- Spoiler:
-Sao rồi hả?
-Hỏi ngu! Sao rồi là sao rồi cái gì?
Vừa về nhà chưa kịp lột cái giày ra đã bị con nhỏ hỏi một câu vớ vẩn hết mức, không lẽ cốc cho nó thông óc ra?
-Anh và tên gay đó sao rồi?
-Thì vẫn vậy.
-Nói ngu! Vẫn vậy là vẫn vậy thế nào?
Ơ cái đẹt, đó là kiểu nói của tôi mà. >_< Không lẽ giờ dán miệng nó lại và giảng cho nó nghe một cơ số những bài học liên quan đến việc tôn trọng bản quyền?
-Thì vẫn là anh bám lấy anh ta và anh ta thì vẫn lạnh lùng không chấp nhận nổi.
-Cái đồ mê giai!
-Anh ta là gay mà! ^-^
-Nhưng người ta đẹp trai!
-Làm bộ. Mày có dám thề với anh là ngay khi gặp mặt mày không choáng vì vẻ ngoài của anh ta không?
-Không! Nhưng anh…
-Chả có gì khác nhau hết, dẫu sao anh cũng chỉ là tomboy chứ không có phải là con trai, không thể nào mà miễn dịch với loại virus giai đẹp được.
Thôi không đôi co nữa, tôi nằm vật xuống giường nghỉ ngơi, không biết có phải còn tác dụng của bia rượu không mà tôi thấy khá choáng váng và mệt mỏi.
À mà giờ nhắc mới nhớ tôi còn chưa nhớ ra việc tối qua là gì, có thật là tôi đã hôn cái gã gay đẹp trai đó? Có khi nào gã bịa chuyện nhằm chơi xỏ tôi không nhỉ? Gã đâu có ngu, cái việc đó vẻ vang lắm sao mà mang ra giễu cợt như thế, người nhục nhã không phải tôi mà là gã ta mới phải. Ơ thế không lẽ lại là thật? Thế [***] nào??? @@
Mà thôi, kệ mả đi, bây giờ cái chuyện đó cóc còn quan trọng nữa, chuyện quá khứ chả có cái nghĩa lí gì với tôi ở hiện tại và tương lai hết. Tôi là người mà ngày mai luôn tươi mới hơn hôm nay!
-Anh ta nói sẽ thích anh nếu anh là les! ^-^
-Này, em nói rồi nhé!
Tự nhiên lại nạt tôi! >”< Nó nghĩ nó là mẹ tôi chắc, mà mẹ tôi chắc gì đã “dám” nạt tôi như thế. Đang vui đừng có phá game!!!
-Anh ta đẹp trai mà!
-Nhưng không có nghĩa anh phải biến mình thành les vì hắn!
Con nhỏ có vẻ đã bực. Ô hay, việc của tôi sao nó cứ tự vồ lấy rồi tự làm mình bực? Tôi cũng bực luôn nhé!
-Anh đừng có điên!
-Kệ anh!
Tôi rất cứng đầu, tôi mà đã thích thì sẽ chơi đến cùng, càng cấm càng chơi.
Bực mình quá, tôi nhắm mắt lại và không quan tâm đến chuyện gì nữa. Mệt, mệt, mệt! Mệt là chỉ muốn ngủ!
-Mấy nữa có buổi họp lớp đấy!
Họp lớp à? Cũng không có gì đáng lưu tâm, chỉ là một buổi đập phá nữa thôi mà, nhưng mà kể cũng vui, lâu rồi không gặp mặt tất cả mọi người, nhớ phết đấy! Tự nhiên lại thấy có thêm tí hứng. Nói chung ý là hôm nay là một ngày tốt lành! ^-^
Tử Hạ
14/8/2013, 14:38
#21Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 20
14/8/2013, 14:38
#22Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 21
- Spoiler:
-Em có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của anh?
Lần đầu tiên tôi thấy cô gái đó nổi giận đến như thế, đôi mắt đỏ lên và chứa đầy giận dữ. Giữa đường phố thế này, cô ta đứng cãi nhau với một cô gái khác gọi cô ta là anh, người ngoài nếu không phải là biết về cô ta như tôi thì chắc hẳn sẽ nghĩ cô ta thuộc giới tính thứ ba.
Theo như tôi thấy một người lúc nào cũng vô tư vô lo và dành khá nhiều tình yêu cho mấy “em” của mình như cô ta đột nhiên lại nổi cáu và cãi nhau gay gắt giữa phố xá thế kia thì thật là đáng kinh ngạc làm sao! Mà tôi thì hiểu gì cô ta mà nói chứ, thật vớ vẩn, tôi còn đứng để mà phán xét cô ta thế này thế nọ nữa chứ, điên thật đấy mà.
Tôi quay bước về hướng ngược chiều của hai người kia và bỏ đi.
-Đừng nghĩ anh dành tình cảm cho em nhiều hơn một số người thì em có thể thay anh làm những việc vô nghĩa! Đừng bao giờ, đừng – bao – giờ xen vào cuộc sống riêng tư của anh!!!
Sự mất bình tĩnh cực độ của cô ta không hiểu sao khiến tôi cứ thấy tò mò. -____-
-Em không làm gì sai cả, không phải chỉ là em mà tất cả mọi người, tất cả những người mà anh yêu quý vì nghĩ cho anh sẽ đều đồng tình với việc em làm thôi, anh dừng lại đi, đừng có như thế nữa, nếu còn coi em là vợ anh thì xin anh chấm dứt tất cả đi, quay trở lại đi!
-Đừng nói như thể em đang nghĩ cho anh, thực ra tất cả đều không hiểu anh gì hết, hoàn toàn không. Anh thực sự rất thất vọng về các em.
Giọng cô ta dịu xuống vẻ tuyệt vọng. Tôi quay lại, chỉ nhìn thấy cái lưng gầy và khá quen thuộc của cô ta, toàn thân cô ta như đang run rẩy. Không hiểu sao tôi cứ như đang hiểu được tâm trạng và cảm giác của cô ta lúc này. Cô ta đang rất đau!
Ông trời phú cho tôi một cảm giác tốt, giúp tôi dễ nhận biết và nắm bắt được tình hình hơn những người khác, và bởi thế mà tâm hồn tôi nhẹ nhàng và bình lặng hơn so với mọi người khá nhiều.
Sự thật là tôi đang nhìn thấy được nỗi lòng đau khổ của cô gái rắc rối kia.
-Anh thừa biết giới tính của anh là gì? Đừng như thế…
-Anh sẽ phải giận em thôi.
Một câu nói nghe qua thì khá là buồn cười nhưng dưới cái chất giọng trầm và nặng của cô ta, nếu ai đó cười thì thật là vô duyên hết đỗi.
Cô ta quay đi, và vì quay đi thế mà lại là đang quay về hướng của tôi. Cô ta đứng yên nhìn tôi như thế, vừa là để cô gái kia dời đi, vừa là để nhìn tôi theo cái kiểu lần đầu tiên tôi thấy ở cô ta. Hôm nay cô ta khác nhiều quá!
Cô gái vừa cãi nhau với cô ta bỏ đi mà không nói thêm gì. Với tình hình này sẽ thật khó để mà làm lành. Cơ mà tôi đang nghĩ gì thế này, tự nhiên lại đi lo chuyện bao đồng, điên theo cách điên của mình!
Tôi quay đi.
-Cậu không thấy là chúng ta quá có duyên sao?
Ôi không, cái giọng láu cá của cô ta lại trở về rồi. +_+ Tôi thật ngu khi không chạy đi sớm đi, chết cái tội tò mò đi nhé! >”<
Mà sao tâm trạng cô ta lại trở nên bình thường dễ dàng đến thế, cứ như thể cô ta mang bộ não của một con cá vàng vậy, hoàn toàn fresh sau hai giây. Thực ra thì con người như thế cũng có cái hay, nhưng nỗi đau và buồn bực đọng lại trong lòng thì quá lớn và thật khó để refresh hết cho được, hai giây thì khôg thể nào refresh được một lượng lớn nỗi đau đến như thế.
Cô gái này đáng thương hơn tôi tưởng.
Tôi nghe tiếng bước chân cô ta tiến lại gần mình.
-Giữa bao nhiêu nơi để đi tại sao cậu lại đi đúng vào đoạn đường bắt gặp tôi. Theo tôi nhớ thì đoạn đường này chẳng liên quan gì đến nơi cậu sống cả. Cậu có công nhận là chúng ta rất có duyên không?
Vớ vẩn!
Tôi bước thêm vài bước nữa, nhưng đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay tôi. Tôi quay nhìn cô ta, một gương mặt mệt mỏi, chán nản và như đang nói với tôi rằng…
-Tôi cần cậu hôm nay!
Không, cái tôi nghĩ không có phải như thế. T^T
-Đi uống bia với tôi được không, tôi đang rất cần một người bạn!
Thánh ơi, tôi không hiểu mình bị cái gì mà lại đồng ý với cô ta nữa, tôi là gay sao lại có thể bị vẻ mặt đáng thương của một cô gái dụ dỗ làm cho mất hồn thế này chứ? Trừ khi cô ta không phải là con gái chính gốc hoặc là…tôi coi cô ta là bạn. +_+
-Tôi đang rất buồn, cậu có biết không?
Cô ta chưa say nhưng nhìn vẻ thảm hại của cô ta như thế còn hơn cả say.
-Cậu lạnh lùng thật đấy! Bởi cậu cứ vô cảm như thế nên mới không thể hiện ra nổi là mình đang thích một người phải không?
Tôi nhìn cô ta, nhìn rất lâu. Tại sao cô ta biết được điều đó? Nếu đã là không thể hiện ra nổi là mình đang thích một người thì sao cô ta có thể biết được.
-Bởi thế mà nếu cậu chơi thân với một người con gái nào là lập tức sẽ bị hiểu lầm là cậu thích người đó trong khi sự thật hoàn toàn khác với điều đó phải không?
Tôi sẽ không thể chịu được khi cô ta cứ chọc vào chuyện của tôi như thế, cô ta đang cố khơi gợi ra nỗi khó xử và đau khổ trong tôi mà tôi cố gắng lắm mới có thể quyết tâm lãng quên đi.
-Đừng nói chuyện của tôi, chuyện của cô giờ đáng để lo hơn đấy!
Tôi phải chuyển chủ đề.
-Ờ, phải rồi, chuyện của tôi, nó rất chi là kh.ốn nạn! Rất chi là kh.ốn nạn!!! >”<
Cô ta như đang khóc vậy.
14/8/2013, 14:39
#23Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 22
- Spoiler:
-Anh Dương à? Là em đây!
Tôi cứng đơ toàn thân, cảm giác như không thể tin những gì tai mình vừa nghe thấy. Cái giọng nói của người đó, cái chất giọng mà mãi mãi tôi vẫn chưa thể quên, rồi cả cái cách người đó gọi tôi là “anh” mà tôi đã từng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và cũng như vô vàn tuyệt vọng.
Phải mất rất lâu, rất lâu, tôi mới có thể lên tiếng được. Người đó im lặng cứ như để tôi có thời gian để bình tâm thì phải. Vẫn hiểu và nghĩ cho tôi như thế cơ mà.
-Ừ, gọi cho anh có việc gì không?
-Phải có việc mới gọi sao?
-Ừ.
-Anh đừng có lạnh lùng thế chứ? Lâu rồi chúng ta không nói chuyện cơ mà.
Ừ, lâu rồi, nhưng phải nói là rất lâu rồi. Một năm để yêu nhau và bên nhau nhưng lại mất đến hơn một năm để không bao giờ còn nói chuyện với nhau lấy một câu nữa. Có thể không lâu sao?
-Nói nhanh lên, dạo này anh bận lắm.
-Anh không cảm thấy nhớ em sao?
Tôi hơi đơ, nhưng rồi như để bảo vệ bản thân khỏi sự tổn thương, tôi mạnh mẽ vượt qua và vực dậy đáp lại.
-Nói đúng vấn đề đi!
-Không nhớ em sao? Là vì anh thực sự không nhớ em hay vì…đã có ai đó khiến anh phải nhớ đến nhiều hơn là nhớ đến em?
Tôi cảm thấy như có ý gì đó trong câu nói đó, một hàm ý sâu sa mà tôi mơ hồ đã đoán ra. Nhưng tôi im lặng chờ người đó tiếp lời.
-Nghe nói anh đang quen với một tên gay?
Cuối cùng thì sau một hồi suy nghĩ, người đó cũng đã nói đúng vào vấn đề quan trọng nhất. Tôi cười lạnh lùng.
-Giờ đang quan tâm đến anh sao?
-Em biết em đã sai…
-Cũng biết điều đó à?
-Nhưng anh đừng vì một kẻ tồi tệ như em mà tự hành hạ bản thân như thế, không đáng, không đáng để vì em mà anh phải bán rẻ giới tính của mình như thế đâu.
Đồ đạo đức giả, tôi ghét cậu, tôi căm ghét cậu đến tận xương tủy, tôi hận cậu!!! Vì một kẻ kh.ốn nạn và tồi tệ như cậu sao? Vì một kẻ như cậu mà tôi muốn trở thành les sao? Đừng có quá tự cao tự đại với bản thân mình như thế? Sao tôi phải làm thế? Có bao nhiêu cách để quên cậu đi sao tôi lại phải quên bằng cái cách yêu một tên gay và biến mình thành les chứ? Tôi khôg còn yêu cậu một cách dại dột và ngu ngốc như trước nữa, giờ tất cả những gì tôi làm ở hiện tại này đều là vì tương lai, vì bản thân tôi chứ không phải vì quá khứ, vì cậu.
Tôi thấy trong lòng khó chịu khôn xiết, sống mũi và nơi khóe mắt cay cay.
Tôi cố gắng kiềm chế để không phát điên lên và nói gọn một câu.
-Cậu nhầm rồi, anh không phải là vì cậu mà thế!
-Anh Dương…!
-ĐỪNG CÓ GỌI TÊN TÔI NHƯ THẾ!!! TÔI HẬN CẬU!!!
Tôi cúp máy và bật khóc.
Trái tim bấy lâu nay đã trở lại nhịp đập đúng quỹ đạo của nó giờ lại trở nên đau nhói và đập chậm lại. Từng tế bào trong cơ thể mình tôi có thể cảm thấy rõ đang chết dần chết dần đi. Tâm hồn tôi đang khô héo.
Sao vẫn còn gọi tôi là “anh Dương”? Sao vẫn còn gọi tôi theo cái kiểu mà người đó nói là rất ghét? Sao vẫn coi tôi là con trai trong khi cái người đó cần là một người con gái? Tại sao đã bỏ rơi tôi còn đột ngột quay trở lại bên tâm trí tôi làm rối loạn tất cả? Thương hại tôi à? Có còn yêu tôi không mà lại thế? Có lỗi sao? Biết có lỗi sao lúc đó còn làm? Biết có lỗi sao lúc đó không giữ lấy tôi? Sao bỏ rơi tôi? Tại sao? Tại sao chứ???
Sự đau đớn tuyệt vọng càng giày vò tâm can tôi hơn, cảm giác chua xót, cay đắng còn hơn cả một năm về trước. Cái cậu cần là gì kệ cậu, còn cái tôi cần chỉ là cậu cứ như một người xa lạ bên đường đi qua và đừng quan tâm đến tôi, để tôi quên cậu dần đi, để tôi giải thoát mình ra khỏi những nỗi khổ đau, sao nghĩ cho tôi mà không làm cho tôi như thế, sao không thể biết được là tôi đang rất đau???
Nước mắt tôi cứ không ngừng chảy vô tình lạnh lùng. Không như Dương Việt Linh, anh ta tuy vô tình lạnh lùng nhưng vẫn còn một chút gì đó ấm áp và bình yên nhưng còn những giọt nướ mắt, chỉ toàn là một hương vị mặn chát đến đau lòng.
Vì giọt nước mắt ấm áp tình cảm Dương Việt Linh, vì cuộc sống tốt đẹp ngày mai của Vũ Bảo Dương, vì nỗi đau cần phải xóa nhòa của cả hai chúng tôi, tôi – Vũ Bảo Dương nhất định sẽ trở thành les, yêu hết mình và chân thành hết mình với anh chàng gay – Dương Việt Linh.
Có thể mới đầu anh ấy sẽ không đồng ý, cũng có thể mới đầu tôi sẽ rất gượng gạo, và cũng có thể mới đầu sẽ bị tất cả phản đối và rồi tôi sẽ phải sống trong lừa dối, nhưng tôi nhất định sẽ làm được và tin mọi thứ sẽ đều ổn.
Tôi là một đứa con gái xấu xa, là một đứa con gái lố lắng và có thể với ai đó tôi còn là một kẻ vô liêm sỉ nhưng hãy tha thứ cho tôi. Bởi vì…sắp tới đây…ngày tôi nói dối Dương Việt Linh sẽ là ngày mà con người trước kia của tôi biến mất, Vũ Bảo Dương giới tính nữ thích làm tomboy sẽ biến mất, chỉ còn lại là một Vũ Bảo Dương bị les, thuộc giới tính thứ ba, hết mình chạy theo tình yêu sai trái và lạc lối của mình.
Tôi sẽ chết!
14/8/2013, 14:40
#24Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 23
- Spoiler:
Hết uống bia xong lại còn ngồi như một đứa điên với cô ta trong công viên nữa chứ, tôi đúng là trúng tà rồi mà. Buổi tối ở công viên có biết là thời điểm lí tưởng cho những đôi tình nhân hoặc những thành phần băng đảng không đứng đắn không hả? Sao lại có thể lôi kéo tôi đến một nơi thế này chứ?
Thôi được rồi, coi như hôm nay tôi xui xẻo đi, vốn dĩ là gặp cô ta tôi đã luôn thấy xui xẻo rồi, thì coi như hôm nay xui xẻo hơn cả trước nữa. Cứ coi như vì cái duyên trời đánh cho tôi giáp mặt cô ta ở giữa đường phố đi, đúng là ngu, bao nhiêu đường để đi không đi sao tôi lại chọn đúng cái đường có cô ta mà đi chứ? Thì thế mới nói là duyên trời đánh. Vì tất cả những cái xui xẻo và ngu đó mà tôi sẽ làm người tốt vì cô ta nốt ngày hôm nay. Tuyệt đối là hết ngày hôm nay thôi.
-Cậu không tò mò chuyện của tôi sao? Rằng tại sao một kẻ sống lạc quan và vô tư như tôi lại cũng có ngày phải nổi cáu với “các em” của mình?
-Tôi không quan tâm.
-Ây, đúng là cái đồ lạnh lùng đáng ghét, đúng là rất kiêu kì!
Cô ta nghĩ cái từ kiêu kì là dành cho tôi sao? >”<
-Nhìn cái mặt cậu kìa, còn không phải là rất kiêu sao?
Tốt hết là không nên tranh cãi với cô ta, chỉ thiệt thân.
-Thay vì nói “không quan tâm” một cách lạnh nhạt như thế cậu có thể nói “con người ta thế nào rồi cũng có một lần phải nổi giận và trở nên khác biệt với bản thân vốn có” cơ mà. Đến nói có vài lời không mất tiền mua cũng không buồn nói như thế không phải là rất kiêu kì? Cậu nghĩ sẽ có người nói cậu thân thiện sao?
-Tôi không quan tâm.
-Ơ hay cái cậu này, nói nãy giờ không hiểu chút gì hết trơn à? Không phải là “không quan tâm”, hiểu không?
-Đừng có ra lệnh hay ép buộc tôi phải làm thế này thế nọ!
-Vậy thì tôi cầu xin cậu có được không?
Cô ta có say không mà sao biểu hiện và lời nói của cô ta lại điên khùng và dở hơi đến thế, thành ra một kẻ như tôi ngồi cạnh cô ta cũng khó tránh khỏi bị điên khùng và dở hơi theo. +_+
-Thực ra…
Chắc lại bắt đầu lên cơn rồi đấy.
-Thực ra…tôi muốn hỏi…
Tốt hơn hết là không nói gì cả, ngắt lời một kẻ say rượu dễ bị liên lụy phiền toái lắm.
-Cậu…đã quên được người đó của mình chưa?
Lần này thì thực sự tôi phải im lặng, không biết phải nói gì, chỉ biết thể hiện ra ngoài một bộ mặt ngạc nhiên vô độ. Tại sao…cô ta lại biết được điều đó?
-Đừng nhìn tôi kiểu đó, có gì là khó khăn để nhận ra được cậu đang nghĩ gì và đang bị gì đâu. Đừng coi thường tôi, lúc trước tôi định theo ngành tâm lí đấy. ^-^
Còn cười được, giờ cô ta ổn còn tôi thì không. Sao dám khơi vào nỗi đau của tôi? Vì cô ta đang đau khổ bởi một điều gì đó mà tôi ngu ngốc không thể dễ dàng nhận biết được như cô ta mà cô ta động vào nỗi đau của tôi để cô ta không bị đau một mình à? Tôi căm ghét kiểu mình đau cũng phải lôi kéo người khác đau theo.
Tôi đứng dậy.
-Cậu đã nói là sẽ thích tôi nếu tôi là les? Lời nói đó còn hiệu lực chứ?
Chuyện đó không có nghĩa lí gì với tôi cả, cô ta vừa khuấy dậy điều tôi luôn muốn chôn sâu. Tôi và cô ta sẽ không còn liên quan gì nữa, ngày tôi làm người tốt cho cô ta cũng sắp kết thúc rồi.
Khi tôi lại vừa định bỏ đi thì cô ta giống những lần trước lại nắm lấy tay tôi giữ lại.
-Hãy quên người đó và thích tôi đi!
Gì chứ? O_O
Không có tâm trạng gì hơn ngoài sự kinh ngạc và có chút nực cười, cô ta đang nói cái gì thế chứ?
-…
-Tôi không phải con gái! Tôi là les!!!
Giây phút đó tôi như chết lặng đi. Tôi nhận thấy sự chân thành trong lời nói và ánh mắt hiện tại của cô ta. Cô ta…là les???
Tôi không tin, không dám tin hoặc là chưa dám tin. Tôi không thể nhận biết được cô ta thực chất là ai, đối diện với con người đó chỉ hoàn toàn là một sự mơ hồ. Mới đầu cô ta xuất hiện trước mặt tôi với mái tóc dài và tính cách đanh đá đặc chất con gái, tiếp đó là hình ảnh một tên con trai với lối ăn nói tán đào cùng mấy đứa con gái khác. Cô ta nói mình không phải les, cô ta nói mình là con gái, cô ta nói người yêu cũ cô ta bỏ rơi cô ta vì cần bạn gái không phải bạn trai, cô ta đau khổ vì tình yêu với người đó. Nhưng rồi cô ta lại nói cô ta là les, cô ta nói tôi hãy quên cậu ấy đi và chuyển sang thích cô ta. Rút cuộc thì cô ta là ai? Đâu là lời nói dối và đâu mới là lời nói thật? Tôi phải tin điều gì từ cô ta đây?
-Ngay từ khi biết cậu là gay tôi đã để ý đến cậu nhiều hơn bình thường rồi. Lí do tôi bám lấy cậu không dứt là gì? Là vì một đứa con gái thích trai đẹp dẫu biết người đó bị gay sao? Cậu không ngu ngốc đến nỗi đó chứ?
-Thế tại sao phải nói dối mình không phải les?
14/8/2013, 14:41
#25Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 24
- Spoiler:
Tại sao tôi lại nói dối mình không phải les sao? Còn tôi thì phải tự hỏi mình tại sao lại nói dối mình là les. Một loạt những lí do, đều là ngụy biện cho bản thân và sự ích kỉ xấu xa vô độ của mình.
Hơi men không làm tôi choáng váng hơn cảm giác thất vọng về bản thân hiện thời.
-Tôi không tự tin về bản thân mình, tôi muốn mọi người nhìn thấy tôi dưới hình ảnh của một người con gái quái dị và phá cách hơn là nhìn tôi là một kẻ bị les, kì thị và xa lánh tôi. Cậu cũng hiểu cảm giác đó đúng không?
Dương Việt Linh không nói gì cả, anh ta lúc nào cũng lấy sự im lặng ra làm lá chắn cho mình, một kiểu hành động hèn nhát đúng chất gay tự kỉ. Thôi thì anh ta thân là gay yếu đuối chẳng lẽ tôi đây mang danh les lại không chủ động luôn cho đành.
-Cậu đã nói sẽ thích tôi khi tôi là les cơ mà, cậu không phải đã quên rồi chứ?
Cậu mà im lặng nữa thì tôi nhất định sẽ không tha cho, không chỉ bằng lời thôi đâu, bằng cả hành động nữa đấy, đừng có thách tôi.
-Tôi đã nói thế nhưng tôi không thể tin cô có thực sự là les…
-Tôi thích cậu!
Tôi đứng lên và tiến gần về phía Dương Việt Linh. Cái tính sợ sệt và luôn chần chừ của anh ta sao làm tôi thấy đáng yêu thế chứ, dẫu đôi lúc có hơi khó chịu một chút vì phải chờ đợi và chủ động hoài. Thì thôi, ai bảo tôi là les và anh ta là gay cơ, les thì phải chủ động và gay thì phải chịu sự chủ động thôi.
-Tôi thích cậu!
Tôi nhắc lại và nói lớn hơn để anh ta nếu có không may bị điếc thì vẫn còn cơ may nghe thấy, nếu anh ta tiếp tục không có phản ứng gì hoặc lại tạo lá chắn im lặng hoặc hơn cả là dám bỏ đi thì tôi nhất định sẽ hét to lên và hôn anh ta.
Như thể đọc được ý nghĩ quái đản của tôi, anh ta nói luôn giọng điệu sợ sệt.
-Cô thích tôi thì là việc của cô, tôi không quan tâm!
-À à, tên này tính lật lọng đây mà, cậu dám giỡn mặt với tôi á?
Tôi tiến thêm một bước gần anh ta hơn, lần thứ hai thế này, và cũng là lần thứ hai anh ta lùi lại, nhân tiện giơ luôn hai tay lên ngăn tôi tiến về phía anh ta thêm nữa.
-Cậu…
-Cô thích tôi vì cái gì? Vì tôi là gay sao? Tôi có thể tin được sao?
-Điều gì khiến cậu mất niềm tin vào người khác đến thế?
Tôi nói dối, tôi nói dối một cách trơ tráo. Tôi lấy gì ra để yêu cầu người khác tin tưởng vào một kẻ đang không ngần ngại tất cả nói dối họ, đang lợi dụng họ để che đi điểm yếu của bản thân? Yêu Dương Việt Linh, tôi có thể sao, tôi có thể yêu một gã gay sao? Có thể chứ? Cảm giác của tôi với anh ta cũng đâu có phải là tồi tệ gì.
Đã đâm lao thì phải theo lao, nói dối thì nói dối đến cùng, tôi cũng chẳng quan tâm đến tương lai của chuyện này nữa, cũng không quan tâm tôi đang điên loạn đến nỗi nào để hành động thế này. Có thể mọi người sẽ cảm thấy suy nghĩ và hành động của tôi thật quá dễ dàng thay đổi, nhưng nếu bạn là tôi, trong hoàn cảnh của tôi bạn sẽ cảm thấy có những biến đổi thế nào trong con người, khi đã quá đau lòng và thất vọng thì con người ta sẽ không còn là ta nữa đâu, sẽ hoàn toàn thay đổi đấy.
-Tôi thích cậu vì tôi biết chúng ta là một sự lựa chọn hoàn hảo.
-Là cái đó sao?
Anh ta cười khẩy có chút mỉa mai. Tôi trả lời có gì sai à, có phải là tôi vừa nói gì ngu ngốc không nhỉ? Chúng ta là một sự lựa chọn hoàn hảo, không phải sao? Gay + les, không hoàn hảo chứ còn gì hoàn hảo hơn được nữa?
-Vì tôi là gay và cô là les nên chúng ta nên đến với nhau, là thế phải không?
Có vẻ như anh ta không chấp nhận lí do đó. Phải làm sao đây?
-Không hoàn toàn là như thế, lí do quan trọng hơn…là vì…tôi thích cậu, cũng cần có lí do sao? Ngay từ lần đầu gặp biết cậu là gay tôi đã có một cảm giác lạ với cậu, cái đó có thể lí giải sao? Tôi thích cậu, tôi đã nói đến thế rồi, cậu không tin mà còn cần cái gì nữa? Còn muốn tôi phải chứng minh cái gì nữa?
-Tôi sẽ không tin cô là les đâu, đừng có bám lấy tôi nữa, từ ngày mai tôi không muốn dính dáng gì đến cô, tránh xa tôi ra, nói không được đừng trách…
Lần này là thật, không phải do xúc tác từ các chất kích thích, chính là tự tôi muốn thế, là tự thân tôi muốn mình hành động. Tôi đã hôn anh ta, chủ động theo đuổi, chủ động thay đổi giới tính của mình và nếu có chủ động thêm vài lần với vài hành động nữa thì cũng chẳng có gì quá lạ lùng cả, nếu tôi không chủ động mới là đáng kì lạ đấy!
Chưa đầy ba giây, anh ta đẩy ngay tôi ra. Lần này con bò không cười nữa, mà nó khóc, khóc rú lên thảm thiết, nghe còn đau đớn hơn cả khi nó cười. +_+
Sao tôi lại nhục nhã thế này nhỉ? =_=
Tôi không nói gì, Dương Việt Linh cũng không nói gì, im lặng như thế. Rồi anh ta bỏ đi, lặng lẽ và vô tình. Rồi tôi nhìn theo, không lôi kéo, không bám theo, âm thầm và cay đắng. Đau vì nỗi đau của mình, không buồn vì nỗi buồn do anh ta. Tồi tệ và đáng căm phẫn. Giờ tôi phải làm gì mới đúng?
-Sao anh về muộn vậy?
Đừng cố tỏ ra quan tâm tôi sau khi làm tôi phải phát điên lên hành động ngu xuẩn.
-Anh giận bọn em à?
Tôi cứ im lặng thế, từ lúc Dương Việt Linh bỏ đi cho tới hiện tại tôi chỉ im lặng như thế, lẳng lặng về nhà với tâm trạng mơ hồ trống rỗng.
Tôi mệt mỏi!
-Bọn em chỉ muốn tốt cho anh…
-Anh quyết định làm les rồi, anh và Dương Việt Linh đó sẽ yêu nhau!
-Sao anh lại…
-Gọi cho thằng đó đi, gọi cho nó để nó diễn thuyết những thứ vớ vẩn nữa đi, nhưng mà nói với nó anh làm thế hoàn toàn không phải vì nó mà vì anh đã yêu tên gay kia, yêu một người có thể chấp nhận anh làm bạn trai người đó!
Quá mệt mỏi, tôi lên thẳng giường và quên hết thế sự.
-Không phải là vì hắn ta, như thế mà không vì hắn ta sao?
-Đừng nói nữa, tôi giận đấy!
-Quên cái chuyện với tên gay đó và quay lại với Nam đi!
-Cuộc đời tôi mấy người đừng có cho phép mình can thiệp vào!
Tôi gắt và quay lưng lại với con nhỏ. Quay lại với hắn ta sao, quay lại với cái kẻ đó bỏ tôi chỉ vì phong cách sống của tôi sao, quay lại với kẻ không xác định nổi yêu tôi vì cái sao? Có khác nào kêu tôi đừng tôn trọng bản thân nữa. Một sự sỉ nhục kh.ốn nạn như thế tôi sẽ không bao giờ bước vào lại.
14/8/2013, 14:42
#26Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 25
- Spoiler:
Tôi quyết định quên hết tất cả chuyện của ngày hôm qua đi, cũng quên luôn rằng ở lớp ngồi cạnh tôi có một người không rõ giới tính.
-Hi, nhóc!
Không quan tâm, cô ta không tồn tại.
-Lại bơ anh đi hả? Bực đấy!
Không quan tâm, nhất định là không quan tâm, anh em hay nhóc con gì mặc kệ, không phải là nói với tôi, không phải là sự thật của tôi, cứ coi như ảo giác thôi.
-Còn cứng đầu anh hôn đấy, đừng trách!
Cái [***] gì vậy? Tôi chưa khi nào ch.ử.i thề đâu đấy, để tôi phải thế này là cô quá đáng quá rồi đấy nhé!
-CÔ MUỐN GÌ HẢ??? >”<
-Muốn nhóc!
Còn không thèm nghĩ trước khi trả lời. =_= Mà muốn cái gì??? >”< Gừ, con nhỏ này, sao cứ cái kiểu ăn nói vô kỉ luật như thế nhỉ? Sao không nói là muốn ăn tôi luôn đi! >”<
-Cô còn cái kiểu ăn nói thế…
-Thì nhóc tính hôn anh hả? ^-^
-NÀY!!!
-Ôi, sao mà nhóc khi nổi cáu lại đáng yêu thế nhỉ? Chết thật, cứ mỗi ngày trôi qua nhìn thấy nhóc nổi cáu với mình thế này anh lại càng yêu nhóc nhiều hơn! Phải làm gì mới tốt?
Cách ăn nói của cô ta thực sự làm tôi rất buồn nôn. >_<
-Bắt đầu từ ngày hôm nay anh sẽ bắt đầu chiến dịch cưa nhóc, chuẩn bị tinh thần đi vì anh đã đặt mục tiêu thì nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ trừ khi đạt được mục tiêu đó. ^-^
-Phải làm sao thì cô mới chịu buông tha cho tôi?
-Sẽ không bao giờ buông tha!
Tôi muốn hét lên để xả bực tức. Sao trên đời lại có một kẻ thế này nhỉ? Thấy rất kì lạ khi tạo hóa lại ban tặng những kẻ dễ làm người khác phát điên thế này cho tôi. Tại sao???
-Sẽ không từ bỏ một khi đạt được mục tiêu phải không?
-Ờ. ^-^
Cô ta cứ cười đầy thích thú như thế, cứ như tôi sinh ra để làm trò cười mặc định cho cuộc đời của cô ta vậy. Mặc định là gì? Là cứ khi nhìn thấy tôi là y như rằng sẽ cười khoái trá mà chẳng cần biết lí do tại sao, nguyên nhân là gì và khi như thế mọi người nghĩ về mình ra sao. Tôi ghét cái mặc định chết ti.ệt đó!
-Vậy thì đi họp lớp cùng với tôi, tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người rằng cô là người yêu tôi, là…bạn – gái tôi!
Tôi nhấn mạnh thật rõ hai tiếng “bạn gái” và đồng thời mỉm cười, cái nụ cười đáng ghét của cô ta, muốn lấy gậy ông đập lưng ông, cho cô ta biết cảm giác phải chịu đựng một nụ cười như thế ức chế đến thế nào.
Bạn gái?
Tôi đang muốn né tránh quá khứ…
14/8/2013, 14:43
#27Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 26
- Spoiler:
Bao Duong's POV
Dương Việt Linh nhấn mạnh hai tiếng “bạn gái” và nở nụ cười xâm xọc để chọc khoáy tôi. Thật thông minh!
Nhưng sao tôi cứ có cảm giác như Dương Việt Linh kia biết gì đó về chuyện của tôi, về chuyện tôi bị đá bởi cái lí do chó má cùng câu nói bất hủ không bao giờ tôi quên “cần một người bạn gái chứ không phải bạn trai”. Sao anh ta có thể…?
Tôi chết lặng đi trước biểu hiện chế giễu hiện tại của anh ta. Rõ ràng anh ta không hề tin tôi, rõ ràng anh ta luôn nghĩ tôi là con gái vì biết được sự thật về tôi. Tôi phải làm gì đây? Giờ mà không nói năng hẳn hoi là sẽ lộ hết và hỏng toàn tập. Không!
- Sao?
- Sao?
Tôi chán nản hỏi lại, dẫu muốn “diễn” nhưng sao bản thân cứ như không cho phép.
- Giờ cô muốn thế nào? Đến đó và làm bạn gái tôi hay là biến khỏi tầm nhìn của tôi mãi mãi?
Nụ cười của anh ta đầy kích thích sự phẫn nộ và háo chiến trong tôi, đừng thách nhà giàu húp tương! Đừng nghĩ Vũ Bảo Dương này không dám chơi!
Tôi đương tính trả lời dứt khoát mạch lạc ngay thì anh ta đã cướp luôn lời tôi.
- Rời xa tôi tức là thừa nhận bị từ chối, đi cùng tôi là thừa nhận cô là con gái và sau đó cô sẽ phải tránh xa tôi ra!
Ơ, tên này ngon!
Tôi bắt đầu bực mình và lấy lại khí thế.
- Đi cũng phải từ bỏ mà không đi cũng phải từ bỏ thế nhóc nghĩ anh sẽ chọn cách nào?
Nhìn vẻ mặt Dương Việt Linh lúc này tôi biết mình đã lấy lại được thế thượng phong, cái vẻ mặt cứ vừa bực vừa sờ sợ. ^-^
- Anh sẽ đi với nhóc vì muốn giúp nhóc, chắc muốn dùng anh để che mắt thiên hạ đây hả?
Tôi luôn liệu việc như thần. Đôi lúc cũng cảm thấy tiếc sao mình không thi tâm lí hay tiên tri quách mẹ đi cho rồi, chắc tôi sẽ làm rạng danh nước nhà ghê lắm. Ôi zà, chả cần thiết thế, làm bác sĩ cũng đủ làm rạng danh đất nước rồi! Hí hí!
Rõ ràng là đã bị đánh trúng tim đen. =]]
- Được rồi cứ thế nhé, khi nào cần anh thì cứ gọi, vì nhóc anh có thể làm tất cả.
- Vậy…
- Ngoại trừ việc rời xa nhóc! ^-^
Lại bị chặn họng. Trời ơi, cái con người này sao đáng yêu quá chừng, ngốc ngốc mà lại lành lạnh, trời ơi, có bao giờ lại có cái kiểu đó không chứ, tôi chết mất, chỉ muốn hôn anh ta cái. *_____* Tôi phát điên vì cái người này mất rồi!
Tôi về nhà. Việc muốn làm đầu tiên đó là ngủ!
- Anh sao thế?
- Không. Đang rất vui!
- Vui mà buồn ngủ à?
- Mệt!
- Anh vẫn giận à?
- Không muốn nói nữa, đang rất mệt!
Có một điều bạn không bao giờ có thể thấy ở tôi. Khi tôi vui nhất chính là lúc tôi đang đau khổ và tuyệt vọng nhất.
Cái em cần là một người bạn gái không phải bạn trai!
Tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người rằng cô là người yêu tôi, là…bạn – gái tôi!
Đừng ép tôi phải hành hạ bản thân mình! Tại sao các người luôn luôn thế???
14/8/2013, 14:44
#28Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 27
- Spoiler:
Viet Linh's POV
- Hẹn hò đi!
+_+ Tôi vừa khoác balô ra khỏi cửa đã bị cô ta đánh úp. Cô ta đứng canh trước cửa nhà tôi sao? Đây là cái gì? Sự theo đuổi cho bằng được của một tên con trai đây hả? Cô ta thực sự muốn chứng minh mình là les và đang giở trò cưa cẩm tôi như cưa một đứa con gái?
Hẹn hò???
- Bùng học đi!
- Tôi không có thói quen đó!
- Kệ nhóc thôi, anh thích là được.
- Thích thì tự mình đi.
- Hẹn hò một mình nghe được à? Nhóc có não không vậy?
- Không có còn hơn có mà phẳng.
Mà tại sao tôi lại còn ở đây mà đôi co với cô ta nữa chứ, cho cô ta độc thoại nội tâm và hẹn hò một mình đi. Thích mà phải lôi kéo người khác theo sao? Đừng nghĩ tôi là gay mà dễ bắt nạt!
- Anh sẽ chứng minh cho nhóc thấy con người của anh đáng để nhóc đặt niềm tin và tình yêu như thế nào. Nhóc sẽ nhận ra anh có giá trị ra sao. Vì thế, hãy đi chơi với anh đi!
Toàn diễn thuyết vớ vẩn, vọng ngôn linh tinh. Tôi mặc kệ cô ta lải nhải những thứ đó mà bỏ đi, tôi luôn coi trọng việc học, lúc trước càng coi trọng hơn vì luôn muốn là người thứ hai sau cậu ấy mà khôg để ai thế chân, giờ dẫu việc học không còn quan trọng như trước nhưng không có nghĩa là tôi có thể bùng và đi “hẹn hò” với một kẻ mà tôi chẳng biết là ai.
- Trời ạ, sao nhóc cứng đầu quá vậy trời?
Cô ta lại đuổi theo rồi. Đồ bám dai như đỉa vậy, thật bực mình mà. >”< Nhưng sao tôi lại không thể coi như cô ta không tồn tại được, sức mạnh cô ta lấn át cả ý chí của tôi. +_+
- Được rồi, bùng học, hẹn hò, đi chơi, được chưa??? >”<
- Trời đất, giật mình đấy! T____T
Đôi lúc trông cô ta lại giống một trò hề. Nói thế nào thì cũng nhờ cô ta mà những tháng ngày tôi quyết định làm lại cuộc đời mình cũng trở nên bớt lặng lẽ và ảm đạm hơn, ít nhất tôi cũng đã còn biết cười và đôi co lại với một ai đó.
- Nhóc thích đi đâu đây?
- Tùy cô.
- Stop!!!
Giờ thì đến lượt tôi giật mình. +_+
- Gọi anh là anh!
Đồ điên! Lần này tôi phải phản kháng lại.
- Cô và tôi học cùng lớp, chưa chắc cô đã sinh trước tôi, cô lùn hơn tôi, muốn tôi gọi cô là anh sao? Đừng có mơ!
- Và đừng có dùng từ cô!
- Tôi đã nói là đừng có ra lệnh hay ép buộc tôi.
- Nhóc…
- Và cũng đừng gọi tôi là nhóc!
14/8/2013, 14:46
#29Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 28
- Spoiler:
Bao Duong's POV.
Anh ta tiến lại gần và cúi đầu xuống nhìn tôi như có ý nhắc khéo rằng tôi mới đáng là nhóc với chiều cao thua anh ta hơn chục phân của mình. Cái đồ…>”<
- Chiều cao đâu quan trọng chứ? Tuổi tác cũng chẳng phải vấn đề. Nhóc thật là vô lí và cổ hủ quá chừng á!
- Cái gì?
- Còn không phải?
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta bị người ta nói như thế, chắc cảm giác nhục nhã và bức bối lắm, nhưng chẳng lẽ không phải, cái tư tưởng cứ nhiều tuổi hơn thì làm anh, cứ cao hơn thì làm chị, và cứ đẹp trai hơn thì làm đại ca thật là quá đỗi lạc hậu và cổ hủ.
Trong khi tôi đang chờ một sự khuất phục thì chợt nhận ra anh ta lại lấy im lặng làm lá chắn rồi. Ức chế!!! >”<
- Này nhóc, gọi anh đi chứ?
- Anh Dương!
Đột nhiên tôi lặng đi. Tôi đang nhớ về cái tên xấu xa đó. Ngày đó khi lần đầu tiên hắn ta gọi tôi là anh, tuyệt nhiên trong tôi chỉ có một cảm giác hạnh phúc duy nhất, tôi đã từng cảm kích đến nỗi yêu hắn ta lúc nào không hay chỉ vì một tiếng gọi anh của hắn ta. Yêu dễ dàng nhưng từ bỏ sao thật khó. Cũng vì cái đại từ “anh” đó đã khiến tôi phải đau khổ đến thế nào. Sao tôi lại nhớ đến hắn ta qua tiếng gọi của một người khác chứ. Điên rồi!!!
- Anh sao thế hả? Mới nghe thế thôi mà đã cảm động rồi à?
Bình tĩnh nào.
- Sao dễ dàng gọi anh thế hả?
- Anh có thể giúp tôi chứ?
- …?
Anh ta đang có ý gì? Chấp nhận tôi???
- Anh nói là thích tôi, muốn giúp tôi quên đi quá khứ, anh có thể giữ lời hứa đó?
- Tất nhiên.
Tôi không ngần ngại mà nói luôn. Vừa là vì anh ta, vừa là vì tôi cơ mà. Có một cách giúp giải quyết nỗi đau đó là những kẻ kh.ốn khổ hãy đến với nhau để kết nối cùng nhau tạo ra hạnh phúc.
- Giờ muốn đi đâu?
- Anh đã nói là tùy nhóc!
- Về nhà tôi đi!
- Gì???
Ôi, sao tôi lại tỏ vẻ như một đứa con gái đang sợ sệt đầy mình khi bạn trai rủ về nhà vậy. Chết ti.ệt! Tôi đang trong vai một gã les mặt dày đào hoa cơ mà, phải tỏ vẻ vui sướng và thoáng đâu đó ánh dâm như cái mặt của lão Trần Đức Việt mới phải chứ? Tự thấy thất vọng về bản thân.
Cũng may “bạn gái” tôi là một người không bao giờ quan tâm đến thái độ của tôi.
- Không thích thì thôi.
- Nói ngu!
- O_O
Chết thật, nói với “con gái” thì không được phép bất lịch sự như thế, dễ bị giận lắm, tụi con gái đứa nào đứa nấy đều nhỏ nhen và dễ hờn dỗi như nhau cả, tôi là les nhé! ^-^
- Ý anh là…anh rất vui khi nhóc nói thế! ^_^
Cái này gọi là hẹn hò tại gia, kế hoạch này sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Mà sao kế hoạch này Dương Việt Linh lại là người đề nghị nhỉ? Thú vị thật! ^-^
Điều đầu tiên tôi làm khi bước vào nhà anh ta là nhìn ngắm khắp nơi. Một ngôi nhà lớn với các phòng đều gọn gàng ngăn nắp đến phát choáng. Đúng là gay, đúng là một tên gay lạnh lùng và lạ lùng! Nếu chụp lại và đặt hai tấm hình phòng tôi và nhà anh ta cạnh nhau bạn sẽ thấy một sự thật rằng: Dương Việt Linh là gay và Vũ Bảo Dương tôi đích thị là les! =_=
- Nhìn đủ chưa?
- Nhà nhóc đẹp thiệt hen!
- Chắc là hơn nhà anh rồi.
- Thì tất nhiên, anh là con trai mà, dọn nhà đâu có phải việc của anh.
- Anh sống chung với một cô gái nữa mà, không phải cũng là les luôn chứ?
- Không, con gái mà.
Tôi cứ mải nhìn ngắm mọi thứ, rồi đến khi dừng lại trước ánh nhìn của Dương Việt Linh tôi mới cẩn trọng kiểm điểm lại những lời nói vô tư khi nãy của mình.
- À…bạn bè thân thiết mà…không có gì cả đâu…
- Thế còn các vợ của anh?
- Giận hết rồi!
Nhắc đến bọn họ tôi chợt thấy không thoải mái. Tôi đi dạo trong căn phòng của Dương Việt Linh, bước được vài bước tôi mới nhận thức ra một vấn đề rất chi quan trọng và hay ho.
Tôi quay lại nhìn Dương Việt Linh cười đen tối.
- Nhóc đang ghen đấy à?
- Hỏi ngu!
+_+ Cái đó của tôi mà, sao các người lúc nào cũng thích ăn cướp bản quyền người ta thế nhỉ? Bực mình á!
- Không ghen thế sao hỏi kĩ lưỡng thế làm gì?
- Tò mò thôi.
- Lại nói ngu!
- Này…
- Tại nhóc nói anh chứ bộ! ^-^
- Không biết nhường nhịn sao? Bạn trai mà thế à?
Bạn trai? Sao tôi nghe nó cứ thú vị thế quái nào ấy. Tôi là bạn trai! Anh ta là bạn gái! ^o^ Kì lạ!
- Tôi tự thấy mình nói ngu rồi!
Cái này còn mắc cười hơn nè! Tôi phá lên cười, vui, sao mà hôm nay vui quá chừng! Tôi không nghĩ mọi chuyện lại có cơ may trở nên buồn cười và hài hước đến là như thế này. À mà, đang nói đến đâu rồi nhỉ? À, tò mò.
- Một người như nhóc mà thấy tò mò, nói cứ như đúng rồi, anh không ngu để mà tin cái lí do đó. Ghen thì cứ nói mẹ là ghen đi!
- Ừ, ghen, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi không thể cãi lại anh được vì chẳng bao giờ anh nhường tôi lấy dù chỉ là một chút.
Dương Việt Linh nhăn mặt rồi quay vào bếp. Đáng yêu không tả được! Tôi lập tức chạy ngay theo và bám lấy cổ anh ta.
- Nhóc có biết nhóc đáng yêu đến thế nào không hả?
- Bỏ ra!
- Anh yêu nhóc quá chừng, tiểu Linh à! ^-^
14/8/2013, 14:47
#30Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Sponsored contentChap 29
- Spoiler:
- Viet Linh's POV.
Ôm vai bá cổ, hôn má, tiểu Linh. Tôi cứ như đứa trẻ con cho cô ta đùa giỡn vậy. Chịu nhượng bộ gọi cô ta là anh lại còn rủ cô ta về nhà, sao tôi thấy như thể hôm nay trúng tà ấy, không có cái ngu nào hơn cái ngu này, bị cô ta chửi ngu là phải mà. =_= Rút cuộc tôi đang bị cái khỉ gì mà hành động như thằng khùng thế này. [*******] >”<
Mãi mới đẩy được con đỉa đói ra khỏi người mình. Tôi muốn quát cô ta quá, nhưng phải cố kiềm chế, bởi tôi biết càng thế cô ta sẽ càng thấy tôi “đáng-yêu”. ”
- Nhóc không mắng anh hả?
- Không.
- Sao hôm nay nhóc ngoan hiền dữ zợ?
- Có ý gì nói luôn ra! >_<
- Nhóc đang muốn chấp nhận anh đúng không?
Cái nụ cười khó chấp nhận nhất. >”<
- Cảm ơn nhóc, cảm ơn nhóc nhiều! Hôm nay anh yêu nhóc quá đi!
Rồi cô ta tiến về phía tôi, vẫn giữ nụ cười tươi tỉnh hạnh phúc của mình nhưng lại làm tôi thấy ức chế và đầy sợ hãi. Tôi buộc phải lùi lại.
Giờ thì tôi là con gái, cô ta là con trai. Con trai tiến đánh, con gái chạy trốn, phòng thủ. Trong nhà bếp, một hoàn cảnh kì lạ đang xảy ra.
Hối hận trăm nghìn lần. T^T
Ngõ cụt! OMG!!! Tôi phát hoảng nhìn “gã” kia cứ mỗi lúc một tiến đến gần hơn. Trời ơi, bỏ cái nụ cười đó đi dùm tôi. T____T Khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ là xấp xỉ 30 đến 40 phân. Đừng có nói là còn xa! Cái mặt tôi lúc này chắc tái mét quá, không biết như thế cô ta có thấy là đáng yêu không nữa, sợ muốn chết luôn rồi, tim như muốn đứng lại.
Mắt cô ta mở to ngạc nhiên rồi nghiêng mặt nhìn tôi.
- Nhóc sao thế?
- Gì?
Hỏi cứ như đúng rồi, đang muốn giở trò gì đây? Muốn làm gì mà ép tôi đến tận chân tường thế này, không lẽ chỉ muốn nhìn thấy điệu bộ kì cục đáng nhục nhã hiện thời của tôi. Bộ điệu bộ đó đáng yêu đến thế sao?
- Anh có gương không?
- O_O
Tôi muốn soi coi cái mặt tôi lúc này đáng yêu đến cỡ nào để mà khiến cô ta hành hạ tôi kh.ốn khổ đến nhường này. T____T
- Nhóc sao vậy hả?
- Tha cho tôi! Tôi đã gọi anh là anh rồi mà.
- Nhóc thiệt tình buồn cười, anh có làm gì nhóc đâu, anh chỉ muốn hỏi…
Hỏi? Hỏi gì mà thế này??? T^T Không thấy tôi đang khổ sở nhường nào sao?
- Nhóc thấy anh đẹp trai không?
- Có.
- Trả lời nhanh vậy?
- Thì có thấy anh đẹp trai nên trả lời luôn thôi.
Đơn giản là muốn chấm dứt nhanh trò hề này.
- Thế…
- Sao?
- Thế nhóc…
Nói nhanh dùm tôi cái coi!!! >”< Đến điên lên mất.
- Thế nhóc có thích anh không?
Cái này thì phải suy nghĩ. Không thấy tôi trả lời ngay, vẻ mặt cô ta xị xuống thất vọng.
Có thích cô ta không sao? Hỏi khi mà tình cảm của tôi với cậu ấy còn không biết đã vơi đi được phần nào chưa thì sao tôi có thể thật lòng mà trả lời. Hỏi khi mà tôi còn chưa biết có nên tin những gì người này nói không thì sao tôi có thể thành tâm mà trả lời.
- Sao nghĩ lâu vậy? Không à?
- Có.
- Gì?
- Tôi cũng có chút thích anh.
- Thiệt hả? ^-^
- Ừ.
Thích ở đây là sự yêu quý như đối với một người bạn, thích ở đây là để cô ta không thấy buồn và làm bộ mặt như đưa đám. Nhưng mà nói thật tôi nói thế không chỉ một phần vì thương hại cô ta mà nói thế, có thể cũng có chút gì đó trong tôi cảm động với tất cả những gì cô ta làm cho tôi. Tôi không chắc mình có nên đặt niềm tin vào người này và dành tình cảm cho cô ta nhiều hơn không, nhưng tôi dường như đang cố gắng. Cứ lợi dụng cô ta đi cũng được, vì cô ta muốn thế mà, chính cô ta ép tôi phải làm thế mà.
- Anh cũng thích nhóc nữa, tiểu Linh!
Lần này thì đích thực là cô ta muốn hôn tôi mà, cái người này, chỉ biết có thể thôi à, đúng là không thể là con gái, con gái gì cái người này cơ chứ, rõ ràng không có lòng tự trọng mà. +_+
Tôi lại phải phòng thủ và phản kháng chứ không lẽ lại hôn người tôi không yêu.
Tôi hận mình không đẩy cô ta ra sớm hơn. Lần thứ hai tôi bị thế này rồi, chả hiểu nghĩ cái đếch gì tôi lại cứ để yên thế. Toàn thân cứng đờ không còn cảm giác gì nữa. Như có con virus nào đó chạy dọc toàn cơ thể tôi mang theo một thứ thuốc độc làm tê liệt tất cả.
- Nhóc đúng là đồ con gái!
Ây, lại cái nụ cười đó, tôi đang điên đấy!
- Lần đầu tiên hôn phải không?
Không thể tiếp tục im lặng được nữa, im lặng là chấp nhận mình là đứa con gái yếu đuối bị bắt nạt và chọc ngoáy mua vui.
- Còn anh chắc hẳn đã hôn rất nhiều.
Đừng tưởng chỉ cô mới biết cười kiểu đó, cho cô biết khi tôi cười thì cũng gây ức chế đến thế nào.
- Còn phải hỏi, nhìn anh đẹp trai thế này, gái nó bu lấy như ruồi bu lấy mật, chưa hôn bao giờ có phải là thiếu tôn trọng mấy em ấy không? ^-^
- Thế anh hôn con gái hả?
- Không lẽ hôn con trai? Anh bị điên sao?
Tin được không nhỉ? Cứ thấy nghi nghi thế quái nào ấy.
- Nhóc không tin à?
- Anh hôn nhiều thế rồi mà kĩ thuật cũng chỉ được đến thế thôi à?
Sponsored content
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|