơn nửa tháng nay nó sống ở khu VIP, hèn gì mà phục vụ đãi ngộ tốt đến vậy …
Vị chi ra nửa tháng nay nó ở hết bao nhiêu tiền ta ? Bệnh viện vừa to vừa đẹp, bài trí cũng rất hài hòa gần gũi, phòng ốc còn có tivi, tủ lạnh đủ cả …
Rõ ràng là khu đặc biệt chứ rồi, nó nén không nổi mà thở dài tiếc tiền thay cho tên Hạo Vũ phí phạm kia, nhất định trưa nay phải bắt hắn đổi phòng hạng bình thường cho nó …
Cũng trong hôm nay trong bệnh viện ở khoa Di truyền, có một chàng trai cầm tờ xét nghiệm trong tay mà run run không vững, cô gái đó là … là em gái cậu .
Là sự thật, không phải mơ, em gái cậu chưa chết, là chưa chết đó …
Cậu sung sướng tột điểm ôm chầm lấy ông bác sĩ già đang tái mét vì thấy nét mặt thay đổi xoành xoạch của cậu chủ, không sai người đang ôm ông không ai khác là đại thiếu gia nổi danh lạnh băng của chủ cái bệnh viện này …
Ông hết hồn hết vía, tưởng cậu bị làm sao, còn cậu cứ liên tục cảm ơn ông, chỉ là một tờ giấy xét nghiệm thôi, có gì mà cậu chủ vui như vậy ?
Ông không hiểu mô tê gì nhưng cũng đành im miệng, lỡ mà chọc giận cậu ta ông có nước về nghỉ hưu sớm thôi .
Cậu không nói không rằng ôm khư khư tờ giấy bay vụt đi, cậu muốn gặp em cậu và cậu sẽ khoan nói cho ông bố của cậu biết, ông ấy dường như đã lãng quên mất con bé con tinh nghịch đó rồi .
Ông ta hình như quên đi sự có mặt của cậu, trong mắt ông chỉ có mẹ kế và Khả Kì thôi, tình thương ông dành cho cậu rất ít ỏi, chẳng đáng là bao nhiêu …
18/7/2013, 12:06
#50Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sponsored content- Chương 51: Nỗi đau của cô ấy mày có thể hiểu được sao ?:
Nó đi đi loanh quanh, đi dọc hành lang và chứng kiến một cảnh tượng đẹp mắt, nói sao nhỉ, là ai kia trong lòng nó đang dìu bạn gái của người ta đi từ phòng bệnh VIP đi ra .
Nam thanh, nữ tú dìu dìu dắt dắt ai nhìn cũng thấy họ rất là đẹp đôi, mọi ánh nhìn đều quét lên người họ đầy ngưỡng mộ .
Thì ra Khả Kì gặp chuyện còn ở cùng một dãy nhà với nó nữa, hắn mãi lo lắng cho Khả Kì, quên bẵng nó đi cũng là chuyện đương nhiên thôi .
Nó lòng nghĩ thế mà sao trái tim lại xót xa, có chút gì đó tủi thân, quá là nực cười mà, nó với hắn vốn dĩ trước giờ không có cái gì gọi là thân thiết cả .
Lòng nó buồn, bước chân không tự chủ mà bước lại đến gần bọn họ, nó muốn hỏi han xem sao .
Họ hình như đang nghĩ gì đó, nó đi đến gần, thật gần, bước chân nhẹ nhàng đi đằng sau cất tiếng :
- Đợi chút !
Là giọng nói quen thuộc của nó vang lên bên tai hắn, hắn không có nghe nhầm, không có, là giọng nói mà hắn vừa muốn mà lại không muốn nghe thấy .
Khả Kì, mắt mở to quay lưng nhìn nó chằm chằm .
Trời ơi, là cô ta, cô ta … chưa chết, rõ ràng hôm đó đã lăn xuốn dốc đứng rồi mà .
Cô không có nhìn sai đâu, cô ta sao lại xuất hiện ở đây mà còn đi sau lưng cô nữa, cô có chút sợ hãi điều gì đó …
Khả Kì mở miệng cười chào nó, trong nụ cười có chút gì đó thảng thốt cứng nhắc xen lẫn lo sợ:
- Chào cậu, Ân Di !
Nó đột nhiên thấy mình rất lạnh, thấy hắn quét một thứ ánh mắt lạnh lẽo lãnh khốc vô tình nhìn nó chằm chằm như muốn lột trần gì đó, ánh mắt khinh khi xem thường đó nó không ngờ hắn lại dùng thứ ánh sáng vẩn đục đó nhìn nó .
Nó cắn môi đau đớn, quan tâm hỏi Khả Kì, cố gắng không bị ánh mắt vô tình đó làm cho đau nhói :
- Cậu làm sao mà lại băng trên má vậy? Lại còn nằm viện nữa ? Đau chỗ nào sao?
Cô ta, Ân Di đó đang giả nhân giả nghĩa hỏi han Khả Kì sao, vì ai mà cô ấy phải nằm viện cả tháng nay vậy mà bây giờ cô ta mới tới chứ?
Đến xem thành quả mình gây ra sao ? Cậu thực sự nhịn không nổi muốn hỏi nó rõ ràng :
- Cô đến đây làm cái gì ? Muốn xem Kì Kì chết chưa à ? Tốt bụng quá !
Hắn lại dùng lời nói mơ hồ, kì lạ đó với giọng nói vô tình làm đau nó .
Nó mở to mắt, đôi mắt long lanh trong sáng không hề vẩn đục nhìn hắn:
- Tôi làm cái gì ? Chết … gì gì đó là sao tôi không rõ ?
Cô chối cãi sao, dám làm dám chịu chứ, tại sao làm ra những việc như thế rồi tỏ vẻ ngây thơ không có tội tình gì chứ?
Giả tạo, giả tạo mà, cậu sẽ không bị cô ta dùng khuôn mặt này đánh lừa đâu .
Hôm nay phải làm rõ để cô ta không còn dám tái phạm lần nữa .
Nó nghi ngờ, linh cảm xấu ập đến, hỏi lại hắn lần nữa :
- Những lời cậu nói là gì? Ý tứ thế nào tôi không rõ ? Tôi rút cuộc đã làm gì sai?
Hắn đang cố nén giận mà thấy nó cứ vòng vo quanh co chối cãi trong khi chứng cứ rành trên mặt Khả Kì thì không thể kiềm chế được nữa mà hạ nhiệt độ giọng nói xuống thấp nhất, người nghe như thấy khí lạnh xộc vào tim đông cứng cơ thể:
- Cô còn nói được thế nữa sao ?
Cậu nhẹ nhàng xoay mặt Khả Kì lại nâng niu như sợ thương tổn một cái là khuôn mặt ấy tan ra hay sao ấy, quay vừa đủ để cho nó nhìn thấy vết băng dài trên mặt cô gái xinh đẹp đứng cạnh cậu .
Đôi mắt hổ phách có đáy mắt màu xám lạnh như băng, chiếu lên người nó cái nhìn khinh khi rồi cậu mở lời từ tốn, nhẹ nhàng, từng lời như những lưỡi dao sắc bén, từng mũi đâm thẳng vào tim nó :
- Cô nhìn thấy chưa, tuyệt tác của cô đó, cô gây ra thương tổn trên mặt cô ấy như vậy nên hôm nay hiếu kì đến xem sao thành quả lao động của mình à ? Cô quả thực rất độc ác… tàn nhẫn !
Cậu nói cô độc ác, cậu mỉa mai cô không ra gì được thôi, nhưng cô đã làm gì sai với cậu chứ ?
Có không, nửa tháng nay nó một mình nằm viện không ai chăm sóc, là ai khi nó gọi điện thoại mà cúp máy chứ ?
Cô đã trách cứ gì cậu chưa, chưa hề nói một cậu nào oán thán mà .
Cô muốn biết cô đã làm gì sai mà cậu lại nỡ lòng làm tổn thương cô, làm trái tim nhỏ bé của cô đau đớn đến vậy, cô muốn biết mình đã làm gì sai…
Nén lại nỗi đau đớn mà hắn mang lại nó thấp giọng hỏi hắn, giọng nói run rẩy :
- Cậu .. tôi đã làm gì cô ấy mà cậu lại nói tôi thế chứ? Tôi độc ác, độc ác chỗ nào, tàn nhẫn tàn nhẫn chỗ nào? Cậu không có quyền nói tôi như thế!
Nó nói mà như nức nở, hắn bỗng thấy như nó thật giả tạo , hắn thấy nó như chờ mong sự thương cảm ở cậu .
Cơn giận trong cậu bùng phát, cậu nắm lấy bờ vai gầy của nó lay lay :
- Cô còn chối cãi, là cô sai người hãm hãi cô ấy nên mặt cô ấy mới thành thế này không đúng sao ? Vậy mà còn lớn tiếng hỏi tôi, cô không có tư cách ?
Không có tư cách?
Hắn khinh ghét mình đến thế cơ à, vậy mà cơ hồ mình lại không biết, cứ nghĩ … hoang đường về hắn .
Tim nó đau lắm, bờ vai gầy đã rung rung chấn động, khoan hắn nói linh tinh gì, cô làm gì có sai người làm trò tiểu nhân đó …
Hoàn toàn là hắn hiểu lầm cô là sai người làm cho ... làm cho bạn gái hắn thành ra vậy nên nổi giận thế sao ?
Nó lắc lấy lắc để cái đầu rối như tơ vò của mình và ra sức giải thích, nó không muốn hắn nghĩ nó là hạng người xấu xa.
Đến giờ phút này nó vẫn còn quan tâm hắn nghĩ gì về nó, có phải nó ngốc lắm không ?
- Tôi không có… không có làm cái việc đó, không có mà, cô ấy bị như vậy đến hôm nay tôi mới biết ? Không thể có chuyện tôi làm cô ấy như thế được, không hề có chuyện đó .
Nó dùng toàn bộ sức lực yếu ớt giải thích với hắn, nhưng hình như càng giải thích lại càng như thêm dầu vào lửa, hắn càng không tin nó nói gì :
- Cô thật quá trơ tráo, dám làm mà không dám nhận, cô nhìn xem đây có phải cô hay không?
Hắn nói nó trơ tráo rồi rút ra một cái điện thoại có hình chụp mờ nhạt, người mặc áo trắng ở trong hình đích thị là nó ngày hôm đó .
- Cô nói xem thủ phạm cầm đầu nhóm người gây ra cho Kì Kì với cô có giống nhau không, tôi còn nhớ rõ hôm đó cô mặc áo sơ mi trắng, chính là cái này ... Cô nói xem, phải cô không?
Hắn không để ý thấy sắc mặt nó biến đổi xấu dần, gương mặt trắng bệch như sáp, nó đến gần hai người lúc gặp nhau vô tình trên hành lang, vốn là để hỏi thăm Khả Kì nhưng lí do chính lại là muốn thấy gương mặt hắn, vậy mà hắn lại làm nó tổn thương, nó đau, nó muốn khóc nhưng sao hắn không biết, không nhìn thấy ?
Hắn đinh dày vò nó đến bao giờ, cơ thể nó có lẽ sẽ chịu không nổi những đòn công kích của hắn nữa rồi ...
Tại sao, cậu lại cứ làm tôi tổn thương ?
Hắn đưa điện thoại cho nó, không nhịn được mà trong hắn dâng lên một sự đau đớn khó tả, hắn phải đối mặt, phải tin rằng hắn đã tin lầm nó .
Hắn không muốn như vậy với nó đâu nhưng so với những gì Khả Kì phải chịu đựng thì mấy lời vô tình đó mà hắn nói có là gì đâu .
Thực sự hắn nói nó như thế tâm trạng cũng không thoải mái gì, hoàn toàn mất bình tĩnh, không còn sáng suốt lắng nghe kĩ càng như thường ngày nữa …
Nó cầm điện thoại mà tay run run, nó không tin được, trong hình là nó đứng với bọn đã đánh nó theo một góc độ chụp kì lạ. Cô đang kháng cự chúng mà chụp kiểu nào lại nhìn ra là thỏa hiệp, là người cầm đầu chúng .
Nó nói trong hoảng loạn, nhớ lại vụ việc kinh hoàng hôm đó , giọng nó nói nó có phần run rẩy :
- Là tôi nhưng mà không như cậu nghĩ, hôm đó ….
Hắn không nghe nó nói hết câu, nó còn đang định giải thích kể rõ cho hắn biết rằng nó đã xảy ra chuyện gì hôm đó thì bị hắn với thái độ chán ghét, lạnh lùng ngăn lại không nghe nó nói nữa .
Có lẽ những lời nói này là dư thừa đối với hắn .
Lòng nó hoảng loạn, sợ hãi, mồ hôi lòng bàn tay tứa ra càng nhiều, ánh mắt hoang mang tìm hắn giải thích:
- Tôi nhắc lại… tôi không có làm …
Nó run run nhấn mạnh lời nói yếu ớt của mình .
Sponsored content
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|