- Spoiler:
Tôi đến chết với tiểu Linh của tôi mất thôi, không ngờ trêu chọc anh ấy lại vui và thú vị như vậy. Sao anh ấy lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ? Nhìn cái vẻ mặt bối rối và ngượng ngùng ôi sao chỉ muốn cắn cho một miếng, ngấu nghiến mãi không chán. =]]
Tôi chỉ dọa tiểu Linh vậy thôi chứ thực ra tôi nào có dám làm gì đâu, nụ hôn bữa nay của anh ấy đã là nóng nhất từ trước tới nay tôi từng trải qua rồi, có cho tiền chắc gì tôi đã dám làm lại lần nữa. Haha! Ai bảo tiểu Linh nhà tôi ngây thơ ngốc nghếch dễ sợ cơ, bị lừa một cách đơn giản.
Có nên trêu thêm chút nữa không nhỉ?☻
Tôi lò dò lên giường và không ngần ngại kích thích tiểu Linh bằng việc vỗ vào người anh ấy. Chắc đang sợ gần chết rồi! ^o^
-Tiểu Linh à…opps!!! +_+
Khi tôi vừa định xoay người anh ấy lại để nhìn thử cái vẻ mặt lúc đó của anh ấy thì ngay lập tức tôi đã bị phản công. Dường như máu chịu đựng cũng có ngày ngừng chảy được và cái tính quá đáng của tôi đã bắt chẹt nó nghẹn lại ở đâu đó trong cơ thể tiểu Linh. Máu chịu đựng không tiếp tục chảy có nghĩa là…anh ấy không thể chịu đựng tiếp trò đùa quái ác đầy kích thích sự nổi giận mà tôi bày ra.
Tôi không nghĩ tư thế tiểu Linh trên tôi dưới là tư thế của một đôi gay và les với tiểu Linh là gay và tôi là les? Ôi giời, lằng nhằng quá, giờ tôi phải nghĩ cách thoát khỏi cảnh trớ trêu dở khóc dở cười này đã. Mà có gì đáng cười ở đây??? Tất cả là do tôi, cái tội to gan, chết cái tội to gan!!! T^T
Rất run, rất sợ, rất run, rất sợ, tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Còn chưa kịp lên tiếng đã bị cướp lời.
-Xem tôi có thể làm gì anh.
Hít thở sâu cái coi nào, hít vào thở ra, điên rồi, đây là lúc để tập thể dục hay sao, phải làm gì đi chứ??? >_<
-Anh biết nhóc ghê rồi, nãy giờ anh đùa cho vui thôi mà, nhóc làm gì dữ vậy?
-Không đùa, anh biết thừa tôi rất ghét mấy trò đùa vớ vẩn.
-Thế không lẽ nhóc tính làm thật? – Tôi tỉnh bơ hỏi.
-Theo anh? – Tất nhiên anh ấy tỉnh bơ trả lời. +_+
Tôi ngu thật! Đúng sự thật trong thân xác một tên con trai như thế tiểu Linh dư sức tấn công tôi, tôi dù có là tomboy hay les thì cũng đâu bằng sức mạnh của anh ấy. Ấy thế mà Dương kaka ngu ngốc tôi đây lại dại dột chọc vào một con sói đang ngủ quên cơ đấy. Theo điều tra cho thấy đàn bà con gái mới đích thị là sói hoang hàng hiệu.
-Anh biết lỗi của anh rồi, nhóc đừng có làm thế, anh sợ đấy!
Ối trời ạ, tôi van xin??? Sao tôi không nghĩ đến việc Dương Việt Linh sẽ trố mắt lên kinh ngạc rồi thì cười sằng sặc hoặc chí ít đơn giản hơn là cười chế giễu đầy nhẹ nhàng? Van xin cái [***]! Ức chế [***]!!! >”<
-Anh đùa thôi, nhóc làm gì có gan đó!
Tôi cười ha hả vẻ giễu cợt vô đối. Vẻ mặt xám xịt của tiểu Linh nhanh chóng báo hiệu cho tôi biết giờ tàn đã đến. Ôi không, sao tôi toàn hành động ngu xuẩn??? T^T
-Đừng có kích đểu nhau!
Không, anh không có, anh đâu có ý kích bác gì nhóc đâu, cho anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên to gan như thế, anh xin lỗi mà, từ mai anh không bao giờ còn dám trêu chọc nhóc như thế nữa, anh cũng sẽ không coi sex nữa, mà không anh sẽ hạn chế coi sex hơn, anh sẽ làm theo lời nhóc mà. Cho xin đi!!! TT________TT
Hình như đã chán cảnh đôi co thêm nữa, tiểu Linh chuyển nhanh sang hành động. Không, nói tiếp chứ, quân tử động khẩu đếch động thủ cơ mà, phải nói chứ? Khôngggggg!!!
Giờ phải mạo hiểm thôi.
Trước khi môi tiểu Linh lại áp chặt tôi như sáng nay đồng thời toàn bộ sức nặng cơ thể anh ấy đổ lên người mình, tôi dùng hết sức nhổm lên và hôn nhẹ vào môi anh ấy. Rất nhẹ và rất nhanh. Mong là dư chấn của nó sẽ làm tiểu Linh choáng váng.
Rồi thừa thắng xông lên, tôi đẩy tiểu Linh ra hết sức ngon ăn. Yeah, thành công!
-Thế là đủ rồi, sao nhóc dám hành động dại dột thế chứ? Con gái con đứa mà dâm ô không tả nổi. Thất vọng, anh thất vọng về nhóc quá!
Tôi chỉnh trang lại khu vực sống của mình rồi đáp lưng xuống bình an. Tiểu Linh đang nhìn tôi đầy đau đớn.
-Sao thế? Tiếc đến vậy à?
-Anh…
Đau không nói lên lời. Bị tôi cho quả này đau quá đi mà! ^o^
-Nhóc cũng đừng có coi sex nữa!
Bực mình rồi! Dương kaka chiến thắng như một quy luật tất yếu không bao giờ có thể thay đổi! ^-^
Cả hai nằm yên, không động đậy, thậm chí tôi còn không dám trở mình. Tôi không ngờ cảm giác lại căng thẳng thế này.
Tôi sợ tiểu Linh sẽ nghe thấy được nhịp tim loạn xạ lúc này của tôi mất, vâng, đó chính là dư chấn cho hành động đột phá khi nãy của anh ấy.
-Nhóc có thích anh không?
Ai? Là kẻ nào? Là kẻ nào vừa lên tiếng đó? Tôi sao? Tôi hồi nào? Chết thật, không lẽ mơ ngủ? *___*
Tôi trở mình ngay lại và chạm ngay ánh mắt của tiểu Linh đang nhìn mình. Cả hai cứ chỉ nhìn nhau như thế thôi. Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi, là chưa có câu trả lời hay không có câu trả lời? Rất muốn lặp lại câu hỏi bởi thực sự rất muốn nghe câu trả lời, nhưng tôi biết giờ chưa phải lúc, câu trả lời sẽ tự nhiên được tìm ra vào một ngày gần đây mà thôi, không cần tôi phải lên tiếng hỏi và chờ đợi. Đó mới chính là sự tự nhiên của tình yêu.
Tôi quyết định nhắm mắt và ngủ trước. Ngủ trong sự bình yên thế này thật là một điều kì diệu chưa từng có. Cả đời tôi chưa từng ngủ cùng một người con trai bao giờ, tuy tiểu Linh là gay nhưng đó cũng là một điều mới mẻ và thích thú nhất trong cuộc tôi tính đến hiện nay.
Trước mắt tôi là toàn một màu đen, nhưng đó là một màu đen lấp lánh và tuyệt đẹp. Có tiểu Linh ở bên tôi không lo sợ bất kì một cơn ác mộng nào quấy rối, cũng không sợ một thế lực đáng sợ nào như trong thế giới tâm linh.
Thế giới của tôi có tiểu Linh là một thế giới yên bình, tĩnh lặng…
Tử Hạ
15/8/2013, 07:48
#41Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 40
15/8/2013, 07:49
#42Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 41
- Spoiler:
Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên làm tôi hơi giật mình. Nhớ lại chuyện hôm qua tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi ngủ, tiểu Dương thực sự trông rất vô hại và dịu dàng, bất kể tính cách ngang tàn, cứng đầu, khó chịu đều như không còn tồn tại, một con người với gương mặt đang chìm sâu vào tiềm thức bình yên, với hơi thở khẽ đều đều từng nhịp. Nhìn ngang trông anh ta rất đẹp trai.
Bất giác bàn tay tôi đưa về phía nhữg sợi tóc mái xõa xuống che phủ phần nào gương mặt thanh tú kia. Một luồng điện co giật chạy lan khắp cơ thể tôi. Nhưng tôi kiên quyết không rút tay lại. Cố gắng chạm tới để rồi một lần bản thân có thứ cảm giác khác lạ đến tuyệt vời và cuốn hút. Chỉ muốn tiếp tục để cảm nhận nó thêm sâu hơn và hiểu hơn ý nghĩa của nó là gì.
Nhóc có thích anh không?
Câu hỏi đó đã bao lần bật ra mà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Giờ tôi phải trả lời thế nào? Tôi đưa tay về và đặt lên trái tim, lắng nghe nhịp đập của nó và nhìn thật kĩ con người đang trước mặt mình. Trái tim mách bảo điều gì thì đó sẽ chính là câu trả lời chính xác nhất.
-Em thích anh!
Nghe có chút buồn cười. Nhưng mà…là tôi vừa nói sao? Là tôi???
Hai hàng mi co lên làm lộ ra đôi mắt đen láy to tròn nhìn tôi. Tim tôi…tim tôi… không thể chậm lại. Tôi vội vàng bật ngay dậy. Nhưng rồi tiểu Dương đã lại kéo tôi nằm xuống. Tôi cảm giác được rằng…nhịp đập của tim tôi sắp làm cái giường này sập. +_+
-Em vừa nói thích anh?
Không cười láu cáu, cũng chẳng cười chế giễu, vẻ mặt rất nghiêm túc làm tôi thấy an tâm và bớt xấu hổ đi phần nào.
-Anh đang hỏi em đấy, tiểu Linh?
-Ừ.
Tôi đáp gọn lỏn, thực ra tôi cũng không muốn che giấu, nó chỉ khiến tôi thêm khổ sở và khiến tiểu Dương hành hạ tôi mệt mỏi hơn. Khôn ngoan nhất là nói ra.
Cuối cùng thì cũng không giấu nổi việc phải cười, nhưng rất may đó là nụ cười hạnh phúc, không thuộc trường nụ cười đen tối khó ưa.
-Em có thể nói lại được không?
-Không!
Dù thế nào thì tôi cũng phải có lòng tự trọng và tư cách của mình, đâu thể nói đi nói lại được, sẽ…mất giá trị.
-Cảm ơn em, cảm ơn em tiểu Linh!
Tiểu Dương nắm lấy tay tôi và không ngừng nói cảm ơn. Có cần phải cảm kích và phấn khích đến vậy không? ” Việc tôi thích anh ấy khiến anh ấy hạnh phúc đến vậy à? Vậy mà tôi có cảm giác đó đâu khi anh ấy nói thích tôi.
Kh.ốn nạn, giờ thì tôi thấy hối hận rồi đấy. Đúng là Vũ Bảo Dương, luôn luôn đánh úp người khác, tác hại của việc tôi nói ra tình cảm của mình không phải sẽ lộ ra ngay lúc đó mà chiếu theo hình thức “mưa dần thấm lâu”. Giờ thì anh ta cứ nhìn thấy cái mặt tôi là cười, cười hí hí, cười ha hả, cười sặc sụa rồi còn cười như chết đến nơi, nói chung là đủ mọi thể loại, không biết là đang thích thú hạnh phúc hay đang lên cơn điên? =_=
-Anh vui quá nhóc à?
Im lặng, tôi đã nói là rất phiền mà, thế nên chỉ im lặng là tốt nhất.
-À mà từ mai không gọi nhóc nữa, thấy khó chịu đúng không?
Tôi gật đầu tán thành ngay lập tức.
-Gọi cưng cho nó tình củm. :”>
>”< Tôi cũng chuẩn bị lên cơn điên rồi đây. Nghĩ gì mà gọi tôi là cưng??? Chỉ muốn cho anh ta cái gậy.
-Đùa thôi, gọi cưng thì mất mặt chết, người ta lại nghĩ anh là cái loại không đứng đắn.
Còn không đúng? Quá ư là không đứng đắn!
-Gọi anh em cho nó đơn giản.
Nói thật là tuy đã có quen với kiểu xưng hô này rồi nhưng sao đôi lúc vẫn thấy tự tởm với mình, anh anh em em ngọt sớt cứ như lũ biến thái với nhau. Ừ thì những kẻ thuộc giới tính thứ ba đáng để tạo ra một sự biến thái làm sởn da người ngoài cuộc nhưng cũng sẽ đâu đến nỗi khi mà người ta nhìn vào chúng tôi cũng thấy khá là bình thường và đẹp đôi (theo nghĩa thông thường).
-Sao vậy? Không thích à?
-Không, không thích, à không, có thích!
Sẽ có trò khác nếu tôi không đồng ý với kiểu xưng hô đơn giản đó. Tôi còn không hiểu con người tiểu Dương kaka.
15/8/2013, 07:50
#43Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 42
- Spoiler:
Bầu trời hôm nay phải nói là trên cả tuyệt vời, không khí cũng trong lành đến choáng ngợp. Chỉ cần hít thở cái bầu không khí của lúc này tôi cũng đủ làm căng tràn khí huyết, sung sức đến độ có thể làm cho cả đội quân Nguyên – Mông ra bã. Đùa thôi, không đến nỗi đó, chỉ… gần thế thôi. =]] Với cái đầu thông minh của tôi làm cho tiểu Linh lạnh lùng vô tình nổi điên lên còn được thì cái quân Nguyên – Mông vớ vẩn gì đó chẳng đáng con tép dính răng, tạch phát chết ngay! ^-^
Tôi quay sang bên cạnh để nhìn tiểu Linh và cười cái hạnh phúc nhưng chợt phát hiện ra mình đã lạc mất tiểu Linh yêu quý.
-Tiểu Linh à…
Tôi rối rít quay đi tìm thì thấy anh ấy đang thơ thẩn đi phía sau tôi. -___- Gì vậy? Sao không đi cùng tôi mà đi sau như hầu nữ vậy?
Tôi chạy lại và khoác tay tiểu Linh thân mật.
-Làm cái gì vậy?
Ây, lại cái bộ mặt khó chịu đáng yêu đó rồi, yêu không để đâu cho hết nè!
-Thấy anh hôm nay đẹp trai không?
Hôm nay tôi mặc đồ của tiểu Linh. May mà dáng người tôi khá cao nên rất hợp với đồ của anh ấy. Không như những thứ trang phục bựa đời của tôi, trang phục của tiểu Linh theo phong cách nhẹ nhàng và giống như style Hàn Quốc vậy. Đúng là con gái, phong cách Hàn nữa chứ!
-Đồ của tôi giúp tôn…
-Em!
Tôi nghiêm mặt để tiểu Linh biết anh ấy vừa sai quy tắc.
-Đồ của em giúp tôn dáng…
Nghe mắc cười quá, nhưng cố nhịn. ^.^ Mà tôi không nghĩ là tiểu Linh cũng có máu tự sướng nữa cơ đấy, lai còn là tự sướng thay cho đồ đạc của mình. =]]
-Nói luôn ra là người anh mặc cái gì cũng đẹp đi! ^-^
-Thế nào cũng được.
Lạnh lùng vỡ! Yêu quá đi! Càng lạnh lùng càng yêu, càng dễ thương càng yêu, nói chung tiểu Linh thế nào tôi cũng yêu hết, yêu hết, yêu tuốt!
-Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ, Bảo Dương!
Ha, có cả những lời hỏi thăm nữa cơ à? Vui quá xá, ngày hôm nay là ngày đếch gì mà vui thế không biết? Phải kỉ niệm ngày này rồi! ^-^
-Cảm ơn sự quan tâm của các bạn, thực ra tớ có bệnh gì đâu.
- O_O
Cả tiểu Linh cũng không biết ý đồ của tôi là gì, nhìn những gương mặt ngây thơ đang ngơ ngác, tôi thích thú cười hi hi.
-Bị shock tình nên bệnh đấy! ^-^
Và rồi tôi bám lấy tay tiểu Linh cười e thẹn, đến là giả tạo nhưng tôi thấy mình như thế cũng đáng yêu lắm chứ bộ, chắc hết sảy luôn rồi. ^o^ Còn tiểu Linh thì trợn tròn mắt mủ hết nhìn tôi lại nhìn mọi người. Sự gật gù đầy vẻ trầm trồ của họ làm anh ấy hốt quá mà. ^-^
-Té ra là thế! ^-^
-Hai người tiến nhanh thật nha!
-Thật ngưỡng mộ quá!
Tôi vẫn bám lấy tay tiểu Linh và cười dịu dàng lịch sự đáp lại mọi người cứ như thể tôi là quý phu nhân đi bên cạnh ông chồng phú quý để làm bộ cao sang và nhã nhặn. Vớ vẩn, tôi là chồng và tiểu Linh mới là vợ cơ mà. >_<
Không muốn mọi người biết tiểu Linh là gay tôi đành ngọt ngào gọi anh.
-Lúc anh ấy tỏ tình với tớ, trời ơi bàng hoàng quá, lại vui nữa, bệnh luôn!
-Bệnh cả tuần, gớm thật!
-Mà sao không thấy Việt Linh tỏ vẻ lo lắng hay đi thăm gì nhỉ? Thấy vẫn bình thường và đi học đều đặn.
Tôi tắm ngúm cái điệu cười trang nhã. Suýt ộc máu lên não. Đứa nào…mà vô duyên [***], phát ngôn ra toàn những thứ rác rưởi vậy?
Chủ nhân của câu nói vô duyên đã xuất hiện. Ôi, cô bạn lớp trưởng yêu quý!
Tôi nhanh chóng hạ hỏa và lại cười tiếp.
-Dào ôi, học thì vẫn phải học chứ, đâu thể vì một người bệnh mà hai người bệnh theo được, cái nghề này đòi hỏi phải công tư phân minh mà.
-Ừ. – Lớp trưởng dè dặn đáp lại.
-Nói đùa thế thôi chứ lo thì vẫn lo chứ sao? Anh ấy đến chăm sóc tớ vào buổi tối mà.
-Ya…
Tập thể…rầm rộ cả lên! ^-^
15/8/2013, 07:51
#44Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 43
- Spoiler:
Tôi đã nói anh đừng có coi sex nữa mà. >_< Mà không, phải là đừng có đem sex ra mà đùa giỡn với tôi. >”< Cái gì chứ? Chăm – sóc – buổi – tối???
Nãy giờ chỉ toàn có anh ta tự biên tự diễn, tự tung tự hứng và tự đỡ đòn tự tiếp chiêu, tôi không có nói một câu nào. Và giờ thì tôi phải lãnh án phạt cho sự “im lặng là vàng” ngu xuẩn và đáng tội chết của mình. T^T
-Anh đang giúp em khỏi bị nghi ngờ về giới tính của mình đấy, đừng có làm bộ mặt đó làm xấu mặt anh!
Anh ta lẩm bẩm vào tai tôi những lời đe dọa. Cũng không hẳn là đe dọa. Khủng bố. Tôi quyết không nhún nhường lần nữa, quyết không ngu lần nữa!
-Anh không nói ra thì không ai nghĩ gì hết cả.
- ^_^
-Ôi trời, hai cái người này thân mật quá, hại não người ta!
-Có gì để buổi tối chăm sóc nhau đi!
-Bác sĩ thì nhớ phải biết các cách phòng tránh nhé!
-Yên tâm đi, tiểu Linh nhà tớ miễn dịch với “nguy cơ” rồi!
= =” Ôi trời, mấy người này nói năng cái gì vậy? Cái gì mà thân mật, cái gì mà hại não, cái gì mà chăm sóc buổi tối, cái gì mà biết cách phòng tránh và cái gì mà miễn dịch với “nguy cơ”? What??? Ai? Là kẻ nào nói câu cuối cùng???
Nhìn sơ qua một lượt, tất cả mọi người đều có chung ánh mắt kinh ngạc, dừng lại ở một người, chỉ duy có người này không có ánh mắt đó. VŨ BẢO DƯƠNGGGGGGGGGGGG!!!
Ý anh ta là gì, “nguy cơ” mà con gái thường nhắc thì chỉ có thể là có…có thai, tiểu Linh nhà tớ miễn dịch với “nguy cơ” ý là gì? Đang nói tôi không thể có thai nên cứ yên tâm sao? Cái [****]!!! >”<
Cái đà này thà tôi chạy ra giữa đường và hét ầm lên…
BỚ BÀ CON, TÔI BỊ GAY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có lẽ như thế còn tốt hơn là thế này, chết phát một hơn là cái kiểu chết âm thầm lặng lẽ, chết mòn trong tim. T_______T
Sắp sửa phát điên rồi. Tôi tự hỏi, tự dằn vặt hỏi, tự cay đắng hỏi và tự nguyền rủa hỏi tôi bị cái kh.ốn nạn gì mà lại nói là thích con người này, bị cái gì??? >”<
-Nãy giờ đùa thôi, tiểu Linh nhà tớ biết lo cho tương lai của tớ lắm, anh ấy tính khi nào học xong lấy tớ về hẳn hoi rồi mới làm thịt. ^-^
Tôi chưa tính thế bao giờ, cũng chưa có ý định lấy ai đó về hẳn hoi hay có ý định làm thịt ai đó, chưa hề, không hề và không đời nào!!! Làm ơn giữ tôi chút thể diện cái anh Dương ơi, Dương đại ca ơi, thằng khốn Dương ơi!!! >”<
-Phát ghen với cái nhà này!
-Quá khen quá khen! ^-^
Toàn nói nhảm nhí!
Tôi bực mình hất tay anh ta ra và về chỗ ngồi của mình. Từ giờ phút này đừng có nói là quen biết tôi, tôi không biết ai tên Vũ Bảo Dương cả, tuyệt đối không biết!
-Tiểu Linh à?
Chăm chú lắng nghe, cẩn thận ghi chép, đó mới là Dương Việt Linh.
-Hey, honey!
Mỏi cổ quá, tôi ngoáy ngoáy cái cổ của mình rồi vô tình chạm mặt người đang ngồi cạnh mình, kẻ đó nhìn tôi khẩn khoản, không biết, không phải việc của tôi. Tôi lạnh nhạt quay đi và tập trung tiếp vào công việc của mình.
-Giận anh à?
Cái này phải thế này, kể ra cũng khôg mấy khó khăn! Tôi gật gù thích thú với bài học của mình, nó thú vị hơn tôi tưởng.
-Coi sex nè!
Thoáng nghe thấy tiếng con ruồi nào đó vo ve những âm thanh chói tai, hơi cáu nhưng không quan tâm, bơ nhanh.
-Hí hí, tiếp đi, đang hứng! ^-^
Máu độn lên não một cục. Tôi nắm chặt lấy cây bút, cố gắng bỏ ngoài tai nhữg âm thanh chết ti.ệt đang hành hạ mình.
-Há há!
Tất cả đều vô ích. Mọi ý chí trong tôi sụp đổ hoàn toàn, sự bức bối của tôi đang giãy giụa khủng khiếp, sắp nổ tung mất rồi.
- [***]…
-Đừng có coi cái thứ đó nữa!!! >”<
Tôi nổi điên lên, đứng bật dậy và quát tháo ầm ĩ. Không nhận thức được việc mình vừa làm. Mọi ánh mắt ngơ ngác rồi ngạc nhiên. Chỉ có một ánh mắt mở to rồi chơm chớp đầy tội nghiệp cộng vẻ ngây thơ trong sáng. Thích giả nai sao?
Quá mất mặt, tôi vội vàng xin phép ra ngoài. Bỏ giờ!
Có cái đuôi, không biết mọc hồi nào?
-Tiểu Linh à, đừng giận nữa mà, anh biết lỗi của mình rồi!
Tôi quay lại, cái bộ mặt đưa đám đầy giả tạo mà chỉ cần nhìn thôi tôi đã nhận ngay ra là hàng giả chất lượng kém chưa qua kiểm duyệt. Nghĩ tôi là ai? Dễ bị mủi lòng bởi mấy cái kiểu đáng thương tội nghiệp đó sao? Đừng coi thường Dươnng Việt Linh này!
Nhưng nếu không nói gì thì nhất định anh ta sẽ lại làm ầm cả lên và giữa không gian tĩnh lặng thế này việc tôi bị phát hiện là gay là không thể tránh khỏi.
-Biết lỗi rồi thì sao?
-Từ nay anh không dám ăn nói linh tinh nữa.
-…
Im lặng. Còn chưa hết tội, phải để anh ta tự giác kể hết.
-Anh sẽ không gọi em là tiểu Linh trước mặt mọi người nữa.
Đừng đánh trổng lảng, đó không phải là tội quan trọng, mọi người cũng không có phản ứng gì với việc tôi bị gọi là tiểu Linh nên có thể tạm thời cho qua.
-Anh sẽ không coi sex ở nơi công cộng nữa.
Lại bắt đầu ngụy biện và chối tội rồi đấy. Vẻ mặt nghiêm trọng lúc này của tôi chưa đủ làm anh phải khai hết ra hả???
-Thôi được rồi, từ nay anh sẽ hạn chế coi sex! >_<
Tôi thấy sự kiên nhẫn của mình bắt đầu rạn nứt.
-Được rồi, anh sẽ không coi sex nữa được chưa? >”< (Hoặc coi trộm mà không cho em biết☻).
Tôi thay sự im lặng bằng lời tha thứ và bỏ đi. Anh ta tất nhiên sẽ lẽo đẽo theo sau.
-Em làm cả lớp phát hoảng đấy thấy không, hài [***]!!! ^o^
Đang có ý tái chế tôi thành trò mãi nghệ mua vui rẻ tiền. Không để ý!
-Sao lúc đó em không nói luôn ra là sex, cái thứ đó, nghe cũng gợi liên tưởng phết đấy.
Ngẫm thấy lời nói của anh ta vẫn còn chút tế nhị, có thể tạm chấp nhận được nên tôi không vặn lại, nhưng nếu cứ cái đà này mà tiến thì đừng trách sao tôi nhẫn tâm.
-Chúng ta đi đâu đây?
Rất may con người đó vẫn còn ý thức. Sau một hồi rất lâu lải nhải một mình đầy chất độc thoại nội tâm, anh ta cuối cùng cũng thốt ra được một lời có ý nghĩa.
Tôi ngồi xuống bus-stop và anh ta cũng ngồi xuống theo.
-Bắt xe bus đi đâu zợ? ^-^
Nhìn cái nụ cười thích chí đó ngứa mắt quá chừng, nghĩ tôi và anh ta thì có thể đi đâu chứ? Không lẽ khách sạn? Chỉ muốn cho anh ta một phen cụt hứng.
-Về nhà! ^_^
-Xịt!
Y như tôi dự đoán sự háo hức mong chờ một thứ gì hay ho lắm đã nhanh chóng bị tắt ngúm chỉ bởi một câu nói ngắn gọn cùng nụ cười giả nai đầu tiên của tôi. Trog lòng thấy rất chi là hả hê và sung sướng. Muốn cười nhưng cố gắng nín nhịn.
-Thôi được rồi, về nhà nhóc cũng được, anh đang buồn ngủ!
-Hẹn hò đi!
Tôi biết là thế nào anh ta cũng sẽ thế mà. Tự nhiên muốn gây bất ngờ cho anh ta. Giờ tôi biết mình thích điều gì từ con người này.
Hãy đối xử với cậu ấy cho tốt…
15/8/2013, 07:52
#45Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 44
- Spoiler:
- Warning: 16+
Bao Duong's POV.
Tôi biết tiểu Linh nhà tôi lúc nào cũng lạnh lùng và làm mặt nghiêm nghị hết, bất kể trường hợp nào cũng vậy, à quên, những lúc bị tôi chọc tiết à lộn chọc điên thì khác. Nhưng sao tôi cứ có cảm giác là lạ. Lúc này anh ấy như đang che giấu cảm xúc vui vẻ phấn khích của mình để tôi khỏi thấy mà tự mãn thì phải.
Tuyến xe bus số 274 dẫn đến nhà tiểu Linh dừng bánh chờ đợi những người có nhu cầu thì lên, không nhu cầu thì xuống. Tôi và tiểu Linh ngồi yên trên ghế chờ, có nhu cầu hay là không đây? Ơ mà sao tôi lại tư lự trước một lời mời gọi hấp dẫn đến thế nhỉ? Tiểu Linh đang muốn hẹn hò với tôi đấy, có điên không mà còn chần chừ?
Xe đến rồi đi, dừng bánh rồi lại lăn bánh. Tôi và tiểu Linh vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Rồi tôi đứng lên và cầm lấy tay tiểu Linh kéo đi.
- Nào, đi hẹn hò!
Nắng chiếu rọi tâm hồn tôi. ^_^
- Không ngờ anh cũng quê mùa và lạc hậu như thế này.
- Có sao, anh thích coi film mà! ^-^
Mà cứ làm như anh ấy tiên tiến và thời đại lắm ấy, coi film là thú vui không bao giờ lỗi thời và đừng có mang chuyện đó ra chế giễu tôi!
Tiểu Linh nhà anh, lúc nào cũng chỉ biết bắt bẻ và dè bỉu người khác, không bao giờ mở miệng ra khen ngợi hay khích lệ người ta lấy một câu, cái đếch gì khiến tôi lại yêu cái tính khí điên khùng đó nhỉ?
Ngồi ngon lành trong rạp, bỗng nhiên tiểu Linh đứng lên.
- Làm gì vậy? Định chuồn à?
- Linh tinh! Đi mua bỏng ngô, bộ tính không ăn gì à?
Xem ra cũng không đễn nỗi lỗi thời không biết gì, cơ mà cái kiểu hành xử như mình biết nhiều lắm đó lại càng thể hiện rõ anh ấy là một người quê một cục.
Tôi ngửa cổ lên nghiêm nghị.
- Khỏi cần, anh ăn em được rồi.
- >”<
Rất may đèn trong rạp không cộng với thị lực vào loại gà mờ như tôi không đủ để nhìn thấy sự phẫn nộ của tiểu Linh lúc này, không biết không có tội.
Cuối cùng anh ấy cũng nín nhịn ngồi xuống mà không đi lấy đồ ăn. Tôi tiếp tục tấn công.
- Yên tâm, để công bằng em cũng có thể ăn lại anh.
Tôi không bông đùa như càng làm anh ấy thêm bội phần phát điên. Hí hí!!! Cao tay [***]! =]]
- Đã nói là không được ăn nói linh tinh, nhớ không?
Opps! Bài khủng bố! Sợ rồi, đã hứa thì phải làm. Quân tử nhất ngôn! Ai bảo tôi tự nhận mình là les cơ chứ? T^T Xui xẻo!
Film đã bắt đầu chiếu. Có một bí mật mà tiểu Linh không biết và nếu biết thì nhất định sẽ nổi cáu. ^-^
- Anh có thấy gì lạ không?
- Lạ gì? - Tôi cố nhịn cười hết mức.
- Sao…chỉ toàn mấy đôi thế nhỉ?
- Chứ không lẽ mấy bà nội trợ đi coi film với nhau, hay mấy ông bà già?
- Đừng có diễn nữa, nói rõ coi!
Biết ngay là thể nào cũng bị lộ mà, tiểu Linh nhà tôi ăn gì mà nhanh trí vậy chứ? Thông minh hết phần tôi luôn.
Tôi cười trừ.
- Khai ra mau, đang mưu đồ cái gì thế hả?
Tôi rối rít.
- Mưu đồ gì đâu, oan cho anh quá!
- Nói mau!
- Em nói đi hẹn hò mà, anh chuẩn bị đúng địa điểm dành cho những đôi muốn hẹn hò.
- …???
Mỗi lần im lặng là y như rằng tôi lại thấy sợ. Không khai ra thì chắc không yên thân rồi, kế hoạch này mà bị phá thì thật không đáng sống nữa.
- Chỉ là rạp film tình nhân thôi mà, cũng có gì đâu.
- Rạp film tình nhân?
- Ừ. ^_^
Không nên cười, càng cười càng tăng hỏa. Khóc vậy.
- Thế rồi những đôi tình nhân sẽ làm gì trong quá trình coi film?
Hỏi ngu! Thì tất nhiên là sẽ làm những gì họ muốn, hôn, sờ soạng, rên rỉ, nhưng yên tâm không ai có dám làm cái trò a bờ cờ ở đây đâu. ^_^
Ôi, may mà tôi chưa nôn ra mấy mớ hỗn độn đó. Tôi bình tĩnh trả lời từng từ một kẻo sợ nói nhanh nói dài nói dại thì khổ.
- Không có gì cả đâu, đa phần những đôi này đều có ý thức cả…
- Có ý thức mà đến những nơi thế này à?
- Chứ không họ mở rạp này ra chi? >”<
Tôi phát cáu lên, thật hết nói nổi với cái kẻ kĩ thuật hôn thì ghê gớm mà cứ thích ra vẻ mình lương tâm trong sáng, tư cách thanh cao. Đồ quê mùa còn hơn cả quê mùa! Lại còn giả nai nữa! Ghét!
- Còn cáu à, có muốn tôi về không hả?
- Bình tĩnh, bình tĩnh, nóng nảy vờ lờ!
À mà ý là vẫn sẽ tiếp tục ở lại? =]] Kể ra cũng dâm phết đấy! :”>
Khiếu chọn film của tôi phải nói là đẳng cấp, bộ film này khá hay, và cùng với tiểu Linh ngồi coi tôi lại càng thấy hay hơn bội phần. Không hiểu sao ngồi coi film mà cứ thấy sương sướng thế đếch nào ý.
- Film thế nào?
Tôi quay sang nhìn tiểu Linh thăm dò cảm giác của anh ấy. Dưới ánh đèn mờ đầy không khí thế này tôi chăm chú quan sát từng nét mặt của tiểu Linh. Như tôi đã nói tiểu Linh nhà tôi là một người vô cùng đẹp trai và cuốn hút, chỉ cần nhìn một lần thôi cũng đủ khiến ai đó chao đảo và choáng. Nhìn chính diện đã vậy, nhìn một nửa gương mặt theo chiều ngang lại càng hấp dẫn hơn, vẻ đẹp nửa kín nửa hở, thoát ẩn thoát hiển cứ ám ảnh tâm trí người khác không thôi. Thực sự như trúng phải bùa mê vậy.
Từng đường nét trên gương mặt đó trông rất tuyệt vời, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, chiếc cằm, nhưng quan trọng nhất vẫn là đôi môi mềm mại kia, đôi môi đủ khiến cho bạn chỉ muốn được hôn mãi mãi mà không bao giờ cần đòi hỏi thêm. Tôi bắt đầu thấy rối trí. Không ổn rồi, có cảm giác bản thân sắp làm điều ngu ngốc.
Tôi xua vội đi những ý nghĩ điên rồ trong đầu và quay lại màn hình, nên tập trung coi film. Ackk!!! Từ trước tới giờ cái tôi cảm thấy may mắn nhất là mỗi lần coi film (mà đặc biệt là coi film truyền hình) dù có lơ là thế nào thì cũng không bao giờ bỏ lỡ mất những cảnh hot, và những lúc đó tôi thấy rất tự hào và muôn phần sung sướng. Nhưng hôm nay thì khác, đó là điều tôi không mong muốn lúc này, không phải là không mong muốn mà là không thể mong muốn.
- Tôi biết ngay là thể nào cũng thế mà.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí mà quan tâm việc xưng hô lúc này. Tôi ngồi yên và cúi gầm mặt xuống, không màn hình, không tiểu Linh. Tôi sợ nếu nhìn lên màn hình rồi lại nhìn sang tiểu Linh tôi sẽ không kiềm lòng nổi mà hành động thì thật là mất mặt nam nhi tôi. T^T
- Anh sao thế?
Không, không có gì, đừng quan tâm, tiếp tục công việc của em đi, anh không bị gì cả, rất ổn, đừng, đừng có cố nhìn coi anh thế nào, đừng mà, anh đã nói là đừng!!! >”<
Quá muộn rồi, tôi đã đè tiểu Linh áp sát vào phần ghế của anh ấy. Tôi nuốt nước bọt vẻ run sợ. Tôi đích thị là một con sói hoang! T____T
- Làm cái gì thế hả?
Đúng rồi, cứ tỉnh bơ như thế đi, đừng có cũng hành động dại dột như tôi. Bình tĩnh, đừng nóng nảy, tĩnh tâm lại cái nào…
- Hôn anh được không?
What????? Mày là thằng nào? Ai cho phép mày dụ dỗ tiểu Linh nhà tao? Anh ấy rất trong sáng và cả tin, sao mày dám dụ dỗ anh ấy? Tao sẽ giết mày, con sói hoang chết ti.ệt kiaaaaaaaaaaaaa!!! >”<
Phản đối đi, phản đối đi…
Đồng ý mau đi còn chần chờ gì nữa, ta đang đói, không nghĩ nhanh ta không làm nhẹ đâu, ăn thịt luôn đừng trách.☻
Rõ ràng là có kẻ đang hack bộ não tôi mà. T^T
- Tôi cũng tò mò về cái gọi là nụ hôn không phải tiểu học của anh.
Gì vậy? Tôi tưởng anh ấy phải chối bay và nói tôi điên luôn chứ? *____*
Ha, cắn câu rồi, ta sẽ cho ngươi biết sức mạnh của Dương kaka này! Khà khà!!!
Khôngggggggggggg, đó rõ ràng không có phải là tôi, Dương kaka không làm mấy việc đồi bại đó, không phải. TT________TT
- Đấy là nhóc nói đấy nhé, đừng có hối hận! ^-^
Đó, thấy nhé, tôi không có gọi tiểu Linh là nhóc, cũng chẳng cười láu cá như thế bao giờ, tôi chỉ toàn cười thục nữ kiểu thế này (^_^) thôi. =[[
Muộn tiếp lần hai, tôi đã tấn công mất rồi. T^T
Khi môi tôi chạm vào đôi môi mềm của tiểu Linh, toàn thân hoàn toàn nhũn ra, thả lỏng và rơi vào trạng thái mất trọng lượng. Dường như đang có một sự thật mà tôi không sao phủ nhận được rằng…giây phút tôi giải tỏa được ham muốn của mình cũng là lúc tôi khiến bản thân trở nên thoải mái và có chút hưng phấn. +__+ Đúng là không thể không phủ nhận. Hức!
Nói ra không phải tiểu học nhưng có vẻ như nụ hôn của tôi chỉ là một cái chạm môi hời hợt và còn không đáng mặt làm mầm non. -___- Thật đáng hổ thẹn! Tôi bắt đầu thấy hạ hỏa.
Tiểu Linh đơ ra, toàn thân cứng đờ và không một chút phối hợp, đó cũng là một phần lí do khiến tôi thấy mất hứng. +_+
Tôi quyết định dừng trò hề của mình lại, mặt mũi tối xầm. Dám cá sẽ là một câu chế giễu cay đắng nhất quả đất.
- Nói trước bước không qua, đừng quên!
Cũng không mấy nhục nhã. Cảm ơn tiểu Linh đã cho anh chút danh dự.
-Đồ khoác lác, tôi sẽ phải hối hận là thế này sao?
@#$%^&*@#$%^&*@#$%^&*
Tôi biết mà, sao có thể tha cho tôi dễ dàng như vậy được. Anh là cái loại người mà chỉ cần có cơ hội là sẽ không ngần ngại bám sống bám chết lấy để làm nhục tôi! Trái tim tan nát, tan nát, nát bét hết cả rồi! T^T
- Tôi sẽ cho anh biết thế nào là phải hối hận.
Và rồi rất nhanh, một giây, mà không, chỉ vài khắc thôi, tình thế bị động đã đổ ập lên đầu tôi. Thay vì tôi nhoài người ra và choán lên người tiểu Linh thì giờ hoàn toàn là tôi bị choán lên và tiểu Linh nhoài ra. Môi tôi thì có cảm giác kích thích mãnh liệt và kinh hoàng. Nụ hôn của tiểu Linh lúc nào cũng làm người ta bối rối ngay tại giây phút đầu như thế hết.
Lần này tôi quyết định giữ mình, kiên quyết không bị cám dỗ. Anh nghĩ chỉ mình anh mới có thể từ chối và khiến em phải chủ động solo sao, em cũng làm được. Tôi thích thú với cái kiểu để đôi môi ai đó bất động trên đôi môi mình, bất lực không sao làm gì hơn được. Rất chi là thú vị. Chờ đợi chiêu thức giải quyết của tiểu Linh thông minh nhanh trí cái nào. ^-^
- Á!
15/8/2013, 07:53
#46Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 45
- Spoiler:
- Warning: 16+
Viet Linh’ POV.
Tôi buộc phải dùng cách “gậy ông đạp lưng ông” để đối phó với con người này. Tôi cắn vào môi tiểu Dương vừa để anh ta kêu lên rồi mở miệng ra vừa là để anh ta biết cái cảm giác bị cắn là kh.ốn nạn như thế nào.
Chớp lấy cơ hội anh ta mở miệng kêu “á” tôi áp ngay môi mình giữ lấy khe hở, tuyệt đối không để môi anh ta đóng lại. Tính chơi với tôi sao, “vỏ quýt dày có móg tay nhọn”, anh đã nghe qua câu này? ^-^
Biết mình bị thua, tiểu Dương kaka chỉ còn một cách duy nhất là tuân theo ý chỉ của tôi. Tôi đã nói sẽ cho anh ta hối hận, nhất định sẽ phải hối hận.
Nhiều lúc tôi cũng không biết mình làm được điều này vì điều gì? Có phải vì ngày trước tôi cũng là con trai, cũng có chút tàn dư của kinh nghiệm ngày đó để lại? Thực ra từ lúc sinh ra tôi đã không phải là gay, tôi biến thành gay từ lúc gặp Nguyên hồi cấp ba, không thể nào thoát ra nổi và vì thế tôi đã thực sự thành gay mà không ý thức được.
Hiện tại tôi nhận ra một điều, chỉ khi tôi làm thế này thì tiểu Dương kia mới ngoan ngoãn nghe theo lời tôi mà không cứng đầu nói năng ngu ngốc. Ừ thì bị bịt miệng lại rồi thì còn nói cái gì nữa.
Đột nhiên tôi muốn nói một câu…
- Nếu chưa thấy hối hận thì…
- Anh… bị nghiện rồi…
Anh ta lải nhải gì đó như là nghiện này nghiện nọ. Trông sắc thái nhợt nhạt như đã mất đi thần trí. Không hiểu sao tôi thấy thương thương và mủi lòng quá!
Nụ hôn vẫn chưa kết thúc. Lần này tôi nhẹ nhàng hơn, dịu dàng và đầy trân trọng, hai tay ôm trọn lấy cổ và như đang nâng cơ thể tiểu Dương lên nhẹ nhàng hạ dần xuống, tôi không muốn anh ấy thấy mỏi và bỏ cuộc giữa chừng. Thực ra tôi cũng rất đê tiện chỉ là tôi giả bộ để giữ hình tượng thôi. =]] Xấu xa, bỉ ổi!
Tôi không tính thời gian, nhưng tôi dám cá nụ hôn của hai chúng tôi rất lâu, và việc duy nhất cả hai làm chỉ là bám lấy nhau và mơn trớn làn môi đầy mê hoặc của nhau. Giây phút hai đôi môi quyện lấy nhau tôi chỉ có cảm giác duy nhất là ngọt ngào, ngọt đến cái độ chỉ muốn ăn tiếp, muốn tiếp tục mãi không thôi, tôi không thích đồ ngọt lắm, nhưng vị ngọt này giống như một thứ thuốc độc tai hại, chỉ cần nhấp qua đảm bảo sẽ không một ai có đủ sức cưỡng lại việc nếm trải nó lâu hơn và vĩnh cửu.
Giờ thì tôi hiểu cái câu bị nghiện của tiểu Dương rồi, quả thực anh ta đã bị nghiện nụ hôn của tôi rồi. Có lẽ anh ta cũng không đến nỗi nghiện sex đâu, còn bỏ được cơ mà, nhưng nụ hôn của tôi thì đích thị là đã bị nghiện mất rồi. Tôi có thể chắc chắn điều đó bởi anh ta đã tự mình nói thế, và bởi tôi cảm nhận rõ ràng rằng… dù tôi có ý muốn dừng lại thì anh ta vẫn muốn tiếp tục vào kéo tôi ở lại.
Điên thật, tôi thấy kiệt sức và bắt đầu khó thở rồi đấy.
Một điều chứng tỏ anh ta không phải con gái là…chỉ con trai mới dễ bị cám dỗ và lôi kéo đễn cái độ không dừng lại được với những vấn đề thế này. Anh ta quả là một tên con trai kh.ốn nạn trong những tên con trai đê tiện. Một con soi già nội công thâm hậu.
Cố lắm tôi mới đẩy tiểu Dương sói ra được.
- Được rồi, dừng lại, là tôi hối hận được chưa?
Nếu tiếp tục tôi cá mình sẽ ngất ra đây vì kiệt sức. Hơi nhục nhã tí vì chính mình phải hối hận với hành động dọa nạt người khác của mình nhưng chẳng sao, anh ta cũng từng bị thế, coi như cho hòa nhau đi, tôi cũng chẳng ham hố gì việc phải chiến thắng người khác trong một trò chơi biến thái hạng nặng thế này.
Như thể lấy lại tinh thần, sói Dương thở đều, chỉnh lại quần áo đầu tóc, quay sang nhìn tôi rồi phán:
- Yếu sinh lí thì phải báo anh tiếng chứ.
>”< Tôi còn đủ sức làm thịt anh luôn đấy, sói! Kẻ nào bị nghiện tôi mà giờ còn lên mặt ra vẻ mình cao quý?
- Xem chừng em muốn tiếp tục? ^-^
Đừng tự dọa mình, anh vẫn còn thèm thì nói luôn ra.
- Sau chuyện vừa rồi anh không thấy xấu hổ sao?
- Xấu hổ gì?
- Tôi phải mở miệng anh ra để anh được hưởng thụ cảm giác ngọt ngào khi nãy đấy.
Ôi trời, tự thấy buồn nôn với mấy từ mình vừa thốt ra. Không lẽ lại phải đi súc miệng rửa xui?
Chắc biết tôi xuống thế rồi nên anh ta hả hê không coi ai ra gì.
- Rất may khi đó em đã làm thế, cảm ơn nhiều, kĩ thuật rất tốt.
Cứ như đang biến tôi thành trai bao làm vừa lòng mấy quý bà khó tính, ném tiền ở đó, phán một câu bất hủ “kĩ thuật rất tốt” rồi ngoãy mông ra đi vậy. Điên vừa thôi sói!!! >”<
- Anh có khỏi bị nghiện sex không?
Tôi thề sẽ chỉ thốt ra nốt mấy lời buồn nôn này thêm một lần nữa thôi. Gấp lắm mới phải làm thế.
- Sao hỏi thế?
- Giờ thay vì nghiện sex anh lại quay ra nghiện hôn em rồi đấy, cảm ơn em đi!
Tôi dịu giọng thật ngọt ngào, trai bao thật hả? Điên, gay bao nghe còn đỡ buồn nôn.
- Thế honey muốn trả ơn kiểu gì nào, anh chỉ có tấm thân trong trắng này thôi, honey tính sao?
Anh ta ôm lấy cổ tôi, mở lời quyến rũ, ánh mắt dâm tặc vô cùng. Tim tôi lại loạn y như cái lúc ướt át vừa rồi.
- Thôi cái trò lố bịch này đi!
Tôi hất anh ta ra một cách vô tình. Anh ta bị nghiện tôi thật. =_=
Một buổi xem film tồi tệ vì chẳng biết film nói về cái gì, à có, thói nghiện hôn của một số người. *___________*
15/8/2013, 07:54
#47Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 46
- Spoiler:
- Bao Duong’s POV
Hôm nay tôi phát hiện ra một sự thật đau lòng: tôi không nghiện sex, nhưng nghiện nụ hôn của Dương Việt Linh, Tiểu Linh nhà tôi. T^T Sao lại nghiện cái thứ mất mặt đó chứ? Nghiện sex còn có thể giải tỏa cơn nghiện được, cầm cái lap, cắm D-com và xem, còn nghiện nụ hôn của Tiểu Linh thì chỉ có nước cai nghiện, không thể nào mỗi lúc lên cơn lại chạy đến nhà anh ấy nói “hôn anh đi!” được, sẽ vô cùng bị xem thường. -____- Phải làm sao? Thế mới nói là sự thật đau lòng.
Tất cả là vì cái tội xem sex, nếu tôi nghe Tiểu Linh sớm bỏ đi có phải giờ đã đỡ rước họa vào thân không? Mà dạo này thực sự là tôi có xem cái đó nữa đâu, từ lúc gặp Tiểu Linh lo tán tỉnh anh ấy tôi còn đâu thời gian rảnh rỗi mà xem chứ? Phải nói lỗi hoàn toàn ở Tiểu Linh, sao lại chủ động hôn tôi làm gì? Con gái mà chẳng biết giữ lễ gì hết! T^T Mà quên, gay không phải con gái, nhưng gay thì cũng phải biết giữ lễ nghi phép tắc chứ, sao lại hôn người ta theo cái kiểu mơn trớn đầy kích thích đó chứ? Tất cả là tại anh!!!!!!!!!!!!!
Giờ chỉ cần nhìn thấy Tiểu Linh thôi là tôi cũng đủ mất bình tĩnh rồi.
Tôi đứng và vẫy tay tạm biệt tiểu Linh với dáng vẻ thất thần. Rồi cũng cái tình trạng lơ đãng đó, tôi quay gót ra về.
- Anh Dương!
Tôi giật thót bừng tỉnh, một giây nghĩ về một người. Tôi nhanh chóng quên mất lí do khiến mình đờ ra khi nãy, nhưng cũng vội vàng xua đuổi ngay hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu mình. [******] >”<
Nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình, tôi vội quay lại. Hình ảnh tiểu Linh rất nhanh choán lấy tâm trí tôi. Anh ấy lợi hại quá!
Đáp nhẹ lên trán tôi một nụ hôn. Tê liệt tứ chi…
- Làm… làm cái gì vậy?
Tôi lắp ba lắp bắp, vẫn may chỉ tứ chi tê liệt, miệng vẫn mấp máy và não vẫn còn biết suy nghĩ.
- Mỗi ngày em sẽ đều làm thế này để anh quên đi cơn nghiện. ^_^
Tôi như chết lặng. Một sự quan tâm chưa từng thấy. Một nụ cười đẹp chưa từng có. Cũng tốt, cũng thông minh, thay vì nghiện hôn môi thì nghiện hôn trán vẫn tốt hơn chứ, anh ấy sẽ đỡ mệt và khó thở hơn, sinh lí cũng sẽ được bảo toàn. Quá thông minh! Quá tuyệt vời! Đồ đểu! >_<
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Tiểu Linh gõ nhẹ vào đầu tôi và hơi nhăn mặt.
- Không phải cho em!
Cái cách anh ấy xưng là “em” ngọt ngào gấp trăm gấp nghìn lần cái con người đó. Vì anh ấy là gay? Điên sao? Vì anh ấy yêu tôi nhiều và tôi cũng yêu anh ấy nhiều nữa, tình yêu có thể dung thứ và hiểu được cho nhau tất cả, không non trẻ và ích kỉ như của ai đó.
Kể ra thì được hôn vào trán mỗi ngày thế này cũng tốt, không nghiện sex, không nghiện những thứ bê bối, dâm ô, sẽ chỉ nghiện những thứ giản đơn, nhẹ nhàng và trong sáng. ^_^
Cuối cùng cũng tha cho tôi về.
Hôm nay là ngày vui vẻ. Hương vị của hôm nay nếu đúc kết lại bằng một từ thì tất nhiên sẽ là “ngọt ngào”. ^^ Vị ngọt đầy mê hoặc.
- Giờ mới về?
Bước vào phòng, một giọng nói lạnh gáy dội vào tai. Ngửa mặt lên, cả tá ánh mắt lạnh lùng.
Opps, tôi quên mất rằng mình đã mất tích từ ngày hôm qua, qua đêm và qua một ngày luôn. +_+ Biết nói sao bây giờ? Mà kệ đi, tôi còn đang giận đấy nhé!
Chưa kịp nói gì thì đã bị tra khảo.
- Đi không nói một câu, bệnh tình thì đầy mình, qua đêm ở ngoài, điện thoại không mang, cả gã gay đó nữa, gọi không thèm nghe, ra đi với mái tóc dài, mặc váy đi giày cao gót nhưng trở về lại là trang phục lạ hoắc phong cách buồn cười. Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra? Anh mà không khai ra hẳn hoi em mách bố mẹ anh thật.
Bình tĩnh cái xem, nóng nảy là dễ…. Có khá nhiều vấn đề cần phải giải thích đây.
- Đầu tiên, anh không phải con nít để phải “khi đi em chào khi về em hỏi” (hay gì đó đại loại thế), bệnh tình anh thế nào anh tự biết lo, anh là bác sĩ. Thứ hai, điện thoại không mang là vô tình, anh qua đêm ở ngoài là quyền của anh, vẫn bình an vô sự không mất mát cái gì tối quan trọng là được (mà nghĩ xem đi chơi với gay thì mất cái gì được). Thứ ba, sao mi phải điều tra nhân dạng trước khi ra đi của anh hả? Sợ anh bị mất tích còn biết lối mà rao tìm à? Thứ tư, phong cách này gọi là Hàn Quốc, chẳng có gì gọi là “buồn cười” cả. Cuối cùng đừng có dọa anh!!!
Tuôn một lèo dài hơn cả của con nhỏ, tôi thở lấy hơi rồi mới thắc mắc.
- Mà mi bảo gọi cho Tiểu Linh không được á?
- Tiểu Linh?
Giọng một đứa khác vang lên. Là vợ Uyên của tôi, đang giận mà, không quan tâm.
Quái lạ, sao lại gọi cho tiểu Linh không được? Vụ này đáng nghi, phải điều tra thêm trước khi kết tội một trong hai nói dối.
- Thôi được rồi, để nói sau, anh đi thay đồ đi, chuẩn bị ăn uống.
Sao hôm nay tụ họp ở đây đông vui thế? Quên là tôi đang giận mấy người à? Nói cho mà biết anh đây giận hơi bị dai!
- Cái gì?
Đã nói bình tĩnh mấy cái đứa này? = =”
- Sao anh dám ở lại nhà hắn ta chứ? Hắn ta là gay nhưng nếu có gì đó thì anh mới là người thiệt biết không?
Vợ Uyên sốt sắng nhất. Có phần cảm động. Không được, mình là kẻ thù dai!
- Nhưng cuối cùng cũng có gì đâu chứ? Tụi bay cứ lo xa, Tiểu Linh là người trầm tính không có ham muốn xấu xa gì như anh đâu, anh khôg chủ động thì thôi…
Tôi cười khì khì, nhưng đột nhiên lạnh gáy khi nghĩ đến nụ hôn của Tiểu Linh và vụ mình bị áp đảo tối qua. Thật là, cuối cùng cũng có gì đâu, vừa nói khỏi miệng đã tự mình dọa mình.
Rồi tôi kể cho bọn nhỏ tất cả những chuyện của mình, tất nhiên là tua qua cảnh nóng của mình để đỡ bị trêu chọc. Nghe xong, cả lũ đều thở dài chán nản.
Ku Tài lên tiếng trước tiên.
- Anh yêu tên gay đó thật rồi hả? Hắn ta có chắc là cũng yêu anh không?
- Hỏi đã thừa còn hỏi ngu!
- Thì cứ hỏi thế cái tên này? >”<
- Không yêu mà hôn nhau như đúng rồi à? >”<
Phát cáu, sôi cả máu!
- Hôn? Anh… hôn một tên gay ấy hả???
Chết, lỡ miệng. TT__________TT
Nhưng thái độ kì thị của tụi nó làm tôi điên quá! Tôi bực mình gắt:
- Gay thì sao? Tụi bay đã nhìn thấy anh ấy chưa mà dám nói thế? Đờ mờ, cứ thử nhìn thấy Tiểu Linh nhà anh xem, bố thách tụi mày cưỡng lại được.
- Không phải thách!
Còn nhỏ “già” lên tiếng rất chi là ngu. Ngay lập tức ku Tài dìm ngay tụi nó.
- Không đùa đâu, hắn ta đẹp trai lắm, đến tên Dương còn phải mê thì tụi mình không phải đối thủ của hắn ta đâu.
- Thật hả?
Tôi cốc cho mỗi đứa một quả, xì xầm xì xầm, nghe thấy hết rồi!
- Đấy, thế cho nên tụi bay đừng có xen vào chuyện của anh, anh biết tự giải quyết, cứ thử táy máy xem, đừng trách…
Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế…
Chuông điện thoại đứa nào nghe buồn nôn thế hả??? >”<
Một đồng chí đã cáo lão ra ngoài nghe điện thoại người yêu.
Tôi tiếp tục kế hoạch khủng bố, các đồng chí còn lại có phận sự truyền đạt lại nội dung khủng bố cho đồng chí vắng mặt kia.
- Lần này tụi bay xen vào chuyện của anh xem như tha, nhưng lần sau còn như thế nữa thì đừng trách…
Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế…
Lại đứa nào nữa thế??? >”<
- Em xin lỗi, dạo này hot nhạc chuông đôi. ^_^
- Đôi gì giữa hai đứa con gái hả?
Cáu lắm rồi!!! >”<
Lại một đồng chí ra đi.
Tiếp tục nhưng cắt giảm hai từ “đừng trách”. = =” Tụi nhỏ có vẻ răm rắp nghe lời lắm.
- Lần họp lớp tới anh sẽ dẫn Tiểu Linh đến ra mắt, khi đó cho mọi người chiêm ngưỡng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của anh ấy là như thế nào.
- Gay!
- Nói thế nào thì gay vẫn thấy tởm.
Tôi đập giường cái bốp (ôi, cái tay tôi… >_<).
- Có thôi cái trò kì thị đi không hả? Hôm đó anh mà thấy đứa nào dám mở lời giễu cợt hay có ánh mắt không tốt thì… đừng… có…
Tôi cẩn trọng nói từng từ một và lắng tai nghe ngóng xem có biểu hiện nào của việc một chiếc điện thoại sắp đổ chuông. Không thấy, tôi liền vênh mặt nói nốt.
- Đừng trách!
Đừng trách tôi tại sao tôi lại trở nên như thế…
Ôi, cái cổ tôi…>”<
***
- Đổi lịch họp lớp rồi đấy, chuyển sang cuối năm ăn tất niên luôn.
Ku Tài luôn có cái chứng vừa ăn vừa nói, rất là ngứa mắt. Mà đổi lịch là sao? Vậy là đến tận cuối năm tôi mới có cơ hội ra mắt người yêu đẹp như trong mơ của mình sao? Ôi, đời đúng là như lờ.
- Anh Dương ăn cái này đi!
Vợ Uyên xinh đẹp gắp cho tôi một miếng xúc xích ngon lành, lấy lòng tôi đây mà, thấy ghét, chỉ được cái này là giỏi. :”>
- Em nghe nói cái này bổ dương lắm, ăn nhiều vào để còn cưa gay chứ?
Tôi vừa cho miếng xúc xích vào miệng, còn chưa kịp cắn lấy một miếng thì đã buộc phải bất động ngay tại chỗ. Miệng và miếng xúc xích không có biểu hiện xích lại gần nhau thêm chút nữa.
Cả lũ cười như ngả rạ khiến tôi nộ khí xung thiên.
- Thật không vậy?
Tôi cố gắng kím nén cảm xúc và nghiến răng hỏi lại.
- Tất nhiên ạ! ^o^
Giờ thì tôi biết tại sao Tiểu Linh ghét ăn xúc xích, vì… nó có tác dụng bổ dương, và anh ấy sợ ăn vào sẽ không thể làm gay được nữa. Tôi phải hiểu theo cách đó sao?
Phát điên suốt cả bữa ăn. Không biết là tôi giận tụi nó hay tụi nó giận tôi nữa, hành hạ tôi quá đáng.
Một ngày phức tạp.
15/8/2013, 07:56
#48Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 47
- Spoiler:
- Viet Linh’s POV.
“Tớ là bạn của anh Dương, không biết anh ấy có ở chỗ bạn không, đang bệnh tình mà không biết đi đâu nữa, có gì bạn gọi cho mình nhé!”
Delete message? Yes!
Tôi cũng không biết mình vừa làm cái gì nữa. Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm tôi thấy hồi hộp. Quên đi!
…
Là số của cô bạn đó gọi đến. Tôi quyết định không nghe. Rút cuộc tôi đang làm cái gì vậy trời? Tôi muốn giữ Vũ Bảo Dương ở lại sao? Có tỉnh táo không thế? Lại còn đưa đồ và kêu anh ta đi tắm. Oh no!
Tôi quyết định tắt máy và lòng cứ thấp thỏm không yên với cái điện thoại.
- Sao thế?
- Không!
Tôi đáp mà không biết là ai đang hỏi và tại sao mình lại phải trả lời. Khi tôi ngẩng đầu lên thì anh ta đã xuất hiện trước mặt tôi, một hình ảnh làm trái tim tôi đột nhiên rung động. Cái gì chứ???
- Bộ đồ của nhóc anh mặc hợp đấy nhỉ?
Rất hợp. Mà cái gì? Không, ý tôi là đồ của tôi đẹp ai mặc vào chẳng hợp.
Tiểu Dương nhìn mình một lượt từ đầu đến chân rồi thích thú cười. Và tôi… cũng nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, chỉ là… tôi nhìn anh ta lâu và kĩ càng hơn. +_+ Trong bộ đồ mùa thu đơn giản của tôi, trông anh ta hiền lành và đứng đắn hơn rất nhiều, khôg cái kiểu bụi bặm phá cách đôi lúc nhìn thấy ngứa mắt như mọi khi. Mái tóc ướt nước có cảm giác rất lạ và từ khoảg cách ba mét tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm quen thuộc của mình tỏa ra từ người anh ta. Người ta hay nói con gái rất dễ bị dụ dỗ những lúc con trai vừa tắm hoặc gội đầu xong và ngược lại. Thôi đi, tôi không phải con gái, càng không phải con trai, tôi là… gay.
- Sao nhìn hoài vậy? Anh ngại! :”>
Cuối cùng thì cái hành động ngu xuẩn của tôi cũng bị anh ta phát giác, cảm giác nhục nhã chạy khắp mặt, đen tối, xầm xụi.
- Anh không về sao?
- Đùa, đưa đồ cho anh, cũng bảo anh đi tắm rồi, giờ tính đuổi đi à? Làm cao cũng có giới hạn thôi chứ, baby!
Baby cái nỗi gì? Đúng là điên mới làm đủ trò để kéo lấy cái con người thế này ở lại nhà. >_<
- Anh không sợ hả?
Anh ta “xùy” một tiếng rồi lại cười kh.ốn nạn.
- Anh chưa làm gì nhóc thì thôi chứ nhóc thì có thể làm gì anh sao?
- Dẫu sao thì tôi cũng đang mang một cơ thể đàn ông.
Tôi nhấn mạnh hai tiếng “đàn ông” cho anh ta thấy sợ mà rút lui khỏi cái trò nói xỏ nhau, nhưng xem chừng cái gan anh ta quá khổ rồi.
- Cơ thể thì sao chứ? Quan trọng là cái tính cách nhóc à? ^-^
Rồi anh ta tiến sát lại gần tôi, không hiểu sao tim tôi đập loạn lên, run à, sợ sao? Chết thật, tôi sợ mới chết.
- Nhóc nói thử coi có thể làm gì anh?
Tôi sắp không thở nổi nữa.
- Nói thật thì vụ nhóc hôn anh sáng nay cũng làm anh hơi hốt tí đấy, nhưng chả sao, vì sợ nhóc không chịu nổi nên bình thường anh mới chỉ mời chào bằng mấy nụ hôn tiểu học thế thôi, chứ nếu nhóc cứ thử dại dột mà chọc vào anh coi, anh thề nhóc sẽ phải hối hận cả đời.
- Tôi biết rồi, tôi sợ rồi!
Tôi rối rít nhảy ngay lên giường, đi ngủ nhanh, trời sáng nhanh, tự nhiên sinh ra cái bệnh sợ buổi tối, ở bên cạnh tiểu Dương này tôi phát sinh ra đủ thứ bệnh lạ.
Nhưng thật không ngờ, tôi đã có ý nhún nhường rút lui mà anh ta không biết đường chấm dứt đi còn cố chọc vào tôi. Anh ta mò lên giường như con thú hoang đang săn mồi, rồi nanh vuốt của con thú đó cào vào người tôi, cảm giác nóng phát điên nhưng tôi cố nín nhịn. Tuy thế, con thú hoang kia vẫn không ý thức được là nó đang động vào ai, tiếp tục tấn công tôi không chút suy nghĩ. Tiếng gầm gừ của con thú cũng khiến tôi nóng tiết.
- Tiểu Linh à…opps!
Tôi buộc mình biến thành thú hoang quật lại con thú điên khùng ngu ngốc kia. Và thực tế tôi đã quật tiểu Dương kia xuống giường và hai tay giữ chặt lấy tay anh ta không cho cơ hội phản kháng.
Toàn thân tôi sôi sục, chỉ muốn được giải tỏa. Tôi đã nhắc khéo là đừng có động vào tôi mà, ít ra tôi vẫn mang thân thể của một người con trai và hơn cả nếu xét như quan điểm của người này tôi là con gái thì xin lỗi con gái cũng có thể nổi thú tính.
Tôi nuốt nước bọt để lấy tinh thần, không cho bản thân gục ngã và bị đả kích lại. Lần này nhất định phải để cho anh ta biết cần phải tôn trọng tôi.
Nhìn cái điệu bộ sợ sệt đến phát run lên của anh ta kìa, sợ ***** còn bày đặt. ^-^ Sao tôi lại học cái thói ăn nói thô lỗ vô văn hóa của anh ta thế nhỉ?
Tôi nở nụ cười nguy hiểm.
- Xem tôi có thể làm gì anh.
Dù anh ta có đang che giấu cảm giác lo sợ của mình nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy.
- Anh biết nhóc ghê rồi, nãy giờ anh đùa cho vui thôi mà, nhóc làm gì dữ vậy?
Rõ ràng đang đầu hàng. Tôi thừa thế xông lên, đã thắng phải thắng tới cùng, với cả cảm giác trêu chọc anh ta cũng thú vị hơn tôi tưởng. Thảo nào anh ta cứ hay chọc ngoáy tôi. -__-
- Không đùa, anh biết thừa tôi rất ghét mấy trò đùa vớ vẩn. – Tôi nghiêm mặt.
- Thế không lẽ nhóc tính làm thật? – Anh ta tỉnh bơ hỏi.
- Theo anh? – Tất nhiên tôi tỉnh bơ trả lời. =]]
Lần này thì anh ta không giữ được lâu nét vô tư vô lo của mình, trạng thái đã thay đổi, sắc mặt tái dần đều. Nếu áp tai xuống tôi thề có thể nghe thấy nhịp tim đầy run rẩy của anh ta lúc này. Nhưng thôi, ai lại làm thế, dẫu sao cũng là cơ thể con gái. =]]
- Anh biết lỗi của anh rồi, nhóc đừng có làm thế, anh sợ đấy!
Ối trời ạ, van xin??? Tôi không nghĩ là cái người tên Vũ Bảo Dương chẳng sợ trời chẳng sợ đất, đến nỗi thánh vật cũng không chết đó lại có lúc phải cầu xin tôi tha mạng. Cảm giác hưng phấn kích thích mạnh khiến tôi càng muốn dọa cho anh ta tái mét đi thì thôi.
Thế rồi như nhận ra sự nhục nhã của mình, tiểu Dương yếu đuối cũng làm lại bộ mặt nguy hiểm mọi khi.
- Anh đùa thôi, nhóc làm gì có gan đó!
Cái điệu cười hả hê kia tôi thề sẽ biến nó thành nỗi kinh hoàng lớn nhất của anh ta và chỉ cần nhớ lại cũng cảm thấy hối hận vô đối.
- Đừng có kích đểu nhau!
Tôi không cười hả hê như ai đó được, tôi chỉ có thể cười khẩy. ^-^
Giờ tôi không muốn phải đôi co thêm nữa, dùng hành động luôn cho anh ta khỏi khinh thường tiểu Linh…à không, Dương Việt Linh này chỉ biết nói không dám làm (tiểu Linh nghe mất hoàn toàn khí thế =_=).
Thực ra có một chút cảm xúc cá nhân mà không…cảm xúc cá nhân cũng nhiều nhiều, thôi được rồi, đa phần là cảm xúc cá nhân của tôi muốn làm thế này. Thú thật là nhìn thấy đôi môi căng mọng cứ phập phồng trước mắt tôi kia, tôi chỉ muốn chiếm lấy cho riêng mình. Vụ hồi sáng cho tôi cảm giác tốt khiến tôi lại càng muốn làm thế này hơn.
Tôi đã chạm được đến nó, đôi môi tuyệt diệu đó. Song, không phải tôi chủ động, không phải tôi phủ lấy nó mà chính là nó tiến đến khẽ chạm vào môi tôi. Anh ta đã nhổm lên rất nhanh và hôn tôi nhẹ nhàg như thế đấy. Tuy chỉ là cái chạm môi chẳng đáng nói nhưng dư chấn của nó thực sự kinh hoàng. Chạm chỉ trong vòng một giây nhưng cảm giác như thể sự mềm mại của nó cứ còn mãi trên môi tôi vậy, và nó đã khiến môi tôi cứ rung rung khôg thôi.
- Thế là đủ rồi, sao nhóc dám hành động dại dột thế chứ? Con gái con đứa mà dâm ô không tả nổi. Thất vọng, anh thất vọng về nhóc quá!
Anh ta đã đẩy tôi ra từ bao giờ. Có phải nhân lúc tôi bị choáng váng bởi nụ hôn trẻ con của anh ta không? Đồ cơ hội! Ở đây có kẻ cơ hội!!!
- Sao thế? Tiếc đến vậy à?
- Anh…
Đau không nói lên lời. Quả thực là rất đau, vố này thật quá sức chịu đựng của tôi.
- Nhóc cũng đừng có coi sex nữa!
Chỉ biết oán trách thiên địa và cái kẻ tên tiểu Linh! T^T
- Nhóc có thích anh không?
Lại là câu hỏi đó.
Kể từ khi chuyển ra ngoài sống riêng, tôi chỉ ngủ một mình cũng đã dần quen rồi, vậy mà hôm nay lại ngủ cùng một người khác, cảm giác mới lạ hơn ngủ cùng Nguyên nhiều. Vì thế cho nên tôi thấy khó ngủ quá! Tuy thế tôi lại không dám trở mình hay cựa quậy gì cả vì tôi cũng thấy tiểu Dương kia có động tĩnh gì sất. Cứ yên lặng đầy căng thẳng như thế ấy mà cuối cùng anh ta lại lên tiếng và hỏi một câu đã hỏi tôi không biết bao nhiêu lần.
Tôi hiện tại chưa dám chắc câu trả lời là gì, bởi thế tôi cứ im lặng. Vốn dĩ im lặng đã là thói quen và cách hành xử đặc trưng của tôi thế nên tiểu Dương cũng không hỏi thêm gì.
Mọi thứ lại chìm vào im lặng. Đột nhiên tôi cảm thấy cơn ngái ngủ bao trùm lấy mình. Tôi chìm vào giấc mơ với câu hỏi không ngừng vang vọng bên tai…
15/8/2013, 07:57
#49Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 48
- Spoiler:
Bao Duong’s POV.
- Hẹn hò đi!
Lần này là tôi đề nghị.
Cả tuần này mệt mỏi, học nhiều quá khiến tôi muốn tiếp nối cảm xúc của buổi hẹn hò đầu tiên vào tuần trước cũng không được. Giờ có cơ hội rảnh rỗi tôi chớp lấy ngay kẻo lỡ mất thì chán.
Tiểu Linh lạnh lùng hỏi lại tôi.
- Anh không còn việc gì làm à? Hay lại lên cơn nghiện em rồi?
Chẳng vui tẹo nào, cái đó vẻ vang lắm sao mà moi ra hoài vậy, mỗi ngày bố thí cho tôi một nụ hôn lên trán mà xoắn lắm vờ lờ, mệt vỡ!
Tôi bí xị mặt đáp lại:
- Cả tuần rồi, anh chán quá, em có thể làm gì giúp anh bớt chán đi được không?
- Đi chơi với em thì không còn chán nữa à?
- Hỏi ngu! Tất nhiên là không chán rồi. ^-^
Biết là thế, nhưng tôi có cần thể hiện rõ thái độ hưng phấn đó ra không nhỉ, lại có kẻ tự mãn. =_=
- Vậy thì hẹn hò!
Sao cứ phải được sự cho phép của Tiểu Linh tôi mới dám hành động thế này, đáng lí ra là con trai thì tôi phải xồng xộc đến chỗ anh ấy, bộp câu “hẹn hò!” rồi nắm tay anh ấy kéo đi mà không cần nghe thêm gì, nếu anh ấy có ý kháng cự thì phải nói luôn “còn nhiều lời hôn chết giờ!”, thế mới là tôi. Tiểu Dương à, chán mày vỡ!!! =_=
Nhưng rồi tôi lại chợt nhớ ra một vấn đề mà tôi ngần ngại bấy lâu nay.
- Nhưng mà Tiểu Linh à…
- Sao?
Tôi cứ thấy khó nói thế nào ấy, tôi rất sợ, rất sợ anh ấy không đồng ý, và không đồng ý cũng giống như là không chấp nhận mọi thứ từ tôi, và tình yêu của anh ấy vẫn chưa đủ lớn để tôi có thể tự tin vào nó.
Thực ra là… tôi không biết Tiểu Linh thuộc loại người nào, là số mệnh sinh ra đã là gay hay chỉ là do ý thức và tư tưởng biến anh ấy thành ra như vậy, vì thế tôi cứ nên mạo hiểm được đến đâu hay đến đấy. Ý tôi là… tôi sẽ thử cho Tiểu Linh làm quen với tôi dưới thân phận một người con gái và làm cho anh ấy yêu tôi bởi tôi như thế để anh ấy có thể trở lại là mình nhưng điều này chỉ áp dụng cho trường hợp Tiểu Linh không thực sự là gay. Thì tôi không biết nên mới nói là phải mạo hiểm.
Giờ tôi phải mở lời thế nào nhỉ?
- Nói nhanh coi!
- À… anh thấy… dẫu sao em cũng không muốn người khác biết em là gay phải không?
- Thì sao?
Đồ lạnh lùng, vì cái điệu bộ lạnh lùng đó mà tôi mất hết cả khí thế, chẳng biết định nói gì nữa đây này. T^T
- Nếu mà… chúng ta đi ngoài phố… anh thì thế này rồi, em lại còn gọi anh là anh – em nữa thì… sẽ rất dễ bị hiểu lầm.
- Ý anh muốn gì?
- Thực sự là anh không muốn thế đâu, nhưng vì bí mật của em, anh có thể hi sinh mà ăn mặc như một đứa con gái bình thường đi cùng một chàng trai bình thường…
- Anh định giả gái?
Ây, giả gái gì chứ, dẫu sao anh cũng là con gái, mà nói chính xác thì dẫu sao anh cũng là les, nói là giả gái thì nghe thật buồn cười. Nhưng tôi lại không thể cười chỉ vì cái bản mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm trọng của Tiểu Linh. = =”
- Đấy là anh nghĩ cho em nên mới đề nghị vậy thôi, nếu em không thích thì cũng không sao. ^_^
- Ừ.
- Ừ nghĩa là gì?
- Không thích thế.
- Ừ, nếu vậy thì thôi.
Tôi hơi thở dài ngao ngán. Đáng lí ra không nên hi vọng nhiều.
- Em không thích con gái, thế nên nếu anh giả gái đi cùng em thì em sẽ không cảm thấy vui vẻ và thoải mái gì hết.
Vì thế mà dù có đang hôn anh cũng phải lột cái tóc giả ra để nhìn thấy em là một người con trai à?
Lòng buồn và tuyệt vọng vô hạn. Thế đấy, một người thì không chấp nhận tôi khi tôi là con trai, còn một người chỉ có thể yêu tôi khi tôi là con gái. Sao lại trớ trêu đến thế? Cuối cùng thì tôi cũng đã vướng phải một cuộc tình đáng chán và đáng buồn như thế một lần nữa.
Cố gắng dồn nén tâm trạng, tôi dặn lòng phải hài lòng với những gì mình đang có. Có Tiểu Linh, có tình yêu và lòng tin của anh ấy, còn sự ủng hộ của bạn bè, của cả tôi và của cả anh ấy nữa, quá đủ để hài lòng rồi, không việc gì phải tham lam để mà đòi hỏi thêm. Đã quyết tâm làm les để có thể đường đường chính chính đến với Tiểu Linh rồi thì tôi nên toàn tâm toàn ý mà thực hiện nó, đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, chỉ thêm khổ tâm mà thôi. Ây, thở dài phát.
Vì tôi không cao bằng Tiểu Linh nên thay vì trong vai một tên con trai khoác vai người yêu dạo phố thì tôi buộc phải vào vai cô người yêu bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay của Tiểu Linh. Giờ mới thấy chiều cao là rất quan trọng. Nói vậy thôi chứ con gái mà có chiều cao 1m70 như tôi đây đã là quá để đáng mơ ước rồi.
Tôi dám cá nhìn từ đằng sau trông tôi và Tiểu Linh giống bằng hữu ôm vai bá cổ nhau đi chơi phố hơn. -_____-
Tiểu Linh cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như làm ánh nắng mặt trời cũng phải tắt, như làm ánh đèn ban đêm cũng phải sụt. Chưa khi nào tôi thấy Tiểu Linh cười thoải mái và mãn nguyện như thế. Lòng tôi ấm áp không sao diễn tả được bằng lời.
Tôi rất muốn dùng tư cách con gái của mình để hỏi anh ấy…
Tiểu Linh à… Anh có hạnh phúc khi bên em không?
Chỉ là nụ cười rạng rỡ đó thôi thì chưa đủ làm tôi yên tâm vào tình yêu sai lầm này, tôi cần nhiều bằng chứng hơn, nhiều hơn nữa để có thể chắc chắn, để có thể an tâm một khi sự thật bị bại lộ anh ấy vẫn đủ rộng lượng tin vào tình yêu của tôi, để thứ tha và ôm lấy tôi lần nữa.
Không biết anh ấy có nghe thấy không nhưng tôi vẫn gửi gió đem những lời này gửi đến anh.
Tiểu Linh à, thực sự là tính đến thời điểm này em chỉ yêu có mỗi mình anh thôi. Tình yêu với anh mỗi lúc một lớn hơn và đến giờ nó đã lớn đến mức em không thể điều khiển được nữa rồi. Em cũng chẳng rõ mình yêu anh vì cái gì nữa, là vì em hận người đó, là vì em muốn trả thù, là vì em muốn níu lấy anh để kéo em bước ra khỏi quá khứ của mình, là vì thương cảm trước hoàn cảnh của anh, hay vì số phận đã sắp đặt trái tim em cứ mỗi ngày một rung động nhiều hơn vì anh, hay chỉ đơn giản thôi là vì em yêu anh, yêu toàn bộ con người và tính cách anh không chừa một điểm nào. Em không biết.
Cho đến bây giờ điều em cảm thấy hối hận nhất là không sinh ra là con trai, khi đó có lẽ em sẽ yêu anh chân thành và không lo lắng hơn đấy. Nói vậy thôi chứ như thế này vẫn thấy tốt hơn, biết đâu lúc em làm con trai thật rồi mà khi đó lại không yêu anh, lại làm anh đau khổ như Nguyên đã làm thì sao? Không nên phải không anh?
Anh có nghe thấy em nói không? Em yêu anh nhiều lắm, ngày mai yêu nhiều hơn hôm nay, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh, chỉ cần là được nhìn thấy anh thôi dù anh lạnh lùng vô cảm, mỉm cười hay là tức giận khó chịu em đều thấy yêu và muốn được nhìn mãi thôi.
Vì quãng thời gian hạnh phúc này, điều em phải làm chính là quên đi con người mình 19 năm trước kia và toàn tâm toàn ý làm một anh Dương của anh phải không? Nếu vì hai chúng ta, nếu vì để được hạnh phúc thì em sẽ làm.
Nếu anh là gay, em sẽ là les.
Gió, cuốn đi, cuốn những lời mùi mẫn yếu đuối đó đi, đi xa, đi xa vào, xa mãi mãi cũng được.
Mong anh không bao giờ nghe thấy những lời này.
15/8/2013, 07:58
#50Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Sponsored contentChap 49
- Spoiler:
- Viet Linh’s POV.
Cần phải chuẩn bị một bài luận án, và thật bất ngờ tôi được xếp cùng với cô bạn lớp trưởng. Nghe tin này, tiểu Dương không vui ra mặt.
Tôi chỉ cười để trấn an anh ấy.
- Anh còn ghen với cả con gái nữa cơ à?
- Anh thấy nghi lắm, thi thoảng cứ thấy cậu ấy để ý chúng ta với ánh mắt không tốt, hoặc là thích em hoặc là thích anh. Mà anh thì chắc chắn là không thích rồi.
- Sao?
Tôi không nghĩ tiểu Dương một thời oanh liệt kia cũng có lúc khiêm tốn cơ đấy. Tôi cười vẻ miệt thị.
- Đừng có cười cái kiểu đó, không hợp với em tẹo nào. Nói chung ý là cô ấy chỉ có thể là đang để ý đến em, anh là người rất tinh tế. Với cả…
Ngắt quãng câu bằng ánh nhìn săm soi tôi một lượt. Thấy hơi nhột!
- Ai bảo em đẹp trai quá cơ, nhiều lúc anh phát ghen tỵ. >_<
Dạo này tôi thấy rất yêu tiểu Dương, anh ấy khi cáu tôi cũng thấy đáng yêu nữa. Có lẽ mũi tên tình yêu đâm sâu vào tôi hơn rồi.
- Anh cũng rất đẹp trai mà. ^_^
- Thật hả?
- Ừ, chỉ là không bằng em thôi. ^_^
- >”<
Cái kiểu lẩm nhẩm chử.i thề để tôi không nghe thấy cũng đáng yêu nữa. Đột nhiên tôi nhớ ra một việc liền hỏi luôn.
- Dạo này anh còn xem thứ đó nữa không hả?
- Thứ đó? Thứ đó nào?
Tỉnh bơ như thế kia rõ ràng là đang có ý chối đây mà. Tôi sừng sộ.
- Vậy mà vẫn còn xem hả? >_<
- Bậy đi, anh mà lại xem mấy cái đó.
Chỉ được cái nói miệng. Con người này theo như kinh nghiệm tôi đã đúc rút ra từ những ngày đâu gặp mặt đó là một kẻ rất giỏi trong việc nói dối và chối tội.
- Tự mình diễn còn hay hơn.
- Anh nói gì?
- Không, không có gì…
Tôi nghe thấy rồi, không phải giả bộ. Tự mình diễn sao? Với ai? Với tôi ấy hả? Tôi không biết là những lúc tôi và tiểu Dương thân mật lại là lúc để anh ấy liên tưởng và so sánh với mấy cái thứ film sex vớ vẩn. Thấy ức chế không tả nổi. Xem ra từ nay phải hạn chế giải tỏa cơn nghiện cho anh ấy. Hừ!
- Việt Linh!
Là lớp trưởng, nhìn thấy tôi cô ấy cười khá tươi. Đáng lẽ ra người ghen phải là tôi mới đúng vì lớp trưởng khá xinh và trông có vẻ tiểu thư đài các quá ư là thuận mắt với một gã dâm ô và đê tiện như tiểu Dương nhà tôi. Tôi chưa ghen thì thôi thế mà anh ấy còn dám mở lời phàn nàn với tôi nữa. =_=
- Sao thế?
Tiểu Dương khẽ hất vai tôi. Giật mình quay sang thì anh ấy đang cằn nhằn nhìn tôi.
- Thấy chưa, ánh mắt dâm ô và đê tiện đó của em ý là gì đây?
Dâm ô và đê tiện là tính từ cố định của anh chứ? = =”
- Liệu hồn, em cứ thử cắm sừng anh xem, anh sẽ…hôn chết em.
Cái hội chứng sex vẫn chưa thuyên giảm, lại càng chẳng thể thuyên giảm vì tôi cứ mủi lòng thỏa mãn cơn nghiện cho anh ấy hoài. Thật biến thái quá chừng! Nói thế thôi chứ thực ra dạo gần đây tôi không cho phép tiểu Dương thực hiện nụ hôn sâu như ngày trước nữa rồi, giờ một là không gì cả, hai là hôn nhẹ, quyền lựa chọn là hoàn toàn thuộc về anh ấy, nếu có ý muốn lấn sân thì sẽ ngay lập tức bị từ chối vô điều kiện những lần sau. Vì rất sợ những lần sau phải khóc ròng nên anh ấy đành phải nhượng bộ, chỉ biết đùa nghịch với bức tường phía ngoài của tôi mà không thể tiến vào sâu hơn dù chỉ là một li.
Lạc đề!
- Anh có cần em phải nói với lớp trưởng là mình bị gay không?
- Cần.
= =” Tôi còn có thể nói gì? Không lẽ chạy lại phía lớp trưởng làm cô ấy hết hồn với câu nói “này, tớ bị gay đấy, nếu có thích tớ thì xin lỗi, tớ không thể!”? Tôi đâu có điên, nói đùa cho có khí thế tí thôi! ^-^
- Việt Linh, cậu rảnh chứ, chúng ta cần thảo luận một vài vấn đề.
- Ừ, tớ rảnh mà.
Khi tôi nói ra câu nói đó, không hiểu sao cứ thấy nhồn nhột. Té ra có người cứ không ngừng nhìn tôi đầy thù oán. ^-^
Tiểu Dương ghen, tiểu Dương ghen! Điều đó cho thấy anh ấy rất yêu tôi. Tôi không ghen, tôi không ghen! Điều đó không có nghĩa tôi không yêu anh ấy nhiều như anh ấy yêu tôi. Thực ra mà nói thì tôi yêu anh ấy rất nhiều, đôi khi tự mình còn cảm thấy tôi yêu nhiều hơn cả anh ấy yêu tôi nữa. Tôi không ghen chỉ vì tôi biết chẳng có gì và có ai đáng để ghen cả. Anh ấy ghen với lớp trưởng vì anh ấy biết tôi đã không còn cái tình cảm yêu đương gì với Nguyên nữa cũng giống như tôi không biết ghen với ai nữa vì tôi thừa biết anh ấy đã sớm quên mối tình đầu của mình.
Thực sự lúc này rất muốn dỗ dành tiểu Dương để anh ấy đừng tủi thân mà ghen tuông vớ vẩn.
Tôi ghé vào tai tiểu Dương thì thầm ngọt ngào (hơi thấy buồn nôn).
- Tối gặp lại ở nhà em nhé!
Đôi mắt mở to của anh ấy nhìn tôi không dứt ngay cả khi tôi đã vẫy tay tạm biệt và đi với lớp trưởng khiến tôi cứ thấy hạnh phúc và háo hức mong đợi trong lòng. Thậm chí nói thế thôi chứ tôi đã biết chuẩn bị cái gì cho tối nay đâu. Chắc nên có xúc xích là món đầu tiên.
Xúc xích bổ dương! Haha!!! (Dương D.K tác giả đã quay trở lại nhưng sẽ sớm cất bước ra đi thôi hihi, bởi chỉ hai người này thôi cũng đủ làm cho truyện trở nên hài và lố bịch không đỡ nổi rồi, thêm một tác giả nhố nhăng này nữa thì không biết rồi sẽ còn thành cái gì nữa hí hí!).
...
- Cậu thấy cái này thế nào?
Lớp trưởng đưa cho tôi một tờ giấy ghi chép những thứ mà cậu ấy dự tính sẽ đưa vào bài luận. Tôi nhìn qua một lượt rồi gật gù.
- Rất khá.
Tôi mỉm cười hài lòng.
-Thế còn cái này?
-Cái này nữa?
-Cả cái này thì sao?
…
Sao tôi cứ có cảm giác như mình đang bị tấn công vậy, từ đầu chí cuối chỉ toàn là lớp trưởng chủ động nêu ý kiến và tôi chỉ là người đánh giá nó có được hay không, tốt hay xấu. Thế này mà là làm nhóm cái nỗi quái gì, rõ ràng tôi đang bị ép buộc phải làm theo ý của bạn lớp trưởng. Đúng là lớp trưởng, tính lãnh đạo cao chót vót!
- Cái này cậu thấy sao?
Tôi dè chừng nhận lấy tiếp tờ giấy nữa từ lớp trưởng, thiệt tình là nhận lấy mà lòng không thoải mái tẹo nào, nếu là làm việc nhóm với tiểu Dương tôi sẽ thấy thoải mái và thú vị lắm đây, vì ít nhất tôi còn có thể bắt nạt được anh ấy, còn với bạn này, tôi chả dám mở miệng nói chính kiến của mình lấy một lời. Rồi thì đành như một cái máy đọc qua và cho lời phán xét.
"Cậu là gay phải không?"
Tôi trố mắt lên nhìn dòng chữ to đùg màu mực đen nổi bật trên nền giấy trắng. Tôi đơ toàn tập và ngắc ngớ nhìn lớp trưởg cũng với ánh mắt kinh ngạc đó mà không biết nói sao. Có lẽ nhìn cái thái độ đó của tôi là cô ấy đủ có câu trả lời chính xác rồi.
Rồi cô ấy cười thâm thúy.
- Còn Bảo Dương là les phải không?
Cô gái này…là ai? Tại sao lại biết rõ về tôi và Bảo Dương như thế? Nếu là nhìn về cách chúng tôi đối xử và xưng hô với nhau mà nghi ngờ thì cũng hơi thiếu tính đảm bảo. Vậy thì vì cái gì, vì cái gì mà biết được tôi và tiểu Dương là ai???
Tôi tiếp tục sử dụng lá chắn im lặng. Không khí giữa tôi và lớp trưởng chợt trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh sợ gây ra tiếng động.
Mọi người trong quán café nói chuyện rất ồn ào nhưng mà giữa tôi và lớp trưởng lại như thể tách ra thành một thế giới hoàn toàn riêng biệt mà không ai ở ngoài có thể can dự vào và làm thay đổi bất kì điều gì.
Cuối cùng sau một hồi im lặng, lớp trưởng cũng lên tiếng. Có phải vì có thời gian lấy sức không mà sức đè nén trong câu nói của cô ấy làm tôi thấy khó chịu kinh người.
- Hãy rời xa Bảo Dương, cậu ấy không hợp với cậu!
Tôi rất ghét người ta ra lệnh cho mình nhưng xem chừng lần này tôi không thể làm theo ý muốn của mình rồi. Lớp trưởng là một người đáng sợ còn đáng sợ hơn cả tiểu Dương. Mà không, tiểu Dương và cô ấy hoàn toàn khác nhau, tiểu Dương thì đáng sợ theo cái kiểu làm tôi phát hãi, còn lớp trưởng lại đáng sợ theo cái kiểu khiến tôi phải rùng mình vì sợ hãi.
Bảo tôi rời xa tiểu Dương sao? Tại sao chứ? Vì lớp trưởng có tình cảm với anh ấy nên tôi phải từ bỏ và nhường lại hạnh phúc cho cô ấy sao? Tại sao? Thế còn tình cảm của tôi?
- Không biết Bảo Dương có nói cho cậu về một người mà cậu ấy đã không thể quên suốt quãng thời gian qua?
Lần này tôi càng cảm thấy kinh ngạc hơn bởi tôi như hiểu được trong lời nói của lớp trưởng có ẩn ý gì. Tôi ngần ngại không nói lên lời.
- Là…
- Chính là tôi!
Tôi không còn đủ khả năng để phân biệt được đâu là thật đau là giả nữa rồi, không còn nhận biết được những lời này, biểu hiện này có phải là giả dối hay không.
- Tôi cảm thấy rất hối hận khi ngày đó đã đối xử với Bảo Dương như vậy, thực sự rất hối hận.
Tôi không biết nói gì hết, cũng chẳng muốn nói gì hết, lại càng không muốn nghe cô ta thuyết lí về tình yêu của mình. Nhưng tôi lại không đủ dũng khí đứng dậy bỏ đi. Tôi vẫn chưa dám tin…. Mà chưa dám tin thì sao? Ngồi nghe cô ta nói tiếp để có đủ bằng chứng hơn mà tin những lời cô ta nói và rời bỏ tiểu Dương thật sao? Không, tôi không muốn.
- Cậu biết là Bảo Dương vẫn còn tình cảm với tôi chứ? Không dễ gì để mà quên khi mà tôi đã khiến cậu ấy mang quá nhiều đau khổ và tổn thương.
Việc này đến quá đột ngột và bất ngờ khiến tôi hoàn toàn mất đi lí chí và tôi như mu muội đi rất nhiều. Tôi cứng đơ hồi lâu, hồi lâu, rất lâu.
- Cậu ấy đến với cậu chỉ là giải pháp thay thế mà thôi, không hề yêu cậu thật lòng.
Không phải thế, tiểu Dương yêu tôi, anh yếu rất yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó.
- Cứ xem như cậu ấy có yêu cậu đi, tình yêu đó cũng không thể bằng với tình cảm đã dành cho tôi trước kia. Cậu biết cái cảm giác phải đau khổ vì yêu đơn phương chứ. Rất đau và không quên nổi đâu.
- Cậu là les sao?
Tôi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi được một câu không liên quan đến vấn đề cô ta đang nói. Gay hay les thì quan trọng gì đâu, cô ta yêu tiểu Dương và tiểu Dương…đã từng yêu cô ta rất nhiều, đến hiện tại…tôi cũng đâu biết tình cảm đó đã hết hay chưa.
- Vì thế…cậu hãy rời xa Bảo Dương, cậu không yêu cậu ấy hơn tôi đâu.
Không, tôi không chấp nhận điều này. Làm sao mà cô ta có thể biết được tôi có yêu tiểu Dương nhiều hơn cô ta không chứ? Đừng có áp đặt tôi kiểu đó.
Tôi tức giận đứng phắt dậy:
- Nếu yêu cậu ấy thì hãy nghĩ cho cảm giác của cậu ấy.
Tôi không biết, không nghe gì hết. Tâm trí tôi rối loạn. Yêu một người lại khó đến thế sao? Hay chỉ với tôi tình yêu mới trở nên khó khăn đến thế này? Tôi không muốn, không muốn phải đau khổ thêm nữa. Vết thương chưa lành đã cứa sâu thêm vết thương mới. Tôi sẽ phải đối diện với tiểu Dương như thế nào đây? Sẽ phải giải quyết chuyện này thế nào đây? Đây là chỉ một thử thách cho tình yêu của tôi và tiểu Dương hay thực sự là dấu chấm hết cho tất cả?
“Tối gặp lại ở nhà em nhé!”
Gặp thế nào đây?
Sponsored content
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|