- Chương 32 : “Cảm xúc thật của tôi 3”:
Đến nơi đang hoảng sợ vì cái cảnh trí hoang tàn trước mặt, mặt nó tự nhiên trắng bệch hắn phía trước có mấy cái vật gì nằm yên chỗ, ở đây rất tối ánh đèn đường leo lắt vàng vọt không đủ chiếu sáng .
Ế, phía trước là ma à ? Nghĩ đến đây nó cứ tưởng tượng đến mấy bộ phim ma thể loại ưa thích của nhỏ Diên, bạn cũ lâu ngày của nó.
Hơ hơ nghĩ đến cái việc đằng sau nó có mấy cái bóng không thành hình dáng dập dờn nhảy múa, mảng trắng mảng sáng mảng đen lộn xì ngầu mà mồ hôi tay nó túa ra, mặt đồng thời chuyển sắc xanh lè xanh lét.
Nó hít một hơi thật sâu, run run chập choạng dò theo ánh đèn đường mò mẫm trong bóng tối tiến lại gần sát mấy cái vật đen đen bất động ở đó .
Lại gần rồi mà sao tối thui thế này, đèn không tới , ánh sáng ở đâu ra ?
Nó cắn cắn môi rồi từ từ tút điện thoại trong túi quần run run rẩy rẩy chiếu từ từ lên cái vật gần nhất .
Nó chuyển sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, đây là một con ngưòimà lại là ngưòi quen nữa chứ, mắt nó có quáng gà không tên Vĩ chẳng phải đang nằm đó sao?
Nhưng tại sao lại có đầy máu trên người, bãi cỏ hắn nằm nhuốm đầy máu tanh, lạy chúa hi vọng hắn đừng làm sao ….
Nó hoảng hốt chạy lại lay lay hắn :
- Vĩ, Vĩ sao thế này ?
Nhìn hắn máu me bê bết thế này thực sự nó rất hoảng loạn, mắt ngân ngấn nước, lo lắng hoảng sợ quá . Làm sao mà ra nông nỗi này tên ngốc .
Nó ngu ngốc bắt chước cách kiểm tra trong phim trinh thám đưa tay lên mũi hắn kiểm tra, mát mát a… đang còn thở .
Có ánh mắt sắc lạnh rờn rợn của ai đó nhìn nó, nó cảm giác được và quay lại nhìn, một người con trai anh tuấn trên người phát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo cất giọng :
- Cô là ai ?
Nó nhìn hắn mắt đã ngân ngấn nước nó run run :
- Tôi .., à là bạn hắn ta .
Hắn dùng ánh mắt quét nó một lượt từ trên xuống dưới, nghi hoặc dặn dò :
- Đưa hắn vào bệnh viện . Tôi đi đây, chỗ này giao lại cho cô.
Ánh mắt nó vô tình hoảng sợ quét lên người con trai đó, khuôn mặt này rất quen rất thân thuộc rất gần gũi dù lạnh băng nhưng lại làm nó thấy kì lạ, tại sao lại thấy con người này gần gũi đếnthế ?
Ánh mắt của Hạo Quân dừng lại trên gương mặt người con gái trước mắt, rất quen mà nhất thời cậu không thể nhớ ra, phải rồi rất giống người phụ nữ quan trọng trong lòng cậu, là bà ta …
Rút cuộc con bé này là ai ?
Nó đi loanh quanh gọi xe cấp cứu giọng như sắp khóc đến nơi, càng hoảng hốt hơn khi phát hiện ra ngoài hắn ba tên hotboy còn lại cũng nằm quanh quất gần đó .
….. Trong bệnh viện Y ….
Nó hoảng loạn gọi xe cấp cứu đến đưa bốn tên con trai nằm dưới đất vào viện, còn nó ngờ nghệch đứng đó rồi lên xe về bệnh viện luôn.
Nghĩ thật kĩ, nó lấy can đảm gọi điện thoại về nhà thông báo tình hình để cô Hoa lên làm thủ tục nhập viện .Rất nhanh sau khi nó gọi điện về nhà cô Hoa đã xuất hiện với gương mặt bình tĩnh khác thường, thấy khuôn mặt tái xanh của nó cô vỗ vai trấn an :
- Không sao đâu, cháu đừng lo .
Cô còn lạ gì khi thấy bọn nhóc quậy phá bị thương nhưng lần này có lẽ bị nặng đấy, dù bận rộn trong công việc làm ăn nhưng cô cũng phần nào biết được cái hội mờ ám mà bọn chúng tham gia .
Sau khi kiểm tra hết một lượt cả bốn tên, bác sĩ bước ra thông báo với nó và cô Hoa rằng trong bốn tên thì Vĩ là bị thương nặng nhất bị mất khá nhiều máu do vết đâm ở trên vai. Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, cả bốn người sẽ nhanh chóng hồi phục chỉ cần chăm sóc tốt là được.
Nó nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không sao sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi .
Nhớ lại hôm qua nó lo lắng như vậy có vẻ hơi thái quá rồi .
Cô Hoa nhăn mày, bực dọc xen lẫn lo lắng rồi nói với nó :
- Tối nay cô bận công chuyện, cháu có thể ở lại chăm sóc mấy thằng nghịch tử này được không ?
Nó lưỡng lự một chút rồi gật đầu :
- Cô cứ về đi, một mình cháu lo được mà.
Cô Hoa nhìn nó trông cậy rồi ra về.
Lát sau A Linh cũng lên chăm sóc bốn tên đại công tử cùng nó, cô nàng mang theo lỉnh kỉnh nào khăn nào đồ ăn thức uống chất đầy trong tủ lạnh ở phòng Vip của bệnh viện.
Nó vào phòng nơi hắn nằm, trong phòng bệnh trắng hắn đang nằm ngủ, đôi lông mày hắn khẽ nhíu lại vì đau có lẽ do vết đâm ở sau vai .
Dù trong bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng đơn giản, sắc mặt hắn có phần nhợt nhạt nhưng vẫn thấy được dáng vẻ tuấn tú anh tài hiếm có của hắn .
Lông mi hắn dài cong, khép hờ ngủ thiếp, nó nhắm chừng ước lượng trời có khi lông mi hắn còn dài hơn nó nữa .
Khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi trên trán, đôi môi nhợt nhạt nó lo sợ quan sát hồi lâu rồi theo bản năng vội lấy khăn ướt lau mặt cho hắn thì nghe hắn kêu khẽ : “Nước …. Nước !” thế rồi nó vội cho hắn uống nước ….
Rồi chạy đi giặt khăn, lau mồ hôi rồi kiểm tra bình truyền nước … vvv
Cứ như vậy cả đêm nó thức trông chừng hắn mãi đến gần sáng thì ngủ quên luôn trên ghế bành kê sát gần giường bệnh của hắn, trên tay nó còn cầm chiếc khắn ướt tối qua .
Khuôn mặt thánh thiện đang say ngủ, từng sợi tóc thả tung ôm lấy bờ vai gầy, đôi môi hồng phớt như cánh hoa như khẽ mím lại .
Nó quay khuôn mặt mệt mỏi về phía hắn, hàng mi cong khép lại có vẻ nó ngủ rất ngon .
Vĩ tỉnh dậy vì bị những tia nắng ban mai rọi vào làm chói mắt, khẽ cựa mình thì cậu thấy ở vai bỗng đau nhức, cậu quay sang bên trái thì rất ngạc nhiên ở đó có một cô gái thuần khiết đang nằm ngủ, rất say hơi thở đều đều và người là … cô ấy .
Chính là người làm cậu khó nghĩ mấy tuần nay …..
Nghĩ lại thì mấy ngày gần đây nó luôn cố ý trốn tránh cậu, không nhìn cậu lấy một cái rất vô tình nhưng tối qua trong lúc nhận thức lờ mờ không rõ ràng không tỉnh táo cậu … đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nó ân cần tỉ mỉ chăm sóc cho cậu cả đêm .
Lúc này nhìn khuôn mặt mệt mỏi này cậu mới nhận ra vị trí của nó trong lòng cậu đã quan trọng biết bao, không chỉ là cảm giác lạ lẫm đơn thuần nữa mà là đơn thuần luôn muốn bảo vệ, thương yêu .
Cậu không nén được mà gượng ngồi dậy bước lại gần nó, dáng hình cao lớn che phủ ánh nằng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nó rồi vô thức đưa bàn tay đau nhức của mình vuốt nhẹ gò má nó, nhẹ vén những sợi tóc mềm màu nâu lòa xòa trên trán của nó .
Và bất giác khóe môi cong lên tạo thành mộtnụ cười hoàn hảo mê người, không tồn tại chút lạnh lùng cậu mỉm cười khi thấy cái điệu bộ ngủ co ro giống “ y chang con cún con” của nó .
Tất cả đang diễn ra đều được Bảo nhìn thấy, cậu tựa mình vào cánh cửa nhíu mày bất an, có phải không tên “ác ma” máu lạnh …. cậu không phải là đang thích Ân Di đó chứ ?
Cậu chẳng phải đã có Khả Kì rồi sao ?
Lulu Hâm
17/7/2013, 17:47
#31Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm17/7/2013, 17:48
#32Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 33 : Ân Di ngày xưa đã trở lại …:
Tuần tự hắn ở bệnh viện ba ngày nó phải chăm sóc hắn ba ngày, ngày nào cũng có một đống hoa với trái cây của hội fan gửi đến tấp nập cho hắn, thiệt là ghen tị .
Bao nhiêu hoa bỏ đầy trong phòng bệnh, rất thơm nhưng hình như nhiều quá nên có vẻ ngồi trong phòng hắn rất khó thở, toàn mùi hương hoa thôi .
Hắn tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh hơn , câu đầu tiên hắn nói với nó, đại ân nhân chăm sóc cho hắn mấy ngày qua," một câu hết sức cảm tình hàm chứa lòng biết ơn vô hạn" :
- Chết tiệt …
Nó trợn mắt quay lại nhìn hắn chằm chằm.
Đồ vô ơn, ăn nói thế hả ?
- Cô có bị làm sao không mà tống một mớ hoa vào trong này hả ? Tính tự tử kéo tôi bằng hoa chắc ?
Nó lấy lại khí tiết chửi xa xả vào mặt hắn :
- Có cậu chết tiệt, cả nhà cậu chết tiệt … hứ, tôi thèm vào mà ngu đi chết với cậu . Dỏng tai lên mà nghe này, hoa là của fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu nhét vào đấy nhá chứ không phải tôi mang vào . Ăn nói không cẩn thận tôi binh cho gãy răng đấy !
Lần này đến lượt hắn trợn mắt nhìn nó, nó hôm nay đã trở lại là Ân Di của trước kia, đã mằng cậu xa xả . Có ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cậu, vui sướng kì lạ mà không hiểu tại sao .
Nó thu hồi giọng nói, khó chịu ôm một đống hoa bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên liếc hắn .
Vết thương chưa khỏi hẳn nhưng cũng tạm chấp nhận được, hắn cùng bốn tên kia kêu gào inh ỏi đòi ra viện .
Nó một lần nữa thành osin bất đắc dĩ, chịu trách nhiệm giúp hắn thu dọn đồ đạc . Trên xe ô tô bốn tên đại soái nhìn nó cười nham hiểm, thì thà thì thầm như bàn tính mưu kế gì đó, trông mấy cái nụ cười này thật giống bọn lưu manh đáng ghét ngoài kia .
Ô hô, liên tưởng sáng tạo giống Bạch Cốt Tinh sắp bày mưu ăn thịt ĐườngTăng, nó tự tặng cho mình một lời khen ngợi cho cái sự liên tưởng phong phú vừa rồi, hehe .
Bốn cái đồ Bạch Cốt Tinh gian xảo, đồ Bạch Cốt Tinh vô ơn …
Ta chửi thầm ta chửi thầm …
Giờ ăn tối …
Trên bàn ăn to lớn đẹp đẽ nhà Thoại Vĩ, lúc này bày rất nhiều món ngon trình bày đẹp mắt, hương thơm cực kì “quyến rũ”.
Nó nhìn mà mừng rơn, hóa ra bốn tên này bị thương nó cũng được lợi nha .
Bàn tiệc thịnh soạn hôm nay dành cho bốn tên kia nên nó cũng được hưởng lợi rất lớn vì có công chăm sóc bọn hắn.
Vĩ nhìn nó đánh chén kinh hoàng cười khinh bỉ, hứ cười cái gì mà cười chưa thấy người “đẹp” ăn cơm bao giờ chắc ?
Nó phớt lờ nụ cười của hắn, tự tin hất mặt ngẩng cao đầu tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của mình.
A, giờ mới nhận ra bản thân nó của ngày xưa đã trở lại rồi …
Không khí trong nhà vui vẻ, sau bữa tối để lấy lại tinh thần bốn tên quỷ sứ mời mọc nó chơi bài .
Nó lúc đầu định không chơi nhưng vì cái câu nói sau cùng của tên khốn nào đó :
- Đồ nhát chết, sợ thua à, biết điều đấy rút lui sớm đi .
Nó tức tối nhìn hắn :
- Ta đây mà sợ mi à ? Chơi thì chơi ta không sợ …
Nó nhìn bốn tên với ánh mắt nghi hoặc rồi quyết đoán ngồi xuống bên cạnh bốn tên đó, chơi thì chơi chứ sợ gì, ta đây mà sợ các ngươi à ?
Mặt bốn tên hí hửng.
Bingo!
Nó bước đầu mắc bẫy bởi cái chiêu khích tướng của Vĩ rồi ….
Nó nhảy vào chơi, mấy ván đầu thì chẳng sao tình hình của nó có thể chấp nhận được .
Mấy ván sau bốn tên nháy mắt nhìn nhau như thông gian bán nước , ê ê sao nó cảm thấy ông thần xui xẻo đáng mến đang vẫy tay trên đầu chào nó nha .
Ván thứ 5 nó xếp thứ hai . Tạm ổn hiện tại chưa bị nguy hiểm .
Ván thứ 6 nó xếp thứ 3 . Nguy hiểm cũng đã đáng ngại .
Ván thứ 7 nó xếp thứ tư . Haha zui zui nguy hiểm cận kề rồi.
Ván thứ 8 trở về sau, nó vinh hạnh xếp thứ 5 áp chót 5 người, đau đớn chấp nhận hình phạt do bốn tên đại giạn thần đặt ra, hức hức …
Mà sao cứ giống như bốn tên đó thông đồng vào chơi ép nó vậy nhỉ, đáng nghi quá, đáng nghi quá …
Nó cố tỏ ra kiên cường dám làm dám chịu hỏi :
- Các cậu muốn phạt thế nào?
Phong nhìn nó cười cười, chạy xuống bếp lục cái gì đó, cả đám nhìn nhau cười bí ẩn, loảng xoảng loảng xoảng tiếng xoong nồi va với nhau ầm ĩ nghe rợn cả người .
Lát sau lại có tiếng hắn the thé kêu A Linh rồi trở lại với trong tay là một cái nồi đen thui thùi lùi .
Hắn cầm cái nồi bước vô phòng cẩn thận lót giấy phía dưới cười một điệu cười gian xảo, đểu không chịu được .
Nó nghi ngờ nhìn mặt Phong :
- Này cậu … cầm cái nồi đen thui này ở đâu đấy . Dưới bếp làm gì có cái nồi nào như thế này?
- Có việc cần dùng ?
Nó mở to mắt nhìn hắn, chớp chớp xem hắn làm gì .
Hắn lại nhe răng nhe lợi ra cười :
- Rồi, tôi nghĩ ra hình phạt rồi . Ân Di cô lại đây, đưa cái mặt ra đây .
Nó ngây ngô hỏi :
- Làm gì?
- Phạt !
- Phạt kiểu gì ?
- Hóa trang .
- Đùa à ? Qùy chứ ?
- Hình phạt do bọn tôi đặt ra, tôi có nói phạt quỳ gối bao giờ nào ?
- Mấy ... mấy ngưòi có âm mưu ... Tôi không thèm chơi nữa.
Nó tức giận mặt đỏ hồng hồng phản bác lại .
Bọn đáng ghét hất mặt nhìn nó với ánh mắt khinh thường, đồng thanh nói :
- Cô nói dối, không giữ lời, chơi thuarồi chạy làng . Ê Ê Ê …
Bọn hắn dám ăn gian, cũng tại nó sơ suất không để ý thôi đành cắn răng mà chịu đựng vậy .
Nó tức giận trừng mắt nhìn hắn rồi ngoan ngoãn tiến lại gần chìa mặt ra để bọn hắn “hóa trang” .
Mặt bọn hắn hí ha hí hửng còn mặt nó tối sầm như đít nồi , nóm chợt thấy một đàn quạ bay qua kêu “quác ! quác ! quác !” trên đỉnh đầu .
Phong bắt đầu quét cái thứ đen đen quanh cái đít nồi, à cái đó gọi là nhọ nồi từ từ “hóa trang”cho nó . Tên đáng chết bôi hai vệt quanh mắt nó, quệt quanh miệng nó .
Đến lượt tên Vĩ hắn quẹt mấy vệt song song như mèo lên má, rồi lên tay thật là khó chịu . Riêng Bảo không chơi chỉ nhìn nó và cười .
Nó không tưởng tượng được rằng bộ dạng mình sẽ thế nào sau khi được trải qua tài “trang điểm” của hắn .
…. 15 phút sau ….
Hắn đẩy nó đến trước gương .
Nó mở to con mắt nhìn con nhỏ trong gương, mắt bị bôi đen như vừa ăn đấm, mặt mũi có râu mép đàng hoàng nha . Mặt còn chơi mấy vết như như mèo nữa.
Tay chân nó được tên Vĩ bôi kem dưỡng da đen sì sì, bây giờ mặt nó nhìn rất ư là quái dị còn đen thui y chang Bao Công.
Lúc mà nó nhìn thấy bộ dạng của mình, đầu tiên là sững sờ mất mấy chục giây, thứ hai là tức giận, thứ ba hét vang lên : “ Bốn tên kiaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!”
Cuối cũng là mặc xác cái mặt mũi lem luốc như thế nào, nó co chân vác dép rượt bốn tên đại ma đầu về tổng bản doanh quy án .
17/7/2013, 17:48
#33Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 34 : Cô bạn mới …:
Lúc nó chụp được tên Phong, rất nhanh hắn đem khoảnh khắc “hiếm có khó tìm” của nó chộp lại bằng iphone sáng chói . Nó thấy hắn giơ dế yêu ra sau đó xoay góc độ như phó nháy nhanh chóng ghi lại thời khắc lịch sử cho nó .
Nó đuổi bọn hắn chạy vòng quanh nhà, đương nhiên sức con gái làm sao bằng con trai nó ngồi phịch ra đât thở hổn hển, nhìn bộ dạng mình trong gương mà phì cười, trông nó y chang thổ dân Châu Phi …
Nó chợt nhận ra quan hệ của nó và hắn đã trở nên bình thường, không còn gượng gạo xa lánh như trước kia, cứ như vậy cũng tốt hãy là nó của trước kia …
…. Tại sân bay ….
Một cô gái đeo kính màu đen, mặc quần bò đen áo phông đơn giản nhưng tinh tế, đeo tai phone nghe nhạc kéo valy màu đen thư thái bước ra khỏi khu vực cách ly, trên người tỏa ra một phong thái điềm tĩnh đáng sợ .
Cô nhìn thấy ngườ con trai đeo cái khuyên nhỏ lấp lánh bên tai ở phía trước, ánh mắt nhìn chăm chú nở nụ cười bán nguyệt mê lòng người nói khẽ : “Nick, Su đã trở về !”
Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn Tiểu Nghi, đã lâu không gặp cô ấy nhìn thật khác lúc xưa .
Cô gái với khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp, làn da trắng đôi mắt to ánh lên ánh nhìn cương nghị bướng bỉnh, đôi môi hồng và một phong thái tự tin cuốn hút này chính là Lục Tiểu Nghi, cô bạn thanh mai trúc mã đã lâu không gặp của của cậu .
Hai con người với vẻ ngoài tuyệt đẹp đứng nhìn nhau, riêng ánh mắt cô gái nhìn chàng trai trong suốt như pha lê, ánh mắt rất đẹp cô nhìn anh rất lâu .
Từ lâu cô đã rất nhớ khuôn mặt này, nhớ dángngười này, đúng như trí tưởng tượng của cô anh lớn lên rất đẹp trai, rất thu hút .
Con tim yếu đuối lúc này chỉ muốn ôm chầm lấy anh mà kể lể nhưng cô vẫn cảm thấy chút gì đó thay đổi ở anh nhưng điều thay đổi này theo linh cảm thì không hề tốt cho cô .
…. Tại lớp 11a2 …
Hôm nay tập thể lớp kinh dị vui lòng chào đón một cô bạn mới rất xinh đẹp, cá tính .Bỏ qua khâu giới thiệu lằng nhằng, cô bạn cúi đầu chào cô rồi lẳng lặng đi xuống chiếc bàn đằng sau nó và ngồi xuống .
Khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ kiêu kì làm cho mấy tên con trai trong lớp ngó xuống cuối lớp không ngừng .
Nó nhìn Hạ Lan rồi quay lại mỉm cười thân thiện với cô bạn bàn sau, dù sao cũng cùng một “xóm nhà lá góc lớp” với nhau, cũng nên làm quen.
- Hi bạn, tớ là Ân Di .
Nhắc mới nhớ cô bạn kì lạ này vô lớp mà không thèm giới thiệu tên tuổi, khuôn mặt kiêu kì lạnh băng .
Cuối cùng không hất hàm như nó dự đoán cô bạn đó lại mỉm cười đoan trang, thân thiện với nó :
- Tớ là Tiểu Nghi, cứ gọi tớ là Su cho dễ gọi . Chào bạn .
- Hì, chào mừng bạn đến với 11a2 nhé .
Cô bạn lại mỉm cười .
Trong nụ cười lại thấy phong thái đĩnh đạc đoan trang của cô nàng lại càng nổi bật khác biệt, ôi xinh quá !
Lan Lan cũng quay lại góp vui :
- Hi, tớ là Hạ Lan bạn của Di làm quen nhé .
- Uk, làm quen .
Cả ba cô gái nhìn nhau bằng ánh mắt biết cười thân thiện, giây phút đầu tiên gặp nhau họ đã tìm thấy tri âm tri kỉ của mình!
Ở đâu đó trong một dãy hành lang cũng có hai cô gái đã tìm được mục tiêu chung của mình, hai cô gái bắt tay nhau dùng ánh mắt đẹp sắc sảo nhìn nhau như ra hiệu, liệu mục tiêu của hai cô gái đó là gì, có chính xác không, liệu có ai sẽ bị tổn thương vì điều đó không ?
Ra chơi . Ba cô gái kéo nhau xuống căntin, nói cười rôm rả . Một hộp yomot đưa ra trước mặt nó, cắm sẵn ống hút luôn, nó trợn mắt nhìn lên .
Là cậu ấy, “Giày thể thao” với nụ cười bừng sáng mọi khi đưa cho nó, từ lâu cậu giống như đã trở thành người đứng sau bảo vệ cho nó rồi .
Nó cầm hộp sữa rồi chìa ra trước mặt cậu một cái kẹo singum, cười tinh nghịch :
- Kẹo nhá ….
Khuôn mặt Vũ có chút thay đổi khác thường khi nhìn thấy Tiểu Nghi, ngay sau đó lại trở về bình thường, nói một câu làm nó chẳng hiểu gì cả .
- Các cậu quen nhau à ?
Nó ngơ ngác :
- Ai cơ ? À, đây là bạn cùng lớp mới ….
Nó liền bị cắt lời, cô bạn Tiểu Nghi bước đến bên cạnh khoác tay Vũ cười rạng rỡ :
- Vui quá, gặp anh ở đây, Nick .
- Su, em đến đây học từ khi nào vậy ?
Cô nàng trả lời thản nhiên :
- Mới sáng nay thôi .
Nó ngu ngơ hỏi lại :
- Hai người …. Có quen nhau sao ?
Tiểu Nghi nhìn Vũ dịu dàng đứng sát cạnh cậu tươi cười :
- Tớ với Nick từ nhỏ là bạn thanh mai, lớn lên bên nhau từ bé . Sau nay khi tớ 8 tuổi phải sang Mĩ sống bây giờ mới trở về . Được gặp anh ấy ở đây vui quá nên ….
Nó với Hạ Lan nhìn nhau oh lên :
- Hóa ra là như vậy, không ngờ đấy .
Cô bạn cười tươi thật tươi, khuôn mặt trắng hồng rạng ngời trong nắng có chút gì đó ngại ngùng.
Nếu tinh ý có thể nhận ra Tiểu Nghi rất thích Hạo Vũ, ánh mắt đẹp của cô ấy tin tưởng nhìn cậu ta kiên định cứ như không ai có thể thay thế cậu ta trong lòng cô ấy, lòng tin đó thật vững chắc khó mà sụp đổ .
Thoáng cái tụi nó cũng sắp thi giũa kì hai rồi, tranh thủ những ngày hiếm hoi còn rảnh rỗi nó cũng Hạ Lan đến thư viện thành phố tìm sách tham khảo cho kì thi sắp tới .
Thư viện thành phố trông thật quy mô và đồ sộ . Vừa bước vào nó một phen bị choáng ngợp trước những dãy sách dài, cách bài trí kiểu cổ trông khá tinh tế đẹp mắt .
Chỉ thấy toàn sách là là sách cùng những bức tranh cổ điển, sách chia thành nhiều loại có chú thích rõ ràng, sắp xếp ngăn nắp quy củ .
17/7/2013, 17:49
#34Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 35 : Kí ức:
Nó cứ đi trong thư viện cho đến khi dừng bước trước giá để những cuốn sách văn và toán nâng cao . Hạ Lan ngây người khi nhìn thấy những cuốn tiểu thuyết mới xuất bản nàm trên giá, vội chạy ù đi, lúc sau đã thấy khuất bóng sau giá tiểu thuyết .
Trên cao kia có cuốn sách văn hay quá, nhưng nó thì lùn quá với không tới .
Sách để trên cao nó làm sao mà lấy, phải chi có mấy tên cao kều ấy ở đây thì tốt quá . Cố thêm lần nữa xem tới không nào. Nó cứ với với, hết nhón chân rồi vươn tay nhưng vô lực, cao quá .
Bộ dạng nó đến là thảm thương, nó bất lực bái bai cuốn sách hấp dẫn cúi xuống thấp chọn cuốn khác .
Rất nhanh, cuốn sách đó bay về ở bên nó .
Nếu nó nhìn không nhầm thì chẳng phải cuốn sách đó đang chìa trước mặt nó sao, ai cha tốt quá .
Nó vội vàng bắt lấy đồng thời ngước lên và … đứng hình trong giây lát .
Trước mặt nó là khuôn mặt đẹp trai lạnh như băng trong trang phục đơn giản cầm trong tay vài cuốn sách, đeo balo một bên tốt bụng đưa cho nó .
Hôm ấy, ở bãi đất hoang người đó đã gọi điện cho nó, đã dùng giọng nói lạnh băng nói với nó , nó cứ nhìn anh ta không nói nên lời .
Nó biết nhìn chằm chằm như thế là rất mất thể diện bèn cụp mắt xuống cúi đầu cảm ơn, ánh mắt trong veo to tròn :
- Cảm ơn .
Chàng trai ấy lạnh lùng rời bước đi, ánh mắt đó làm con tim cứ kêu gào không nghỉ .
Cậu đã cố quên ánh mắt thân quen đau lòng đó thế nhưng hôm nay lại vô tình nhìn thấy cô gái này ở đây kìm chế không nên đã giúp đỡ con bé .
Nó cứ ngay ngẩn nhìn anh ta, con người lạnh lùng tỏa ra hàn khí cho đến khi ...
…. Bịch bịch ….
Tiếng bước chân dậm thật to, tiếng gót giày va vào nền gạch khô khốc cứ như nền gạch bên dưới có thù oán gì với người đó .
Giọng nói ầm ầm như bão cuốn của Lan Lan đột nhiên kề sát bên tai :
- Thằng cha chết bầm, thằng cha chết dập, mi đi chết đi .
Tiếng nói giận dữ rất to rất “có lửa” của Lan Lan nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng xoay đầu lại u ám nhìn kẻ phá vỡ không khí im lặng .
Nó đứng cạnh Lan Lan mặt đen như đít nồi đau đớn ai oán nhìn cô bạn, không còn mặt mũi đâu nữa rồi .
- Có chuyện gì …
Như bắt được tín hiệu Lan Lan tiếp tục bùng nổ, vì tức quá mà thành ra ăn nói lắp bắp không rõ ràng :
- Cái thằng cha … ngáng chân … chửi ta…. Thằng điên ….
Nó chọn lọc từ ngữ quan trọng hỏi lại :
- Mi làm ơn nói rõ ràng chút đi …
- Thế này … thế này …. Thế này …
Nó nghe qua rồi trầm ngâm suy nghĩ, thâu tóm tình tiết xâu chuỗi sự việc và hiểu ra mọi chuyện, ngọn nguồn tức giận của đại ma nữ .
Chuyện như thế này, lúc Lan Lan đang thơ thẩn thả hồn vào cuốn tiểu thuyết trung quốc bước đi vô định thì đột nhiên bị một vật cản dưới chân, cô bạn không để ý đến và vô tư bước tiếp thế là … ầm … một nụ hôn kiểu Pháp với đất mẹ thiêng liêng đã diễn ra rất ngoạn mục mà nhân vật chính lại là Lan Lan .
Cô bạn sau cú ngã độc đáo mất mặt này còn nghe thấy một tiếng cười vang lên.
Phát hiện ra một tên con trai ngồi bệt xuống đất cầm cuốn sách giơ chân ra ngoài, đang cười vui vẻ nhưng chính xác hơn cô bạn nhận ra thằng cha vô duyên đó lại chính là chủ nhận của cái chân vô duyên lúc nãy .
Cô bạn đúng bật dậy xoa xoa tay giận dữ :
- Có phải cái chân thối này là của anh?
- Phải, có một điều là chân tôi không hề thối như cô nói. Ngửi xem có thối không, hả ?
- A, vậy thì đúng rồi . Tên kia, anh có mắc bệnh không đấy hả ? Ngồi dưới đất mà thò chân ra ngoài lối đi là sao ?
- Tôi thò chân là việc của tôi, liên quan gì đến cô. Bộ cô không có mắt sao mà không thấy ?
- Anh nói cái gì nhắc lại xem ?
- Tôi nhắc lại : Cô … không có … mắt sao ? Tại sao mọi người đi qua không ai té mà cô lại té, thế cô phải đi kiểm tra xem mắt cô có vấn đề hay không chứ ?
- Anh … tên khốn …
Lan Lan cãi không lại cái hạng gọi là mặt dày như hắn ta, vội vã ném bịch cuốn sách trong tay lên người hắn thật mạnh rồi hùng dũng bỏ đi . Trước khi đi còn nghe thấy nụ cười cổ quái của hắn :
- Đúng là bà chằn … lợi dụng lúc người khác sơ hở mà đánh lén vậy sao ?
Lan Lan đâu có quen hắn, lầm bầm rời khỏi tên ba trợn vu oan cho cho cô nàng đánh lén hắn, hắn còn dám kêu cô là bà chằn …
Thật sự nhìn mặt mũi cô nàng Lan Lan đen thui lại khi tường trình sự việc cho nó nghe mà nó lại có ác ý cười trong nỗi đau của người khác, thiện tai thiên tai, ai mà lại cả gan chọc giận cô nàng này không biết …
Vẫn là như thế, cô nàng kéo nó đang lưu luyến cuốn sách quý khó khắn lắm mới lấy được cùng cái bản mặt xinh đẹp hầm hầm rời khỏi thư viện.
Như mọi khi KFC thẳn tiến, khi Lan Lan nổi giận mấy hàng ăn nhanh thường rất được lợi .
Nó nhìn cô nàng ăn ngấu nghiến mà hoảng sợ xen lẫn đau lòng, thật là mất hình tượng thục nữ đoan trang a .
Trong quán cũng có người nhìn chằm chằm bọn nó, chẳng ai khác chính là Tiểu Nghi và Hạo Vũ đang ngồi uống coca .
Từ lúc hai cô nàng bước vào, Tiểu Nghi đã nhìn thấy và nói với Hạo Vũ :
- Ân Di kìa !
Hạo Vũ đang lơ đễnh nhìn ra bên ngoài liền quay mặt lại nhìn, không sai đằng sau cậu cô gái ấy đang ngồi .
Kể từ lúc ấy sự chú ý của cậu đổ dồn vào nó, cậu như không chú ý mấy đến Tiểu Nghi đáng thương ngồi cạnh.
17/7/2013, 17:50
#35Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 36 : Mơ hồ:
Ánh mắt Tiểu Nghi nhanh chóng nhận thấy sự thay đổi của ai đó, ánh nhìn đó ngày trước luôn nhìn vào cô nhưng bây giờ hình như không phải vậy nữa .
Khó có thể tin, Nick của ngày xưa lạnh lùng, vô cảm khinh ghét con gái là thế vậy mà hôm nay lại chăm chú quan sát một cô gái lâu đến vậy .
Cảm giác bất an, xen lẫn lo sợ cùng ghen tị xuất hiện nhức nhối trong lòng !
Điều ước nhỏ nhoi mà cô muốn là trái tim Nick mãi hướng về cô khó thực hiện đến vậy sao?
Tối hôm nay nó lại có một giấc mơ, giấc mơ về hai đứa trẻ rất dễ thương .
Bất giác những giọt nước mặt nóng hổi lại vô thức lăn dài trên má, trong cơn mê nó lại thổn thức về những con người trong một gia đình .
Hai đứa bé xinh xắn như thiên thần, cùng đùa giỡn với nhau trên bãi cát. Cô bé con tóc nâu ngồi tỉ mẩn xây lâu đài cát trên biển, cậu bé ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách chốc chốc lại quay sang ngắm nghía lâu đài cát của em mình .
Cậu bé nhìn nụ cười trong sáng không chút vướng bận suy nghĩ của em gái nhỏ, lòng không khỏi ấm áp tràn lên cảm giác muốn bảo vệ nâng niu nụ cười đó . Cậu không muốn bất kì ai và cũng không cho phép ai làm mất đi nụ cười đáng yêu trên gương mặt mũm mĩm này, em gái cậu còn quá nhỏ không ai được phép làm tổn thương nó.
Cậu bé với đôi mắt lạnh nhưng khi nhìn em gái lại rất ấm áp, những suy nghĩ sâu sắc đó lại là của một cậu nhóc 6 tuổi.
Cậu nhóc với gương mặt tuấn tú điển trai, tông màu yêu thích là màu đen.
Cặp mắt đen rất đẹp, con ngươi bừng sáng cương nghị, lông mi dài cong tuyệt mĩ .
Rồi một khung cảnh khác xuất hiện trong đầu nó tràn ngập thân quen, về tính tình kì lạ của cô bé con luôn thường trực trong giấc mơ của nó
Một góc của khu vườn nhỏ, hai đứa trẻ đang ngồi ăn trưa .
Cậu nhóc khó chịu nhìn hành động của cô bé con .
Món rau xào thẩm cẩm trong khẩu phần ăn bắt buộc nằm trong chén của cô bé, cô bé nhăn nhó khi thấy những miếng cà rốt nhỏ màu cam lẫn trong đó .
- Anh hai, cà rốt ………!
Rồi cô bé nhăn mặt lấy đũa tỉ mẩn chọn ra từng miếng cà rốt dài mỏng gắp để gọn sang một bên, vừa vuốt trán ra chiều mệt mỏi lắm .
Cậu bé nhăm mày :
- Nhóc làm gì thế, sao không ăn cà rốt? Mẹ sẽ không vui đâu!
- Em không thích, không thích ăn . Nó dở lắm !
- Nó rất tốt cho em, mau ăn đi .
Cô bé phồng má khó chịu :
- Em không ăn, tí nữa em sẽ thủ tiêu nó, anh hai không được nói với mẹ đâu đấy .
- Còn chưa chắc !
- Anh hai thật quá đáng . Phải rồi, mấy lần trước có phải là do anh hai mách lẻo nên mẹ mới biết phải không ?
Cậu nhóc nhếch miệng cốc đầu cô bé, cười khẩy :
- Nhóc ơi là nhóc, ngốc ơi là ngốc ! Anh không nói mẹ cũng biết . Lần thứ nhất em bỏ cà rốt trong mấy luống hoa mẹ trồng, mẹ biết . Lần thứ hai em bỏ trong toalet cũng bị mẹ phát hiện . Lần thứ ba em thông minh hơn bỏ trong cống thoát nước làm tắc cống nên mẹ vẫn biết . Đều là do em ngốc quá thôi, toàn bỏ ở những chỗ mẹ dễ thấy .
- Hứ, em biết làm sao bây giờ, em không ăn cà rốt, không ăn.
Cô bé vắt tay lên trán ra chiều nghĩ ngợi rồi mắt bỗng sáng lên, cô bé quay sang nhìn anh mình bằng ánh mắt cầu cứu:
- Anh hai, em có cách rồi, em biết một chỗ mà không ai có thể phát hiện được .
Cậu nhóc nghi ngờ nhìn cô bé em lém lỉnh :
- Này, sao nhìn anh bằng ánh mắt giống cún con vậy ? Anh không chỉ chỗ cho em đâu . Ngoan ngoãn ăn cà rốt đi !
- Em không cần anh hai chỉ, anh hai à anh hai ơi anh hai đẹp trai tốt bụng ăn hộ cà rốt cho em nha, nha anh hai !
Cậu nhóc cương quyết phẩy tay :
- Quên đi, lo ăn cà rốt đi.
Cô bé hai mắt long lanh ngân ngấn nước, phụng phịu lay lay tay cậu bé. Khuôn mặt em trông rất dễ thương khiến cậu bé khó mà cầm lòng :
- Anh hai tốt bụng giúp em, giúp em ….
Cuối cũng sau một hồi không không có có, năn nỉ từ chối cả chục lần cậu nhóc không nhịn được mà đã động lòng giúp em gái nói dối mẹ và thu dọn vật phẩm !
Can tâm tình nguyện làm “thùng rác di động” xử lý vật phẩm cà rốt cho em gái, nhưng biết sao được cô nhóc lém lỉnh này lại chính là đứa em gái yêu quý của cậu .
Với cậu cô bé quan trọng biết dường nào !
Kể từ đó mỗi khi ăn cơm cậu luôn giúp em gái nói dối mẹ, phần cà rốt của em gái cũng bỗng nhiên trở thành của cậu.
Cô bé con ấy luôn nghĩ là cậu thích ăn cà rốt nhưng sự thực lại hoàn toàn khôngphải vậy …
Cứ để con bé nghĩ như vậy cũng được, không quan trọng …
“Anh hai”, hai từ này bỗng dưng xuất hiện trong đầu nó vừa xa lạ vừa thân quen lại rất nhức nhối .
Mẹ nó nói với nó mẹ chỉ có một mình nó, cha nó đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Mỗi khi nó nức nở khi bị bạn bè trêu chọc lại chạy về ấm ức hỏi mẹ luôn nhận được một cậu trả lời : “Cha con đang ở trên thiên đường và luôn dõi theo con. Ngoan, có mẹ đây rồi!”
Mỗi năm cứ đến ngày 20/8 là mẹ nó rất khác lạ ….
Cứ cầm một tấm ảnh và cư xử rất không phải mẹ, mẹ nó người phụ nữ kiên cường đã khóc, mỗi năm chỉ có một ngày hiếm hoi bà rơi lệ, tại làm sao ?
Điều đó nó không thể lý giải được, luôn có một tấm hình ở cùng bà trong những ngày đó, một tấm hình được mẹ cất rất kĩ đã ố vàng …
Trong cơn mơ tâm hồn nó bỗng thổn thức, như nhớ về như thức tỉnh về một miền kí ức xảy ra mới đây nhưng cũng như thật xa xăm ....
17/7/2013, 17:50
#36Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 37 : Dự định:
Buổi chiều khối 11 kiểm tra môn thể dục, cụ thể là thi chạy nhanh lấy điểm.
Sau khi nghỉ trưa nó cùng Lan Lan rảo bước đến phòng thay đồ, cần phải thay bộ đồ khác để vận đông đâu thể mặc váy ngắn mà chạy được !
Ở phòng thay đồ giờ này khá vắng vẻ, chỉ thấy một nhóm nữ sinh trông có vẻ đầu gấu đáng đứng nói chuyện với nhau ngay giữa lối đi !
Nó lách qua, tỏ vẻ bàng quang không quan tâm khi thấy bọn họ . Một trong số đó nhìn nó chằm chằm rồi lại lôi kéo thêm vài ánh mắt khác dõi vào nó, không hiểu được, mặt nó dính cái gì à ?
Bọn họ cứ thì thào to nhỏ, lát sau, nó đi ra một trong số đó cầm chai nước uống hết trong tay ném vào thùng rác bên cạnh nó và rồi ... như cố ý quỹ đạo của chai nước nhằm hướng nó mà bay thẳng tới .
Bộp, chai nước va mạnh vào người nó, nó nhìn bọn họ phớt lờ tỏ vẻ không muốn đếm xỉa đến rồi bước ra ngoài.
Một cô gái đứng ngoài cửa phòng thay đồ, gương mặt cô dễ dàng nhận ra bởi cô có gương mặt baby rất dễ thương .
Tin nhắn đã gửi .
Thế là xong, giờ đây cô chỉ việc chờ đợi kịch hay xảy ra và dang rộng vòng tay chào đón đồng minh mới giúp mình trong kế hoạch loại bỏ con nhỏ chết tiệt Ân Di đó .
Nụ cười nhếch miệng của cô sao mà thâm sâu, nó có vẻ mâu thuẫn với đôi mắt to thuần khiết, nhìn nụ cười đó mà người ta có cảm giác ớn lạnh !
Cùng lúc đó, Khả Kì cũng nhận được một tin nhắn, từ một số máy lạ :
" Chào Tiểu Princess, lần trước chúng ta đã gặp nhau, lần đó hẳn là cô vẫn nhớ tôi là ai chứ ! Hôm nay cô hãy mở to mắt ra mà xem, người con trai của cô đúng như tôi nói, đã ... yêu con bé Ân Di đó rồi . Sẽ có việc xảy ra giúp chứng minh điều tôi nói, cô sẽ phải chấp nhận sự thật đó thôi, đừng tự lừa dối và trốn tránh nữa . Nếu cô thấy điều tôi nói là đúng thì hãy cùng tôi loại bỏ kẻ thù chung của chúng ta. Tôi vẫn còn sẵn sàng chào đón sự tham gia của cô!
Tiểu Princess chờ nhé, kịch hay còn ở phía trước, cô chắc chắn sẽ phải thất vọng bởi niềm tin lớn lao của mình ."
Khả Kì nhíu mày, là cô ta, cô gái lần trước thuyết phục cô tham gia vòa một kế hoạch xấu xa mà mục tiêu hướng đến là Ân Di!
Cô ta cứ nói với cô rằng Vĩ đã không yêu cô nữa, đã có người con gái khác trong lòng rồi! Người con gái đó không hề xa lạ là Ân Di!
Cô không tin, cô từ chối lời đề nghị đó! Nhưng nói thật cô cũng thấy được những sự thay đổi kì lạ của Vĩ khi cậu ấy nói chuyện với Ân Di : cậu ấy nói nhiều hơn, cằn nhằn nữa chứ, cười cũng nhiều, biết quan tâm lo lắng cho người khác.
Nhưng chỉ là với Ân Di thôi, còn với cô sao cậu ấy không như vậy?
Sao cậu ấy lại thay đổi, tại sao không thể là La Thoại Vĩ của trước kia, cứ lạnh lùng tàn nhẫn nhưng chỉ biết đến mình cô có phải là cô sẽ không hoang mang thế này không ?
Đầu buổi chiều, ánh nắng chói chang rọi khắp sân vận động chỉ có thể thấy một màu vàng ươm gay gắt .
Nó bước ra sân sau khi khởi động, bước sẵn sàng ra đường chạy của mình.
Nó hít thở sâu nhìn sang những con người cùng chạy với mình, thật không may toàn đụng phải những khuôn mặt đầu gấu lúc nãy !
Sao nó thấy bất an, tim đập nhanh như dự báo trước điều gì?
Tiếng còi của ông thâỳ thể dục phá tan suy nghĩ, nó co chân lên và chạy hết sức . Môn thể dục này năm nào cũng đe dọa thành tích xếp loại của nó, phải cải thiện tình hình mới được.
Rồi những người chạy cùng nó cứ nhìn nhau, nháy mắt như ra hiệu, nó lắc lắc đầu rồi cũng chạy tiếp .
Đột nhiên trên sân chạy nóng rát và khô nhám, nó mất thăng bằng và ngã dúi dụi xuống. Mặt nó chúi xuống chạm vào mặt sân rát bỏng, cả người không còn trọng tâm té xuống ma sát da thịt với mặt sàn . Đau, rất đau nó như con thoi cứ lăn lăn vài vòng trên sân cho đến khi khổ sở dừng lại.
Nó thấy rất đau, rát thấu xương, máu đã ri rỉ ra trên những vết thương chi chít trên cơ thể,da trầy xước rỉ máu, quần áo đôi chỗ bị sờn rách .
Có tiếng hét chói tai, Lan Lan sao lại la to thế, tớ không sao không sao !
" Di .... sao lại như vậy .......?"
" Ai giúp cô ấy với ......... hức ... hức "
Nó nằm im trên sàn nóng rát, không một ai đến đỡ nó dậy cả, Lan Lan gương mặt nhòe nước chạy vụt đi .
Sao có thể vô tình vậy chứ, họ cứ nhìn nó chằm chằm, không quan tâm, nó không thèm để ý nữa !
Trong đám đông cô gái có gương mặt baby xinh đẹp thoáng chốc nở nụ cười quỷ dị đáng sợ khi nhìn thấy nó nằm đó , quả thực rất đáng bị như vậy, cô ta cướp đi Hạo Vũ của cô như thế là còn nhẹ .
Nó cố gượng dậy nhưng cánh tay vô lực không chịu giúp nó, ê ẩm khó có thể đứng lên .
17/7/2013, 17:51
#37Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 38 : Mở đầu kế hoạch:
Bịch …. Bịch ! Tiếng bước chân vọng lại mỗi lúc một gần, tiếng bước chân vội vã, còn có tiếng thở hồng hộc của ai đó nữa !
Rồi nó đang mệt mỏi nằm trên đất mở mắt nhìn lên, chẳng thấy gì cả chỉ có một cánh tay vững chắc ôm lấy nó tả tơi vào lòng .
Rất ấm áp, an toàn cho nó cảm giác vững tin còn thoang thoảng mùi bạc hà thanh nhẹ theo gió bay qua .
Nó như cảm thấy có ánh mắt dõi theo, nhìn những vết thương trên người nó cánh tay đặt trên vai nó siết chặt lại như muốn bảo vệ, nửa như xót xa đau lòng .
Trong nhận thức mơ hồ, nó còn nhớ rõ mùi nước hoa bạc hà là mùi nước hoa ưa thích của Vĩ, lẽ nào …
Một lần nữa nó lại mất trọng lực, nhưng lần này là nó ngả vào một chỗ dựa vững chắc, cánh tayđó, những ngón tay dài đẹp vén lại tóc cho nó .
Lần này nó đã thấy rồi, thấy khuôn mặt với những đường nét không lẫn đi đâu được là hắn, nó rất vui rất vui.
Hắn bế nó trong tay, dùng ánh mắt lạnh nhất có thể quét lên những gương mặt vô tình có mặt ở đó, chậm rãi mở lời, trong giọng nói như truyền đến sự uy hiếp người khác :
- Là ai làm ?
Ánh mắt thâm thúy quét lên từng người, những người có mặt im lặng như nín thở, uy lực lại một lần nữ tàn bạo mà cất lên :
- Không ai nói phải không ? Không nói thì tôi sẽ tự tìm ra . Nhớ cho kĩ, từ nay bất ai ai đụng đến cô ây tuyệt đối không được yên ổn .
Nó … nó không có nghe nhầm đó chứ?
Là cậu ấy bảo vệ nó, có trong mơ cũng không ngờ tới, cảm giác có một con người bảo vệ mình … thật tốt !
- Nhớ cho kĩ !
Nhẹ nhàng đưa nó rời đi, trước khí đi cậu còn cởi áo khoác da bên ngoài khoác lên cái áo thể dục đã bị rách của nó, ánh mắt có một tia nhìn đau đớn .
Một ánh mắt đẹp lặng lẽ dõi theo, ánh mắt như xoáy sâu vào sự việc trong tầm mắt .
Cái cảm giác như mất đi mọi thứ này là đau sao, Khả Kì cô lần đầu tiên được nếm trải, đau quá !
Lòng tin sắt đá rằng lòng cậu chỉ có mình cô sụp đổ hoàn toàn, vỡ vụn . Là cô sai rồi, là côkhông nên quá tin tưởng cậu ấy như thế, những lời người con gái đó nói là … sự thật.
Dù không muốn nhưng lần này cô thừa nhận rằng cậu ấy thật sự thích ÂnDi, cô gái không có chút gì là nổi bật đó, có chăng chỉ là gương mặt ngây thơ thuần khiết !
Cô ấy hơn cô sao, không hề !
Cắn môi cô sẽ không do dự, cô chấp nhận giúp cô gái bí ẩn đó và có lẽ cũng là giúp chính cô .
“ … Tôi đồng ý…”
Tin nhắn đã gửi .
Ân Di cô không thể trách tôi, nếu cô là tôi khi hạnh phúc của cô bị đe dọa cô cũng sẽ giống như tôi, đấu tranh đến cùng cho bản thân và việc đầu tiên tôi sẽ làm … là gạt bỏ trở ngại duy nhất là cô !
Cô gái có gương mặt baby thỏa mãn nhìn màn hình di động mỉm cười vui vẻ, khóe môi cong lên khoan khoái thưởng thức chút rượu vang đỏ sóng sánh trong ly.
Cô ngồi sảng khoái ở quầy bar, mặc cho mọi ánh mắt kì lạ dõi theo .
Kế hoạch bước đầu đã thành công, một mình cô e rằng khó lòng thực hiện được nhưng có thêm cô gái đó, cô tin chắc mọi chuyện sẽ tiến triển hoàn hảo .
Đừng nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp dịu dàng của Tiểu Princess, cô biết chắc khi cảm thấy hạnh phúc bị lung lanh thì cô ta cũng dần thay đổi mà trở nên thủ đoạn tàn khốc thôi, có khi còn ghê gớm hơn cả cô nữa .
Không ai có thể dễ dàng đoán biết được qua vẻ bề ngoài, càng xinh đẹp lại càng dã man tàn nhẫn thôi .
Nó không biết làm cách nào mà nó lại trở về bên cái giường màu hồng quen thuộc được, mới nãy còn ở trên sân trường bỏng rát mà giờ này đã ở đây .
Nó mở mắt ra, bắt đầu cảm nhận được sự đau rát âm ỉ trong người .
Cánh tay còn bị ai đó nắm lấy, bôi bôi dán dán cái gì đó .
Đập vào mắt nó là hắn nhẹ nhàng tỉ mẩn cầm lấy cánh tay xây xước của nó băng bó, ai cha làm cái gì vậy ?
Nó run run mở miệng, rụt tay lại nhưng hắn thấy tay nó động đậy vội kéo lại, thế là :
- Ai da, cậu …cậu rút cuộc là đang làm cái gì vậy ?
Hắn lại kéo lấy tay nó, lạnh lùng mở miệng
- Băng bó . Cô… đúng là đồ ngốc ?
Nó nổi giận :
- Cậu .. cậu bảo ai ngốc, có bỏ tay tôi ra không thì bảo ?
Hắn nhìn những vết thương trên người nó mà giận dữ :
- Có bản thân mà cũng không biết tự bảo vệ để bị thành ra như thế này …
Nó bướng bỉnh hất mặt lên nghe câu trả lời của hắn, nghe xong lại đứng hình trong vài giây .
Ánh mắt hắn nhìn nó quan tâm, ôi sao mà đẹp đến thế ?
Hắn suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên trầm giọng :
- Hứa với tôi… đừng bao giờ để cho bản thân bị như vậy nữa, tuyệt đối … không !
Trong lúc đó ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào phản chiếu lên ánh mắt màu hổ phách cương nghị của hắn cùng đôi mắt trong veo đáng yêu của nó!
Khung cảnh đẹp tuyệt cùng lời nói đó mãi mãi khắc sâu trong kí ức nó khó có thể lãng quên.
17/7/2013, 17:52
#38Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 39 : Tiến một bước để gần nhau hơn!:
Trưa hôm sau nó trải qua một giấc ngủ dài và tỉnh dậy .
Mở mắt ra chào đón nó là bốn cặp mắt của bốn tên hotboy nhìn nó chằm chằm, nó hơi hoảng hồn lắp bắp hỏi :
- Wây, có chuyện gì mà tụ tập ở phòng tôi vậy ?
Bảo quan tâm hỏi :
- Di, không sao chứ ?
Nó cười trấn an :
- Không sao, Di khỏe như voi rồi !
Hưng cười trêu chọc :
- Ngủ dữ quá hén, một mạch từ tối hôm qua đến trưa hôm sau !
Nó như nhớ rađiều gì rồi hỏi :
- À, mấy bữa nay hình như tôi không thấy cô Hoa thì phải ?
Hắn nghe nó hỏi sau đó từ từ cất lời, bao giờ hắn cũng có cái điệu bộ chậm rãi như thế :
- Mẹ tôi đi du lịch rồi, chỉ có điều mẹ tôi bảo bọn tôi phải trông nom cái đứa ngốc nghếch như cô !
Nó lườm hắn rồi quay sang Bảo :
- Ngày mai các cậu chờ tôi cùng đi học với nhé!
Ngay lập tức nó nhận được câu trả lời đồng thanh của cả bốn tên :
- Không được !
Rồi không nói không rằng cả bốn đi ra ngoài không cho nó có cơ hội kì kèo mặc cả, trước khi đi hắn còn nói :
- Nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý vết thương !
Không hiểu sao nó cứ cảm thấy là hắn đang quan tâm đặc biệt đến nó, chắc là nó lại mắc bệnh hoang tưởng rồi, làm gì có chuyện đó chứ !
Hắn là ai, cái tên ác ma kiệm lời, lạnh lùng vô cảm cơ mà !
Thế là như một mệnh lệnh, lấy lí do sợ vết thương của nó nhiễm trùng nó bị nhốt trong nhà mấy ngày trời còn bọn hắn thì lại được … “đi học” .
Nhân lúc A Linh không để ý trông nom nó lẻn ra vườn, nhà hắn ngăn cách với ngoài vườn bằng kính trong suốt, ở trong nhà có thể nhìn ra ngoài vườn và ngược lại .
Nó đi daọ trong vườn nhà hắn, giữa một rừng hoa cỏ, cây cối được chăm chút cắt tỉa, có rất nhiều hoa và rất nhiều cây cổ thụ to .
Nó nhắm mắt lại tận hưởng không khí trong lành có thể thấy được mùi đất nồng, hương hoa trong gió, sau mấy ngày chỉ thu mình trong phòng đây có lẽ là giây phút thư thái nhất của nó mấy hôm nay .
Giữa khung cảnh thiên nhiên như thế này, lạc trong đó nó chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một con vật gì đó . A, có phải mình nghe nhầm không nhỉ, ở cái biệt thự này lôi đâu ra một con vật chứ ?
Nó dù không tin nhưng vẫn đi theo tiếng kêu yếu ớt đó, cứ đi đi mãi cho đến khi dừng lại ở một cái cây cây cổ thụ .
Nó khó hiểu nhìn cái cây rồi lập tức phát hiện ra trên cây có … một cái tổ chim lơ lửng như sắp rớt, không may rằng cái tổ chim đó lại nằm trên một cái cành khẳng khiu như muốn gãy đến nơi .
Hèn gì mấy con chim con nhỏ xíu trong cái tổ lại kêu gào thê thảm đến thế, chắc chúng mày sợ lắm .
Nhưng tao làm sao mà trèo lên đó được tay chân như thế này …
Nó cứ đứng dưới gốc cây nhìn chằm chằm mấy con chim trong tổ và rồi bặm môi vứt đôi dép sang một bên, đu cây học theo khỉ …
Suy nghĩ mãi rồi nó cũng khổ sở le lết leo được đến chỗ cần leo, haha nó phục nó quá cơ !
Người nó run run nhìn cái cành ọt ẹt muốn gãy mà sợ hãi, lỡ mà té thì nó thế nào cũng “xương tan thịt nát, nói thế có quá không nhỉ, nhưng mà nó sợ quá !
Bàn tay nhỏ run run vươn ra chỗ cái tổ, người nhích từng chút một lên cái cành bắt đầu kêu răng rắc, miệng không thôi cầu nguyện cho bản thân .
Cuối cùng lúc nó ôm được những chú chim sẻ nhỏ cùng cái tổ vào lòng thì may mắn làm sao cái cành "đáng chết" cùng cùng lúc phát ra tiếng kêu khô khốc giòn tan : CRĂC !
Thế là … cành gãy, nó theo cái cành từ trên cây rơi cái bịch xuống trước khi rớt còn kịp hét lên một tiếng “trăn trối” : "A, cây gãy rồi !"
Mắt nó không dám nhìn thẳng vào cái bãi đất cùng cỏ sắp sát gần ngay trước mắt, ôi thôi xong đời em !
Sắp xảy ra một nụ hôn ngoạn mục kiểu Pháp với đất mẹ thân yêu, huhu nó không muốn đâu !
Nó đáp đất, sao mà không thấy đau chỉ thấy nó té đè lên cái gì đó ấm áp an toàn còn … môi thì chạm vào cái gì đó mềm mềm, còn thấy chút vị ngọt ở môi nữa .
Nó mở mắt, bờ mi run run từ từ mở ra đập vào mắt là một đôi mắt khác màu … hổ phách, đáy mắt màu đen rất đẹp . Rất lâu nó cứ nằm bất động như vậy, mắt to tròn mở to hết cỡ kinh ngạc, thôi xong nụ hôn đầu của nó theo cái cành gãy …. đi mất rồi !
Hắn nằm trên cỏ, đôi mắt nheo lại mang ý cười cười cánh tay lặng lẽ ôm nó vào lòng lấy điểm tựa ngồi dậy, hình như sợ nó té nên mới như thế .
Não bộ chậm tiêu của nó chậm rãi hoạt động, rẹt rẹt đầu nó như chạm mạch trời ơi không nhầm thì nãy giờ là nó … huhu hôn hắn .
Oh "my first kiss" đã ra đi theo năm tháng, ôi nụ hôn đầu của tôi làm sao có thể ….
Mặt nó từ trắng hồng chuyển sang hồng hồng, đỏ lựng đụng ngay cái mặt bình thản như không có gì của hắn nó … cứng họng .
Xấu hổ quá đi mất còn hắn nhìn cái mặt nhỏ, dần đổi màu của nó mà không nhịn được thoáng mỉm cười, khóe môi lại nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ .
Đương nhiên nó không thấy được nụ cười tuyệt đẹp đó !
Nhìn nó Thoại Vĩ thấy rất dễ thương, gương mặt thanh thuần động lòng người với cậu nó dường như đã là một phần không thể thiếu .
18/7/2013, 11:56
#39Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 40 : Show diễn văn nghệ:
Nó quay sang bên cạnh, mấy con chim bị hất văng bay sang bụi cỏ, tội nghiệp chúng mày, tao quên mất . Nó ôm cái mặt đỏ hồng hồng ôm mấy con chim nhỏ vào lòng rồi hấp tấp chạy lên lầu, ngại quá, xấu hổ quá !
Hắn nheo nheo mắt nhìn theo, thoáng chốc nhớ lại nụ cười vừa xuất hiện bất chợt lúc nãy của mình cậu nhận ra vì một ai đó cậu đã thay đổi, không còn là Thoại Vĩ của trước kia .
Vậy rút cục với Thiên Kì từ trước đến giờ tình cảm của cậu dành cho cô là cái gì, dù sao đi chăng nữa cậu cũng không cho phép bản thân thích một lúc hai người con gái .
Cậu không muốn mình biến thành một kẻ tự dối gạt chính mình, trái tim của cậu chỉ có thể hướng đến một người con gái và người đó … rút cuộc … là ai ?
Sáng hôm sau, bằng tài nghệ năn nỉ ỉ ôi có một không hai của mình nó được đi học, dù không muốn nhưng vẫn phải đi kè kè dưới sự kèm cặp của một trong bốn tên hotboy .
Bàn dân thiên hạ đang định mở miệng “bà tám” dèm pha khi thấy nó đi cùng hotboy thì nhìn lên cái mặt nghiêm nghị của Vĩ, lập tức như robot đồng loạt im miệng .
Từng bước đi của cậu có một người con gái luôn dõi theo, có một người con gái luôn đau lòng vì cậu , thấy cậu đi cùng nó Khả Kì rất ghen tị .
Mấy ngày nay cậu ấy không gọi điện cho cô, nhắn tin cũng rất ít luôn khiến cô hụt hẫng .
Những toan tính xấu xa đã làm cô quên mất từ trước đến nay cậu vẫn lạnh lùng như vậy nhưng chỉ tại cô đã đa nghi …
….. Giờ ra chơi ….
Nó đang yên ổn ngồi trong lớp nhóp nhép nhai bánh quy với Hạ Lan đột nhiên có người của ban công tác văn nghệ văn gừng gì đó của học viện đến tìm nó .
Nó không hiểu mô tê gì hết lật đật nhét miếng bánh dở dang vào miệng chạy đi, có chuyện gì thế nhỉ ?
Nó ngồi nghe các nhân vật quan trọng có tầm ảnh hưởng rộng lớn trong học viện bàn tán kế hoạch gì đó mà đầu quay mòng mòng, nó nghe loáng thoáng cái gì mà diễn kịch rồi tùm lum tà la loạn cả lên .
Không chịu nổi nó kéo tay áo một chị lớp trên có quen biết trong buổi lễ hội mùa xuân ngơ ngác hỏi :
- Chị à, kêu em xuống đây có việc gì không vậy? Không có gì em về lớp trước nhé !
- Có chứ !
- À, lúc nãy mọi người nói cái gì mà diễn kịch đó em không hiểu ?
- À, chuyện như thế này sắp tới trường chúng ta có hội diễn văn nghệ, bên văn phòng truyền thông của trường cụ thể là ban công tác văn nghệ muốn diễn một vở kịch mở màn show diễn đó . Mọi người đang bàn bạc và đang lựa chọn người thích hợp cho vở kịch đó .
- À, ra thế ! Thế mọi người định diễn vở gì vậy ?
Nó tò mò hỏi theo bản năng và ngay lập tức nhận được câu trả lời :
- Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn ….
Cái gì? Sao mà giống con nít zậy ?
Nó cũng không dám văn vẹo hỏi han, chỉ nhìn mấy con người ở đó với ánh mắt khó hiểu, họ sau một hồi họp ý kiến rồi ngồi cắt cắt viết viết cái gì đó .
Đúng như nó dự đoán, mọi người bốc thăm chọn vai diễn và ngoài dự liệu nó cũng phải bốc .
Trong phòng họp lúc này bỗng xuất hiện 4 tên hotboy quen thuộc, chắc mấy tên này cũng có trong vở kịch .
Eo, chắc nó cùng lắm là diễn vai người hầu của chú lùn thôi, nghĩ sao chứ nó mà biết tí gì về diễn kịch có mà heo cũng biết leo cây .
Nó dự đoán về số phận của mình, nhìn mọi người đi lên lắc lắc cái bình thủy tinh lấy lá thăm của mình rồi nhìn gương mặt chuyển sắc của mọi người mà toát mồ hôi hột . Lạy chúa, cho nó vai gì không phải nói, không phải đi, cứ đúng một chỗ là được rồi, làm cái cây cũng được .
Đến lượt, nó thò tay bốc đại một cái, mở lá thăm ra và chớp chớp nhìn mấy con chữ như nhảy múa trên đó : Vai Bạch Tuyết.
Nó cứ tưởng vai Bạch Tuyết phải là của Khả Kì chứ nhưng trái ngược cô nàng lại đóng vai bà phù thủy, ôi quái thật thế giới này lộn ngược mất rồi .
Nó nhìn xung quanh, Thoại Vĩ làm hoàng tử, Phong, Thiên, Bảo, Vũ, Minh Minh, Tiểu Trúc, Hạo Quân làm bảy chú lùn.
Nó lắp bắp nhìn bảng phân vai hỏi lại :
- Chị ơi, em xin đổi vai cho Khả Kì có được không ạ ?
Câu trả lời là một cái lắc đầu chắc nịch của chị khóa trên, mấy chị khóa trên khác hết nhìnThoại Vĩ với ánh mắt rồi quay sang nó với ánh mắt ghen tị xen lẫn ngưỡng mộ .
Tại vì sao, tại vì trong kịch bản phát ra có một cảnh hoàng tử … aaaa … hôn công chúa đó .
Nụ hôn của Thoại Vĩ “ác ma” đáng giá ngàn vàng, haizzzzz, ai thích thì thích nó không thích, nghĩ sao mà lại hôn hắn lần nữa trời .
Đầu óc đen tối nghĩ đến cái giây phút ngượng ngùng hôm đó không nhịn được mà … đỏ mặt . ư
Ân Di, mày thật là …
Mọi người bàn bạc, còn hai tuần nữa là show diễn văn nghệ được tổ chức tại sân khấu lớn của nhà hát lớn thành phố, thu hút sự chú ý của nhiều người với sức ảnh hưởng khá lớn.
Phải tập trung gấp rút chuẩn bị và tập kịch thôi .
Thế là từ đó, mỗi ngày sau khi tan học nó đều phải tập kịch, luyện giọng chuẩn bị trang phục hai tiếng rười mỗi ngày, mệt mỏi phờ phạc .
Ra về thì luôn có bốn tên hotboy kè kè đi bên cạnh như bảo mẫu, rất mất tự do a .
Nó an ủi bản thân cố chịu cố chịu, học kịch bản rồi thử trang phục lo phần đạo cụ mệt lả cuối cùng thời gian cũng như con thoi mà trôi qua với bao nhiêu “mồ hôi và nước mắt” ….
18/7/2013, 11:57
#40Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sponsored content- Chương 41 : Oan gia của Lan Lan:
Và hai ngày trước khi công diễn vở kịch đã có chuyện xảy ra với Lan Lan, nó cũng phát hiện ra một cặp đôi mới rất đẹp và đang có ý định gán ghép cho hai người .
Chuyện như thế này ….
Hôm đó sau khi ra về Lan Lan chạy ù đi mua cho nó hai phần gà rán và nước uống mát lạnh, đừng hỏi vì sao lại hai phần nó mà “nam thực như hổ nữ thực như nam”.
Với nó hai phần gà to bự thế này là còn … ít đó .
Xách hai túi thức ăn to Lan Lan lại bình bịch lên cầu thang tiếp tế thực phẩm khẩn cấp cho nó và sự việc “hấp dẫn”xảy ra.
Vì qua vội vàng cô nàng không nhìn đường và việc gì đến các bạn cũng biết .
Bộp, cô nàng va phải ai đó, dáng người a quen quen, túi đồ ăn bay véo lên ngoạn mục và … anh chàng xấu số đó giống như một nghệ sĩ chuyên nghiệp nhảy lên và chụp gọn túi gà trong tay .
Lan Lan không nhịn được thốt lên :
- Giỏi quá!
Và anh càng kia nhếch miệng cười khi thấy vẻ mặt biểu tình sâu sắc của Lan Lan, cô nàng nhìn kĩ anh hùng lúc này và há miệng :
- Á ... Là … là mi sao?
- Á ... Là … ta sao?
Hắn ta nhái lại giọng nói lắp bắp của cô nàng .
Hạ Lan cô không nhầm đâu, mắt còn chưa bị quáng gà hắn kẻ đúng trước mặt cô có mối thù “mấy tháng không đổi” chưa trả đủ đã đường hoàng xuất hiện a .
Vậy mà cô mới nãy còn mở miệng khen hắn, thiệt là mất mặt, phải sửa chữa lỗi lầm thôi :
- Đồ xui xẻo, tránh ra đưa túi đồ đây cho ta .
Hắn nhìn cô, ngay từ lúc cô va vào hắn, hắn đã nhận ra đây chính là cô nàng bốc đồng hôm đó, chọc giận cô quả là thú vị.
- Cô … không thể báo đáp ân nhân một chút sao.
- Ân nhân … ?
Lan Lan dáo dác tìm kiếm, quay qua quay lại trêu ngươi hắn hỏi lại lại :
- Có sao …Không có. Chỉ thấy một tên lưu manh làm xấu mất vẻ đẹp mĩ quan vốn có của cái cầu thang xinh đẹp này thôi .
Cô nhấn mạnh chữ “lưu manh” rất rõ ràng rồi trừng mắt :
- Đưa túi đồ cho ta!
Hắn ôm khư khư cái túi trong tay, đi lại chỗ lan can giơ ra như muốn ném bay xuống dưới, túi đồ lơ lửng như vẻ mặt sững sờ của Lan Lan cười cười, nụ cười khá đẹp mà theo suy nghĩ của cô nàng bây giờ là “nham nhở, vô duyên” :
- Nếu mà không có tôi thì cô … cùng cái này … sẽ … bịch một cái mà đáp đất an toàn đó, để xem cái phần gà rán này có còn nguyên vẹn không ? Tôi thấy có hai phần lận đó, cô … quả là rất háu ăn a .
Lan Lan cô quả thật ăn nhiều thiệt đó nhưng bình sinh rất ghét ai nói cô háu ăn, cảm tưởng giống như họ kêu cô là ma đói vậy .
Vậy mà cái từ “háu ăn” đáng chết đó lại phát ra từ cái miệng thối của hắn với lại cái này đâu phải của cô là của Ân Di mà, cô rất … rất khó để kiềm chế cơn tức bộc phát lúc này a!
Cô trừng mắt rút dép và hành động, mặc kệ đô dép hàng hiệu đắt cỡ nào cô ném .. cô ném … ném chết cái tên kia đi .
Dép bay lên, một đường cong ngoạn mục a bay thẳng sượt qua đầu hắn và … được một bàn tay mảnh mai chụp lại . Hì tiết lộ là bàn tay của nó đấy .
Nó xuống cầu thang nhận đồ tiếp tế và vô tình chứng kiến một màn đấu khẩu hấp dẫn nên quên cả đói mà ngồi xem .
Đến giây phút gay cấn mới xuất hiện, ôi không nó suýt nữa thì thương tổn đến cái mặt nếu không nhanh tay chụp cái dép vàng ngọc của Lan Lan lại .
- Lan Lan à, đồ ăn của tớ đâu ? Sao lại có cái dép chào tớ thế này ?
- Ân Di ??????
Giọng nói ngạc nhiên quen thuộc vang lên, thanh niên dũng cảm giấu mắt này giờ quay lại .
Thông cảm nãy giờ nó nghe lén nên đứng sau lưng anh ta chỉ có thể nhìn thấy phía sau a giờ nhìn thấy rõ dung mạo này thì lại há mồm :
- Bảo ….. Sao cậu lại ở đây ?
Thì ra … kẻ thù không đội trời chung hôm đó của Lan Lan là Bảo nhà ta sao?
Way nhìn xem hai người này nhìn rất là đẹp đôi nha, toàn trai tuấn tú gái xinh đẹp cả thôi .Càng nhìn càng thấy hợp đó!
Lan Lan há miệng :
- Mi … biết thằng cha này sao ?
Nó gật gật đầu.
- Đây là một trong bốn hotboy mà lúc trước mi nói với ta đó, chính mi nói với ta mà không biết mặt Bảo sao ?
- Là … là thật sao ? Hắn á …
Nó lại vô thức gật đầu . Bảo ở bên cạnh nhìn Lan Lan trêu chọc mỉm cười phụ họa .
- Hắn … mi ….
Lan Lan lần đầu bối rối, túm tay nó tiện tay giật luôn túi đồ ăn trên tay Bảo chạy bán sống bán chết lên cầu thang thở vội vã đến là tội nghiệp .
Còn nó bị lôi xềnh xệch đi mà không hiểu tại sao …
Chuyện này cũng vì thế mà kết thúc rất khó hiểu vì vẻ mặt của Lan Lan, cô nàng đôi lúc nghiến răng nghiến lợi khi nhớ lại sự việc hôm đó còn nó đưa tay lên vò tóc khó hiểu .
Trong những mệt mỏi áp lực của show diễn văn nghệ câu chuyện của cô bạn này dần được nó quên đi, vèo một cái và cuối cùng đã đến ngày công chiếu vở kịch .
Sponsored content
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|