Yukimono Forum »   » Chuyên Mục » Đọc Truyện » Sáng tác » Fiction

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next

Sakura Kynn

3/6/2014, 09:58

#1
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Follow me {Sakura Kynn}

Tile : Follow me


Author : Sakura Kynn


Rating : 13+


Status : On – going


Summary 


Một cô gái ngây thơ đau khổ vì mối tình đầu tan vỡ.


Một chàng trai tự ti về chính bản thân mình.


Họ vô tình được định mệnh sắp đặt…


Sẽ là một câu chuyện tình yêu được diễn ra trên xứ sở sương mù xinh đẹp, thủ đô London.


Author’s note : Truyện có nhiều sự việc hơi khác với thực tế. Ví dụ như trường học mà nam chính với nữ chính học là 2 trường ảo, chỉ cùng tên với đại học Cambridge và đại học Oxford,….


Thêm 1 điều nữa, có thể truyện mình không hay, nhưng nó là công sức mình bỏ ra, bạn nào muốn đưa sang các diễn đàn khác thì phải hỏi ý kiến của mình trước.


Giới thiệu nhân vật :


Trần Vân Hà : 22 tuổi, sinh viên thi lấy bằng cử nhân của trường đại học Ngoại Giao khối nam sinh. Vì gia đình ép buộc, cô phải giả trai và sống cùng đám con trai theo cô là thô lỗ và bẩn thỉu. Nhờ khuôn mặt khá ưa nhìn của mình nên khi giả trai, Hà vẫn được rất nhiều cô gái theo đuổi.


Hoàng Vũ Phong : 24 tuổi, giám đốc công ti Hoàng Vũ, cựu sinh viên trường đại học Oxford ở London, Anh. Đẹp trai, tốt bụng, hoà đồng nhưng do hồi nhỏ bị tai nạn nên không còn khả năng sinh con nữa. Vì thế nên anh luôn xa lánh con gái, tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài.


Đào Linh Chi : 22 tuổi. Là bạn thân của Hà, một cô gái lạnh lùng, xinh đẹp và hơi hướng nội. Cô là quân sư cho Hà trong hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực dù chính bản thân mình còn chưa rung động trước ai. Là một sinh viên ưu tú của trường đại học Y Hà Nội.


Kevin Nguyễn : 25 tuổi, việt kiều, bạn ở Anh của Thiện An và Vũ Phong. Có thể nói anh là một người vô cùng đào hoa, từng chơi bời với rất nhiều cô gái. Vô tình gặp Chi rất nhiều lần và có ấn tượng sâu sắc đối với cô.


Chương 1 sẽ đến vào chiều nay hoặc ngày mai. Mong các bạn đón đọc.   Follow me {Sakura Kynn} 3426387628 
hannguyetnhi

3/6/2014, 14:05

#2
  • hannguyetnhi

hannguyetnhi



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 3
Điểm plus : 4
Được thích : 1
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Hóng chương ms của bn   Follow me {Sakura Kynn} 3616876676 


Chúc fic đông khách  Follow me {Sakura Kynn} 3356500711 
Sakura Kynn

3/6/2014, 14:53

#3
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 1 (p1)


Hà Nội đầu hè, cái lạnh của mùa xuân không còn hoành hành nữa, nhường chỗ cho nắng ấm áp. Giữa trưa, mặt trời lên cao, ngoài đường vắng bóng người bỗng vang lên một giọng nói như oán trách : 

- Lũ hám trai ! Mê trai đẹp cũng phải nhìn kĩ một chút đi chứ ! 


Một chàng trai với mái tóc loà xoà trước trán, mặc chiếc áo pull xanh biển cùng quần jeans, vai khoác chiếc balo to đùng lẹp xẹp buông thõng, trán lấm tấm mồ hôi. Ồ, một chàng trai thật tuấn tú ! Không, nhìn kĩ đi nào, nước da trắng bóc, sống mũi thanh tú, đôi mắt bồ câu, môi mọng anh đào. Rõ ràng, là một cô gái mà ! Ôi trời, trai - gái, gái - trai thật lằng nhằng. Nhưng, đó thật sự là một girl chính hiệu. Là girl giả trai !!! 



Vân Hà thở dốc, đang định bước tiếp thì một bàn tay khẽ đặt lên vai. 

- Hàn Lâm ! 


Vân Hà quay ngoắt lại, là Bảo Minh, thằng bạn học cùng lớp với cô. Hàn Lâm là tên của cô trong hình dạng con trai, do chính cô bạn thân chí cốt Linh Chi đặt. Lúc đầu, Hà cũng không thích cái tên cho lắm, nhưng vì Chi là một fan cuồng nhiệt của tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc nên cô đành nghe theo cô bạn.


- Bảo Minh.


Hà ngồi thụp xuống đất, vứt cặp cho cậu bạn thân. Bạn thân chỉ là vỏ bọc thôi, chứ thực ra Hà và Minh là người yêu của nhau. Từ khi Hà bước chân vào trường đại học, Bảo Minh là người đầu tiên giúp đỡ cô, hướng dẫn cô và luôn bên cạnh cô mọi lúc cô cần. Cho đến khi Bảo Minh nói rằng cậu thích cô thì Hà mới nhận thấy hoá ra Bảo Minh đã biết cô là con gái, nhưng hai người không bao giờ đề cập chuyện đó cả. Bản thân Hà cũng không chính miệng nói ra cô là gái giả trai, cô muốn đó là bí mật của hai người. Giữa cái nắng đầu hè, Hà và Minh ngồi sát cạnh nhau dưới tán cây to của con đường vắng. Chỉ mấy tháng nữa thôi, cô sẽ phải rời xa nơi này, rời xa Chi, Minh và mọi người để đến một đất nước mới.

 
- Hàn Lâm, nhất định phải đi sao ?



Bảo Minh cầm tay Hà lên nắm chặt, đôi mắt nhìn thẳng cô. Hà khó xử tránh ánh nhìn của cậu bạn, cô ngửa mặt lên trời cố gắng nhìn chăm chú vào những đám mây bồng bềnh. Minh lắc lắc tay Hà :

- Trả lời tớ đi !


- Tớ xin lỗi.

 
Vân Hà nói nhỏ, cụp mắt xuống. Cô không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi. Bảo Minh dường như đã mất bình tĩnh. Cậu nắm vai Hà xoay lại và nói :



- Sao lại xin lỗi ? Sao lại như vậy ? Cậu có thể từ bỏ mà. Đâu phải cứ có bằng tốt nghiệp hạng A chuẩn của Anh mới thành tài chứ ?
 
- Tớ xin lỗi. Nhưng tớ đã quyết tâm rồi.

 
- Vậy là chúng ta phải xa nhau sao ?


Hà không trả lời. Xa nhau, đâu có ai muốn. Nhưng cô đã lựa chọn con đường của mình thì phải theo đến cùng.



Thời gian trôi qua, chỉ còn 1 tuần nữa là đến ngày Vân Hà lên máy bay sang Anh rồi. Suốt 3 tháng hè, cô ở ru rú trong nhà, luyện đọc thật nhiều sách tiếng anh, viết luận, diễn thuyết cũng bằng tiếng anh nốt. Cô quyết định sẽ rũ bỏ hình tượng tomboy của mình, thay vào đó là vẻ dịu dàng, xinh đẹp. Cô đã hoàn thành nghĩa vụ của mình là tốt nghiệp trường đại học ngoại giao rồi, giờ cô tự do.



- Hà !

Một giọng nói ngọt ngào vang lên sau cửa phòng. Cô quay lại và thấy Linh Chi, cô bạn thân từ nhỏ của mình đang đứng toe toét cười, tay cầm đầy túi đồ. Hà lại gần đỡ cho cô ấy rồi cả hai cùng ngồi xuống ghế. Chi nhanh chóng mở lời sau khi đôi tay được giải phóng :


- Cậu đã nói cho mọi người biết cậu giả trai chưa ?



- Chưa. Trước khi đi tớ sẽ nói. Tớ muốn biết Bảo Minh sẽ thế nào khi thấy tớ xuất hiện trong hình ảnh như vậy. 

- Lại tên đó.


Chi hừ mũi. Cô và Bảo Minh từng là bạn học cấp hai nên Chi biết rõ tính đào hoa của Minh. Nhưng cô không ngờ cậu bạn lại chung thủy với Hà đến vậy ! Bản thân Chi cũng chả ưa gì tên này nhưng vì Hà, cô không bao giờ gây chuyện với Bảo Minh. Thấy vẻ mặt của Linh Chi, Hà vội quay sang, nắm chặt tay cô mà nói :



- Chi à, đừng nhìn Minh với con mắt vậy chứ ! Tớ biết cậu lo cho tớ, nhưng cậu thấy đấy, Bảo Minh rất quan tâm đến tớ ! Con người ai cũng thay đổi mà thôi. Đừng chỉ nghĩ đến quá khứ, nhé ! Được không Chi ?

- Tớ...


Chi ngập ngừng, nhưng nhìn thấy đôi mắt mong chờ của Hà, Chi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Sinh nhật của Chi vào đúng ngày trước khi Hà đi Anh nên Chi quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc vừa là sinh nhật, vừa là tiệc chia tay Hà luôn. Cô mời tất cả bạn học của mình, đương nhiên không thể thiếu Hà rồi. Từ sáng sớm, Hà đã giúp Chi chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Hai cô gái cùng đi mua sắm đồ đạc để về làm một bữa tiệc, còn tự tay làm một chiếc bánh kem ngọt ngào. Mái tóc Hà vẫn ngắn ngủn chấm gáy nhưng được Chi uốn lại ốp sát vào mặt khiến cho khuôn mặt cô trở nên tròn trịa, đáng yêu hơn, nhất là khi kết hợp với váy hoa. Dưới sự chăm chỉ của Chi và người hỗ trợ đắc lực là Hà, cuối cùng họ cũng hoàn thành một bữa tiệc sinh nhật theo đúng nghĩa của nó : có bánh kem, có món ăn mặn và đương nhiên không thể thiếu những que kẹo cây ngọt ngào để ở chỗ ngồi của mỗi người. Quá chiều, tầm 6 giờ, mọi người bắt đầu đến. Hà đang thu dọn hành lí trong phòng nên chưa kịp xuất hiện, để việc đón tiếp khách cho Chi và người hầu trong nhà. Khi mọi người đã đến đông đủ, Hà mới từ trong nhà bước ra, với một diện mạo hoàn toàn mới. Không phải là chàng hotboy có khuôn mặt baby đốn tim hàng trăm sinh viên nữ trường đại học ngoại giao mà là một cô gái xinh đẹp, duyên dáng. Tất cả mọi người há hốc miệng, mọi hoạt động đều ngừng lại, mọi thứ như hoá đá...cho đến khi, Bảo Minh lắp bắp cất tiếng nói :



- Hàn... Hàn Lâm...đâu ? 

- Mọi người, xin hãy nghe tớ nói. Thực ra, tớ và Hàn Lâm chính là một. Tớ là con gái, không phải con trai, và tên thực sự của tớ là Vân Hà. 


Lời Hà nói như sét đánh ngang tai tất cả mọi người, có người loạng choạng lùi vài bước, có người mặt đơ mắt mở. Bảo Minh hét lên : 



- Nói dối ! Đây không phải là Hàn Lâm ! Đây không phải là Hàn Lâm !!!!

Nói xong cậu bỏ chạy. Thấy thế, Hà vội vã đuổi theo, không ngừng gọi lớn :

- Bảo Minh ! Bảo Minh ! Nghe tớ đã !

- Hà ơi !

Chi vứt đống khăn ăn chạy theo Hà. Mọi người vẫn chưa hết sốc, còn đang không kịp ý thức chuyện gì đã xảy ra. Hàn Lâm của họ là con gái sao ? Là Vân Hà chứ không phải Hàn Lâm sao ?





Phần 2 mình đăng vào ngày mai. Các bn cứ đọc và cmt thẳng tay nhé  Follow me {Sakura Kynn} 2564079171 
Little Sunnyz

3/6/2014, 15:39

#4
  • Little Sunnyz

Little Sunnyz



Thành viên tích cực
Tham gia : 20/04/2014
Bài viết : 304
Điểm plus : 1163
Được thích : 9
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Hóng!!!
Chúc fic đông khách!!!
Sakura Kynn

3/6/2014, 21:45

#5
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Little Sunnyz đã viết:Hóng!!! Chúc fic đông khách!!!
Tks bn nha 
hannguyetnhi

4/6/2014, 11:23

#6
  • hannguyetnhi

hannguyetnhi



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 3
Điểm plus : 4
Được thích : 1
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Hóng phần 2  Follow me {Sakura Kynn} 3616876676 
Sakura Kynn

4/6/2014, 12:05

#7
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 1 (p2)


Bảo Minh chạy đến vườn sau của nhà thì dừng lại vì hết hơi, Hà đuổi theo sát nút, phanh lại bên cạnh Minh. Cô nói bằng giọng ngắt quãng vì mệt :

- Minh... Hãy nghe...tớ... Tớ là...là Hàn Lâm...thật...


- Không phải ! Hàn Lâm... Hàn Lâm là con trai. Cô không phải cậu ấy !!!!!





Bảo Minh gạt mạnh Hà ra khiến cho cô ngã phịch xuống đất. Nước mắt lăn dài trên má cùng với tiếng nấc nghẹn vang lên trong khu vườn yên tĩnh. Bảo Minh, sau một hồi suy nghĩ quay sang lạnh lùng nói :

- Cô thật là Hàn Lâm ?


Hà gật đầu mừng rỡ. 


- Vậy cô hãy biến đi ! Biến cho khuất mắt tôi. Đồ giả dối ! Sao cô có thể lừa gạt tôi như vậy chứ !





- Lừa gạt ? Chẳng phải cậu đã biết tớ là con gái rồi sao ?

- Cô điên à ? Nếu biết thì tôi đã không thích cô ! 


Hà sững lại trong giây lát rồi lắp bắp :


- Cậu...cậu thích...Hàn Lâm...chứ không phải tôi ?


- Đúng. Người tôi thích là Hàn Lâm. 



Hà lặng người đi trong nước mắt. Người bạn trai cô yêu thương lại không yêu cô, người cậu ta yêu là Hàn Lâm. Cậu ta là GAY ! 


Từ nãy giờ đứng ở sau cây táo, Chi đã chứng kiến hết tất cả sự việc. Cô kinh ngạc khi phát hiện Bảo Minh là GAY. Chính bản thân cô còn không tin nổi nữa là Hà. 


- Bảo Minh ! Nói là cậu đang đùa tớ đi ! Làm ơn nói đi mà !


- Cút đi ! Tôi không muốn thấy cô nữa !


Bảo Minh đẩy Hà đang bám lấy tay mình ra khiến cô ngã ngửa ra sau, tay quệt xuống đất. Chi vội chạy ra đỡ Hà dậy rồi mắng :


- Mày điên rồi hả Minh ? Mày là GAY chứ gì ? Cút xéo khỏi đây và tìm tình yêu cho mày đi. Mày không xứng để Hà yêu !!! Thằng khốn !!!


Sau khi chửi rủa bõ tức, Chi đỡ Hà đi vào nhà, bỏ lại Bảo Minh đứng đực ở sân. 


Bữa tiệc vẫn diễn ra như bình thường, Hà cố gắng tỏ ra vui vẻ. Sau khi biết cô là con gái, mọi người đều có những ý kiến khác nhau, nhưng đa số đều là vui mừng chấp nhận điều đó. 9 giờ tối, tiệc tàn, mọi người ra về. 

- Chiều mai bọn tớ sẽ ra sân bay tiễn cậu.

- Ngủ ngon nhé ! 


Hà vẫy tay tạm biệt tất cả. Mọi thứ diễn ra theo đúng ý cô, tuy chỉ có...

- Bảo Minh về chưa ? - Hà quay ra hỏi một cô hầu. Cô ấy nhẹ nhàng nói :
- Cậu ấy đã về từ lúc 6 giờ 30 ạ.


Nhắc đến Bảo Minh, nước mắt Hà lại tự động tuôn ra như suối. Cô không thể vượt qua cú sốc này, cô không thể. Người Hà lả dần đi vì kiệt sức, trước khi mí mắt đóng lại, cô chỉ còn nghe thấy tiếng thất thanh của Chi gọi cô. Mọi thứ chìm vào bóng tối. 



Lúc Hà tỉnh dậy là 12 giờ đêm. Cô được đặt lên giường của mình, thay đồ, đắp chăn gọn gàng. Nhìn về phía góc bên kia của phòng, Chi vẫn còn thức và cô ấy đang đọc sách. Có lẽ là đang nghiên cứu một quyển y học gì đó. Hà và Chi là bạn thân từ nhỏ nên hẳn nhiên bố mẹ hai người quen biết nhau. Họ rất tin tưởng bạn của con mình và vì thế đã sắm hẳn một căn nhà rộng lớn đầy đủ tiện nghi cho hai cô con gái cưng tiện đến trường.


Vân Hà lặng lẽ kéo chăn, bước xuống giường. Cô lại gần Chi, khẽ nói :


- Cậu chưa ngủ à ?



Chi quay lại, mỉm cười :


- Ừ. Tớ đang đọc dở cái này. 


Rồi Chi gõ gõ vào quyển sách trước mặt. Hà kéo ghế ngồi xuống cạnh Chi :
- Tớ thấy hối hận...vì không nghe cậu, Chi ạ. 


Bàn tay đang lật trang sách bỗng khựng lại, Chi ngước lên, nhìn vào đôi mắt đen long lanh vẫn còn đỏ do khóc nhiều của cô bạn. Giọng cô trầm lắng :



- Đừng quá tuyệt vọng. Cứ coi như đây là một sai lầm trong tình yêu của cậu đi. Mối tình đầu, bao giờ cũng nồng nhiệt nhất và đau khổ nhất. Nhưng đó lại chính là kinh nghiệm quí báu giúp chúng ta vững tin về sau. Cuộc đời không phải là cổ tích, Hà à. Ai cũng có sai lầm, ai cũng phải vấp ngã. Đừng quá đau buồn về quá khứ, đừng nhìn lại nó, hãy gác nó lại và cất vào một nơi thật sâu trong trái tim. Nhưng cũng không vì thế mà quên nó. Hãy nhớ nó như một kỉ niệm đầu đời, và dựa vào đó để có động lực bước tiếp trong cuộc sống.



Lời Chi nói thấm dần vào tâm can Hà, chạm đến trái tim cô, xoa dịu bớt những vết thương đau đớn, cùng cô xua tan nỗi buồn. Nước mắt Hà lại rơi, không phải cô quá tuyệt vọng. Cô khóc, để có thể vứt bỏ lại quá khứ, để giải tỏa hết mọi nỗi buồn. Đúng như Chi nói, ngoài kia sẽ còn biết bao người có thể làm bờ vai vững chắc cho cô dựa vào. 


Chi ôm Hà vào lòng, khẽ vỗ vai an ủi. Tội nghiệp cô ấy ! Một cú sốc như vậy, thật không dễ gì có thể vượt qua. Nhưng cô tin, Hà đủ dũng cảm để có thể vượt qua nó, cô tin là như vậy.



Cả đêm đó, hai cô gái ngồi tán gẫu với nhau. Họ cùng ôn lại những kỉ niệm thời còn nhỏ, những ngày tháng vui tươi hạnh phúc không phải lo nghĩ bất cứ điều gì. Rồi Hà chợt nhận ra, trong suốt thời gian vừa qua, cô đã lãng quên mất bao nhiêu điều mà cô đã từng trân trọng, cô nhận ra mình không quá cô đơn vì bên cạnh luôn có những người bạn tuyệt vời như Chi. 


Phải đến tận 4 giờ sáng hôm sau, hai người mới lăn quay ra ngủ không biết gì cho đến tận lúc trưa, khi một cô hầu lên mời họ xuống ăn thì Hà và Chi mới tỉnh dậy. Sau khi ăn xong, Chi đưa Hà đi chơi, mua sắm thật nhiều thứ. Chuyến bay của Hà sẽ cất cánh lúc 5 giờ 30 chiều, nên cô và Chi phải về nhà lúc 4 giờ. 


- Cậu đi rồi tớ sẽ buồn lắm đấy nhé !


Chi phụng phịu nói, phồng má lên giận dỗi. Hà quay sang véo má cô bạn rồi cười :


- Êu ! Vậy ai đã nói là chỉ cần tớ muốn thì việc gì cũng sẽ chấp nhận hả ? Đấy là tớ mới đi du học có 2 năm thôi nhé, chứ nếu tớ mà đi luôn thì sao ?


- Nói bậy nha ! Cậu mà ở luôn đấy thì tớ đến lôi cậu về. 


- Thách cậu luôn ! 


- Á à ! Để xem nhé !


Rồi hai người rượt đuổi nhau quanh sân cho đến khi mệt rũ ra, lăn ra thảm cỏ mà ôm bụng cười. 


5 giờ chiều, Chi đưa Hà ra sân bay. Từ lúc nào, ở đó đã có rất nhiều bạn của cô, các thầy giáo trong trường đứng chờ cô. Hà vội vàng chạy đến chỗ họ. 



5 giờ chiều, Chi đưa Hà ra sân bay. Từ lúc nào, ở đó đã có rất nhiều bạn của cô, các thầy giáo trong trường đứng chờ cô. Hà vội vàng chạy đến chỗ họ. 

- Mọi người làm gì vậy ?



- Tiễn cậu chứ làm gì !


Vân nói, đập vào vai Hà một cái. Rồi cô bạn lại cười toe toét nhìn về phía mọi người :


- Bọn tớ chả biết lúc nào cậu đi, thấy cậu nói là khoảng chiều nên đứng đây chờ từ lúc 3 giờ. May quá cậu chưa bay. 



Hà cảm động nhìn các bạn của mình. Không ngờ họ lại đối xử với cô như vậy, có lẽ, cô đã không nhầm khi coi họ là những người bạn thân.



- Chuyến bay KB 145 từ Việt Nam đến London chuẩn bị đến giờ cất cánh. Xin mời các hành khách nhanh chóng lên máy bay. 



Tiếng từ loa vang lên như nhắc nhở với mọi người rằng, đã đến lúc phải chia tay. Chi nghẹn ngào buông tay Hà ra, tất cả cùng mỉm cười rạng rỡ nhìn cô. Hà vẫy tay chào họ rồi bước đi, đầu không ngoảnh lại. Cô sợ, nếu cô nhìn về phía họ, cô sẽ không thể cất bước nổi nữa. Và cô phải đi, phải đi thật nhanh, hoàn thành khoá học, lấy bằng cử nhân rồi trở về với mọi người. 

                                                ____End chương 1____
Các bn đọc và để lại cmt giúp mình có thêm động lực nhé !  Follow me {Sakura Kynn} 1928002523 
Sakura Kynn

6/6/2014, 12:15

#8
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 2 


Vân Hà chật vật nhấc cái vali nặng trịch lên để vào khoang 5. Cô đã mua thêm một chiếc ghế bên cạnh ghế của mình, một cái để ngồi, một cái để vài thứ linh tinh và vali. Sau khi đã yên vị rồi, Hà mới ung dung lôi máy điện thoại ra, bật chế độ máy bay, cắm headphone vào và lên Facebook. Một loạt các tin nhắn gửi đến cho cô, đa số là chúc cô đi vui vẻ. Cô định gửi mấy tin cho Bảo Minh nhưng chợt không vào được tường hắn nữa. Lúc đó, cô mới nhận ra, hắn đã unfriended cô rồi. 


Hà tức giận đến nỗi muốn cầm cả chiếc điện thoại này ném đi cho bõ tức nhưng chợt nhận ra cô đã phải rất vất vả mới mua được nó bằng chính tiền làm thêm của mình. Hà thở dài rồi cất điện thoại vào túi, lấy một quyển sách ra đọc rồi chìm đắm trong nó. Đến khi tiếp viên nữ đẩy một chiếc xe chở đồ ăn đến và hỏi xem cô ăn món gì thì Hà mới ngước lên. 


- Cho tôi một suất sốt vang, bánh mì bơ tỏi. Tôi uống nước cam.


Cô tiếp viên đưa cho Hà khay đồ ăn rồi cốc nước. Khi cô ấy rời đi, Hà mở hộp đồ ăn ra và chuẩn bị ăn thì bỗng, một người đàn ông đi từ phía sau đến, có lẽ ông ta muốn rửa cái cốc trên tay. Đột nhiên, người đàn ông đó bị vấp và cả cốc nước bay về phía Hà, đáp gọn gàng lên váy cô. Hà nhảy dựng lên, trời ơi, là rượu. Người đàn ông vội vàng xin lỗi và mang cái cốc đi. Trong khi Hà còn loay hoay tìm giấy để lau thì một bàn tay vươn ra từ phía ghế sau và vỗ nhẹ vào vai cô. Hà lại nhảy lên và quay lại. Một chàng trai bảnh bao ló mặt ra và nói :


- Tôi nghĩ cô cần giấy ướt. Của cô đây.


- Cảm ơn anh. 


Hà nhận lấy giấy và cố gắng chùi sạch vết rượu. Ơn trời, cô mặc một chiếc váy màu đỏ. 


Đấy ! Cuộc gặp gỡ diễn ra tình cờ thế thôi, nhưng lại là khởi đầu của mối nhân duyên trời định sẵn, kéo hai con người ấy lại với nhau và mang theo chuỗi rắc rối sau này.


Cô - Trần Vân Hà - du học sinh lấy bằng cử nhân. 


Anh - Hoàng Vũ Phong - thực tập sinh khoá đào tạo giám đốc. 
           *******************


Hà gà gật trên ghế, tựa đầu vào cửa sổ say sưa ngủ, không quên ôm chặt lấy cái túi xách chứa đầy giấy tờ quan trọng và cả điện thoại nữa. Cô không biết rằng, đằng sau có một người đang nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. 


     Vũ Phong nhớ lại cuộc đối thoại giữa anh và giám đốc của mình, khoé môi bất giác nhếch lên. Lí do anh lặn lội từ London trở về Việt Nam thật có một không hai : hộ tống vợ con giám đốc của mình đến Anh. Khi anh hỏi tại sao lại là anh thì giám đốc cười cợt nói rằng 


" Vì cậu đáng tin nhất, Phong ạ. "


Lúc đầu anh chưa hiểu ý nghĩa của nó lắm, nhưng đến bây giờ, khi đang ngồi cạnh cô vợ của giám đốc cùng cô con gái bé nhỏ đang ngủ gục trong lòng mẹ thì anh mới hiểu. Vợ của giám đốc thực sự rất đẹp. Bà ấy đã gần 40 rồi mà vẫn trẻ trung, tràn đầy sức sống như mới 30 tuổi. Lại thêm nụ cười rạng rỡ cùng cách nói chuyện duyên dáng của bà ấy chắc chắn sẽ đốn tim nhiều người. Trong đầu Vũ Phong bỗng hiện lên một sự so sánh giữa ông giám đốc của anh và bà vợ. Cách nhau có 4 tuổi mà cứ như 10 tuổi không bằng, chậc chậc. Khi anh còn đang lơ đãng nhìn qua cửa sổ thì vô tình liếc qua chiếc ghế phía trước. Qua khoảng trống khá hẹp giữa ghế, anh nhìn thấy mái đầu nhỏ nhỏ của cô gái ban nãy. Cái đầu gục trên cửa sổ, cả thân người dựa vào thành ghế say sưa ngủ. Đột nhiên, Vũ Phong nảy sinh ý định chạm vào mái tóc của cô bé ấy. Mái tóc ngắn ngủn chưa đến vai ốp sát vào gáy và má, màu đen mượt mà như sợi tơ thu hút anh muốn thử vuốt nhẹ vào nó. Cho đến khi anh nhận ra, ý muốn đó thật ngớ ngẩn thì tay anh đã gần chạm vào đầu cô ấy rồi. Vũ Phong vội rụt tay lại, nhìn chòng chọc vào bàn tay phản chủ rồi giấu nó vào trong túi áo. Bên cạnh, cô bé con ông giám đốc đã tỉnh lại, dụi dụi mắt nhìn anh rồi cất giọng trong trẻo còn ngái ngủ :


- Chú ơi !


- Sao thế nhóc ? - Vũ Phong quay sang hỏi, khẽ xoa xoa đầu cô bé.


- Cháu khát nước.


- Cháu uống gì ?


- Nước chanh ạ.


- Ừ. Đợi chú chút. 


Vũ Phong nhấn nút trên thành ghế gọi tiếp viên nhờ họ mang nước đến. Sau đó, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.


- Kính thưa Quí khách, máy bay K145 chuẩn bị đáp xuống sân bay London. Hiện tại, nhiệt độ ngoài trời đang là 15 độ C, độ ẩm trung bình, có màn sương mỏng ở độ cao 10m. Máy bay K145 đang hạ cánh xuống sân bay, yêu cầu Quí khách hãy thắt dây an toàn, tắt toàn Bộ các thiết bị có sóng. 


Vũ Phong cựa mình rồi mở mắt. Đã hạ cánh rồi sao ? Bên cạnh, bà Phương Lan, vợ giám đốc đã tỉnh dậy, đang cài dây an toàn cho mình và kéo con gái vào lòng. Phong nhìn về phía trước, cô bé đó vẫn đang ngủ rất say, hình như còn khóc nữa. Chẳng hiểu sao nhưng đôi vai cô bé ấy run lên bần bật, miệng nói mê gì đó như là " đừng đi...đừng đi ". 


- Chú ơi !


Huyền Nhi ( con gái giám đốc ) kéo kéo tay Vũ Phong. Anh quay sang nhìn và hỏi :


- Sao ? 


- Sao chú cứ nhìn chị gái đằng trước thế ạ ?


Bị nói trúng tim đen, Phong vội chối :


- Đâu có ! Chú đang nhìn cửa sổ mà. 


Cô nhóc định nói gì nữa nhưng bà mẹ đã nhắc nhở cô bé. 


- Tôi xin phép đi rửa tay một chút. 


- Cậu cứ tự nhiên. 


Vũ Phong rón rén đi ra ngoài, lúc đó máy bay khá tối. Sau khi rửa tay xong, anh ra ngoài, bỗng bắt gặp một cảnh tượng khá chướng mắt. Một nam thanh niên đang kì kèo cô bé có mái tóc ngắn kia để mượn điện thoại. Cô ấy từ chối, gã liền trợn mắt lên đe dọa. Vũ Phong thấy vậy liền tới và bảo :


- Anh đang làm gì người yêu tôi ?


Nam thanh niên quay lại, cô bé trợn mắt nhìn anh. Phong vẫn điềm tĩnh bước đến và bảo :


- Phiền anh tránh ra.
 
Rồi anh đẩy chàng trai ra và ngồi xuống ghế, choàng tay qua vai cô bé, giả vờ hỏi một cách ngọt ngào như thể họ là đôi tình nhân thật sự. Cô bé có vẻ ngượng như vẫn hoàn thành tốt vai diễn và đẩy được tên thô lỗ kia đi. Xong xuôi, Phong lập tức rời khỏi ghế, nói :


- Xin lỗi cô. Tôi không có ý gì đâu.


- Tôi hiểu mà. Cảm ơn anh. Ô...anh là người vừa nãy đưa giấy cho tôi.


- Thật may cô còn nhớ.


- Cảm ơn anh đã giúp tôi rất nhiều. Anh tên gì ?


- Hoàng Vũ Phong. Còn cô ?


- Trần Vân Hà. 


Cô bé cười tươi nói. 


Định mệnh đã gặp nhau, tình yêu bắt đầu từ những vết thương trong trái tim rỉ máu. 


London, 12 giờ 30 đêm...


Vì Hà đi chuyến bay cuối cùng nên sân bay thưa thớt người. Lại ngồi xuống hàng ghế, Hà xuýt xoa vì cái lạnh của Anh Quốc. Cô đang chờ người bạn của mình đến đón. Hồi cấp ba, cô có một người bạn tên là Camila Hudson, một người lai Anh và Việt. Cô bạn học được 3 năm rồi theo gia đình về Anh sinh sống. Hiện tại, Hà vẫn giữ liên lạc với cô ấy và Camila quyết định giúp Hà chỗ ở trong khi cô ở đây.


- Camila, nhanh lên nào.


Hà đu người trên thanh sắt, trùm mũ lên cho đỡ gió. Vì đã ngủ trên máy bay nên giờ cô vẫn tỉnh táo, ít nhất trong vòng 6 tiếng nữa. Múi giờ chênh lệch ảnh hưởng khá nhiều tới thói quen sinh hoạt nên từ giờ, cô phải cố gắng thôi.


- Này Hà ! * ( dấu * là câu tiếng anh )


Tiếng Camila lảnh lót từ phía cửa. Cô bạn chạy đến phía Hà, rối rít nói :


- Tớ xin lỗi, tớ ngủ quên mất. Cậu chờ bao lâu rồi ? *


- Khoảng 15 phút. *


- OK. Về nhà nào ! *


Trên đường đi, Camila hỏi Hà khá nhiều điều, đại loại như chuyện học hành, bạn bè,...


- Cậu có người yêu chưa ? *


- Chưa. Còn cậu ? *


- Rồi. *


Camila nói với nụ cười tủm tỉm. Hà chồm hẳn lên để hỏi :


- Cậu ấy là ai ? *


- Sinh viên trường Oxford. Cậu ấy tên là Justin. *


- Uầy ! Tớ muốn gặp cậu ấy quá ! *


- Ngày mai, hai người sẽ gặp nhau ở trường học. *


- Tuyệt thật ! *


Hà ngồi sát cửa sổ và chống tay nhìn ra ngoài. Bầu trời đen kịt, màn sương mờ mỏng bao quanh thành phố. 


- Nhiều sương quá ! Cậu có muốn đến trường ngày mai không ? *


- Camila, nói tiếng Việt được không ? *


- Tớ... *


- Làm ơn. *


Camila suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Chiếc xe đỗ lại trước của một căn biệt thự mang vẻ cổ. Camila đã từng nói rằng căn nhà này được 20 tuổi rồi. Những mảng tường trắng bám rêu xanh cùng những cây hoa leo biến bức tường thành một màu xanh tươi mát. Cổng sắt sừng sững có những đinh nhọn cùng với các khu nhà nối liền nhau bằng gian mang đậm vẻ London cổ. Hà thích nhất những khu vườn ở đây. Chúng thực sự xanh tốt và mang đến cảm giác bình yên. 


- Chúng ta xuống thôi.


Camila nói bằng tiếng Việt rõ ràng không thua kém bất cứ ai. Hà mở cửa xe bước xuống, đón lấy vali từ tay người tài xế và theo Camila vào nhà. Ông bà Hudson đợi sẵn trong phòng khách, niềm nở đón tiếp cô. Hà nghĩ họ thực sự thân thiện và tốt bụng, bởi bây giờ đã là 1 giờ đêm nhưng họ vẫn vui vẻ ngồi chờ và không có dấu hiệu mệt mỏi.
Hà không thích phòng khách cho lắm. Nó có quá nhiều đồ đạc hiện đại và đánh mất đi vẻ cổ kính của ngôi nhà. Bù lại, trông nó rực rỡ và xa hoa như một cung điện. Bên cạnh bộ sofa màu trà rộng rãi là chậu cây hoa giả được làm như thật. Hà còn phải vươn tay sờ thử xem nó có phải thật hay không, bởi cô ngửi thấy có mùi hoa. 


- Căn nhà thật đẹp ! - Hà nhìn quanh rồi thốt lên. 


- Cảm ơn cháu. Camila, dẫn bạn đi thăm nhà đi con.


Bà Jennifer mỉm cười hiền từ. Hà không thể đoán được bà ấy bao nhiêu tuổi, chỉ biết là rất xinh đẹp với mái tóc nâu xoăn lọn to xoã ngang vai, khuôn mặt đậm nét châu Á. Camila thường tự hào nói rằng, mẹ của cô ấy là người đẹp nhất trên đời. Ít ra, nó cũng có phần đúng. 


Phòng bếp khiến cô thích thú vô cùng với phong cách châu Âu cổ điển gồm có bàn ăn dài có 11 ghế, phía trên là đèn chùm pha lê rực rỡ và có một tủ đựng cốc chén bằng sứ trạm trổ rất công phu. 


- Tớ dẫn cậu lên phòng nhé ! 


- Ừ. À, Camila ! Tớ có thể ở chung phòng với cậu không ? 


Camila tỏ ra ngạc nhiên, cô 
nghĩ rằng Hà sẽ muốn ở riêng một phòng. 


- Cậu...thật sự muốn thế à ?


- Ừ. 


- Được. Tớ sẽ cho kê giường cậu gần giường tớ.


- Cảm ơn cậu.


Hai cô gái tiếp tục đi lên tầng hai, tiếng nói cười rôm rả. 


      Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, Hà thức dậy. Cô gọi Camila và hai cô gái cùng vệ sinh cá nhân, thay quần áo và chuẩn bị sẵn cặp sách. Vì trường đại học ở Anh 8 giờ 30 mới bắt đầu học cho nên cô được Camila đưa đi tham quan phố phường Anh. Ngồi sau xe của Camila, Hà khẽ hít thở luồng không khí trong lành của nơi đây. London sạch sẽ và không quá ồn ào như Hà Nội. Thêm nữa, nơi cô ở là phố cổ nên cực kĩ yên tĩnh, bình lặng. Camila rẽ ngang qua con đường dẫn đến phố Baker và dừng lại trước toà thị chính. Cô ấy xuống xe và nói :


- Cậu đợi một lát. Tớ đi lấy cái này. 


- Ừ. 


- Bong bong bong !!!


Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã vang lên, hối thúc học sinh vào trường. Vân Hà - theo chỉ dẫn của Camila - lên tầng ba và tìm phòng hiệu trưởng. Khi còn đang loanh quanh tìm thì cô bỗng bắt gặp một cảnh tượng. Đó là khi Hà đang rẽ từ cầu thang tầng 3 để quẹo trái thì nhìn thấy, một chàng trai đang đứng tựa người ở lan can. Cậu ta khá là cao, phong cách lãng tử với áo sơ mi trắng ở trong và áo len xanh biển, kết hợp cùng quần jeans mài. Chàng trai đang đưa mắt nhìn về phía xa, nơi có những toà nhà cao tầng san sát nhau. Mái tóc bay phấp phơ trong gió trên nền trời xanh biếc. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống nơi cậu ta đứng càng làm tô thêm vẻ đẹp ấy. Trong phút chốc, Hà chợt quên béng mình đang làm gì, ngẩn người nhìn chàng trai đó, say mê đến mức tập tài liệu trên tay rơi xuống đất cái bộp. Chàng trai quay lại, tròn mắt nhìn cô. Thầm mắng sự hậu đậu ngu ngốc của mình, Hà cúi xuống nhặt xấp tài liệu và ngước lên, vội vàng xin lỗi :


- Xin lỗi anh, tôi vô ý quá ! * ( câu có dấu * là tiếng anh )


- Không sao. Cô là học sinh mới à ? Nhìn cô lạ thật. *


- À vâng. Tôi là du học sinh. Tiện thể, anh chỉ cho tôi phòng hiệu trưởng được không ? *


- Cô đi hết dãy hành lang này rồi rẽ trái là đến nơi. *


Chàng trai chỉ chỉ tay cho cô dễ hiểu. Hà cảm ơn rồi chạy đi, để lại chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt thú vị. 


     Kết thúc buổi nói chuyện với cô hiệu trưởng, Hà cầm bảng tên rồi đi về phía lớp A2, chuyên ngành ngoại giao. Cô không thể ngờ rằng, mình sắp có một cuộc gặp mặt định mệnh, là bước ngoặt cực kì lớn trong cuộc đời cô.


Sau hai tiết học nặng nề trôi qua, Hà thở dài rồi thu dọn sách vở. Nặng nề ở đây không phải do chương trình học quá nặng hay cô không hiểu tiếng anh, mà là vì trong suốt buổi học, các sinh viên cứ nhìn cô chằm chằm như vật thể lạ khiến Hà hơi khó chịu. Cô đã cố gắng gây ít sự chú ý nhất có thể nhưng vẫn không thể tránh khỏi những tiếng xì xào xung quanh mình. 


- Hà ! 


Camila chạy từ cuối dãy rồi phanh kít lại trước cửa phòng học. Hà vội chạy ra với cô bạn thân của mình.


- Muốn đi gặp my boyfriend chứ ?


- Tất nhiên rồi.


- Vậy đi thôi !


Camila dẫn Hà ra sân sau, nơi cực kì vắng vẻ yên tĩnh. Ở đó, có hai chàng trai đang ngồi đối diện nhau ở một cái bàn bốn người. Họ đang trò chuyện với nhau và khi Camila tiến sát bàn họ, hai người mới có phản ứng. 


- Giới thiệu với cậu, đây là Justin. Anh ấy là người Việt đấy !


Camila kéo Hà ngồi xuống ghế. 


- Ô ~


Hà kêu lên cùng lúc với chàng trai kia. Vì sao ư ? Đó chính là người đã gặp Hà sáng nay, chàng hotboy hút hồn cô từ lúc mới gặp mặt. Justin gật đầu với cô, nở nụ cười rạng rỡ. Hà cười đáp lễ và chuyển sự chú ý sang người bên cạnh. Lại một lần nữa, cô phải kêu lên bất ngờ. 


- Là anh phải không ? Hoàng Vũ Phong ?


- Cô là...Trần Vân Hà ?


Vân Hà và Vũ Phong cùng bật cười vì sự trùng hợp này. Camila nãy giờ chứng kiến thì không kìm được tò mò hỏi :


- Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi nào !


Camila có vẻ hơi bực vì mình là người duy nhất ngây ngô ở đây. 


- Camila ! Anh và cô bạn của em đã gặp nhau sáng nay đấy ! Cô ấy hỏi đường anh. 


Justin đẩy cốc nước của mình cho Camila, dịu dàng nói. Hà nhìn cô bạn tay trong tay với người yêu, cô chợt chạnh lòng. Cô đang F.A nha, nhìn thấy họ như vậy thật tủi thân làm sao ! Nhưng Hà đã quên mất sự hiện diện của Vũ Phong đang ngồi cạnh mình nãy giờ. Cho đến khi anh hắt xì một cái bất ngờ thì mọi người mới quay lại. Vũ Phong lắc lắc đầu, cố gắng tìm khăn để lau mũi nhưng mãi không thấy. Thấy có vẻ như anh đang cần giấy lau mũi, Hà rút trong túi ra một tờ giấy và nói :
 
- Đây ! Anh ổn chứ ? 


- Cảm ơn cô. 


Bốn người ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, dường như không hề có khoảng cách, ngỡ như họ đã quen nhau lâu rồi. Hà thấy mừng cho Camila bởi tìm được một người bạn trai tốt với mình như vậy. Cô chạnh lòng nhớ đến Bảo Minh. Không biết giờ này hắn đang làm gì, liệu có còn nhớ đến cô không ? Chuyện xảy ra giữa cô và hắn đã khiến cho Hà suy sụp, dường như cô không thể mở cửa trái tim mình một lần nữa. 


Một lần, đã là quá đủ...


Vết thương này, sẽ mãi chẳng lành...


Mặc cho có bao nhiêu người cố gắng tìm cách...


Vẫn không đủ, để xoa dịu nỗi đau...


       ___End chương 2___
Sakura Kynn

6/6/2014, 12:20

#9
  • Sakura Kynn

Sakura Kynn



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 19
Điểm plus : 24
Được thích : 3
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương 3 (p1)

Thấm thoắt, đã 3 tháng trôi qua. Giờ đây, Vân Hà không còn bỡ ngỡ trước môi trường mới nữa. Cô đã tìm được những người bạn tốt, có một vị trí khá quan trọng trong lớp học. Cứ theo đà này, việc tốt nghiệp trường Cambridge sẽ sớm xảy ra, và cô sẽ lại được về nước, về quê hương, gặp bạn bè yêu quí. Theo thời gian, nỗi đau trong tim Hà đã nguôi ngoai dần. Cô cũng không còn xa lánh bọn con trai như trước mà dần mở lòng với bọn nó hơn. Và trong tim cô đã có vị trí cho hai người con trai đặc biệt, Justin và Vũ Phong. Đối với cô, Justin như một người bạn cùng tuổi, hai người nói chuyện rất hợp và luôn bày trò với nhau. Nhưng tất nhiên, không có bất cứ tình cảm ngoài lề gì cả, và Camila cũng chẳng để tâm. Còn Vũ Phong, anh hơn cô 2 tuổi, không trẻ con như Justin mà chững chạc, ra dáng như một người trưởng thành. Anh luôn dịu dàng với cô, luôn kiên nhẫn hướng dẫn cô những gì cô không hiểu. Nhưng có một điều kì lạ rằng, cô chưa bao giờ thấy Vũ Phong nở một nụ cười thực sự. Anh đều cười mỉm, hay đơn giản là nhếch môi. Hơn nữa, mỗi nụ cười của anh đều gây cho cô cảm giác buồn bã. Nhiều lần muốn hỏi nhưng sợ chạm vào nỗi lòng anh nên cô không dám nói, chỉ ôm băn khoăn trong lòng.

Một ngày đầu đông...

Đã được hơn 1 năm, Hà ở Anh. Cô như hoà mình vào thế giới nhộn nhịp của nơi đây và quên bẵng mất những dòng tin nhắn đầy thân thiết trên Facebook. Thỉnh thoảng, nhớ da diết ngọn gió bấc rét buốt của Hà Nội, cô mè nheo Vũ Phong chở mình ra đồng cỏ ngoại ô thành phố. Ở nơi đây, Hà có thể cảm nhận được chút gì đó gọi là không khí Hà Nội. Nhiều lần, cô chỉ muốn vứt hết mọi thứ để bay về Việt Nam, về lại với bạn bè, cha mẹ. Nhưng, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như vậy. Hà luôn tự nhủ mình phải cố gắng lên, không được để những cảm xúc nhớ nhà chợt ùa đến mà hất tung mọi thứ cô đã cố gắng đạt được như bây giờ.
- Em đang nghĩ gì thế ?
Hoàng Vũ Phong ngồi bên cạnh hỏi cô, vẻ ân cần rồi nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô. Bây giờ, anh đã có thể thực hiện điều này rồi. Khi mà anh và cô đã trở nên thân thiết với nhau, như anh em ruột. Phải, như anh em ruột thịt. Mà ruột thịt thì không có tình yêu. Thú thực, anh có một cảm giác kì lạ khi ở bên cô, nhìn cô, hẫng mất một nhịp tim khi cô nép sát vào người anh để tránh cái rét buốt. Nhưng anh bắt mình phải từ bỏ thứ tình cảm đó. Anh không thể, anh không xứng đáng. Một người như anh...sao có thể ở bên cô được ?

- Tóc em có dài ra không ?

Câu hỏi của Vân Hà làm Vũ Phong chợt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của chính mình. Anh gật đầu. Hà nhìn anh và cười tươi :

- Đẹp hơn để tóc ngắn nhỉ ?

- Ừ. Em để tóc nào chẳng đẹp.

- Cảm ơn " anh trai yêu quí ".

Hà chồm lên ôm cổ Vũ Phong. Nhưng cô đâu biết rằng, câu nói của cô, như một nhát dao đâm thẳng tim anh. Vũ Phong cõng lấy Hà và cả hai cùng đi dạo dọc bờ cát trắng. Gió biển ùa đến nhưng không làm Vũ Phong cảm thấy có chút gì là lạnh, bởi anh đang ôm lấy cô gái có thể sưởi ấm trái tim anh.

- Ba ngày nữa sinh nhật anh đúng không ?

- Sao em biết ?

Vũ Phong ngạc nhiên, khựng lại, quay hẳn đầu hỏi Vân Hà. Cô cười toe toét :

- Em là ai chứ ?

Vũ Phong cười mỉm. Anh cảm thấy thật vui ! Vì sao ư ? Vì anh không hề nói nhưng Hà vẫn quan tâm đến anh. Dù rằng, đó chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai.

- Em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh nhé ?

- Thật chứ ?

- Ừ.

Vân Hà nở nụ cười tự tin. Nói gì thì nói chứ về nấu ăn thì cô không tệ chút nào.

Buổi trưa ở nhà Vũ Phong...

Vân Hà cùng Camila và Justin đến nhà Vũ Phong cùng nhiều túi đồ lỉnh kỉnh. Ngay sau đó, Hà bắt tay vào phân công mọi việc. Justin và Vũ Phong nhận nhiệm vụ trang trí nhà cửa thật đẹp, cô, Camila và các người hầu sẽ nấu ăn. Mọi người bận rộn với công việc của mình. Điều làm Hà băn khoăn chính là bố mẹ của Vũ Phong không hề ở đây. Từ lúc vào nhà đến giờ cũng không thấy họ đâu cả. Tò mò, Hà buột miệng nói khi đang cùng Camila làm bánh :

- Sao không thấy bố mẹ của anh Phong nhỉ ?

- Bố mẹ anh ấy không sống ở đây.

Camila trả lời. Hà quay sang hỏi :

- Cậu biết à ?

- Ừ. Justin kể cho tớ. Anh ấy bảo bố mẹ của anh Phong sống ở Úc từ khi anh ấy 15 tuổi. Trong suốt 11 năm ấy, anh Phong không hề gặp bố mẹ, họ chỉ trò chuyện qua điện thoại hoặc webcam mà thôi. Ngày lễ tết, sinh nhật thì anh ấy chẳng làm gì hết. Bởi năm nay có cậu đứng ra tổ chức nên anh ấy mới làm to thế này.

Vân Hà nghe Camila nói thì không khỏi bàng hoàng. Không gặp cha mẹ trong 11 năm trời sao ? Không thể ngờ được cha mẹ anh ấy lại đi lâu như vậy.

Nếu thế, có lẽ anh ấy đã phải sống rất cô đơn trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó. Thảm nào, cô chưa từng thấy Vũ Phong có một nụ cười vui vẻ. Đột nhiên, một cảm giác kì lạ len vào tim cô. Hà không biết đó là gì, sự thương hại ? Không phải. Đồng cảm ? Cũng không. Cô chỉ có thể cảm nhận rằng nó trỗi dậy như một thứ đã nằm ngủ quên trong tim cô. Quá mải mê suy nghĩ khiến cho Vân Hà không biết Vũ Phong đang lại gần mình từ phía sau.

Đột nhiên, anh tóm lấy tay của cô giữ chặt lại. Hà ú ớ thoát khỏi suy nghĩ, giật mình quay lại.

- Anh !

- Em sao thế ? Suýt nữa là bột bánh vung vãi rồi này.

- Em xin lỗi.

- Em mệt à ? Lại kia ngồi đi để anh làm cho.

- Nhưng...

- Không sao.

Phong giật cái bát bột mì rồi kéo Hà ra chiếc ghế gần đó. Sau đó, anh trở lại với cái bếp và tiếp tục làm nốt những việc Hà chưa làm xong. Vân Hà nhìn chăm chú từng động tác của Vũ Phong. Anh thành thục nhào bột bánh, từ từ đổ vào khuôn rồi cho vào lò nướng. Sau đó, anh trở lại rửa hoa quả, xắt nhỏ ra. Mái tóc đen bết vào thái dương vì mồ hôi, chiếc tạp dề màu tím buộc ở áo giúp Vũ Phong trông như một người nội trợ đích thực. Hà thầm ngưỡng mộ người phụ nữ nào lấy được anh làm chồng.

- Em uống nước không ?

Đột nhiên, Vũ Phong lù lù xuất hiện trước mặt cô. Hà giật bắn mình. Trời ạ ! Sao anh cứ thích làm cô phải thót tim thế !

- Không. Để em làm bánh cùng anh.

- Thôi...

- Không sao.

Hà đứng dậy, kéo tay Vũ Phong cùng đi.

Từ phía phòng khách, Camila và Justin ngó vào, nhìn chăm chú Vũ Phong và Vân Hà cùng cười đùa với nhau.

- Như thế có sao không anh ?

- Không sao đâu. Anh tin họ mà.

Justin xoa xoa đầu cô người yêu bé nhỏ. Trong lòng Camila cũng đỡ lo lắng phần nào, cô thở nhẹ.

******************
hannguyetnhi

6/6/2014, 12:47

#10
  • hannguyetnhi

hannguyetnhi



Thành viên mới
Tham gia : 03/06/2014
Bài viết : 3
Điểm plus : 4
Được thích : 1
Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chương ms đây r, ta chờ mãi  Follow me {Sakura Kynn} 763019278 
Sponsored content

Sponsored content



Follow me {Sakura Kynn} Empty Re: Follow me {Sakura Kynn}

Chuyển đến trang : 1, 2, 3  Next



Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết