- Chương 52 : Nỗi đau , lỗi lầm quá lớn:
Hắn phẩy tay chán ghét :
- Thôi bỏ đi, tôi không thèm nói nhiều với cô nữa, chúng ta về phòng thôi Khả Kì. Ở ngoài này chắc cậu cũng mệt rồi .
Nó nhìn thấy hành động đó mà nước mắt đau đớn rất muốn rơi ra, nhưng cũng kịp thời ngăn lại, hốc nó mắt thoáng chốc đã hơi đỏ đỏ .
Nhìn nó đau đớn là thế nhưng hắn không biết, chỉ chăm chăm săn sóc lo cho cô bạn gái với khuôn mặt xinh đẹp đang có phần vui vẻ, hả hê đứng bên cạnh.
Cánh tay dài đẹp của hắn nắm lấy vai Khả Kì nhẹ nhàng, thân thiết xoay người đi vào phòng bệnh, lập tức đem nó mà cho là không khí bên ngoài, cảm tưởng như nó không có liên quan tới hắn.
Như sực nhớ ra gì đó, nó níu áo Khả Kì lại, câu hỏi lại rất khó khăn phát ra từ cổ họng nghẹn đắng của nó:
- Khả Kì, cậu nói đi nhất định cậu là người rõ nhất, hôm đó tôi không có làm gì cậu cả mà.Cậu nói đi chứ, nói gì đi chứ ?
Khả Kì nhìn cô cười lạnh trong lòng, cô tưởng cô ta chết rồi nhưng mà sống cũng được, chứng kiến cô ta bị Thoại Vĩ nói cho người trở nên thất thần như vậy cô thật sự rất vui, rất hả hê .
Thoại Vĩ là của tôi, điều này Ân Di, cô phải rõ …
Thoại Vĩ chỉ tin tôi, là không có tin cô đó, cô gái ngốc …
Cô cố tỏ ra hơi hoảng sợ bối rối một chút như vậy mới giống người đang ốm yếu nha .
Khả Kì ra vẻ bất đắc dĩ trả lời như gượng ép, hiền hòa hết mực :
- Là hôm đó mình bị đánh cho lơ mơ ngất xỉu, thần trí không có rõ ràng nhưng lúc mờ ảo mình ... mình nhớ là có nhìn thấy cậu, là cậu Ân Di, chiều hôm đó là cậu gọi mình ra gặp mặt mà …
Nó giật mình, làm gì có chuyện đó chứ :
- Không đúng là cậu nói bậy, hôm đó tôi không có gặp cậu, sao cậu có thể nói dối chứ ?
Nó lay lay Khả Kì muốn cho cô ta tỉnh táo lại, sao có thể vu oan cho cô, cô không có làm mà.
Cô ta than thở đau đớn, như nó vừa đụng vào vết thương kinh khủng, như nó vừa hành hung cô ta vậy :
- Ai ui ... đau … Ân Di à, thả mình ra đi, đau … đau quá !
Cô gái Khả Kì này nói yếu ớt mệt mỏi cốt là để cho Thoại Vĩ nghe thấy, hắn chạy lại vội vàng đẩy nhẹ nó ra, nhưng kì lạ như chạm phải thứ gì mềm mềm sau lớp áo của nó, rất lạ :
- Cô để cho cô ấy yên, đừng làm phiền cô ấy nữa, nhiêu đó cô làm ra đã đủ lắm rồi. Đừng độc ác thế nữa. Tôi thực sự rất thất vọng …
Bộp, vai nó va nhẹ vào tường đau điếng, vết thương ở vai còn chưa có lành mà, đau quá, hắn đẩy nhẹ con người có thể trạng yếu ớt là nó làm nó rất đau .
- Uk, đấy là tôi độc ác, là tôi làm cho bạn gái cậu bị đau đó, cậu có giỏi thì đánh tôi đây này . Cậu không có tin tôi, vâng là tôi dã man, tôi cáo già đặt bẫy hại người, thật đáng khinh, đáng ghê tởm quá phải không ?
Nó nói mà như hét lên với hắn, giọng nói run rẩy vỡ òa nức nở như tiếng khóc nhưng không phải, là cảm xúc dồn nén như thế thôi, nó … đang rất cố gắng để không yếu đuối mà khóc trước mặt hắn .
Nó nhìn hắn, ánh mắt trong veo sâu thăm thẳm nghẹn ngào rồi nhìn sang cô gái bên cạnh cậu, phải rồi … từ đầu đến cuối là nó đã sai khi đã thích hắn .
Cuối cùng nó tuyệt vọng mà thốt nên lời :
- Cậu … qua bao nhiêu ngày … cậu thật sự không hiểu gì về tôi sao ?
Cậu hỏi làm hắn chấn động nhưng nhanh chóng khôi phục nét mặt lạnh, câu hỏi xa xăm xót xa như nó hỏi chính bản thân ngu ngốc của mình .
Nó nói xong, kiên cường đau đớn mà mở to mắt nhìn hắn, hắn nhìn nó hốc mắt nó đỏ hoe làm hắn đau lòng, nhìn nó hắn thấy phảng phất một nỗi đau cùng cực. Nhưng hắn nén lòng mình, rất muốn ôm nó vào lòng, lau đi những giọt nước mắt đau đớn của nó nhưng hắn lắc lắc đầu, mày điên rồi làm cái gì thế ?
Nó nhìn hắn oán giận, hụt hẫng xen lẫn thất thần, hắn cuối cùng vẫn là tin bạn gái hắn, dù nó có giải thích hắn cũng không cho, hắn sỉ nhục khinh thường lạnh lùng với nó đến đáng sợ .
Nó đau lắm, rất là đau. Con tim như có ngàn vết thương rỉ máu còn bị hắn lãnh khốc vô tình lấy muối xát lên mạnh vào nỗi đau khiến cho bản thân nó tê dại.
Tay nó, cả người nó tựa vào tường lấy điểm tựa để đứng vững, bao sức lực trên người nó bị rút cạn đến đứng còn khó khăn .
Dù đau đớn, tuyệt vọng xen lẫn sợ hãi ám ảnh nó vẫn không khóc, dòng nước mắt ứ nghẹn trong cổ phải cố lắm mới không chảy ra .
Nó khụy một tay vào tường kêu sàn sạt, dù đụng chạm vào vết thương nhưng nó không thấy đau là mấy, bởi vết thương tâm hồn, trong lòng nó quá lớn đã lấn át tất cả.
Một chàng trai khôi ngô chạy đến, vội vàng hốt hoảng ôm nó vào lòng, ấm áp bình yên, cậu nhẹ nhàng để nó gục người vào lòng cậu .
Một bàn tay kéo Thoại Vĩ lại, một bàn tay ôm nó vào lòng đều là của Hạo Vũ, tất cả những gì diễn ra với nó trong khi cậu lo lắng đi tìm nó, cậu đã chứng kiến hết rồi …
Cậu thấy gương mặt nó biến đổi rất nhiều, mấy ngày qua ở cùng cậu cô chỉ cười và đọc sách trong phòng bệnh, không có buồn bã, không có thể hiện nhiều sắc thái biểu cảm như thế.
Cô âm thầm cắn răng nhịn đau, âm thầm mà nuốt đau khổ xuống .
Nhìn gương mặt cô đau đớn nói không nên mà lời cậu rất đau, rất hận thằng cha trước mặt mình bây giờ :
- Thoại Vĩ, cậu đứng lại đó cho tôi, mau …. Mau lên bước tới xin lỗi cô ấy …
Thoại Vĩ dấu đi ánh mắt lo lắng nhìn nó khá lâu, lạnh lẽo ném ánh mắt lạnh đen sang cho HạoVũ :
- Tôi … không có lí do gì phải xin lỗi cô ta, cô ta đáng ra còn phải xin lỗi Khả Kì mới đúng!
Hạo Vũ cười khẩy, cậu muốn cho thằng chết tiệt này một trận lắm rồi, cậu nhìn nó mệt mỏi khô gầy, đau đớn ôm nó mà nén giận, tung ra vài lời úp mở :
- Cậu sao có thể làm cô ấy tổn thương, thực sự không phải cô ấy làm cho bạn gái cậu ra thế, là mấy ngày qua ...
Nó kéo kéo tay áo Hạo Vũ, sự thật đó nó không thèm cho tên ác nhân này biết nữa, nó mệt mỏi muốn ngã khụy xuống rồi .
Nó lay lay cậu tìm chỗ dựa bình yên, chỗ dựa vững chắc duy nhất thấu hiểu nó :
- Đi, chúng ta về thôi … không thèm nói với hắn nữa ...
Hắn không thích nó thân thiết với Hạo Vũ như thế, hắn thấy khó chịu, ánh măt vô tình quét lên thân ảnh nhỏ bé, cậu thấy cả người nó run run như đang chống đỡ, chịu đựng gì đó .
Trước khi đi nó còn nhìn hắn có chút đau đớn xen lẫn oán giận, Hạo Vũ ném lại một câu đầy tức giận cho hắn :
- Thằng khốn, mày không tin cô ấy ? Cô ấy rất khổ tâm, cô ấy có rất nhiều chuyện mày không biết, còn có .... nỗi đau của cô ấy một thằng vô tình như mày có thể hiểu được sao ?
Lulu Hâm
18/7/2013, 12:07
#51Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm18/7/2013, 12:08
#52Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 53 : Anh biết anh sai rồi ….:
Hắn kì lạ nhìn Hạo Vũ, không mấy để tâm lời cậu vừa nói , khi hắn cùng ai đó quay đầu đi thì nó cùng đẩy cánh tay đặt nhẹ trên vai mình của Hạo Vũ ra, kiên cường chống chọi, một mình bước lặng lẽ về phòng bệnh .
Nó bước một hai bước nhỏ, đằng sau nó là một chàng trai tuấn tú cầm tờ giấy trên tay đang đi tới vội vàng, nhìn nó đầy thân thương .
Người đó không ai khác chính là Hạo Quân !
Nhưng tất cả, trừ nó ra khi bước đi đều nghe một tiếng vật nặng đổ ầm xuống đất khô khốc, rất mạnh, có chút bất lực .
Không ai khác chính là nó té xỉu, nó oằn mình hứng chịu đau khổ để rồi bị hắn nói như thế, từ khóe mắt ai cũng thấy từ chầm chậm lăn ra một dòng nước mắt đau thương .
Giây phút hắn quay lại thấy nó té sập xuống sàn nhà lạnh lẽo của bệnh viện, hắn bỗng thấy dường như mình đã mất đi cả thế giới, mình đã làm nên một việc sai lầm nghiêm trọng không thể tha thứ, hắn đã sai ở đâu rồi, hắn thấy đau lòng và rất hoảng sợ khi thấy mi mắt nhắm chặt của nó .
Hàng lông mi dài khép lại, những giọt nước mắt rơi xuống ngày một nhiều, nó nhíu đôi lông mày lại đau đớn .
Những vết thương lại làm nó đau …
Thoại Vĩ đau nhói, cảm thấy mình như rớt xuống vực thẳm, cậu muốn bế nó lên ôm nó vào lòng, lau khô những giọt nước mắt đau đớn của nó … nhưng không thể.
Một cánh tay khác đã vươn đến nhẹ nhàng bế nó lên, chiếc mũ len trên đầu nó vô tình rơi xuống sàn, để lộ vòng băng trắng quấn trên đầu còn đang rươm rướm máu, cánh tay gầy còn để lộ ra những vết thương mới còn chưa lành .
Là lúc nãy hắn chạm vào vết thương ở cánh tay nó nên mới cảm giác được rằng nó đang băng bó ở tay, là giờ hắn mới để ý rằng nó còn đang mặc bộ đồ của bệnh viện, là hắn đau đớn vô cùng khi nhận ra như thế .
Sắc mặt nó cũng rất xấu, tái xanh rồi trắng bệch, còn có những tiếng nấc chốc chốc lại vang lên .
Thân ảnh nhỏ bé nằm gọn gàng, yên ổn trong vòng tay Hạo Vũ, có thể nhận thấy nó gầy đi rất nhiều so với trước, trông nó thực sự đáng thương đến tội nghiệp .
Còn hắn thì cơn đau ở tim bất lực nhói âm ỉ rồi cháy bùng , lo lắng là tại sao nó lại yếu ớt, bị thương nhiều như thế ?
Hai bàn tay siết chặt vào nhau bất lực nhìn cảnh tượng náo loạn trong bệnh viện bây giờ, cậu không giúp được gì cho nó cả …
Còn có tiếng bác sĩ la mắng Hạo Vũ, cái gì đó mà cậu nghe không hiểu gì hết :
- Cậu … tôi đã dặn rồi đừng để cô ấy đi lung tung, đáng ra phải ở trong phòng bệnh chờ vết thương lên da non đã chứ ? Tôi đã dặn cậu rất nhiều lần rồi còn gì … Thật là, cái cô bé này !
Cậu có chút không hiểu, bác sĩ biết cô ấy sao, những vết thương trên người cô ấy vì sao mà có nhiều đến vậy chứ ?
Tại sao cô gái đó bị thương cậu lại không hề biết, cô bị thương lúc nào, tại sao, những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu cậu, nhức nhối mãi không thôi .
Mấy ngày qua cô ta đi chơi có xảy ra chuyện gì sao? Hôm trước còn gọi điện về nhà mà tại sao không thấy cô nói gì ?
Cậu đứng như bất động ngoài phòng bệnh của nó, lúc bác sĩ đưa nó về phòng cấp cứu cậu cũng lơ đễnh đi theo bỏ lại Khả Kì ở đó .
Gương mặt thất thần, nhìn nó bất động trên tay Hạo Vũ rồi vào phòng bệnh không rời nửa bước .
Bên trong phòng bệnh nhốn nháo, tiếng y tá bác sĩ phân công làm việc rộn cả lên suốt hai giờ đồng hồ . Còn cậu kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài cũng Hạo Quân , mặt anh lo lắng sửng sốt cũng không kém gì cậu .
Sau một thời gian, bác sĩ lục tục thu dọn đồ đi ra hết, bên ngoài của sổ trong suốt, người đứng bên ngoài có thể nhìn được người nằm bên trong .
Nó nằm trên giường bệnh màu trắng, gương mặt trắng bệch, có phần ổn định hơn .
Đôi mắt ấy vẫn khép lại, chưa hề mở ra, đôi môi nhợt nhạt không chút sức sống mím lại chịu đựng, hơi thở đều đều vang lên có lúc ngắt quãng .
Lúc cô ý tá còn lại duy nhất rời khỏi phòng nó, Thoại Vĩ vội vã chụp cánh tay cô lại, cô y tá thoáng đỏ mặt rồi nhìn cậu ngạc nhiên .
Cậu vội vàng hỏi cô :
- Cô … cô gái đó vào đây từ khi nào ?
- Ai ?
Cô y tá chớp mắt nhìn Vĩ thật sự rất là đẹp trai, cậu đang mất bình tĩnh, có phần gấp gáp và vội vàng .
Cậu vội chỉ vào bên trong :
- Đó … là cô gái đó !
Cô ý tá nhìn bệnh nhân quen thuộc của mình, ai chứ cô gái ấy cô còn lạ gì, là cô được cắt cử trông nom chăm sóc cô ấy gần nửa tháng nay mà, làm sao không biết được .
- Ờ, hình như vào đây được gần nửa tháng rồi thì phải .
Nửa tháng? Là nửa tháng qua không phải nó đi chơi cùng bạn bè mà là nằm viện trong này, hắn không hề biết … bị thương đến cỡ nào mà gần nửa tháng rồi vẫn không khỏi?
Rút cuộc việc này là sao? Lúc này lời nó nói cậu không để vào tai, cậu phớt lờ nó nhưng giờ cậu thấy mình sai rồi, chưa thể kết luận sự việc khi chưa điều tra kĩ, vốn dĩ từ xưa nó đâu có như thế, nó là một cô gái ngây ngô thôi .
Cậu có cảm giác cậu lần này đã mắc một lỗi lớn, đã làm một việc sai lầm nghiêm trọng với nó, phải làm sao khi thấy nó như vậy mà không thể ở bên cạnh nó ?
Có lẽ người ta sẽ nói cậu giả tạo nhưng việc cậu quan tâm, lo lắng nó là sự thật, nhìn nó nằm yên lặng trên giường mà lòng cậu nhói đau bất lực …
18/7/2013, 12:08
#53Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 54 : Phải làm sao để em tha thứ cho tôi ?:
Cả một đêm Thoại Vĩ ngồi lặng ngoài ghế chờ của bệnh viện, cậu chỉ dõi ánh mắt quan tâm ấy vào một người nằm lặng lẽ trên giường bệnh trắng toát, nó vẫn chưa tỉnh lại …
Nhưng qua cửa kính trong suốt ấy, có thể thấy gương mặt nó đã hồng hào hơn trước, nước mắt cũng không còn rơi nữa, gương mặt nhỏ nhắn có phần hao gầy .
Hạo Vũ ngồi bên cạnh nó, lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng đắp chăn cho nó, sức khỏe nó thật tệ, nhìn nó tội nghiệp như vậy cậu vẫn không đành lòng mà cho tên đại ác ma ngoài cửa sổ kia vào trong .
Hắn đã làm những gì, hắn làm cô ấy đau đớn như thế, ít ra cũng nhận được một sự trừng phạt nào đó, có thể nào nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với một cô gái yếu ớt như thế thật tàn nhẫn …
Mí mắt nó động đậy rồi bừng tỉnh, đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn thấy Hạo Vũ việc đầu tiên là mỉm cười dịu dàng . Nó lại thấy cậu rồi, lại có cảm giác an toàn rồi . Ánh mắt mắt nó quét qua cửa kính rồi dừng lại ở dãy ghế bên ngoài, nó ... nhìn thấy dáng hình quen thuộc, người mà mấy ngày trước đây nó mong muốn được nhìn thấy nhất ... nhưng bây giờ thì không, nó ghét cậu, nó hận cậu !
Cậu ở ngoài đó làm gì, tôi không muốn nhìn thấy cậu đâu, cớ sao mà dùng cái loại ánh mắt đau khổ đó nhìn tôi, cậu chửi còn chưa đủ sao, muốn vô hành hạ tôi tiếp à ?
Thoại Vĩ ngẩng mặt lên và chợt nhận ra nó, nhìn thấy nó đã tỉnh, lại thấy ánh mắt trong veo của nó, lại được nhìn thấy nó, cậu rất rất vui .
Nhưng đáp lại ánh mắt của cậu, nó quay mặt sang một bên nhắm mắt như đang ngủ .
Cũng đến lúc cậu phải về nhà rồi, giờ học trên trường cũng sắp bắt đầu, cậu lại nhìn nó một lần nữa rồi không đành lòng mà lặng lẽ rời đi .
Hôm nay cậu không đi học, phải tìm cho ra ngọn ngành sự việc, lần này đích thân cậu sẽ điều tra lại từ đầu …
Hạ Lan cũng Bảo vui vẻ đi ăn sáng ở căntin, quan hệ của hai người qua vài ngày đã trở nên tốt hơn rất nhiều, đi đâu Bảo cũng rủ Lan Lan đi .
Hai người đi qua quầy nước uống và vô tình nhìn thấy Hạo Vũ, cậu rất nhanh nhìn thấy Lan Lan rồi cậu đẩy ghế bước đến bên cạnh cô trầm giọng :
- Cô có thể đến bệnh viện XI được không, có một người đang rất cần cô !
Cậu suy nghĩ rất nhiều, nó dạo này tâm trạng không tốt, giấu Hạ Lan thế là đủ rồi, hơn nữa cô ấy cũng là bạn của Ân Di, cậu nghĩ nó cần người quan tâm chăm sóc khi không có cậu ở bên …
Lan Lan ngậm ống hút sữa trong miệng nhướn mày:
- Ai cơ? Cần tôi á ?
Cậu trầm trầm cất lời rồi bước đi :
- Cô ấy không muốn cô biết nhưng tôi nghĩ cô cũng là bạn cô ấy, cô cũng cần được biết. Ân Di đang bị thương nằm ở bệnh viện XI, tôi mong cô sẽ đến thăm cô ấy …
Lan Lan ngây người đánh rơi ổ bánh mì trong tay, ngẩn ra, nhìn Bảo rồi quay sang con người cho mình thông tin sét đánh nhưng không thấy cậu ta đâu ? Đùa tôi à, con bé ấy đang đi chơi mà … Làm sao có thể, nó …
Trải qua một buổi học rất hay, thầy cô rất nhiệt tình giảng dạy nhưng rất tiếc Lan Lan không tiếp thu được chữ nào vào đầu, cô chạy ra cổng đang định gọi taxi đến bệnh viện thì một cái moto màu xanh nhìn khá oách, chạy vù đến đỗ cái xịch ngay trước mặt cô .
Cô chớp mắt nhìn người lái xe, đang định mở miệng chửi bới thì cô nhận ra là người quen, là Bảo , cậu chìa cho cô cái nón bảo hiểm :
- Đội vào rồi lên xe ..
Lan Lan cứng nhắc làm theo rồi chợt nhớ ra la lên :
- Để tớ xuống, tớ phải đến bệnh viện xem sao …
Bảo kéo tay cô, bàn tay chạm bàn tay, Lan Lan vội rụt tay lại khuôn mặt nhỏ thoáng chốc ửng đỏ, cô mở to mắt nhìn cậụ :
- Tôi …
Bảo khoát tay:
- Lên xe, tôi cũng đến bệnh viện …
Lẽ nào cậu ta đến chở mình đi bệnh viện, lẽ nào tâm đầu ý hợp như thế ?
Đến bệnh viện, Lan Lan ra hỏi chỗ quầy tiếp tân và được biết có một cô gái ở phòng 13 khu VIP có tên là Hà Ngọc Ân Di trùng tên với nhỏ bạn của cô .
Cô lên thang máy lên lầu 4, đi lang thang tìm kiếm và gõ cửa phòng bệnh có số 13 .
Hi vọng là không phải, cô không muốn con bé gặp phải chuyện gì hết, không muốn …
Nó nghe tiếng gõ cửa, vội đặt cuốn sách xuống, ai mà đến phòng bệnh của nó giờ này, y tá sao, lẽ nào đến giờ tiêm thuốc à?
- Vào đi, cửa không có khóa đâu .
Lan Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc, đẩy cửa bước vào, theo sau cô là Bảo.
Bước vào bên trong cô nhìn thấy nó đang cắm một mớ dây nhợ truyền dịch trên tay, mặt mũi phờ phạc có phần gầy hơn trước, hơn nữa đầu còn quấn băng trắng.
Nó ngẩng mặt lên và im lặng nhìn con bạn thân lâu ngày không gặp và nhất thời .. im lặng không biết nên nói gì :
- Lan Lan à ? Sao mi lại …
Lan Lan mắt đã ánh nước , đi nhanh đến cạnh nó rồi òa khóc nức nở :
- Làm sao thế? Làm sao lại thế này ?
Có gì mà khóc nhỉ? Chỉ là bị thương chút xíu thôi mờ, không ngờ Lan Lan ngày thường lại mau nướcmắt đến thế !
- Ta không sao, mi đừng khóc !
Nhìn gương mặt nó Lan Lan tức giận đánh nhẹ vào vai :
- Ta với mi có phải bạn không mà mi bị thế này ta cũng không biết . Nói ta nghe, đứa nào làm mi ra thế này, đứa nào mà ác đến thế ?
Nó bất đắc dĩ lắc lắc đầu :
- Ta không biết ! Ta … không biết
Thấy có trông có vẻ hốt hoảng xen lẫn sợ hãi Lan Lan lập tức ôm lấy nó, an ủi ...
Lan Lan hỏi nó một câu hỏi rất kì lạ :
- Mấy ngày qua… hức hức … không phải mi đi chơi với bạn sao ?
Nó sửng sốt :
- Không có, làm gì mà nó đi chơi chứ, cả hai tuần liền chết dí trong bệnh viện sao mà đi đâu được …
- Mi vô viện hai tuần rồi à ?
Bảo xót xa nhìn nó rồi đột nhiên đi lại gần nó:
- Cậu không đi chơi sao ?
- Bảo à … là cậu à ? Đi chơi ? Mình làm gì có …
Nó cười ngây ngô .
Bảo lặng người.
Mấy ngày qua cậu cứ đinh ninh là nó đi chơi ai mà ngờ …
Nó nhìn Lan Lan trầm giọng :
- Lan Lan à, mấy ngày qua thực sự ta rất nhớ mi …
Rồi nó ôm lấy Lan Lan, trống vắng và buồn tẻ, cảm giác này sẽ không phải chịu một mình nữa rồi …
Con bạn thân cũng khóc và nhìn nó, may là nó còn có một tình bạn đẹp, một cô bạn tốt nếu không thì còn cái gì làm niềm vui của nó nữa ?
18/7/2013, 12:09
#54Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 55 : Sự thật hé lộ:
Vài ngày trôi qua, Khả Kì bỗng nhiên cảm thấy dường như cô không còn sống trong vui vẻ, chiến thắng như trước nữa, cô bắt đầu lo sợ … lo sợ một ngày nào đó không xa người ấy sẽ ... rời xa cô . Mấy ngày nay cậu ít đến thăm cô, cô chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cậu nhưng trong lòng lại đau nhói !
Bằng mọi giá, dù có phải dùng thủ đoạn nào cô nhất định phải giữ cậu lại bên mình, cô nhận ra với cô cậu là cả một thế giới, cậu là tất cả, có lẽ vậy … đối với cô.
Thoại Vĩ ngày nào cũng đến bên phòng bệnh của Ân Di, lặng lẽ nhìn cô từ phía xa, với cậu được nhìn thấy cô bình yên mạnh khỏe cũng là một niềm hạnh phúc .
Cô nhìn thấy cậu, cô chớp mắt vài cái và quay mặt đi, giả lờ như chưa nhìn thấy gì, cậu biết chứ, cậu hiểu mình đã làm ra những việc tồi tệ gì và cậu nghĩ cõ lẽ đó là một sự trừng phạt mà nó dành cho cậu .
Nhớ lại hôm ấy nó đau đớn mà ngã quỵ như thế nào, cậu chỉ biết gặm nhấm nỗi đau đớn dằn vặt một mình, cậu thực sự rất hối hận, 17 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình đã làm một việc có lỗi đến thế …
Nó trải qua những ngày cuối cùng ở bệnh viện trong niềm vui, có lẽ thế, vì nó có Lan Lan ở bên và những người bạn khác, thế nhưng trong trái tim vẫn có một khoảng trống .
Nó không phủ nhận rằng nó không thể quên được tên đáng ghét đó mặc dù những việc tên đó đã làm với nó thật quá đáng, cậu làm nó đau đớn tổn thương biết bao nhiêu nhưng những lúc vắng lặng một mình trái tim nó lại thường vô thức nghĩ về cậu .
Đôi khi nó chợt nghĩ và nhận ra rằng, hạnh phúc với nó giống như nắm cát trong lòng bàn tay dù có dùng cách nào, dù có nắm thật chặt thì nó cũng từ từ vô lực mà trôi tuột đi mất .
Giống như hắn, một khoảng thời gian nó từng có suy nghĩ hắn đã từng dù là một chút thôi thích nó, giờ thì suy nghĩ ấy đã không còn và nó còn tự mỉm cười đau khổ chế giễu bản thân đã suy nghĩ quá viển vông, điều đó … làm sao có thể xảy ra .
Trái tim nó vẫn nhớ và nghĩ hoài về hắn .
Đôi lúc nước mắt đáng ghét lại khẽ rơi, vương trên mi … long lanh và khi có ai đó đến phòng bệnh của nó, nó lại vội vàng xóa sạch mọi dấu vết trên gương mặt của mình, vội vàng lau khô những giọt nước mắt ...
Cuối cùng nó cũng có thể rời khỏi bệnh viện, cơ thể nó tạm gọi là ổn và có thể xuất hiện .
Ngày nó ra viện, có tất cả mọi người đến đón, 3 tên hotboy và hắn, tất nhiên có Lan Lan và Hạo Vũ nữa, còn có … Hạo Quân . Đồ đạc của nó cũng chẳng nhiều nhặn là bao, thế nhưng mọi người cứ tranh nhau xách, tiếng nói cuời rôm rả vang vọng khắp hành lang bệnh viện .
3 tên hotboy cứ luôn miệng xin lỗi nó vì bọn họ đã quá vô tâm, không chú ý đến nó … còn hắn thì luôn dùng một loại ánh mắt quan tâm kì lạ nhìn nó . Đổi lại là hắn không hề nhận được một cái nhìn nào từ nó, với mọi người nó vẫn nói cười vui vẻ nhưng riêng với hắn nó chỉ phơi bày một bộ mặt lạnh băng từ đầu đến cuối .
Hắn hiểu, mình đã làm nên những việc gì, cũng biết mình đã làm nó đau khổ như thế nào, giờ phút này hắn thấy lòng mình trống rỗng, luôn luôn và chỉ luôn luôn nghĩ hoài về nó!
Ngay ngày hôm sau nó đi học, không khó để nhận ra thái độ ngạc nhiên của mọi người dành cho nó, đâu đó có tiếng xì xầm mà nó vô tình nghe được, vẫn là câu hỏi kì lạ đó, rằng nó đi chơi bây giờ mới về đi học ….
Tại sao? Đâu ra cái tin đồn nhảm nhí đó ?
Vũ trừng mắt nhìn mấy cô nàng thuộc hạng bà tám đang buôn dưa, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của cậu mấy cô gái ồ lên thảng thốt trầm trồ rồi im bặt .
Nó vẫn miên man suy nghĩ, lần trước hắn cũng nói thế, Lan Lan cũng nói thế, nói rằng thời gian qua, thời gian mà nó nằm viện thì nó đi chơi, làm gì có , nó không có thiệt mà ! Bây giờ nó mới nhận ra, từ một con bé mờ nhạt bây giờ nó bị mọi người chú ý nhiều hơn, cũng vì mấy tên hotboy kia mà chính xác thì là hắn đã bước vào cuộc đời nó và khiến cuộc sống bình yên ngày ngày của nó đảo lộn .
Nó muốn trở về trước kia, để trái tim nó không phải đau đớn như thế này …
Bỗng có một cánh tay vỗ vỗ vai nó, là Hạo Vũ, nó ngẩng mật lên nhìn cậu và nhận được một nụ cười tỏa nắng của cậu dành cho nó .
Cậu thấy gương mặt nó có chút thẫn thờ và rồi vô thức vỗ vai trấn an nó, cậu muốn làm nhiều hơn thế, muốn đường đường chính chính là một bờ vai vững chắc cho nó dựa vào . Điều cậu băn khoăn lúc này, liệu rằng nó đã quên được tên khốn đó chưa, cậu muốn mang lại cho nó niềm vui , để nụ cười trong sáng ngày nào lại hiện hữu trên gương mặt ấy !
Đưa nó về lớp cậu trở lại lang thang trên hành lang, có nhiều điều muốn nói với cô gái ấy nhưng sợ rằng trái tim cô ấy còn chứa hình bóng của ai khác, muốn nói rằng bản thân rất yêu cô nhưng cậu lại sợ rằng khi nói ra quan hệ của hai người sẽ không còn tự nhiên như bây giờ nữa …
Thoại Vĩ lại không đi học, một ngày nữa cậu lại không đến lớp, sau khi nhìn thấy thằng cha Hạo Vũ đó đến đưa nó đi học, lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả … gọi là gì nhỉ, ghen tị chăng ? Nói chung, cậu chẳng câu cần biết nó là cái gì chỉ biết là thấy rất bực bội, nó làm cậu khó chịu !
Hôm nay là có kết quả rồi, lần theo dấu vết cậu lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm thủ phạm tày trời của vụ việc rắc rối có liên quan đến nó và Khả Kì .
Cậu mang một bộ mặt lạnh tanh, ai nhìn gương mặt ấy bất giác đều thấy ớn lạnh …
Lần này là đích thân cậu nhúng tay vào, cậu không thể cho phép bản thân mình tiếp tục sai phạm lần hai, một lần là quá đủ, ngay bây giờ cậu muốn biết được chân tướng sự việc.
Thủ phạm không giống như trong tưởng tượng của cậu, không phải một tên đầu gấu gương mặt côn đồ hung ác mà là một cô gái với gương mặt xinh đẹp .
Cô ta không nhìn cậu lấy một cái, gương mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi, ánh mắt bướng bỉnh cố ra vẻ “ta đây không sợ gì cả”.
Cô ta càng cố thể hiện sự rắn rỏi bao nhiêu thì ngược lại càng làm lộ ra vẻ yếu đuối của cô ta!
18/7/2013, 12:10
#55Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 56 : Vụt mất - Hạnh phúc mãi xa!:
Khoan đã, nhìn kĩ gương mặt này rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi …
Đây chẳng phải là cô gái đã tham gia vào tiết mục kịch trong hội diễn văn nghệ đó sao, lần đó Ân Di cũng gặp nguy hiểm, lần này thì bị nghiêm trọng hơn!
Liên quan đến cô gái này, chắc chắn là thế, cô gái này có thù oán gì với cô gái đơn giản Ân Di chứ, cô ấy đâu có gây xích mích với ai ?
Cậu tiến lại gần cô gái đó, hiếu kì xen lẫn tức giận nhìn cô ta, cô gái ấy vẫn cúi đầu như đếm mấy viên gạch lát dưới sàn .
Cậu cất giọng hỏi :
- Nói đi, vì sao cô lại bày ra mấy trò bỉ ổi đó ?
Cô gái đó nhìn xoáy cậu, nhếch miệng cười rồi cúi đầu nhìn sàn nhà một cách vô thức .
Nửa tiếng trôi qua trong im lặng đến đáng sợ, cô gái đó vẫn cúi gằm mặt xuống sàn nhà quyết nín lặng, cử chỉ có phần ngạo mạn nhưng Vĩ biết bàn tay ấy đang run run, bám trụ vào bức tường phía sau .
Cậu nhìn những biểu hiện đó, nhếch miệng cười lạnh cất tiếng :
- Cô không nói, tôi tự khắc sẽ tìm ra …
Cô gái đó chỉ cười, nụ cười buốt giá, cô nhớ lại những gì mình đã làm và bất chợt nhận ra, dù cho cô có làm gì thì người con trai cô yêu ấy vẫn sẽ mãi mãi không là của cô .
Cô chỉ làm tổn thương người khác, anh sẽ không thích cô, cô đanh đá, ghê gớm, bạo dạn, anh cũng không thích cô, anh mãi mãi là hoàng tử nụ cười với mọi người nhưng luôn luôn với cô là băng giá .
Cô làm cô gái tên Ân Di đó đau khổ, rút cuộc chính cô lại làm anh và người con gái đó sát gần nhau hơn và vô hình chung “gậy ông lại đập lưng ông”, người phải chịu đừng sự ghen ghét dằn vặt vẫn chỉ là cô .
Nhưng lúc này có hối hận cùng đã muộn, tiếp theo ra sao thì đành để cô nàng Tiểu Princess tiếp tục thôi, cô quyết định sẽ dừng lại tất cả kế hoạch và đi thật xa người cô yêu để bình tâm tìm kiếm cho mình một con người khác mà thượng đế sinh ra là để dành cho cô .
Cô sẽ giữ lời hứa, sẽ không nói tên cô gái kia ra, cô tự làm tự chịu không muốn phải liên lụy đến người khác, có điều cô biết người con gái quan trọng của ác ma “ Thoại Vĩ ” sẽ vì cậu ta mà nhất quyết không dừng tay lại .
Cô ta thậm chí còn tàn độc và thủ đoạn hơn cả cô nữa, đúng là không sai cô gái đó rất đẹp nhưng cùng rất không đơn giản …
Hai ngày trời giam lỏng cô gái ấy, vẫn kiên cường bám trụ quyết không hé răng nửa lời, hai ngày không ăn không uống rút cuộc cô gái ấy cũng ngã quỵ và ngất xỉu .
Rất nhanh cô được đưa vào bệnh viện truyền dịch, cơ thể thiếu dinh dường trầm trọng vì quá đói và mệt mà ngất xỉu. Thoại Vĩ nghĩ ngợi rất lâu và quyết định buông tha cho cô ta, cậu báo cho gia đình cô ta biết và gọi bọn đàn em đi khỏi phòng bệnh của cô gái đó .
Cũng trên đường đến bệnh viện, cậu ghé qua thăm Khả Kì, mấy ngày nay vì chuyện của nó cậu cũng không còn tâm trí đâu mà nhớ ra rằng còn một cô gái đang cần mình .
Cảm thấy thật có lỗi, cậu tạt vào căn tin bệnh viện mua cho cô loại bánh kem socola mà cô thích nhất .
Chờ không lâu lắm, mất 5 phút cậu thỏng thả bước lên lầu trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ chuyện của nó và bất chợt cậu nhận ra mình đã đứng trước cửa phòng bệnh Khả Kì từ lúc nào …
Bên trong bỗng có giọng nói trong trẻo của cô ấy cùng với một giọng nữ khác vang lên .
Tiếng tranh cãi, tiếng nói giận dữ của Khả Kì, là cậu không nghe lầm …
- Tại sao cô lại không tham gia vào kế hoạch của chúng ta nữa ? Lúc đầu là cô khởi xướng kế hoạch mà …
Đó là giọng nói của Khả Kì .
Lại có một cô gái cất giọng yếu ớt mở lời :
- Tôi thấy chúng ta dừng lại ở đây là được rồi, dù gì cô ấy cũng suýt mất mạng còn gì nữa, đủ rồi, buông tay thôi Tiểu Princess …
- Không tôi không thể buông … cậu ấy là tất cả của tôi, không thể buông được … không thể nào ..
Giọng nói ấy run run, từng lúc càng như không kiềm chế được, có phần lãnh khốc đáng sợ đó là của Khả Kì …
Chuyện mà bọn họ đang nói là cái gì, tại sao lại có một kế hoạch có vẻ mờ ám như thế ?
Cậu nhướn mày nhìn vào bên trong, Khả Kì ngồi trên giường gương mặt như bị kích động đối diện cô là một cô gái cũng trong trang phục bệnh nhân với một khuôn mặt quen thuộc .
Chẳng phải ai xa lạ, là cô gái ngày hôm qua còn ngất xỉu ở hội trường của Thiên Vũ Hội , hai người này có quen nhau … Cậu chậm rãi xâu chuỗi sự việc, tim bất chợt run lên một cái, đáng sợ, mong là mọi việc không như cậu tưởng tượng …
Cô gái đó, cô gái với nụ cười trong sáng từng làm cậu xao động sẽ không làm cậu thất vọng chứ ?
Thế nhưng câu trả lời đã xuất hiện đập tan chút hi vọng còn lại , giọng nói đáng sợ biến đổi nhanh chóng của Khả Kì làm cậu có chút ớn lạnh …
- Tôi không cho phép cô ta … Hà Ngọc Ân Di cướp đi Thoại Vĩ khỏi tay tôi … Không bao giờ … Cô quên cái suy nghĩ xuẩn ngốc đó đi …
- Nhưng như thế đã đủ lắm rồi, cô nên dừng lại thôi Khả Kì ạ ..
- Cô ta còn chưa chết là ... còn sống trên cõi đời này, còn may mắn lắm, tôi muốn cô ta phải biến mất ... phải bước ra khỏi cuộc sống của tôi và cậu ấy …
Thoại Vĩ sững người nhìn cánh cửa, cậu hiểu ý nghĩa của những gì vừa phát ra từ miệng Khả Kì, bàn tay nắm của lơ lửng vô định ở không trung, hộp bánh cầm trong tay run run , cậu thật sự shock và thất vọng …
Nghĩ đến những gì đã qua, và những lời nói đau đớn thất vọng ngày nào của nó lại một lần nữa vang vọng trong đầu, Ân Di đã khăng khăng cô ấy không có làm hại đến Khả Kì, cô ấy nói cô ấy không làm gì hết, cô ấy nói cô ấy bị rơi vào một cái bẫy …
Đến bây giờ mới hiểu, tất cả những gì cô ấy nói hoàn toàn là sự thật, còn con người đầu sỏ đáng chết mà cậu tìm kiếm bấy lâu lại ngay lập tức xuất hiện ngày ngày bên cậu… Cậu bị mắc bẫy rồi, cái bẫy thâm độc của cô gái ấy …
À, không là cả cậu và Ân Di cùng bị mắc bẫy mới đúng, cậu mù quáng tin người, không tin vào nhận định bản thân, cậu vô tình làm người con gái quan trọng ấy đau đớn ….
Cảm giác uất hận, giận dữ lan tràn trong người, cậu thất vọng tràn trề còn có cảm giác khinh bỉ và cảm thấy niềm tin của mình giống như đang bị chà đạp không thương tiếc …
18/7/2013, 12:10
#56Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 57 : Có khóc cạn nước mắt , ai đó mãi chẳng quay về ….:
Hắn quay lưng ném thẳng hộp bánh vô sọt rác rồi đi thẳng, gót giày tì mạnh xuống sàn kêu sàn sạt, khuôn mặt hắn tỏa đầy sát khí nhưng đôi mắt tràn ngập vẻ thất vọng không nói lên lời .
Hai cô gái trong phòng bệnh vẫn tranh luận bất đồng quan điểm, Khả Kì vẫn chưa biết người quan trọng của cô đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi …
Hắn suy nghĩ thật kĩ hai ngày trời, hắn không biết nên xử trí cô gái đã lừa gạt mình như thế nào nữa, dù cô ta cũng là bạn gái cậu … phải rồi “bạn gái”, hai từ này với cậu thật xa lạ, trái tim cậu đau ẩm ỉ như phản đối và bất giác hình ảnh ai đó lại hiện lên trong tâm trí, mái tóc màu nâu và nụ cười rạng rỡ …
Mãi mãi có thể nụ cười ấy sẽ không dành cho cậu nữa, cô vẫn và đang giận cậu và giờ đây cậu thấy mình thật sai lầm …
Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, một tuần rồi hai tuần, nó vẫn trốn tránh để ít nhất có thể nhìn thấy hắn. Con tim vẫn đang nhớ hắn, có lẽ rung động đầu đời khó có thể quên nhưng sống cùng nhà mà hơn hai tuần không gặp hắn, nó thấy đó cũng đã là một kì tích rồi …
Khả Kì cũng ra viện hơn một tuần, cứ giả bệnh mà không có ai đó đến thăm thật sự là buồn chán, ngày cô ra viện cậu cũng không đến mặc dù trước đó cô đã nhắn tin cho cậu. Tự nói với bản thân rằng có lẽ rằng ai đó quên đọc tin nhắn, có lẽ vì cậu quá bận mà lãng quên cô thôi .
Đi học lại, cô không còn thấy cô gái đó đi cùng cậu nữa đổi lại cậu cũng không còn ở bên cô nữa . Nhiều khi cô đến trước của lớp cậu, hé mắt nhìn vào, chỉ thấy cậu gục đầu ngủ gục xuống bàn, đôi mắt đẹp khép hờ và cô lặng lẽ rời đi vì không muốn cậu thức giấc .
Cô nào có biết mỗi khi bước chân của cô khuất dần sau cánh cửa đôi mắt ấy lại mở ra, lạnh lùng nhìn theo và mỉm cười chua chát …
Ngày nào đó cô lại theo thói quen lật giở cuốn lịch để bàn mà cậu tặng, thấy dấu tích màu đỏ chói trên cuốn lịch ấy, cái ngày mà người ta gọi là Lễ tình nhân sắp đến rồi .
Liệu ngày đó cậu có đến giống như năm trước cùng cô dạo phố thật vui vẻ như trước không ?
Những ngón tay trắng trẻo thon dài sờ sờ dấu tích chính cô cẩn thận đánh dấu bằng bút lông màu đỏ, cắn môi suy nghĩ, thực sự rất là nhớ, cô rất rất là nhớ cậu …
Tại một căn biệt thự, nó cùng thần người nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng nay đi học Lan Lan cũng nhắc nó về ngày 14/2 .
Cô nàng đang háo hức triển khai một kế hoạch làm socola tặng riêng cho ai đó, nhìn gương mặt ửng hồng chờ mong của cô nàng, nó biết cô bạn của nó đã cảm nắng một ai đó … Cô nàng lúc đó còn quay sang nó tò mò :
- Cậu không định tặng socola cho người cậu thích sao ?
Tặng socola cho hắn ?
Nó điên rồi, tại sao lại nghĩ ngay đến hắn, chả phải hắn làm mày tổn thương sao, nghĩ lại đi Ân Di vết thương lòng của mày giờ này vẫn chưa lành là do hắn gây ra ….
Tỉnh lại mau, tỉnh lại mau !
Nó cười buồn, lắc lắc đầu :
- Không có, tớ không có thích ai cả …
Liệu nó nói dối, mũi của nó có dài ra không nhỉ?
Lan Lan nhìn nó đầy nghi ngờ rồi bất chợt đứng hình, phải rồi Lan Lan cô giờ mới nhớ ra rằng người bạn cô thích là ai, cô nhớ rồi là tên đó và hắn … đã có người yêu rồi …
Cô thật muốn vả mạnh một cái vào mặt mình một cái …
Ngày lễ tình yêu sắp đến cũng rất đặc biệt, sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, Hạo Vũ đã quyết định một việc trọng đại nhất từ khi sinh ra đến giờ . Vào cái ngày đặc biệt đó, cậu sẽ tỏ tình với người con gái mà cậu yêu thương .
Một mình cậu tự tay chuẩn bị nhưng công đoạn cuối cùng đầy bất ngờ cho ai đó với tất cả những gì chân thành nhất của một thằng con trai dành cho người con gái quan trọng trong tim mình, cậu chờ mong 6 ngày nữa trôi qua thật mau …
Sự kiện ngày 11/2 ….
Hôm đó, chuông cửa reo, ba tên hotboy đi chơi vui vẻ hết chỉ còn nó, Thoại Vĩ, A Linh tỷ tỷ ở nhà ngồi buồn tự kỉ .
Tiếng chuông cứ vang lên ầm ĩ dưới lầu, nó đang đọc truyện trên lầu cũng không nhịn được mà nhíu mày một cái, tại sao lâu vậy rồi mà không có ai ra mở cửa, tiếng chuông cửa cứ kêu hoài thúc giục …
Nó lật đật xỏ dép đi xuống lầu, lệt xà lệt xệt nó lê lết đôi dép hình con thỏ bông màu hồng đi xuống lầu, vừa hay lại gặp người “không muốn gặp” cũng từ trong phòng đi xuống ngồi bệt xuống sofa tự lúc nào.
Hứ, có vấn đề về tai à, tại sao chuông cửa kêu mà không đi ra mở cửa cho người ta …
Nghe tiếng dép lê mạnh đằng sau, hắn bất chợt quay lại và không ngoài dự đoán của hắn, người hắn muốn gặp đã xuất hiện ... còn ai vào đây là nó .
Ngoài lề chút xíu, thực ra hắn nghe chuông cửa nhưng vì muốn nhìn thấy nó nên mới cố tình tảng lờ không đi mở cửa để được nhìn thấy nó .
Đúng như dự đoán của cậu, chỉ 10 phút sau ai đó đã bị tiếng chuông cửa kêu inh ỏi làm cho động thủ xuống lầu . Lâu lắm mới thấy khuôn mặt ấy, lòng cậu có chút vui vui, có thể gọi cậu là biến thái hay hâm hấp gì gì đó nhưng chỉ là cậu muốn nhìn thấy ai đó thôi mà !
Nó lại dùng cái ánh mắt lơ đễnh mà hôm nay còn pha chút tức giận liếc nhìn cậu bằng nửa con mắt lật đà lật đật kêu to:
- Đến đây …
Phải mở cửa, không biết là vị nào, vào cái ngày chủ nhật quý giá này lại vô duyên vô cớ đến nhà này làm phá hỏng không khí yên bình buổi sáng …
Hắc, mình nói thế có quá không nhỉ, kệ ta đây đang tức gì cũng có tội hết .. Để xem là ai, là ai vô duyên nào ?
Nó mở cửa, chớp mắt nhìn người đằng sau cánh cửa ấy, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đập vào mắt, giày búp bê hồng phấn, váy dài màu trằng tinh khiết, khuôn mặt với mái tóc xoăn lọn màu hung đỏ . Là gặp người quen nha, bạn gái hắn đến, gương mặt có chút sốt ruột mở miệng chào nó với giọng nói trong trẻo, uyển chuyển :
- Chào Ân Di, lâu ngày không gặp …
Qủa thật là lâu, từ cái sự kiện vu khống ấy nó cũng chưa có gặp qua cô gái này .
Nó ngẩn người à, ồ chậm rãi cất lời :
- A, mời vào !
Rồi không nhìn cô nàng lấy nửa cái chạy vèo lên lầu .
Khả Kì nhìn nó bằng ánh mắt có chút khó chịu rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang con người đang ngồi xem tivi trên sofa và dừng lại, nhìn thật kĩ thật lâu .
Như cảm nhận được rằng có một ánh mắt đang dõi theo mình, Thoại Vĩ quay lại, cậu có chút sững sờ .
Hiện tại cậu không muốn găp cô gái này chút nào, cô đến mà cũng không báo trước cho cậu một tiếng, có phải muốn làm cậu tức không ?
Cậu không muốn nhìn thấy cô, chút tình cảm dành cho cô trong cậu cũng như đã biến mất theo những cậu nói tàn độc hôm nào rồi, hôm nay cô đến đây cũng tốt, mấy ngày qua tuy khó khăn nhưng chính cậu đã đưa ra một quyết định.
Hôm nay cô tới cậu sẽ nói luôn với cô, cậu không thể chấp nhận việc người khác làm hại đến nó và lừa dối mình nhưng cô nay đã làm cả hai việc, là người hiểu rõ cậu hơn ai hết mà cô vẫn làm thế …
18/7/2013, 12:11
#57Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 58 : Chúng ta chia tay thôi …:
Khả Kì cứ trầm mặc nhìn Thoại Vĩ cho đến khi … lệt xệt … tiếng dép quệt vào sàn nhà, còn ai vào đây có cái thói quen phá dép là nó đi xuống lầu .
Trên tay nó cầm một cái ba lô nhỏ, đầu nghiêng nghiêng ghì chặt điện thoại vào tai :
- Rồi … rồi …Lan Lan tớ đến ngay, chờ chút …
Chợt nhận ra không khí khác thường lúc bấy giờ, có phần âm u quá, nó nhận ra tiếng nói chuyện của mình đã quá vô duyên và ngẩn người .
Hai người đang trong khung cảnh “riêng tư” thế mà nó lại vô duyên vô dáng hét điện thoại ầm ầm, chậc, ngại quá ngại quá !!
Khả kì nhìn nó có phần ai oán, hắn chớp mắt như thắc mắc nó muốn đi đâu . Nó nhẩm tính này giờ từ lúc nó lên phòng và Lan Lan gọi điện rủ nó đi học đan len với cô nàng thì cũng đã được nửa tiếng .
Hỡi ôi, nãy giờ hai người này cứ bốn mắt nhìn nhau thế này à …
Có ai nhận thấy rằng, cô nàng Ân Di của chúng ta có cái thói suy đoán tọc mạch khi chưa biết rõ ràng, có phải xuyên qua sự thật không nhỉ ? Hắc hắc, tính xấu cần bỏ …
Nó cúi đầu kẹp chặt điện thoại rồi xỏ giày, quay lại cười cứng ngắc với Khả Kì :
- Hai người chơi vui vẻ, tôi ra ngoài …
Hắn nhìn nó mắt thắc mắc như muốn hỏi thế nhưung lại im lặng . Từ khi nào mà cậu lại có thói quen quản việc đi lại của ai đó, có lẽ là từ lúc cô bị nhốt ở nhà kho sau trường thì trái tim như đã được lập trình chế độ bảo vệ cho nó …
Nó lúc lắc cái đầu rồi đi ra khỏi cửa, hắn chỉ thấy dáng hình nhỏ bé của nó khuất sau cánh cửa. Lại một không khí im lặng bao trùm giữa cậu và Khả Kì …
Hôm nay cô gái này đến đây khiến cậu có chút bất ngờ nhưng không sao . Vừa hay, hôm nay cô đã đến đây cậu cũng có chuyện muốn nói, bấy lâu nay là cậu đã lầm tưởng sai lầm về tình cảm của mình, tồn tại giữa cô và cậu chỉ là cải vỏ trống rỗng, đối với cô tất cả những gì cậu làm chỉ do ý nghĩa “nghĩa vụ” chứ không hoàn toàn xuất phát từ trái tim.
Cậu dần nhận ra trong tim đã tồn tại một hình bóng khác, tuy rất gần nhưng cũng rất xa .
Cậu nhìn cô nhẹ giọng :
- Chúng ta ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói !
Khả Kì đưa đôi mắt xa lạ nhìn cậu, “tôi” … cậu xưng với cô là tôi, thường ngày cô với cậu đâu có xa cách đến thế .
Cô cắn cắn môi lặng lẽ đi theo cậu, lắng nghe tiếng bước chân của cậu và âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn lớn dần trong tim .
Cậu đi trước chậm rãi, khoan thai còn cô lặng lẽ lê bước theo sau, không còn cái khoảng thời gian hai người đi song song mỉm cười nhìn nhau nữa chỉ còn lại những kí ức bơ vơ mang những nỗi xót xa …
Bất chợt cô lên tiếng :
- Tớ không muốn đi đâu hết . Tớ cũng có chuyện cần nói !
Cậu quay lại nhìn cô, gương mặt nhìn nghiêng rất hút hồn, cậu nghi hoặc suy nghĩ gì đó rồi gật đầu :
- Vậy thì nói ngay ở đây đi …
Cô chầm chậm xâu chuỗi suy nghĩ và cố gắng biểu đạt ý nghĩ của mình, câu nói có phần ngập ngừng phát ra khỏi khóe miệng xinh đẹp :
- À, tớ … tớ muốn nói hình như dạo này hai chúng ta có gì đó quá xa cách . Có gì … nếu tớ không phải cậu có thể bỏ qua cho tớ được không ? Tớ không muốn quan hệ của chúng ta trở nên thế này …
Lỗi lầm của cô? Cô từ trước đến này rất tốt, chỉ là vừa rồi cậu nhận ra cô đã làm một việc quá khó chấp nhận mà con tim cậu không thể tha thứ .
Cậu mỉm cười , ở nụ cười đó Khả Kì thoáng chốc sững người khi nhận ra sự khác thường :
- Không, cậu rất tốt, trước nay chưa làm gì sai cả …
- Nếu vậy tại sao quan hệ của chúng ta lại xa cách như thế ? Nói thật đi, nói cho tớ biết tớ đã sai ở chỗ nào, tớ sẽ sữa chữa sẽ sửa sai mà …
Cậu thật lòng không muốn tự mình nói thẳng ra những gì đáng sợ mà cậu biết, cậu muốn kết thúc một cách êm đẹp, cậu cũng không muốn cô phải bận tâm. Cứ để cô không biết được rằng nhưng gì cô làm cậu đã nắm rõ hết đi, cứ như thế đi …
- Không, cậu rất tốt . Tôi thấy hai chúng ta có lẽ không hiểu rõ nhau, dường như từ đầu chúng ta đến với nhau đã là một sai lầm .
Một sai lầm ….
Ba từ này như một cái chày lớn giáng mạnh vào những suy nghĩ đứt đoạn của Khả Kì, cô ngẩng đầu thảng thốt, cậu thực ra vừa nói năng lung tung gì thế ? Chẳng phải quan hệ của họ lúc đầu là rất tốt sao ?
Đầu óc cô dâng lên một hồi chuông cảnh báo, sau sự im lặng đáng sợ của cậu có phải một điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra không ?
- Không, cậu đang nói cái gì thế ?
Cô bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt với hàng mi cong rậm cụp xuống kiên trì với suy nghĩ của mình, từ từ mở lời nghi hoặc .
Thoại Vĩ không nhìn Khả kì từ từ nói tiếp, cứ tưởng khi nói ra những lời này sẽ rất khó khăn nhưng hóa ra không phải vậy . Có lẽ là ngay từ đầu cậu cũng chưa từng yêu Khả Kì, chỉ là ý nghĩ muốn bảo vệ một người trong cậu quá lớn mà thôi.
Cậu nói ra những lời này rất thoải mái, dường như lí trí cùng con tim đồng hành với cậu, có lẽ vì là bạn thanh mai từ nhỏ cậu đã ngộ nhận tình cảm bạn bè là tình cảm của một tên con trai dành cho người con gái mình yêu .
Cậu tiếp tục câu nói của mình :
- Tôi thấy chúng ta không nên tiếp tục nữa, Khả Kỉ cậu sẽ tìm được một người tốt hơn tôi .Chúng ta ngay từ đầu có lẽ không phải là tình yêu …
Cô gái đó ngước lên, ngay tức khắc một cơn gió lạnh như ập đến làm cô lạnh lẽo, sợ hãi biết bao, giọng nói run rẩy lay lay:
- Van cậu, đừng nói những lời nói kì quái đó nữa …
Thoại Vĩ thở dài, dứt khoát mở những lời nói quyết định sau cùng :
- Kì Kì, chúng ta chia tay thôi …
Lần này đôi mắt còn cúi xuống của Khả Kì mở lớn nhìn cậu, đôi mắt trân trối, bàn tay nắm chặt những ngón tay găm vào da thịt đau điếng, cô bất chợt nhìn cậu và nở nụ cười :
- Vĩ Vĩ … hôm nay … hôm nay không phải cá tháng tứ, đừng đùa tớ ….
Vĩ nhắm mắt hồi phục suy nghĩ, cậu cảm nhận được người con gái trước mặt mình đang run rẩy :
- Tôi không hề nói đùa, tôi nói … chúng ta chia tay thôi !
18/7/2013, 12:13
#58Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 59 : Kết thúc cũng là để bắt đầu:
Nước long lanh nơi khóe mắt, đôi mắt ầng ậc nước, khóe mắt đong đầy thứ nước ấm nóng mặn chát từ từ chảy xuống má. Khả Kì mấp máy môi, dường như muốn nói mà bất lực không thể mở lời, bờ môi run run đau khổ cô đứng trân tân nhìn cậu hồi lâu . Nước mắt chảy ngày một nhiều, bờ vai gầy rung rung khẽ kìm tiếng nấc ngày một lớn dần .
Rồi bất chợt giọng nói như vỡ òa, cô hét lên, cô không thể tin, không tin đâu, người ấy của cô nói chia tay rồi, là cô và cậu ấy sẽ chia tay …
- Tớ không muốn … tớ không biết … là cậu nói đùa là cậu đùa tớ … Hức hức … Tớ không chia tay … Không muốn!
Rồi cô khóc òa, tiếng khóc nức nở đau đớn .
Thoại Vĩ không đành lòng nhìn cô như vậy nhưng sự thực là họ nên chia tay, cậu đã biết tình cảm đơn thuần của họ chỉ là tình bạn …
Nhưng nhìn cô đau đớn thế này cậu bỗng thấy mình thật có lỗi, bây giờ cô đau đớn khóc òa như một đứa trẻ không còn là cô gái kiêu kì ngày trước nữa …
Cậu nên làm gì và phải làm gì bây giờ?
Cậu khó khăn nói :
- Chuyện tôi muốn nói hết rồi, tôi … lên phòng đây, cậu về đi …
Cậu quay bước, đột ngột cô vươn tay kéo cậu lại níu chặt như sợ cậu bỏ rơi cô :
- Không muốn, tớ không chia tay, có chia tay cậu chia tay một mình đi … tớ không muốn …
Hai tay cô níu chặt lấy tay phải của cậu cúi đầu khóc, nước mắt rơi lã chã xuống sàn nhà .
Cậu quay mặt không muốn thấy cô đau đớn như thế cố rút tay ra, cô càng níu chặt hơn gắt gao nói :
- Không tớ không bỏ, bỏ ra cậu sẽ bỏ rơi tớ, nói đi … là tớ ai ở chỗ nào, tớ sẽ sữa mà sẽ không làm cậu giận nữa đâu tha thứ cho tớ đi …
Vậy là Khả kì còn chưa biết bản thân cô ấy sai ở chỗ nào, cõ lẽ cậu bắt buộc phải nói cho cô ấy biết rồi mặc dù bản thân cậu ngàn lần không muốn .
- Cậu đã làm gì, bản thân cậu hãy nghĩ lại xem ?
- Tớ …. đã làm gì ? Làm cậu giận là tớ ai rồi … tớ sẽ sửa … sẽ sửa mà …
Cậu nhìn cô, lạnh băng :
- Cậu đã làmgì ?
- Tớ …
Cô im lặng không biết mình đã làm gì sai …. Ngập ngừng …
- Để tôi nói cho cậu biết … Việc xảy ra của Ân Di là do cậu sắp đặt tất cả phải không ?
- Việc … việc gì ? Tớ không biết …
Đến nước này cô còn chối cãi, cậu không biết phải nói gì hơn …
- Lần trước cậu bị thương là do cậu tự làm không phải Ân Di làm có đúng không … Còn nữa chuyện cô ấy bị người khác hãm hại cũng là do một tay cậu gây nên có đúng không?
- Không …không phải …
Khả Kì lắc lắc đầu, cô lắc đầu quầy quậy … cậu ấy lẽ nào biết rồi , hôm nay cậu ấy nói chia tay cô lẽ nào vì chuyện đó … vì cô ta sao … vì con nhỏ Ân Di đó sao ?
- Chính là cậu, tôi đã biết hết tất cả, là chính cậu sắp đặt kế hoạch lừa gạt gạt tôi và hãm hại Ân Di … Cậu … về đi, tôi không muốn thấy cậu lúc này …
Vừa lúc đó, cánh cửa trong phòng két một tiếng mở ra, Thoại Vĩ giật mình quay lại, nó ngơ ngác nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Khả Kì và gương mặt u tối của hắn … Nó gãi gãi đầu :
- Ngại quá …tôi để quên đồ …
Chết tiệt, chỉ tại nó đàng trí hay quên, nó đi được 1/3 quãng đường mới biết mình để quên cuốn sách học làm socola mà nó tìm được ở căn nhà cũ, Lan Lan mấy hôm trước đã năn nỉ nó tìm hộ cô bạn . Nó hì hục lao về nhà lục tung dãy sách nấu ăn của mẹ … tìm mãi, thế mà đến lúc phải đưa cho cô bạn thì lại dở hơi vứt nó ở nhà ,thế là vội vội vàng vàng xuống xe buýt bắt taxi về nhà lấy .
Vô nhà hắn, gọi cửa mãi thì không thấy ai mở cửa đành bấm bụng mở cửa vào lấy cuốn sách bằng chìa khóa riêng do cô Hoa làm cho nó .
Đến khi mở được cửa rồi thì lại đứng khựng lại bởi tiếng nói gay gắt của Vĩ và tiếng nức nở của Khả Kì, nó quyết định đứng tại chỗ ở đó đã và rồi lại vô tình … vô tình đứng sau cánh cửa nghe hết câu chuyện giữa hai người đó, nó đã đắn đo rất lâu mới nghĩ ra cách giả vờ không nghe thấy gì để yên ổn bước vào nhà …
Chấn động mạnh là cảm giác trong nó lúc này, nó không nghe thấy gì cả, tất cả như đùa, Khả Kì là người làm nó khổ sở trong bệnh viện thời gian qua … còn lí do cô ấylàm như thế có ngốc mới không biết, cô ấy làm như thế … tất cả đều do hắn mà ra!
Nó không dám nhìn cả hai người lạch bạch, lảo đảo phi thằng lên lầu rồi việc đầu tiên làm khi lên phòng của nó là khóa chặt cửa lại . Nó cần xác định chuyện kinh khủng gì đang xảy ra, không khỉ trong nhà u ám thật đáng sợ …
Kết nối sự việc, suy nghĩ thấu đáo hồi lâu nó đã biết ai đã làm mình ra nông nỗi như mấy ngày qua, cũng biết hai người bọn họ cãi nhau vì nó và nó cũng sock … Nó sock vì biết rằng hắn tức giận kinh khủng như thế với Khả Kì là vì nó, có chút vui, nó biết nó vui là không đúng nhưng vẫn thấy dễ chịu trong lòng …
Nó cũng tức nữa, nhớ lại những gì hắn đã đối xử với nó và những gì Khả Kì đã nói với nó, nó bỗng thấy rất ghét cô ta, nó rất ấm ức nhưng nó sẽ không làm gì cô ta .
Nếu cô ta đã làm nó như thế theo cái cách bẩn thỉu nào đó thì nó sẽ không trả thù giống như vậy, nếu làm giống y cô ta cũng trả thù qua lại thì có khác gì cô ta đâu, như thế thật nhục nhã … hãy là nó, im lặng và nhìn cô ta trả giá …
Lặng một chút dưới nhà lại ồn ào, nó nắm chặt cuốn sách trong tay đi xuống .
Thoại Vĩ gạt tay Khả Kì dứt khoát :
- Như thế đi, hôm nay chúng ta chia tay dù cậu có muốn hay là không … Chúng ta hoàn toàn không hiều gì về nhau cả …
- Cậu … tôi không muốn …. Tôi hiểu hết tất cả về cậu chỉ có cậu … là cậu vì cô gái khác mà đối xử như thế với tôi … tại sao tôi lại thành như thế … là vì cậu … là tất cả tại cậu …
- Nếu hiểu tôi, cậu sẽ không sắp đặt kế hoạch để lừa tôi như thế … Nếu chúng ta hiểu nhau có lẽ tôi sẽ nhận ra những gì cậu đã làm và khuyên can cậu sớm hơn nhưng có lẽ đã muộn rồi …
- Là tại cô ta… tại cô gái mang cái tên Ân Di đó … đã mang cậu rời xa tôi …
Thoại Vĩ hít một hơi dài :
- Không, cô ấykhông làm gì cả …
- Tôi hiểu rồi… hiểu rồi, là vì … là vì cậu yêu cô gái đó nên mới chia tay tôi có phải không, tôi … tôi … không chia tay … không chia tay ….
Nó dừng bước nơi cầu thang, sững sờ nới lỏng cuốn sách trong tay, có chút gì đó bàng hoàng không nói nên lời …
- Cậu … muốn nghĩ sao cũng được …
Phịch …
Khả Kì ngồi bệt xuống đất, hai chân cô như không còn sức lực chống đỡ khối cơ thể bên trên, gương mặt thất thần . Lặng lẽ, nước mắt lại rơi trên hàng mi ướt đẫm, cô không gạt nước mắt cứ để mặc nó chảy vô thức trên mặt, khóc vì cô đau đớn liệu nước mắt có thể xóa nhòa nỗi đau trong trái tim cô …
Cô đau lắm, đau muốn chết đi, trái tim cô vỡ tan tành … không còn gì chỉ còn lại niềm đau và nỗi nhớ …
18/7/2013, 12:13
#59Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Lulu Hâm- Chương 60 : Sụp đổ:
Người cô run run kiềm chế tiếng nấc không phát ra khỏi cổ, thân ảnh nhỏ bé dưới đất trông rất đau đớn ….
Hức hức ! Hức hức … tiếng khóc vỡ òa và rồi cô đứng dậy … lảo đảo như muốn ngã, người dựa hẳn vào tường chật vật đứng dậy … Đẩy tung cửa cô lao ra khỏi căn nhà của Thoại Vĩ, chân không mang dép cô đứng giữa đường, đôi mắt vô hồn trống rỗng nhìn cái ô tô màu đen ngày một đến gần …
Chết đi … chết đi … sẽ không còn đau nữa … phải chăng cô nên ra đi đến một thế giới không còn nỗi đau… Mái tóc dài xỏa tung … bay bay trong gió, thân ảnh nhỏ bé với váy trắng dài đến gối thướt tha yêu kiều và một gương mặt đẫm nước mắt đứng ngơ ngẩn giữa đường …
Chiếc xe ô tô đi đến ngày một gần … Một tiếng động xé trời vang lên … Là gì ?
Đó là tiếng bánh xe ô tô va quệt với mặt đường do thắng gấp, rất gần và rất gần cô gái mặc váy trắng đã đứng sát chiếc ô tô
…. Két ….. một tiếng động kinh hoàng vang lên, sởn gai ốc và phản xạ vào tai cô gái , cô vẫn trong trạng thái ngơ ngẩn như chưa hoàn hồn …
- Bị điên à, đi đứng phải nhìn đường chứ ?
Một câu nói lại phản xạ vào tai, trong vô thức Khả kì quay đầu lại ngây ngẩn nhìn chằm chằm người phát ra câu nói đang ngồi trong xe ô tô … Phải rồi, giá như cô bị điên thật thì hay biết mấy trong lòng sẽ không còn thấy đau nữa …
- Giá như điên được thì hay biết mấy ….
Cô thốt ra một câu nói lấp lửng không đầu, không cuối khó hiểu với người lái xe rồi lại bước đi, một cô gái với gương mặt xinh đẹp, chân không mang giày giống như một thiên thần lưu lạc …
Trong ô tô một chàng trai với gương mặt điển trai đang ngồi trên ghế sau kì quặc nhìn cô chăm chú, một cô gái xinh đẹp như vậy tại sao lại thành ra cái bộ dạng ngây ngẩn kiểu này?
Hạo Thiên nhìn bóng dáng cô gái lảo đảo đi trên vỉa hè khuất dần sau những tán cây cổ thụ ven đường mà lòng dâng lên một dự cảm kì lạ …
Còn nó, tại phòng khách hắn ngồi phịch xuống sopha dáng vẻ mệt mỏi, nó lẳng lặng đi lướt qua, không thể tin được, họ ... Thoại Vĩ với Khả Kì … họ … chia tay mất rồi mà nguyên nhân lại có lẽ nào là do nó chăng?
Khả Kì lao ra đường với dáng vẻ như thế liệu có làm sao không nhỉ ? Nó không dấu nổi sự lo lắng cho cô gái ấy, cái dáng vẻ bàng hoàng kinh điển mà nó dường như chỉ thấy trong film đã tái diễn ngoài đời, sống động và chân thực . Đến người ngoài là nó đây còn cảm thấy bàng hoàng huống gì cô gái mỏng manh đó …
Căp đôi tiên đồng ngọc nữ mà mọi người ngỡ sinh ra là để dành cho nhau chia tay ... Ai có thể chấp nhận chứ ?
Ra ngoài vỉa hè lát sỏi, nó đứng ở gốc cây to, lắc lắc cái đầu giống như một con ngố cho bay đi mọi suy nghĩ luẩn quẩn linh tinh rồi rảo bước đến “lớp học thủ công” nhà Lan Lan. Hôm nay chúng nó hẹn nhau cùng đi học thêu …
Nó cố nở một nụ cười thật tươi lấy lại tinh thần và nhanh chóng leo lên một cái taxi thẳng tiến Lan’s house !
Nó có rất nhiều chuyện muốn nói và cũng có nhiều chuyện cần bộc bạch với con nhỏ đó, một chút gì đó gọi là niềm tin hay hi vọng vào tình yêu viển vông với ai đó lại từ một cái rễ cằn cồi trong lòng nó mà nảy lộc lớn dần!
Điều đó lí trí nó luôn cảnh báo là không nên, không được nhưng sao con tim không cho phép nó suy nghĩ như thế, trái tim này dường như phải mà lại không phải là của nó mất rồi …
Hai ngày nữa … là đến cái ngày quan trọng ấy, ngày hôm đó là một thời gian thích hợp để Hạo Vũ nói hết những suy nghĩ bấy lâu mà cậu luôn dành cho người con gái ấy . Với những gì chuẩn bị kĩ càng của mình cậu rất hài lòng, chỉ mong kết quả được như cậu mong muốn rằng ai đó đã xóa được hình bóng của tên kia trong tim …
Cửa mở!
Một cô gái với gương mặt thanh thoát mặc một bộ váy ngắn đến đầu gối màu đen tôn lên làn da trắng như sứ, có điều nước da trắng này có vẻ không bình thường, như dự đoán về một căn bệnh khó chữa nào đó .
Cô gái đeo tai phone, một tay xách lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ khệ nệ bước vào phòng bếp, việc đầu tiên khi rảnh tay của cô là cất giọng trong trẻo :
- Nick …
Không thấy, Nick đâu rồi, dự định sẽ nấu cho anh ấy một bữa ăn ngon thế mà không thấy người quan trọng đâu cả … đừng nói với cô là Nick đi vắng, thật xui xẻo …
Hù …… Một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô nhẹ nhàng làm cô giật mình …
Một giọng nói ấm áp vàng lên bên tai làm trái tim nhỏ bé khẽ đập nhanh lên một nhịp :
- Tiểu Nghi, sợ không ?
- Nghịch quá, mau giúp em nấu đồ ăn, anh sống một mình ăn uống thất thường, để em nếu cho anh ăn một bữa …
Nói rồi cô đẩy anh vào bếp, lấy tạp dề quẳng cho anh và nhanh nhẹn đeo một cái khác vào cho mình . Vẫn như vậy, anh phụ cô nấu ăn, thật là vui biết bao! Còn nhớ hồi nhỏ, anh thường bị cô ép chơi trò nấu ăn của mấy bé gái cứ như thế dù miễn cưỡng dù không thích nhưng vì không muốn cô khóc anh đều chấp nhận làm phụ bếp đẹp trai cho cô . Ngày xưa vẫn thế anh vẫn ở bên cô chỉ có điều anh sự quan tâm của anh dường như không chỉ hướng đến một người con gái duy nhất là một mình cô mà còn có cô bạn Ân Di !
Mải suy nghĩ suýt thì cô cắt vào tay, anh nhẹ giọng lo lắng nhắc nhở :
- Ngốc, cắt vào tay bây giờ …
Cô nhướng mày rồi lườm anh một cái :
- Hứ, cũng sắp xong rồi ha ? Nick bữa nay đảm đang quá, khéo tay hơn em rồi !
Để anh lại một mình dưới bếp, cô lên lầu, đi qua những căn phòng nơi mà mấy năm qua không có cô anh đã sống Vì căn bệnh tim chết tiệt ép buộc cô phải rời ra anh, giờ đây khi bệnh tình đã tốt và ổn định hơn, cô lập tức về Việt Nam bất chấp sự ngăn cản của ba mẹ. Cô đi qua những gian phòng, lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ và bất chợt cô bước vào phòng anh . Vẫn căn phòng với một màu xám nhạt như khi bé, vẫn chiếc giường theo thói quen kê ở đây, kệ sách kê ở kia không hề thay đổi là mấy so với lúc nhỏ ....
Nhưng xuất hiện thêm một con khỉ màu hồng, rất nhiều thứ lộn xộn và một hộp quà đẹp đẽ được đặt ngay ngắn trên bàn .
7/8/2013, 14:13
#60Lulu Hâm
Tham gia : 02/07/2013
Bài viết : 214
Điểm plus : 12353
Được thích : 649
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sponsored content- Chương 61: Em muốn mình sẽ ích kỉ một lần ….:
Hộp quà này của ai nhỉ ? Tò mò ghê ta, Tiểu Nghi cầm cái hộp lên rồi lại đặt xuống, thắc mắc … Nick định tặng quà cho ai vậy nhỉ, ước gì và ước gì thôi cô được nhận món quà đó !
Đúng là viễn vông, không có lí nào là Nick lại tặng quà cho cô đâu, cô nên thôi mơ mộng thì hơn, lại quay qua nhìn xuyên thấu qua cửa sổ căn hộ nhà Nick, cô nhìn thấy một khung cảnh đô thị ồn ào náo nhiệt bên dưới . Cô nhìn ngắm chăm chú và bất chợt giật mình bởi tiếng gọi :
- Này nhóc, xuống ăn thôi !
Giật cả mình …
Cô lẩm bẩm, ai là nhóc chứ, cô bằng tuổi Nick mà, từ nhỏ đã hay gọi cô là nhóc rồi . Cô không thích anh gọi như vậy bởi … như thế có cảm giác anh coi cô như một người em gái, điều này cô không mong muốn một chút nào …
Cô xoay người bước ra cửa, bàn tay cô vô tình va vào hộp quà để hờ hững nơi mép bàn và kết quả tất yếu là hộp quà rơi xuống đất, nắp hộp mở ra và … một sợi dây cùng một cái thiệp nhỏ xinh rơi xuống đất.
Dưới ánh nắng buổi sáng tinh khiết, sợi dây lấp lánh phản chiếu vào mắt, cô cúi xuống nhặt lên và đôi mắt vô tình lướt qua từng nét chạm khắc tinh xảo trên sợi dây ấy . Những viên đá màu tím nhạt cùng xanh lam kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, chúng gắn kết với nhau theo một thể thống nhất hài hòa .
Bây giờ cô mới nhận ra đây là một sợi dây chuyền, trên mặt đá to to ở giữa được lồng một cái tên, một cái tên ngắn gọn, đủ cho cô biết chủ nhân sắp tới của sợi dây tuyệt đẹp này …
Một sự tò mò kì lạ ập đến và … không ngần ngại cô mở cái thiệp với cái nơ màu hồng ra …
Mắt cô long lanh, xao động theo từng dòng chữ trước mắt … Chúng như đang đùa giỡn, nhảy múa trước mắt cô …
Cô lặng lẽ đóng nắp hộp quà sau khi trả lại những thứ trong hộp trở về nguyên trạng ban đầu, đặt ngay ngắn cái hộp nằm trên bàn cô đóng cửa xuống dưới lầu .
- Làm gì trên đó mà anh gọi cũng không nghe thế ?
Cô ngẩn người trước bàn ăn, ngơ ngẩn ngước lên nhìn anh, một ánh mắt thảng thốt trong suốt, cô hỏi :
- Anh nói cái gì cơ ?
Anh đưa tay cốc đầu cô một cái, trêu đùa :
- Tâm hồn chu du phương nào mà anh gọi cũng không chú ý hả ?
- Đâu … đâu có!
Cô lắp bắp trả lời anh, cúi mặt nhìn xuống ly nước lọc trên bàn và cô thấy gương mặt mình phản chiếu trên đó, một cô gái với gương mặt có chút gì đó gọi là đâu khổ ... cô ... sẽ không để anh biết cô đang nghĩ gì, nhất định thế …
Phải trở lại trạng thái như khi sáng, cô sẽ không sock nữa, sẽ không ngơ ngẩn sau khi thấy cái hộp quà ấy, phải giấu kín nhưng gì cô đang nghĩ …
- Ăn thôi, em đói rồi …
Cô lảng tránh ánh mắt thăm dò khuôn mặt mình của anh, chủ động xới cơm cho cả anh và mình .
Đưa đũa gắp một miếng cải xào trên đĩa, vị của nó … đắng ngắt …. Tại sao cô ăn không thấy ngon, cô gắp mỗi món trên bàn, mỗi thứ một ít nếm thử ... vị của nó ... thật là khó nuốt, đắng quá !
- Đắng …
Cô bàng hoàng mở miệng.
- Cái gì đắng? Thức ăn ngon lắm mà …
- Không, khôngcó gì …
Phải rồi, không phải thức ăn đắng mà lòng cô đắng, cô cảm thấy đau, mất mát và hụt hẫng .
Cái tên kia … Di … đập vào mắt cô là cái tên trên sợi dây chuyền … Còn cả cái thiệp đó nữa, đau quá, Nick … thích Ân Di, điều này cô cũng ngờ ngợ nhưng không ngờ đó lại là sự thật .
Không ngờ … không ngờ !!!
Tình yêu, sự kì vọng đầu đời của cô vào một cái gì đó thật lớn lao đang dần dần vụt mất, bất giác một giọt nước ấm nóng rơi xuống từ khóe mi cô … đau đớn và sụp đổ .
- Em làm sao thế? Sao lại khóc …
Ai đó hoảng hốt, lo sợ hỏi cô .
Khóc ? Cô khóc mất rồi …
- Không … Không có, tại ăn gỏi anh làm cay … cay quá thôi, anh biết em không ăn được cay mà …
Cô ngập ngừng chối bay chối biến, trong giọng nói có chút hoảng hốt.
Anh nghi hoặc nhìn cô miễn cưỡng nói :
- Vậy à …
Đưa cho cô khăn giấy anh lo lắng nhìn đĩa gỏi vô tội trên bàn :
- Cay đến thế sao?
Ngày xưa cô ấy ăn cay giỏi lắm cơ mà … chút ớt này có cay lắm đâu nhỉ? Hay là mấy năm không gặp khẩu vị đổi khác rồi … ?
Anh khẽ khàng lẩm bẩm ...
Ở một nơi khác, tại một căn biệt thự có hai cô nàng, một người chăm chú thêu thùa đan len chăm chỉ nhìn người giáo viên đang tỉ mẩn chỉ dạy, không ai khác chính là cô bạn Lan Lan nhà chúng ta .
Nó thì tâm hồn treo ngược cành cây, thần trí vì sự kiện động trời ban sáng mà nhất thời không được tập trung, đan len mà sai lên sai xuống chưa hết đã thế còn ngu ngốc hậu đậu đâm kim vào tay mấy lần …
Chán chường, nó đặt cuộn len cùng kim đan trong tay xuống, quay sang hỏi Lan Lan :
- Này, cậu tính đan áo cho tên Bảo hả ?
Cô bạn im lặng chỉ nhìn nó cười rồi cúi đầu chăm chú đan tiếp …
Haizzzzzzz, im lặng có nghĩa là thừa nhận rồi còn gì nữa ..
Nghĩ đến mình, nó buồn bực chống cằm ngồi suy nghĩ vẩn vơ, lại nghĩ đến hắn cứ như đầu óc nó đã được lập trình sẵn vậy … và nó lại thở dài, chính nó cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa …
Chuyện của nó và hắn liệu có gì gọi là tiến triển tốt đẹp không nhỉ .... ?
Sponsored content
Re: Oan Gia Ngõ Hẹp
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|