- Spoiler:
Bao Duong's POV.
Đừng kích đểu nhau vậy cưng!
Nhưng tôi nhận ra là Dương Việt Linh đã thay đổi kha khá sau khi quyết định chấp nhận tôi. Là tôi giỏi hay vì anh ta được nhỉ?
- Thế nhóc chưa hôn bao giờ thì kĩ thuật có thể đến mức nào?
Phải kích đểu nhau thêm vài câu chứ, chó ăn chả mèo ăn nem cơ mà. Haha!!! ^o^
- Kĩ thuật có thế nào thì cũng chưa đến lượt anh thử qua! Anh chưa đủ trình.
Hơ hơ, cái thằng, dám coi thường anh em vậy đó hả? Không những không trúng bẫy mà con dám vặn lại tôi nữa chứ, ghét cái mặt!
- Không để anh thử thì còn để ai thử nữa chứ?
- Tôi đói rồi!
Lại còn bài đánh trống lảng nữa, cái đồ hèn!
- Đói là việc của nhóc, anh còn chưa nói xong vấn đề với nhóc!
- Anh có coi sex bao giờ không?
- Sao hỏi vậy?
Hỏi đúng vấn đề nhạy cảm. Không lẽ anh ta biết tôi…là khách hàng thường xuyên của mấy trang mạng không lành mạnh? Không, thế [***] nào chứ?
- Tôi nghĩ anh mắc hội chứng sex rồi đấy!
- Ko, anh coi thì có coi thật đấy nhưng hội chứng sex thì chưa có tới mức đó.
- Tại sao?
- Vì nếu thế anh đã chẳng tha cho con nhỏ sống cùng mình rồi. ^-^ Hội chứng sex nó ghê lắm chứ không đơn giản như nhóc nghĩ đâu.
- +_+
- Xem chừng nhóc chưa tìm hiểu kĩ càng đã nói bừa rồi! ^.^
Xin lỗi ku Tài vì đã đem mi ra làm con mồi. Nhỏ mà biết mình bị mang ra làm trò với mấy cái thứ sex này sex nọ thì chắc nó giết tôi quá! À mà…tôi đang giận nó cơ mà. Điên!
- Tôi đói rồi, anh có biết quan tâm đến người yêu không hả?
- Hơ, chúng ta là người yêu từ hồi nào ấy nhở?
Bị bắt thóp rồi thì phải. Thì từ nãy giờ toàn là những từ hot được anh ta phát ngôn ra mà, nào là bạn trai bạn gái rồi lại là người yêu. Thật là hài!!!
- Thôi được rồi, đi ăn!
Dẫu sao cũng phải chứng tỏ mình là một người yêu lí tưởng biết quan tâm đến đối phương chứ nhỉ?
- Có xúc xích không?
Thăm dò tình hình căn bếp, tìm hoài không thấy món yêu quý của mình đâu, tôi quyết định hỏi. Nhưng không một tiếng đáp lại.
- Này nhóc, có xúc xích không thế?
Vẫn không trả lời. Tôi bực mình ngẩng lên nhìn coi gã Dương Việt Linh đang ở xó nào rồi thì phát hiện ra anh ta nãy giờ vẫn đứng cạnh tôi và còn đang nhìn tôi nữa chứ. Cái người này, ý gì đây? Sao hỏi không nói? >_<
- Sao…
- Không có.
- Không có…không có sao không nói luôn đi còn nhìn anh cái gì? >_<
Bực mình, tên này thỉnh thoảng cứ điên điên khùng khùng làm tôi muốn phát cáu à.
- Đi mua đi!
- Không!
Lại cái kiểu cứng đầu rồi. Tôi trợn mắt với ý dọa dẫm. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã ngay lập tức bị chặn họng.
- Tôi không thích xúc xích!
- Kệ nhóc.
Tôi tỉnh bơ:
- Nhóc không thích nhưng anh thích.
- Không thể vì tôi sao?
- Tại sao chứ? Sở thích của anh vẫn hơn chứ? ^-^
Tôi láu cá. Nhưng thay vì thái độ bực mình của anh ta, chỉ là một vẻ mặt vô cảm. Tôi hơi lặng đi, suy ngẫm. Rồi tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Người đó thích xúc xích à?
- Sao cái gì anh cũng biết vậy?
- Dễ đoán biết thôi mà.
- Là tôi ghét thứ đó, được chưa? Nếu anh muốn ăn thì tự đi mà mua về nhà mà ăn!
Trước sau bất nhất, đây là biểu hiện của việc rối loạn tâm trí hiện thời. Để tránh tình trạng này đáng lẽ ra tôi phải sớm nhận biết ra sự tình hơn mới đúng, cái đồ ngốc, sao cứ phải là xúc xích chứ, mày làm tiểu Linh buồn rồi đấy!
- Thôi được rồi, anh không ăn nữa, ăn cái khác được chưa?
Tôi nhẹ giọng như vỗ về một đứa trẻ mong tiểu Linh đừng có buồn và giận tôi. Thấy tôi hành xử như thế anh ta như càng thấy ghét hơn.
- Không muốn ăn nữa!
- Nhẹ nhàng không thích lại thích anh phải giở trò ép buộc mới thấy tốt hơn chứ gì?
- Đúng thế, anh đừng có giả bộ dịu dàng ân cần đi, không giống anh và khiến tôi thấy buồn nôn cực kì.
>”< Rượu mời không thích lại thích rượu phạt, đã thích thì anh chiều chứ còn sao?
Sau mục ăn uống, để cho tiểu Linh rửa bát, tôi lượn lại một vòng căn phòng nữa. Lúc này mới nhận ra một thứ rất hay. Một bức hình. Tiểu Linh và một tên con trai trông khá quen…
- Trời ơi, tiểu Linh, cái người ấy của nhóc chính là người này sao?
Tôi giơ tấm hình lên, rối rít tít mù hết cả, tôi gần như sắp phát điên.
- Thì sao?
Trái với điệu bộ hốt gần chết của tôi, anh ta lại vô cùng bình thản như không. Ừ, thì tất nhiên là với anh ta thì như không rồi nhưng với tôi thì sao có thể chứ. +_+
- Là…là…
- Hà Chí Nguyên.
Trời ơi, chính là cái tên tuyệt đẹp đó!
- Là thủ khoa Đại học Luật với số điểm tuyệt đối chưa từng có trong lịch sử của trường.
- Đúng, chính là cậu ấy.
Sao có thể nói ra nhẹ nhàng thế chứ. Là anh ấy, chính là thần tượng của tôi. Nếu là người trong mộng của tiểu Linh thì tức là anh ấy là một người con trai bình thường, không có vấn đề gì về giới tính? Đẹp trai tuy không bằng tiểu Linh của tôi nhưng về tài năng thì phải nói là loại có 102, tại sao không phải là anh ấy mà lại là tên gay tiểu Linh này nhỉ? Nếu là Hà Chí Nguyên thì tôi đâu có phải khổ sở biến mình thành les thế này chứ? Xui xẻo thế này???
- Trời ơi xui thế này??? T^T
- Anh thích cậu ấy à? Cậu ấy có người yêu rồi!
- Thế á??? TT__________TT
- Anh là les mà cũng mê trai à?
- Há? Tôi…
Ối, may mà tôi chỉ tưởng tượng thôi chứ nếu không chắc không biết đường nào mà giải thích với tiểu Linh nhà tôi cho được. May quá! Là Hà Chí Nguyên, là thần tượng của tôi, tuy thế cũng nên chôn giấu đi, đừng có tỏ thái độ bất nhã điên rồ nào ở đây mà chuốc họa vào thân, nhớ chưa???
Dạ, nhớ rồi! T^T
Tử Hạ
14/8/2013, 14:52
#31Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 30
14/8/2013, 14:53
#32Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 31
- Spoiler:
Viet Linh's POV.
Khi tôi ra thì thấy cô ta đang cầm lấy bức hình của tôi và cậu ấy. Tôi vội giựt lấy và đặt lại chỗ cũ.
-Đừng tự tiện động vào đồ của tôi!
-Là người đó của nhóc đó hả? Hà Chí Nguyên?
Sao cô ta biết nhỉ? Quả thực giống tính đàn bà, cái gì trên đời cũng biết hết!
-Nổi tiếng thế không biết không phải người.
Có lẽ thế, cậu ấy nổi tiếng từ hồi cấp 3 mà đi, đẹp trai, học giỏi, lại lạnh lùng nên càng khiến tụi con gái như phát điên muốn bám lấy. Ngày đó tôi vô cùng tự hào khi là một trong những người bạn thân được tiếp xúc và gần với con người thật của cậu ấy, hiền lành, tốt bụng và…cực kì ngốc trong tình yêu. Đến tận bây giờ cậu ấy vẫn tạo cho mình một vỏ bọc như thế nên vẫn còn khiến mọi người phải ngưỡng mộ và thần tượng vô cùng. Đôi lúc tôi thấy ngại khi nói rằng mình có quen biết với Hà Chí Nguyên bởi vì mọi người từ cậu ấy sẽ lại chuyển sự chú ý sang tôi. Không phải tôi tự tin về mình nên nói thế mà sự thật có quá nhiều trường hợp như vậy đã xảy ra.
Nhưng Vũ Bảo Dương có lẽ là một ngoại lệ, cô ta để ý tôi vì giới tính của tôi chứ không phải qua cậu ấy.
-Một người như thế nhóc không thích mới lạ đó!
-Anh cũng thích à?
Nhìn cô ta có vẻ hốt hoảng.
-Nhóc có khỏi bệnh không vậy? Anh mà thích con trai sao? Mà nói thật, không biết tụi con gái thấy gì từ cái gã Hà Chí Nguyên đó chứ anh thấy gã ta còn không bằng một thằng gay là nhóc…
Lúc nào cũng chế giễu tôi như thế, cô ta không phải les sao, vẻ vang hơn tôi không mà mở lời xỏ xiên nhau vậy? Ít ra cô ta cũng còn biết ý mà không nói nữa.
Không muốn nhắc đến nhưng vì cô ta đã khơi ra nên tôi nói luôn.
-Không thích con trai thế chuyện tình với kẻ nói cần bạn gái chứ không phải bạn trai của anh là cái gì? Nói dối trong lúc say, tôi không nghĩ có thể?
Tôi cẩn trọng quan sát từng biến đổi trên nét mặt của cô ta, đây là lúc để tôi phán đoán thực hư về những lời cô ta đã nói. Sắc mặt xám dần, ánh mắt bất định hình, không tồn tại một thứ rõ ràng, cụ thể. Rõ ràng những gì tôi vừa gợi ra là một quá khứ không tốt đẹp, là một quá khứ chất chứa cả những nỗi đau và hạnh phúc. Rõ ràng nó giống với những gì tôi đã gặp phải và trải qua.
-Nếu nhóc đã biết anh sẽ không giấu nữa.
Tôi hồi hộp chờ đợi một câu chuyện. Con người trước mặt tôi là một kẻ nói dối không biết ngượng, đang lang thang trong tiệm tạp hóa ăn vặt cũng có thể nói là đang đi chọn quà cho “vợ”, không đáng tin chút nào. Nhưng nếu nói về một chuyện có liên quan đến tình yêu lại là một tình yêu không có kết thúc đẹp thì tôi cũng không chắc có thể nói dối. Mơ hồ và khó đoán quá!
-Anh là les, bởi thế mà anh không thể có tình cảm với con trai. Nhưng như thế có phải có nghĩa là anh cũng không thể có tình cảm với bạn gái cũ của người con trai đang thích anh không? Có phải là cũng không thể không?
Nó không giống cảm giác của lúc đó, lúc cô ta nói về người cần bạn gái không phải bạn trai, cảm giác của tôi khác lúc này, hoàn toàn không giống. Cô ta đang nói dối!
-Anh chính là lí do khiến cô ấy và bạn trai cũ chia tay, bởi thế cô ấy rất ghét anh, cô ấy nghĩ rằng vì anh mà hạnh phúc của cô ấy tan nát, vì anh mà cô ấy bị bỏ rơi. Cô ấy không biết là anh rất yêu cô ấy. Yêu cô ấy nhiều hơn khoảng thời gian cô ấy có hạnh phúc đó. Ba năm cô ấy không hề biết đến sự tồn tại của anh, một năm quen biết, và rồi hai năm cho sự căm ghét. Trọn vẹn trong sáu năm đó, anh dành tình cảm cho cô ấy, thế mà cuối cùng cái anh nhận lại được còn đau khổ hơn cả khi biết tình yêu của mình là sai trái. Cô ấy không biết đến tình cảm của anh, cô ấy nói với anh hãy tránh xa người cô ấy yêu và đừng bao giờ nghĩ đến việc cướp đi hạnh phúc của cô ấy. Nhóc có biết cảm giác lúc đó là thế nào không? Thà rằng cô ấy biết anh là les sẽ có chút cảm thông và thương hại anh, thà rằng chỉ như thế thôi và đừng có ghét anh còn hơn coi anh như tình địch, căm ghét và mãi mãi không bao giờ muốn tiếp xúc.
Cảm giác của tôi lúc này vô cùng mờ ảo và mơ hồ, không rõ nét và không còn khả năng phán đoán. Tôi khôg còn biết đâu là thật và đâu là giả. Vẻ mặt nặng trĩu tâm tư của cô ta làm tôi rối trí. Rút cuộc phải hiểu câu chuyện của cô ta theo chiều hướg nào đây? Rút cuộc con người này là ai?
-Nhóc là bạn thân của người đó, người đó tin tưởng và dành tình cảm yêu quý cho nhóc, ít nhất thì mối quan hệ tốt đẹp đó còn có thể khiến nhóc bớt đau đi phần nào…
-Anh nhầm rồi.
Giờ thì tôi bị kéo vào thế giới và câu chuyện của chính mình, câu chuyện về cậu ấy, về tôi, về tình yêu đơn phương khổ cực đau đớn của tôi. Con người này rất biết cách lôi kéo tôi vào những gì cô ta đã bày sẵn. Tôi không thể nào mà nhìn thấy được nỗi đau cũng như tâm trạng thật của cô ta nữa bởi giờ đây tôi chỉ toàn thấy có hình ảnh của bản thân đang đẫm máu đau thương.
14/8/2013, 14:54
#33Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 32
- Spoiler:
Bao Duong's POV.
- Thà cứ bị người đó ghét bỏ, đau khổ một thời gian rồi sẽ dần bị lạnh nhạt của người đó làm cho tuyệt vọng mà buông tay còn hơn luôn được người đó quan tâm và lôi kéo sâu hơn và hố đen không lối thoát, muốn chấm dứt, muốn từ bỏ, muốn buông tay cũng chỉ bất lực mà thôi. Tôi ước gì người đó cũng căm ghét tôi như với anh.
Mọi thứ xung quanh tôi lúc này chỉ toàn một màu đen tối, nỗi buồn tuyệt vọng luôn luôn mang một màu đen tuyền đặc trưng, cái thứ màu sắc sầu thảm và u ám. Màu đen đó là tâm trạng của Dương Việt Linh. Màu đen đó là sự day dứt của Vũ Bảo Dương. Màu đen đó là toàn bộ tội lỗi mà tôi đang gieo rắc lên con người tội nghiệp không một vũ khí tự vệ Dương Việt Linh kia. Hiện tại tôi đang rất hối hận, đáng lí ra tôi không nên đối xử với anh ấy như thế. Nhưng tôi sẽ bù đắp lại, nhất định là thế mà. Tự tôi cảm nhận được tình cảm của mình dành cho anh ấy đang lớn dần lên. Mặc kệ tình cảm đó được nuôi lớn vì lòng thương cảm, tội nghiệp hay vì chất kích thích của tình yêu, chỉ cần nó cứ lớn dần lên và đủ sức mạnh phá tan mọi khổ đau của anh ấy là được. Tôi cam chịu cũng chấp nhận mọi đau khổ về mình để con người này không còn vết thương nào trong tim.
Đột nhiên tôi rất muốn khóc.
Tôi dịu dàng và cẩn trọng ôm lấy Dương Việt Linh vào lòng. Cần một vòng tay để bao bọc che chở, cần một trái tim chân thành biết quan tâm yêu thương thật sự, cần một tình yêu đủ lớn để vượt qua mọi trắc trở. Nếu anh cần tất cả những điều đó, em sẽ làm. Mặc kệ giới tính anh là gì, em là gì, mặc kệ thế giới nghĩ gì về chúng ta, chỉ cần yêu nhau là được phải không? Người ta nói hai con người yêu nhau vì điều gì? Vì khác giới tính, vì họ có thể kết hợp với nhau tạo nên một gia đình với những đứa con sẽ được họ sinh ra sao? Em lại không nghĩ thế. Với em, tình yêu khởi nguồn từ hai trái tim biết cảm thông và biết rung cảm vì nhau, vì hai nét tính cách có thể kết hợp tạo nên một hạnh phúc vô hình cũng như hữu hình với những ngày tháng sống quên mọi cay đắng. Với em tình yêu chỉ cần đơn giản như thế thôi. Bởi thế mà…nếu anh số mệnh sinh ra đã gay, em sẽ thay đổi số mệnh mình để trở thành les, giới tính không quan trọng, quan trọng là ta yêu nhau là được.
Giờ tôi buộc mình phải nói dối, vì đó là cách duy nhất khiến tôi giúp anh ấy vượt qua được quá khứ và tiến đến bên tôi. Cũng là cách giúp tôi bước ra xa khỏi nỗi đau của mình.
- Anh phải về rồi!
- Ở lại đây được không?
Tôi hơi kinh ngạc. Anh ấy níu kéo tôi ở bên cạnh. Có thể chỉ vì muốn có ai đó để không thấy cô đơn nhưng tôi vẫn thấy vui vui.
Thế nhưng tôi lại lựa chọn sự ra đi.
- Anh phải về!
Cách khiến anh có tình cảm với tôi không phải là lúc nào cũng bám lấy không rời hoặc là lúc nào cũng mở lòng giúp đỡ, đôi lúc phải là sự vô tình và lạnh lùng rời xa để thay vào sự an toàn và yên tâm là cảm giác lo lắng, sợ hãi sẽ không có thứ mình luôn có. Cảm giác một thứ luôn ở bên cạnh đột nhiên biến mất sẽ khiến trái tim con người ta dễ thay đổi nhất.
Nghĩ thế tôi đã mặc kệ cho bản thân đang xót xa trước hình ảnh tiều tụy một cách nhanh chóng của anh ấy sau khi bị tôi khơi gợi lại chuyện buồn, mặc kệ đôi mắt đang nài nỉ chất chứa hoàng loạt những da diết cần được xoa dịu. Giây phút đó tôi thực sự rất muốn ở bên tiểu Linh.
- Hẹn gặp lại!
- Về cẩn thận!
- Đang lo cho anh à? ^-^
Tôi mỉm cười để gương mặt đang u ám của tiểu Linh được hưởng chút ánh rạng rỡ. Quả thực, nụ cười của tôi đã làm tâm trạng của anh ấy thuyên bớt nặng nề.
- Về mau đi! >_<
- Đừng nhớ anh quá nhé!
- >”<
Thế là ổn rồi. Lòng tôi bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, thoải mái và an tâm. Trước khi ra về, tôi không quên dặn dò tiểu Linh:
- Đi ngủ sớm đi, dạo này thời tiết thay đổi dễ cảm lạnh lắm đấy, bệnh là anh lại lo biết không?
Biến thành một người con trai đích thực tỏ vẻ quan tâm đến người yêu như thể đang ủ ấm cho người ấy giữa mùa đông lạnh, đó là cách tôi bước đến gần tiểu Linh. Tuyệt đối không được để anh ấy đẩy tôi ra xa.
- Anh Dương!
Giọng tiểu Linh gọi tôi. Tôi dừng bước và khẽ quay đầu lại. Anh ấy đứng đó nhìn tôi hồi lâu, rất lâu. Tôi không tò mò, cũng không vội vã lên tiếng thắc mắc. Rồi anh ấy khẽ mỉm cười.
- Cảm ơn anh!
Lời cảm ơn của anh ấy như tiếp thêm sức mạnh cho tôi, giúp tôi có thêm niềm tin và nghị lực vào việc mình đang làm và những chuyện mình sắp phải đối mặt.
Tôi cũng cười nhẹ đáp lại rồi quay đi.
Gió đêm thổi khe khẽ, tiếng lá xào xạc về đêm nghe vừa nhức nhối lại vừa thật yên bình. Thế giới được tạo ra với những vẻ đẹp rất giản dị và đơn thuần.
Câu chuyện của tôi có Dương Việt Linh sẽ là một câu chuyện có kết thúc và nhất định sẽ là một kết thúc tốt đẹp. Tôi tin, và thực sự tin vào điều đó.
Gió đưa niềm tin của tôi gieo vào lòng những con người luôn có ước mơ tìm kiếm những hạnh phúc…
14/8/2013, 14:55
#34Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 33
- Spoiler:
Viet Linh's POV.
Hơn tuần nay không thấy Vũ Bảo Dương xuất hiện, ở lớp cũng không thấy, cũng chẳng thấy bám theo tôi như mọi khi. Sau ngày hôm đó tôi cứ tưởng mọi việc sẽ trở nên thuận lợi, khôg ngờ mọi chuyện lại tiến triển theo cái chiều hướng tệ dần đi.
Không có sự hiện diện của cô gái les đó tự nhiên thấy thiêu thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Ngẫm cũng gần tháng tôi và cô ta quen nhau rồi, thời gian cũng nhanh và tâm trạng tôi cũng khá lên nhanh hơn tôi tưởng nhiều. Là nhờ có cô ta phải không nhỉ? Thực sự điều đó là không thể phủ nhận được.
Hôm nay là buổi họp lớp, cô ta đã hứa sẽ đi với tôi, giờ cô ta mất tích rồi, tôi phải làm gì? Cũng may thời buổi này còn cái di động để liên lạc. Sao những ngày qua tôi lại không nghĩ ra là mình có cái này nhỉ? Cũng không cần thiết mà.
- Tôi nghe!
- Anh đang ở đâu vậy?
- À, là bạn à?
Hình như không phải cô ta, là người bạn gái cùng phòng với cô ta! Chắc hẳn phải có việc gì cô ta mới không thể nghe điện được. Ây, có thể là do cô ta đang bận, tôi cứ phức tạp hóa vấn đề lên không, một người như cô ta thánh còn không vật nổi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- Anh Dương bệnh nặng cả tuần nay rồi mà không chịu đi viện, nếu được bạn có thể qua coi tình hình thế nào không? Mà cũng có thể không cần phiền bạn, tôi xin lỗi…
- Không sao, tôi không phiền, cho tôi biết địa chỉ tôi sẽ đến.
Cô bạn này có vẻ bị ảnh hưởng bởi ấn tượng lần đầu tiên với tôi, chắc thấy tôi là người khó gần lắm mới nói chuyện vẻ thiếu tự nhiên và dè chừng đến thế.
Khi tôi đến thì không thấy cô bạn kia trong phòng, chỉ có Vũ Bảo Dương đang nằm trên giường. Tôi tiến đến gần cô ta. Cô ta đang ngủ, sắc mặt không tốt nhưng có vẻ cũng không quá nghiêm trọng gì.
Xem xét qua một vài biểu hiện ngoài của cô ta, biết không có gì nguy hiểm nữa, tôi ngồi xuống bên cạnh và nhìn cô ta. Nói tôi phải cẩn thận không để bị cảm lạnh nhưng chính cô ta lại để mình bị nhiễm bệnh, đúng là chỉ biết nói miệng cho vui, không bao giờ biết suy nghĩ hay làm việc gì sâu sa cả. Cái con người này thật giống một đứa trẻ con, đến khi nào mới chịu lớn đây? Đáng lẽ ra tối đó tôi nên kiên quyết giữ cô ta lại.
- Sao nhóc lại ở đây?
Cái giọng thều thào như thể đang thoi thóp của cô ta làm tôi thấy thêm phần xót xa. Chưa bao giờ tôi lại thấy vẻ mặt của người này lại vô hại như thế này. Trông cứ hiền lành và thục nữ kiểu gì ấy. +_+
- Nghe nói anh bị ốm.
Tôi nói giọng lạnh lùng để che giấu không cho cô ta biết thực chất là tôi đang lo lắng.
- Đang lo cho anh à?
Nụ cười láu cá vẫn còn có thể phát tiết ra được thì đúng là thánh không vật chết nổi người này mà, đến chết cũng vẫn phải mỉm cười chọc giận người ta mới là Vũ Bảo Dương.
Nhưng sao lúc nào cô ta cũng biết tôi đang nghĩ gì vậy?
- Nhìn cái mặt nhóc như thể mất sổ gạo khi nhìn thấy anh.
Là sao? Giả ngủ hả???
- Anh ít khi ngủ sâu lắm, trừ khi là ngủ buổi đêm và quá mệt mỏi. Còn ban ngày thế này lúc nào cũng lơ mơ chứ không có ngủ đâu.
Giờ còn có kiểu giả ngủ thâm niên nữa cơ đấy, đúng là chỉ có ở Vũ Bảo Dương mà thôi. Thói nói dối từ thói quen sinh hoạt hàng ngày mà ra. -____-
Từ lúc tỉnh dậy, Vũ Bảo Dương nhìn tôi hoài không dứt, chắc cái mặt của tôi sắp thủng mất rồi, dẫu có dày như da bò cũng phải thủng quá! Rồi lại cái điệu nhìn nghiêng đầy vẻ soi mói của cô ta nữa.
- Nhóc đến đây không phải chỉ vì để thăm anh thôi đấy chứ?
- Hôm nay họp lớp!
- Họp lớp á? Chưa tới mà.
Tôi hơi nhăn mặt. Còn cô ta thì vẫn chưa nhận thức ra vấn đề.
- Mà lớp anh họp nhóc liên quan gì mà nói?
Không lẽ tôi đòi đi với cô ta chắc. =_= Động não cái anh gì ơi!
Cái vẻ mặt vô hại của Vũ Bảo Dương nhanh chóng biến mất thế vào đó là gương mặt láu tôm láu tép như mọi khi mà chỉ cần nhìn thấy thôi đã thấy phiền toái. Giờ thì tôi ước ngày nào con người này cũng bệnh hết, khi đó thế giới đúng thực sự là thiên đường.
- Anh đang bệnh thế này chắc chẳng đi nổi rồi!
- Không đi được thì thôi vậy, tôi về!
- Ừ, đi cẩn thận nhé!
Cái đồ đáng chết, hứa rồi mà giờ không nhớ gì hết cả, thật là một kẻ đáng để chết, sao cô ta không bệnh nặng thêm chút nữa, bệnh này còn nhẹ quá! >_<
Tôi bước ra đến cửa thì cũng vừa lúc nghe tiếng cô ta la lên.
- Anh quên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khi tôi quay lại thì cô ta nhổm dậy rất nhanh cứ như nãy giờ chỉ là một gã dâm dê ngủ nhiều quá giờ thấy có gái đẹp trước mắt nên bật dậy không cần nghĩ.
Tôi đứng và nhìn cô ta rối rít nhảy tưng tưng chẳng biết đang làm gì. Cái mái tóc xù đúng chất một tên con trai khiến cô ta trở nên thật bụi bặm và có phần phá phách. Nhìn cô ta cứ vừa giống con gái lại giống con trai, thật chẳng biết đâu mà lần, les nào cũng vậy à?
- Anh xin lỗi nhé, đợi anh một lát, xong liền! - Cô ta cười cười và đẩy tôi ra khỏi phòng.
- Ra ngoài cho anh thay đồ chứ, nhóc thật dâm dê! ^-^
Con người của lúc này và vài phút trước đến là khác nhau, không phải người bệnh đó chứ? Điều gì làm độg lực cho cô ta thay đổi chóng mặt đến vậy, vì tôi sao, vì lời hứa với tôi?
Tôi đứng dựa người vào cánh cửa phòng cô ta, ánh mắt không nhìn vào một vật nhất định, tôi cũng không rõ mình đang nói gì nữa.
14/8/2013, 14:56
#35Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 34
- Spoiler:
- Bao Duong's POV.
- Anh đang nói bệnh không đi được cơ mà.
Giọng nói của tiểu Linh từ ngoài vọng vào. Tôi nhận thấy rõ trong giọng nói đó có một nỗi trầm mặc và xen chút cảm kích. Bất giác tôi cũng đáp nhẹ.
- Anh đã hứa với nhóc, anh nhất định sẽ giữ lời mà.
Không biết điều quái quỷ gì lại biến không gian giữa tôi và tiểu Linh lại trở nên nặng nề và ảm đạm thế này? Cũng không hẳn là thế, là một bầu không khí rất đỗi nhẹ nhàng và bình yên mà tôi chưa khi nào có với anh ấy. Tôi cảm giác vui vui lạ.
Hôm nay là ngày vì Dương Việt Linh. Tôi cất mớ đồ mình vừa lấy, lục trong túi đồ riêng mà chỉ cuối tuần tôi mới động đến. Tháo bỏ chiếc khuyên bên tai trái. Mọi thứ của ngày hôm nay là vì anh ấy. Đột nhiên một dòng cảm xúc đau lòng choán lấy tâm can tôi.
Nhìn vào mình trong gương, nhìn về phía tiểu Linh ngoài cửa, tôi thấy mình như chưa thể hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ. Tôi ngồi bịch xuống giường. Tôi đang làm gì thế này? Mà không, tôi đang nghĩ gì thế này? Giờ là lúc để tôi phân vân việc mình đang làm sao? Đã quyết như thế rồi còn tư lự cái gì nữa? Nhưng toàn thân tôi cứng lại mất rồi, không thể nào mà đứng dậy và bước ra ngoài được. Tôi thật đáng chết!
- Anh có phải con gái không thế? Sao làm gì lâu vậy?
Tôi thậm chí còn không thể lên tiếng để đáp lại. Bị gì thế này?
Lúc này đây tất cả những nỗi bi quan của tôi như đều được tích tụ, cảm giác mọi thứ đều đen tối và sẽ chẳng bao giờ có thể tốt đẹp trở lại được. Tôi đang rất bi quan và tôi hoàn toàn mất đi sự tin tưởng vào việc mình đang làm. Tôi rất sợ hãi và run sợ tất cả. Mọi quyết tâm trước kia của tôi như tan biến mất rất nhanh và vô tình.
- Tôi vào nhé!
Không, nếu khi tiểu Linh vào đây rồi và nhìn thấy tôi thì sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi đây? Anh ấy không thích tôi!
"Cạch!"
Tiếng cửa mở, tôi mở to mắt nhìn tiểu Linh dần xuất hiện trước cửa, trước con mắt của tôi. Tôi bất lực chỉ ngồi yên lặng ở đó.
- Anh…
Tôi không dám nhìn biểu hiện lúc này của tiểu Linh, tôi sợ sẽ phải nhìn thấy những thứ mình không mong muốn. Sao tôi lại đột nhiên yếu đuổi thế này? Có phải lần đầu tôi cải trang thành con gái đúng với thân phận của mình đâu sao tâm trạng lại tệ hại đến thế này? Không nghĩ nữa, tôi là Vũ Bảo Dương, đừng có khủng bố tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! >”<
Tôi lấy đau thương biến thành động lực để đánh lên, đừng tưởng Dương kaka này dễ bị bắt nạt, đã nói cố là nhất định sẽ được đấy, hứ!
Tôi ngửa mặt lên và cười đúng nghĩa Vũ Bảo Dương.
- Thấy sao? Anh làm con gái cũng xinh mà, đúng không? ^-^
- Không có hứng!
Tôi thở dài ngao ngán và chán nản.
- Ờ nhỉ, nhóc đâu có hứng với con gái đâu, xinh mà làm cái mốc xì!
- Nãy giờ anh sao thế? Sao ngồi bất động trong phòng với cái bộ dạng đó.
Tôi hơi ngạc nhiên đôi chút, cứ nghĩ là tiểu Linh sẽ không bao giờ tò mò chứ, thế mà cuối cùng cũng lên tiếng hỏi về một điều không đáng để lưu tâm cho lắm. Một điểm hi vọng! Tôi nở nụ cười rạng rỡ:
- Không mấy khi thế này nên hơi bị đơ tí. Tự nhiên thấy yêu mình quá chừng, cũng xinh mừ! :”>
- Đồ điên!
- Điên kệ anh! Bực mình cái nhóc này, để anh vui tí nhóc thiệt gì à?
- Không thích anh vui!
Lúc nào tiểu Linh cũng chỉ có một vẻ mặt duy nhất khi nói chuyện, bình thường, bình thường theo cái kiểu vô cùng và rất chi là bình thường, thế cho nên khi mà đôi mắt anh ấy hơi căng ra hoặc đôi lông mày hơi nhướn lên một tí thôi là y như rằng đó là một biểu hiện vô cùng mới mẻ và đáng để đăng báo cho cả thế giới biết. Riêng về khoản lạnh lùng hiếm có này thôi đã đủ cho tôi chết mê chết mệt khó thoát ra nổi rồi. ^^
- Mà anh thích tôi vì cái gì? Vì thấy tôi xinh sao?
Một câu hỏi rất hay! Trả lời thế nào cho sâu sắc được đây ta?
- Đừng hỏi thế, anh nói rồi mà, anh thích nhóc vì nhiều thứ và anh cũng chẳng biết rõ ràng là gì đâu. Với anh nhóc không xinh, nhóc chỉ rất đẹp, đẹp vô cùng!
Tôi quay sang nhìn tiểu Linh cười rất tươi, cho anh ấy biết tôi đang rất hạnh phúc.
Sánh bước cùng tiểu Linh, trông chúng tôi cứ như cặp tình nhân hoàn hảo, một thục nữ chính hiệu với một mỹ nam chân chính. Ai mà biết mỹ nam thì gay mà thục nữ thì sắp les đâu chứ. ^-^ Nói thế nào thì người ngoài cũng cứ thấy chúng tôi đẹp đôi là được rồi.
Không đi quen giày cao gót nên tôi bắt đầu cảm thấy nản việc đi bộ đến nhà hàng tổ chức buổi họp lớp của tiểu Linh.
- Không được rồi tiểu Linh!
Tôi dừng lại và nhăn nhéo mặt khổ sở nhìn anh ấy. Tiểu Linh lo lắng nhìn tôi, sự quan tâm trong ánh mắt khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trên gương mặt làm tôi thấy yêu quá chừng.
- Sao thế? Thấy mệt à? Anh vẫn còn đang bệnh mà…
- Không phải, bệnh thì cũng ổn rồi, chỉ là…
Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Tất nhiên tiểu Linh thông minh của tôi đã nhận ngay ra vấn đề. Thoáng có ánh cười đáp lại tôi.
- Người ta chưa nói gì anh đã tự ý ăn mặc như thế này rồi giờ còn kêu à?
Người ta? Sao nghe cái từ đó tôi thấy rung rinh thế này? Ngọt ngào thế đếch nào ý. Chỉ khi làm nũng mới xưng hô kiểu đó thôi mà. Chết thật, tôi cứ phải lòng tiểu Linh bởi những điều nhỏ nhặt thế này. Tích tiểu thành đại, rồi cũng đến một ngày tôi phát điên nếu không có anh ấy mất. Chả hiểu người như tôi thuộc cung nào mà lại dễ dàng rơi vài lưới tình như thế.
Tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa, bởi giờ trong mắt tôi chỉ toàn có một thứ duy nhất. Bạn nghĩ là thứ gì? Hình ảnh của tiểu Linh sao? Không, là trái tim đấy! ^-^ Yêu rồi!!!
14/8/2013, 14:57
#36Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 35
- Spoiler:
Viet Linh's POV.
- Anh bị gì vậy? - Nhìn cái mặt của cô ta bơ phờ và đến lạ, trông như trúng thuốc mê.
- Tại nhóc bảo muốn anh đến đấy làm bạn gái để nhóc ra mắt mọi người nên anh mới…
Tôi thấy rõ sau sự vô tư kia là một nỗi xót xa và tổn thương. Là tôi làm tổn thương cô ta sao? Tại lúc đó…tôi hơi cáu….
- Tôi chỉ nói thế thôi…
Tôi cúi xuống và nhẹ nhàng tháo đôi giày cao gót của cô ta ra. Không tò mò, không phản kháng, hiếm khi thấy cô ta ngoan ngoãn như vậy.
Khi tôi ngẩng lên nhìn thì cô ta đang mắt long lanh nhìn tôi, sởn da gà luôn! Có nhất thiết phải nhìn theo cái kiểu cảm kích đầy mình như thế ko? Lạnh, lạnh quá!!!
- Mỗi lúc anh một yêu nhóc nhiều hơn, phải làm sao đây?
- Làm sao là làm sao?
Tôi cầm đôi giày của cô ta và bỏ đi trước, không muốn nghe câu trả lời càng không muốn nghe tiếp thêm vài câu hỏi phiền phức. Mà…không phải tôi đang ngại đấy chứ? Vớ vẩn, có lí nào…? Điên thật!
- Hey nhóc, đợi anh tí, đừng cậy mình chân dài nhé!
Với đôi chân trần cùng diện mạo nữ tính 100% chạy nhong nhong trên đường đuổi theo tôi, thật chẳng ai nghĩ đó là một tên les đang đuổi theo một gã gay, cái duy nhất mà người ngoài nhìn thấy giữa hai chúng tôi là một cô gái tự tin vô cùng đang cố bám sống bám chết lấy một chàng trai. Quả thực tôi và cô ta – một sự kết hợp hoàn hảo mà có thể đánh lừa được cả thế giới.
- Ê, Việt Linh kìa!
Dường như mọi người khá vui mừng khi nhìn thấy tôi, ngày trước tôi là một người thân thiện và dễ mến mà. ^^
- Chà, dạo này cậu ấy đẹp trai hơn nhiều phải không nhỉ?
- Cậu ấy lúc nào chẳng đẹp trai.
Tôi mỉm cười đáp lại tất cả. Và đôi mắt tôi nhìn quanh quất để tìm kiếm một hình ảnh. Từ trong đám bạn ồn ào nhộn nhịp, hình ảnh cậu ấy vẫn nhanh chóng đập vào mắt tôi cứ như thể đã chờ ở đó chỉ để đợi tôi đến mà ùa tới. Nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy ánh mắt phấn khích và nụ cười rạng rỡ của cậu ấy, lòng tôi vừa háo hức và vừa như nghẹn lại.
Có bàn tay ai đó đang nắm chặt lấy tay tôi như đang truyền sức mạnh. Và có một nụ cười ai đó nở rộ rất nhẹ làm lòng tôi ấm trở lại.
- Ây, cái thằng quỷ, đợi hoài, sao giờ mới đến?
Cậu ấy chạy đến và rất nhanh cốc vào đầu tôi, cũng đã lâu không được cảm nhận cái đau nhẹ mà vui vui từ hành động bạo lực này của cậu ấy. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy và nhìn Mai đang đứng bên cạnh cậu ấy không dời. Cũng như tôi nhìn người yêu cậu ấy, cậu ấy nhìn lại “người yêu” tôi.
- Chà, ai vậy?
Một cô gái dáng cao với mái tóc dài dịu dàng, chiếc váy liền làm tôn lên nét nữ tính, gương mặt khả ái thanh nhã và nụ cười như chất chứa sự e thẹn. Hoàn toàn là một cô gái khiến những tên con trai lần đầu nhìn thấy phải rung động. Vì tôi mà cô ấy đã biến mình thành một cô gái lạ lẫm như thế đấy, không còn chút gì sự phá cách, ngang ngược, bốc đồng và khó chịu mọi khi.
Tôi cũng nhẹ nhàng xiết chặt hơn bàn tay mình.
14/8/2013, 14:59
#37Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 36. (Mác rating 16+!!! Warn!!!)
- Spoiler:
-Cô ấy là bạn gái mình!
Thật lòng tôi rất muốn câu nói đó là thật lòng, là câu nói của một người con trai dành cho một người con gái.
Bỗng nhiên tôi thấy đau lòng ghê gớm, đau vì cảm thấy bất công khi số mệnh đã biến anh ấy trở thành một người con trai không hoàn hảo, đau vì tôi hoàn toàn không thể yêu anh ấy với tư cách thật sự của mình là một người con gái. Đau như bị một loài gặm nhấm gặm nát dần tâm can.
Anh ấy giới thiệu với người anh ấy yêu rằng tôi là bạn gái anh ấy để anh ấy bởi cảm giác đau lòng, cũng để người anh ấy yêu yên lòng và không phát hiện ra con người thật của anh ấy. Toàn bộ những việc anh ấy đang làm, những lời anh ấy đang nói hoàn toàn không có chút nào vì tôi hết. Ngay từ lúc tôi thành hình ảnh như thế này anh ấy cũng không phản đối gì. Anh ấy hoàn toàn không vì nghĩ cho tôi. Cảm giác bi quan lại quay trở lại. Toàn thân tôi bỗng run lên.
Tôi không còn nghe thấy gì nữa cả, đau đầu và choáng váng, không hẳn vì cơn sốt nữa, vì tôi thấy đau lòng và tuyệt vọng. Lúc nào cũng là vì tôi quá chân thành và yêu người ta quá nhiều. Đáng lẽ ra tôi không nên dùng tình yêu của một người để xoa dịu nỗi đau của một người khác, không nên, không nên chút nào.
Tôi bừng tỉnh, buông vội tay tiểu Linh ra.
-Thằng này kiếm được nàng người yêu xinh thế này mà giờ mới nói ra là thế nào, bạn bè thân thiết mà…
-Xin lỗi!
Tôi cáo lỗi và chạy vội vào nhà vệ sinh, tôi không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục che giấu tâm trạng. Tôi cần phải trấn tĩnh lại bản thân.
Tôi tự tin rằng bản thân là người có khả năng chịu đựng cũng như kiềm chế rất tốt, dẫu đang đau đến chết đi sống lại tôi vẫn có thể tươi tỉnh mỉm cười như mình đang thực sự vô cùng hạnh phúc, đôi lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng chính bởi bản thân là một con người như thế. Nhưng chính bởi như thế mà tôi khó chấp nhận sự thật hơn những người khác, càng mạnh mẽ che giấu lại càng yếu đuối và cứng đầu.
Nhưng hôm nay, bản thân tôi đã không thể vô tình trước việc Dương Việt Linh đang lợi dụng tôi ra mặt, tôi vốn dĩ chỉ là sự lựa chọn cuối cùng cho việc anh ấy vực dậy khỏi nỗi đau. Ừ, chính tôi cũng dùng cách đó với anh ấy, tôi không có quyền kêu gọi sự bệnh vực cho bản thân càng không có tư cách trách cứ anh ấy, nhưng đau lòng và giận dỗi là vẫn có thể cơ mà. Tôi buồn và thấy chán ghét là điều tôi có quyền và có đủ tư cách để làm.
Tôi không nghĩ mình lại dễ dàng yêu Dương Việt Linh đến như thế, chỉ từ tò mò, thích thú, thương cảm rồi dần chuyển sang tình yêu, nhanh chóng và có vẻ hợp lí nhưng tôi lại khó chấp nhận điều đó. Tôi cũng chẳng ngờ tình yêu giờ với mình lại thực dụng và khuôn khổ đến vậy. Là tôi sai hay là cuộc đời đã bắt ép tôi phải làm sai?
-Anh thấy không khỏe sao?
Tôi giật mình quay về phía giọng nói. Duy nhất còn ai ở đây có thể gọi tôi là anh được chứ? Vừa đau xót vừa chán nản.
Tiểu Linh tiến gần lại nơi tôi đang đứng, tôi mở miệng nói như một kẻ điên vô ý thức.
-Đây là WC nữ…
Nói xong thì tôi cũng nhận thức xong anh ấy không phải là người dành cho câu đó, nhưng gay rút cuộc cũng đâu phải con gái. Giờ còn là lúc đôi co chuyện đó sao, đồ ngốc?
Đợi đến khi tôi nghĩ được ra cách để mà cách xa tiểu Linh ra thì anh ấy đã đứng trụ trước mặt tôi từ lúc nào, giơ tay lên và đưa về phía trán tôi. Ở đó không nóng, mà ở tâm can tôi đang phát sốt lên rồi đây này.
-Sắc mặt anh tệ quá, đáng lẽ ra tôi không nên ép anh tới…
-Không phải nhóc ép, là anh tự nguyện muốn thế mà.
-Đồ ngốc, sao anh lúc nào cũng vì tôi thế hả? Nghĩ cho anh chút đi! Anh không thấy là vừa rồi tôi đang lợi dụng anh sao?
Nét nghiêm trọng trong giọng điệu cũng như vẻ mặt của tiểu Linh làm tôi thấy cay đắng nghẹn nơi cổ họng. Chính anh ấy đang thừa nhận rằng mình đang lợi dụng tôi, chỉ là lợi dụng tôi mà thôi, là lợi dụng tôi, là lợi dụng. Tâm trạng tôi thảm hại kinh khủng.
Không sao cả. Phương châm của tôi là gì nhỉ? Đã thích thì chơi đến cùng, càng cấm càng chơi, càng khó càng quyết chơi. Giờ là lúc để tôi chứng minh điều đó.
Tôi cười nhẹ.
-Lợi dụng anh đi! Trêu đùa anh cũng được, lừa dối anh cũng không sao, chỉ cần nhóc cảm thấy thoải mái. Nếu lợi dụng anh làm nhóc không còn đau nữa thì anh sẵn sàng chấp nhận để nhóc lợi dụng suốt đời.
Đến ngay cả giới tính của mình vì anh em cũng không cần và có thể từ bỏ cơ mà, còn có gì vì anh mà em không thể cơ chứ?
Yêu anh vì anh là gay cũng được, yêu anh vì thương hại anh cũng không sao mà, miễn là em đã quyết định sẽ yêu anh nhiều hơn những gì mình có thể là được.
Đó là giây phút trọng đại nhất trong cuộc đời tôi, giây phút đó tôi quyết tâm sẽ thay đổi mình rồi, sẽ làm les!
Đáp trả lại sự chân thành của tôi là một sự phản đối, tôi biết tôi hành động như thế là rất điên rồ, và anh ấy không đồng ý, anh ấy nhìn tôi khó chịu.
-Anh có thể đừng mù quáng như vậy được không? Lợi dụng? Anh kêu tôi lợi dụng anh sao? Đó là cách yêu của anh à? Yêu như thế sao, mù quáng và dại dột đến thế sao?
Tôi cãi lại với giọng điệu gần như đang phát điên.
-Có thể không mù quáng sao? Em bảo anh phải làm sao khi mà mỗi lúc anh càng thêm yêu em hơn? Em nghĩ anh không thấy tủi thân khi em giới thiệu anh là bạn gái chứ không phải bạn trai của em à? Em nghĩ anh thấy vui khi em lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người đó của mình và lợi dụng anh vì người đó sao? Em nghĩ anh cao thượng đến mức nào? Anh làm tất cả cũng chỉ vì anh yêu em, chỉ vì bản thân anh mà thôi.
Tôi dừng lại, dịu đi khi nhận ra trong ánh mắt của anh ấy đang nhìn mình có một sự thay đổi rõ ràng. Sự rung động. Đúng, chính là sự rung động, trong đôi mắt lạnh luôn chỉ biết ẩn chứa hàng ngàn nỗi khổ tâm đó có một điều mà tôi không thể nhầm lẫn với bất kì điều gì được. Là sự rung động, mà nói chính xác hơn chính là đang rung động trước tình cảm của tôi. Tôi chắc chắn điều đó.
Rất nhanh toàn thân tôi trở nên nhẹ nhõm hẳn đi, cảm giác an toàn choán lấy không dừng. Sự hi vọng đã quay trở lại lấn át và đè bẹp hoàn toàn sự bi quan.
-Phải làm sao à?
Khoảng cách giữa tôi và anh ấy rút ngắn dần. Tôi thấy run quá trời! Anh ấy…
-Đừng rời bỏ tôi!
Ý anh ấy là gì? Bất giác tôi không định nghĩa nổi cảm giác lúc này của mình là gì nữa? Hỗn độn, lộn xộn và mơ hồ.
Nhưng tôi có thể chắc chắn giờ mình đang thấy hạnh phúc rất nhiều, đó là cảm giác nổi bật rõ nét nhất tôi có thể nhận biết được.
Khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, lần này khoảng cách đáng chú ý nhất chính là giữa mặt tôi và mặt anh ấy. +_+ Tôi càng thấy run hơn. Nếu là anh ấy chủ động thì đây là lần đầu tiên. Tim tôi cứ loạn hết cả lên. Quả thực cái cảm giác này đã quá lâu tôi không được trải qua, cứ nghĩ là mãi mãi nó không thể trở lại được nữa chứ.
Khi tôi vẫn nghĩ nó còn chưa bắt đầu thì môi tôi đã bị áp chặt và người tôi đồng thời cũng bị áp chặt vào thành bồn nước. Tiểu Linh tiếp tục tiến về phía tôi, tôi buộc lòng phải lùi bước khiến người tôi bị nghiêng đi một góc 70o so với thành bồn. Cảm giác vừa mỏi, vừa đau nhưng lại vừa hưng phấn. +___+ Hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước nên tôi thấy khá hốt hoảng chỉ biết xuôi theo những gì tiểu Linh đang mở ra.
Giờ thì tôi hiểu cái kĩ thuật mà lúc trước tiểu Linh khoe khoang, đúng là thật đáng kinh ngạc với một người con trai bị gay và thất bại ngay ở mối tình đầu tiên như anh ấy. Tôi như shock và đôi lúc gần như không theo nổi. Có cảm giác như hành động này hoàn toàn là do những dồn nén bấy lâu được cơ nổ tung ra, mạnh bạo và không thể điều tiết.
Làn môi tiểu Linh dịu dàng len trên bờ môi tôi, không tiến sâu vào, chỉ cố thủ bên ngoài hồi lâu chờ đợi và trêu đùa. Đồ tồi, kêu anh trêu đùa với tôi không phải với môi tôi như thế. >”< Bàn tay anh ấy dịu dàng di chuyển từ cổ đi lên, đi lên và mái tóc dài phủ bên ngoài mái tóc xù đậm chất con trai của tôi rơi xuống bồn nước. Không rõ nét, nhưng tôi cảm nhận thấy có một luồng đau xót chạy vào trái tim mình.
Anh ấy thật khéo làm người khác phải bối rối khó nghĩ, cho tôi cảm giác ngọt ngào khi lần đầu tiên tấn công tôi, cho tôi sự ức chế bực bội khi dám hành động bông đùa với đôi môi yếu đuối của tôi, rồi làm tôi thấy tủi tủi khi vô tình kéo mái tóc giả con gái của tôi xuống để nhìn thấy diện mạo con trai thường ngày của tôi, và rồi cuối cùng thì lại dùng sự ngọt ngào ban đầu làm tan biến đi hết giận hờn buồn tủi, chỉ biết cảm kích và hạnh phúc. Đồ kh.ốn!!! Em ghét anh! Tiểu Linh đáng ghét!!! >”<
Tôi quyết định chủ động kết thúc việc lố bịch (mà rất chi là hứng thú ^^) này trong WC bằng một cái cắn mạnh vào môi tiểu Linh. Anh ấy la lên đau đớn! Cho chết! ^-^
14/8/2013, 14:59
#38Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 37
- Spoiler:
-Á! Anh làm cái gì thế hả?
Tôi thấy đau ghê gớm! Đã là lần thứ hai rồi đấy, thích thú lắm sao? Cái nụ cười mãi mãi vẫn không thể thay đổi của người đó làm tôi như muốn phát cáu.
Mà thật không hiểu tôi bị cái gì, trong một giây phút nông nổi tôi đã hành động mà không suy nghĩ, sao tôi lại không biết giữ mình thế này chứ? Thấy hối hận quá đáng!!! Giờ tự tôi tiến vào hang cọp rồi, với tính cách của con người đó, anh ta nhất định sẽ không tha cho tôi, sẽ càng bám lấy tôi. Ôi, tôi vừa làm cái gì thế này??? Tôi có yêu anh ta sao?
-Cho nhóc chừa cái tội dám tự ý hành động mà không hỏi sự cho phép của anh!
Không phải anh cũng thấy thích thú khi tôi làm thế sao? Tụi “con trai” các anh không phải sướng đến phát điên khi tụi con gái tự mình hiến thân sao? Mà khoan, tôi là gay không có nghĩa tôi là con gái, tôi lại tự biến mình thành con gái trước mặt anh ta thế này à? Điên thật rồi!!! Tôi không nghĩ bệnh điên lại dễ lây như thế, theo những gì tôi học được thì điên đâu có phải bệnh truyền nhiễm. -____-
-Giờ cho nhóc hay, chỉ con trai mới được chủ động thôi nhé! Anh là anh rất là mất mặt khi để một đứa con gái chủ động thế này đấy!
-Này, tôi là gay nhưng không có nghĩa tôi là con gái!
-Anh cũng nói cho nhóc biết, anh là les không có nghĩa anh không phải con trai!
-Anh không phải con trai!
-Thế sao nhóc yêu anh?
-Yêu cái con khỉ!
Tôi hậm hực bỏ đi, cái người đó tính cách trẻ con và đáng ghét!
Vừa quay ra cửa thì tôi đã bắt gặp một hình ảnh có vẻ như đang rất shock. Tôi cũng shock và nhìn lại người đó. Vừa lo lại vừa thấy nhẹ nhõm khi không phải là cậu ấy đứng đó.
-Tớ xin lỗi…tớ…
-Cậu biết tớ là gay mà, tớ không thể yêu con trai!
Dẫu biết thế nhưng dường như Mai cũng không thể chấp nhận cho việc nãy giờ của tôi. Mà không biết cậu ấy đã chứng kiến được những gì? +_+
Đôi mắt Mai đầy sự chua xót và thương cảm. Mai là một người mạnh mẽ và vô tư, có thể nói tính cách cậu ấy đại loại như Vũ Bảo Dương nhưng tất nhiên mức độ còn bình thường hơn rất nhiều, cậu ấy biết tôi là ai và tình cảm của tôi như thế nào nhưng chưa một lần tôi thấy cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt thương hại như thế này bao giờ cả. Hôm nay chắc cậu ấy cảm thấy lo cho tôi rất nhiều. Vì Nguyên, vì Mai, vì tình bạn thân thiết đã lâu giữa chúng tôi tôi không có khả năng ghét bỏ hay giận dỗi Mai đối xử với tôi như với một kẻ đầy tội nghiệp. Cái tôi có thể chỉ là cảm kích và biết ơn.
Tôi cười mà thấy đắng chát tràn lên khóe miệng.
-Thay vì đem lòng yêu một người con trai để người đời kì thị thì tớ có thể đến với một người les như anh ấy. Mọi thứ sẽ ổn cả mà. Mai, cậu yên tâm đi!
Tôi nắm lấy tay tiểu Dương (đột nhiên lúc này lại muốn gọi anh ta như thế) và làm bộ mặt hạnh phúc nhất để Mai thấy, để cậu ấy biết rằng tôi đang lựa chọn một lối đi đúng đắn và tôi sẽ không hối hận với điều đó.
Tôi cũng chẳng biết hiện tại mình có đang lợi dụng tiểu Dương để làm Mai yên lòng hay không nữa, tôi chỉ thấy rằng mình cũng không có ác ý gì khi đưa anh ta vào việc này.
Mai không nói gì cả, nụ cười nhẹ hiếm thấy của cậu ấy như đang nói với tôi rằng cậu ấy hiểu và ủng hộ tôi. Thường ngày Mai hay cười ha hả hoặc chí ít cũng là cười sằng sặc, thế nên những lúc mà cậu ấy khẽ mỉm cười là rất đáng chú ý và phải hiểu đó là 1 biểu hiện của sự nghiêm túc.
-Cảm ơn cậu!
Tôi vẫn giữ nụ cười mãn nguyện của mình quay sang nhìn tiểu Dương. Anh ta tròn mắt nhìn tôi rồi…
-Ối, cái tóc giả của tôi!
Cái điệu bộ rối rít đó không phải là để đáp trả lại sự chân thành tôi vừa không tiếc dành cho anh ta. >”< Cái đồ…tôi nghĩ gì mà vừa nhìn anh ta rồi cười nhân ái như một thằng bệnh hoạn thế nhỉ? Cũng may anh ta không để ý. Gừ!!! >”<
Tôi bực mình bỏ ra trước.
Vừa ra ngoài, Nguyên đã tóm lấy cổ tôi cười sa sả.
-Thì ra là vì cô bạn đó mà chuyển ra ngoài sống đúng không? Ây, sao cái thằng này nó lại…cao tay thế chứ? Ghét cái mặt nha!
Tôi chỉ biết cười mà đáp lại cậu ấy.
14/8/2013, 15:00
#39Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Tử HạChap 38
- Spoiler:
Tôi đứng và nhìn tiểu Linh không dứt. Với những người ở đây mà nói chính xác hơn thì với những người bạn thân thiết của anh ấy như cô gái kia, như anh chàng học Luật nổi danh Hà Chí Nguyên kia, với những người đó anh ấy cho tôi thấy một con người khác của mình, không lạnh lùng, rất thân thiện, rất dễ gần và rất hiền. Chỉ có những nỗi đau quá sâu sắc mới biến một người như thế trở nên khép kín và tách biệt mình với tập thể như những ngày đầu tôi bắt gặp. Lại là cảm giác xót xa trong lòng.
Tiểu Linh với những người bạn của mình rất dịu dàng, điềm tĩnh, không lớn tiếng, bốp chát, mỉm cười đáp trả và nhẹ nhàng mở lời. Thực sự là quá khác với những gì tôi biết về anh ấy.
-Việt Linh, cậu ấy rất đáng thương!
Tôi hơi giật mình. Cô gái tên Mai đứng cạnh tôi, nhìn theo tiểu Linh và cười xa xăm.
-Cậu ấy luôn được mọi người yêu quý và được con gái ái mộ nhưng cậu ấy lại không thể hoàn tâm đáp trả lại hết tất cả những thành ý đó. Tính cách cậu ấy khá trầm thế nên những khi đau khổ chỉ biết dồn nén tâm trạng vào trong để một mình bản thân chịu đựng mà không cho ai biết. Thế nên cậu ấy đã đáng thương lại càng đáng thương hơn.
-Ừ.
Tôi cũng biết điều đó. Với tiểu Linh, dù bạn có đưa bàn tay ra yêu cầu anh ấy nắm lấy cũng sẽ chỉ khiến cho cả bạn và anh ấy thêm đau khổ. Với tiểu Linh, thà bạn cứ vô tình làm như không biết hơn là việc cố gắng nhìn sâu vào nội tâm anh ấy, bởi càng nhìn sẽ càng thêm tổn thương và đau xót.
-Cậu hãy đối xử tốt với cậu ấy, giúp cậu ấy vượt qua chính mình.
-Ừ, tớ nhất định sẽ làm thế.
Thật ra thì những người bạn của tiểu Linh rất là trẻ con, sau khi đánh chén xog, điểm đến của họ không phải nơi nào mà lại chính là côg viên giải trí. +_+ Vui thật! ^^
Không hiểu sao tôi cứ thấy tôi và cô bạn Mai như thể đã quen biết nhau lâu rồi vậy, rất hợp cạ với nhau, vì thế chúng tôi quyết định bỏ rơi người yêu của mình để đi cùng nhau.
-Tính cách hai người y như nhau, hợp nhau là phải mà.
Cậu bạn Nguyên cười khây khẩy nhìn Mai, họ có vẻ là một đôi hay cãi cọ.
-Anh thì biết cái gì mà nói?
Mai trừng mắt lên nhìn Nguyên khiến cậu ấy có phần nhụt nhuệ khí.
-Thì thấy Linh nói thế!
-Luật sư mà thế à?
Vừa nói như gằn từng tiếng, Mai vừa véo tai Nguyên khiến cậu ấy la oai oái, ôi trời, vui đến khó tả luôn.
-Không có bằng chứng rõ ràng mà dám mở lời chòng ghẹo người ta vậy à?
-Này…em…em để cho anh chút tự trọng được không hả…á…Mai à…anh biết lỗi rồi!
Cả tôi và tiểu Linh đều cười thích thú. Nhân lúc này tôi nói với tiểu Linh với vẻ rất ngầu (ăn theo Mai).
-Có lẽ em cũng phải làm thế này nếu anh không nghe lời nhỉ?
Tiểu Linh ngừng cười, ghé sát tai tôi và thì thầm.
-Nghe nói anh có rất nhiều vợ, tôi mới là người phải thế làm thế?
-Chà, nhóc ghen rồi đó nhé! ^o^
Tôi đốp vào vai tiểu Linh và phá lên cười. Tiểu Linh ơi là tiểu Linh!!! ^o^
-Nhóc???
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bộ đôi Mai – Nguyên và cái điệu bộ không còn gì để nói của tiểu Linh làm tôi chột dạ nhận thức ra việc mình vừa làm. Trong khi tôi còn chưa biết phải xử trí ra sao thì Mai nói luôn.
-Vui thiệt ha? Nhóc!
Ánh mắt đen tối và có ánh dâm của Mai nhìn Nguyên thật khiến tôi thấy hài quá trời, cô bạn đó quả thực rất hợp với tôi, nhìn vào cô ấy như thể…tôi đang nhìn thấy mình vậy. ^-^ Nguyên thì có lẽ đang than khóc trời đất.
Tiểu Linh có vẻ không hài lòng với việc tôi với Mai vào hùa cùng nhau như thế, bắt nạt Nguyên của anh nên anh bực à? Hô hô!!! Tiểu Linh thật là đáng yêu!
Tôi và Mai tách nhóm ra để đi dạo với nhau.
Tôi nói vẻ ngưỡng mộ.
-Cậu và Nguyên vui thật đấy!
-Ây za, cãi nhau hoài, vui vẻ gì, mọi người toàn nói phiền phức không.
Mai là một cô gái khá xinh, gương mặt cậu ấy là điểm nổi bật nhất bởi nét hồn nhiên và lạc quan không bao giờ bị mất đi, nhìn vào mặt cậu ấy ta sẽ có cảm giác như muốn được sống cảm nhận cuộc đời tươi đẹp, cái gương mặt nhí nhánh yêu đời đó thực sự sinh ra để đi cùng với tính cách của cậu ấy.
-Tớ thấy cậu với Linh thú vị hơn mà, vị trí của hai người không như những cặp đôi bình thường khác.
Ừ thú vị, tôi là les và tiểu Linh thì là gay, thú vị quá đáng còn gì.
-Thực ra…
Bỗng nhiên tôi lại muốn nói cho cô gái này biết sự thật về mình, cậu ấy là một người đáng tin cậy, cậu ấy yêu quý và lo cho tiểu Linh nên tôi nghĩ cậu ấy sẽ hiểu và ủng hộ tôi.
-Tớ không có phải là les!
-Sao?
Ánh mắt ngạc nhiên như thế là không thể thiếu cơ mà. Nhưng nhìn vào sự ngạc nhiên trong đôi mắt đó tôi cứ thấy ngần ngại, nếu rồi một ngày tiểu Linh biết được sự thật thì sao, sự ngạc nhiên đó có chuyển sang tức giận?
Tôi cười trừ khi không muốn nghĩ đến sự bất trắc đó nữa.
-Tớ chỉ là nói dối để tiểu Linh có thể chấp nhận tớ mà thôi.
-Tiểu Linh?
Lại một sự ngạc nhiên nữa, hết nhóc lại tiểu Linh. =_=
-Ừ, gọi thế cho dễ. ^^
-Thú vị thật nha! ^-^
Tôi nghĩ ra cái viễn cảnh của Nguyên. *_____*
-À, tớ xin lỗi, cậu cứ nói tiếp đi, tớ đang nghe.
-Tớ biết tiểu Linh đang gặp phải một chuyện rất khó khăn và tớ cũng thế.
-Cậu?
-Ừ, tớ bị người yêu bỏ rơi vì tớ là tomboy.
-Cái gì??? Sao vô lí vậy? Cái thằng đó là thằng cha khùng nào vậy? Tớ mà biết coi, tớ nhất định sẽ cho hắn không còn đường về nhà gặp tiên tổ! >”<
-#__________# Cảm ơn thành ý của cậu. ^_^
Mai thật dễ thương quá à!
Để cho Mai hạ bớt cơn hỏa hoạn trong lòng tôi mới nói tiếp.
-Thực ra lúc đầu tớ đến với tiểu Linh cũng chẳng phải vì tình yêu, chỉ là tớ muốn dùng anh ấy để giải quyết vấn đề của mình. Tớ chỉ nói đùa với các bạn của mình rằng tớ muốn làm les để theo đuổi tiểu Linh nhưng chẳng ngờ tụi nó lại báo với tên kia ngăn tớ lại thế là vì quá bực bội tớ mới đi đến quyết định ngày hôm nay.
Im lặng và gật gù lắng nghe. Nếu gặp cô gái này sớm hơn chắc tôi đã làm les sớm hơn rồi. ^-^
-Nhưng càng tiếp xúc tớ lại càng thấy tiểu Linh rất đáng thương và từ thương cảm tình cảm của tớ ngày một lớn dần, cũng chẳng sao, chỉ cần là tớ khôg ý xấu là được đúng không? Giờ dù có bị ép phải rời bỏ tiểu Linh thì tớ cũng sẽ kiên quyết bám lấy anh ấy vì tớ yêu anh ấy nhiều lắm rồi, không thể nói bỏ là bỏ được nữa. ^_^
Tôi chợt thấy mình đau đau. Điều duy nhất có thể khiến tôi và tiểu Linh bị chia cắt chính là cái sự thật tôi đang mang theo mình, thực sự sẽ là cú shock lớn nếu anh ấy phát hiện ra và tôi không dám đoán chuyện gì sẽ xảy ra khi đó.
-Ừ, cậu cố lên, rồi mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp thôi mà, tình hình tớ thấy tiểu Linh nhà cậu đã có chút rung động rồi đấy.
-Có một chút thôi hả?
Tôi hơi bĩu môi.
-Còn hơn không có.
Đúng là một kẻ khó chơi. Y như nhau thì chơi với nhau sẽ mệt lắm giờ tôi mới biết.
-Cậu nhớ giữ kín việc này cho tớ nhé!
-Yên tâm, không chỉ giữ kín mà một khi việc này có không may bị bại lộ thì tớ nhất định sẽ nói đỡ cho cậu vài câu.
-Cảm ơn!
Tôi hận mình không gặp tiểu Mai sớm hơn.
14/8/2013, 15:01
#40Tử Hạ
Tham gia : 04/07/2013
Bài viết : 3707
Điểm plus : 13098
Được thích : 57
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Sponsored contentChap 39
- Spoiler:
Một người lúc nào cũng có hứng với con gái như tiểu Dương kia không biết có ý đồ gì khi cứ bám lấy Mai, thật không hiểu anh ta nghĩ cái gì nữa.
Nhìn cái cách hai người họ tíu tít cười đùa với nhau cứ như thể đang nói xấu tôi vậy, thực sự nhìn rất chi là khó chịu. >_<
-Này nhóc!
Cậu ấy còn gọi tôi là nhóc nữa chứ, thiệt tình…không chịu nổi nữa. Nhóc cái gì mà nhóc??? >”<
-Kìa, cái mặt nhìn ghê vậy?
-Không.
Tôi quay mặt đi không để ý đến hai người kia nữa, chẳng khác nào hai bà bán cá kể chuyện luyên thuyên với nhau cả, les cái nỗi gì?
-Thật là bực với cậu rồi nhé, ngày trước chưa có người yêu thì cứ bám lấy Mai hoặc là tớ, giờ có người yêu rồi thì cứ ngồi thấp thỏm không yên khi bị Mai cướp mất người yêu. Cái đồ phản bội nhà cậu, ở đây mà tim đi đâu rồi?
Nói gì vậy, tôi đâu có như thế? >_<
-Này Mai, đưa cô bạn ấy về đây cái coi, thằng Linh nó nhớ…uhm…
Trời đất, tôi hốt hoảng bịt ngay lấy miệng cậu ấy lại, sao có thể nói năng buồn cười thế chứ. Bạn bè mà thế à?
Giằng co với Nguyên lúc lâu, tôi quyết định bỏ đi.
Bực mình, thế mà tiểu Dương anh ta cũng vẫn ở đó hú hí với Mai chứ, điên cả tiết!
-Này Linh, nói nghe coi, quen biết cậu ấy thế nào vậy?
Cậu ấy bá lấy cổ tôi và cười đểu cáng, cứ như đang coi thường tôi sao lại kiếm được một cô người yêu xinh thế, hừ, với cậu ấy thì quan trọng nhưng với tôi xinh đẹp cũng chẳng để làm cái gì hết. Mà đừng có coi thường tôi thế chứ?
Tôi bực bội hất cậu ấy ra.
-Gì chứ? Là cô ấy theo đuổi tớ!
Cậu ấy trợn mắt ngạc nhiên, có lẽ vừa vì câu nói của tôi vừa vì thái độ của tôi.
-Nè, dạo này kiêu căng thế hả? Có người yêu rồi có khác nhé! ^-^
Lại bị đánh rồi, cái cậu này, lúc nào cũng bạo lực thế cả, đôi lúc tôi cũng phải nổi dậy đánh lại cậu ấy. Bởi thế mà mới vui.
-Mà nói thiệt không hả? Nhìn cậu ấy thế mà theo đuổi cậu á? Chém gió! ~
Ơ cái tên này, nói mà không tin, nghĩ tính cách anh ta thế nào mà kêu tôi chém gió?
-Nhìn thế thôi, thực ra còn hơn cả Mai của cậu đấy!
-Thế á?
Nhắc đến Mai cậu ấy luôn hốt thế đấy, nói là hơn cả Mai thì cậu ấy cũng đủ biết Vũ Bảo Dương kia nguy hiểm và lợi hại đến mức độ nào.
-Mà cậu ấy tên gì nhỉ?
Nhắc mới nhớ, tôi chẳng giới thiệu gì về tên cả, không biết anh ta có để ý những thủ tục đó mà thất vọng về tôi không. Mà thất vọng về tôi thì sao nào?
-Vũ Bảo Dương.
-Chà người đẹp tên cũng đẹp nữa!
-Cậu thích à?
-Ừ, thì cũng thích chứ sao, con gái đẹp mà.
Là les đó ông bạn, đừng nhìn vẻ ngoài mà nghĩ có thể ăn được, ăn vào rồi ngộ độc đừng trách!
-Sao thế? Ghen à? Thôi cho xin đi, tớ có Mai cũng đủ chết rồi, chả dám động vào ai khác nữa đâu.
Tôi không có ghen tuông bao giờ hết, mấy người sao lúc nào cũng chọc ngoáy vào cái thứ người ta không thích thế nhỉ? Ức chế!
-Yêu nhau lâu chưa? Từ hồi chuyển đi đó hả?
-Ừ.
Tôi đáp bừa cho khỏi bị cậu ấy vặn vẹo lắm thứ. Ấy thế mà hình như cậu ấy cũng không tha.
-Biết ngay mà, thảo nào hồi đó bảo chuyển đi như đúng rồi, té ra là bỏ bạn theo gái, cái thằng này thì hiền lành cái nỗi gì mà tụi con gái cứ tâng bốc lên thế chứ.
-Sao, ghen à?
-Xin lỗi tình yêu, tớ cũng có người ái mộ và còn được ái mộ nhiều hơn cậu. ^-^
Sao giờ tôi mới nhận ra cậu ấy rất phiền và nói rất nhiều nhỉ? Ngày trước thích cậu ấy thấy gì cũng tốt, thấy gì cũng đẹp, giờ có phải vì không còn thích nhiều hơn trước hay là không thích nữa mà lại thấy khác đi nhỉ? Là sao?
-Linh này…
-Ừ.
-Cậu thay đổi đi nhiều đấy, chắc cô gái đó rất đặc biệt với cậu, nhớ phải hạnh phúc nhé!
Tự nhiên cậu ấy trở nên nghiêm túc lạ thường, có mấy khi thấy thế đâu trừ khi là những việc liên quan đến Mai. Tôi khôg tránh khỏi ánh nhìn kì lạ cho cậu ấy.
-Gì vậy? Bạn bè chỉ muốn nhau hạnh phúc thôi mà, sao nhìn cứ như đang chế giễu người ta vậy?
-Thì đúng là đáng chế giễu mà.
-Đồ phản bội!!!
Cậu ấy cứ vô tư như thế này vẫn tốt hơn mà.
Giờ chỉ còn bốn người chúng tôi, một đôi hoàn hảo và một đôi hoàn hảo ngược.
Tôi đi với Mai còn Nguyên thì đi với tiểu Dương. Không biết Nguyên lại bép xép gì với tiểu Dương về tôi đây, hay lại hỏi han gì đó bất lịch sự. Cậu ấy thật chẳng giống luật sư hay thẩm phán tẹo nào.
-Giờ cậu thấy thế nào?
Mai lên tiếng hỏi bất ngờ khiến tôi hơi ngơ ngác chưa biết phản ứng ra sao. Như dành thời gian cho tôi suy nghĩ, Mai im lặng chờ đợi. Còn tôi phải trả lời thế nào nhỉ?
-Tớ ổn hơn rồi mà.
-Thật không?
-Tất nhiên.
Đột nhiên Mai dừng lại, tôi cũng đành dừng lại theo và tò mò nhìn theo hướng của cậu ấy. Cậu ấy nhìn tiểu Dương, còn tôi sau khi nhìn anh ta một vài giây chuyển ngay sang nhìn Mai khó hiểu. Trông cậu ấy cứ có vẻ đang ngưỡng mộ và thán phục tiểu Dương vậy.
Rồi cậu ấy nhìn tôi và cười nhẹ, lại cái kiểu nghiêm túc.
-Không dễ gì mà cậu ấy quyết định hi sinh mọi thứ để ở bên cậu đâu, hãy đối xử với cậu ấy cho tốt và đừng để tuột mất dù vì lí do gì.
Tôi không hiểu lắm. Mai, cậu ấy sao thế nhỉ? Không lẽ tiểu Dương có điều gì đáng để cậu ấy lo lắng và quan tâm? Hi sinh mọi thứ để ở bên tôi sao? Chỉ là trở thành con gái trong ngày hôm nay thôi à?
Tôi đứng lặng đi nhìn tiểu Dương của mình, ừ phải rồi, là của tôi, anh ta lúc nào cũng bám lấy tôi và nói sẽ không bao giờ tránh xa hay rời bỏ tôi, rõ ràng là của tôi rồi còn gì. Tôi không biết con người đó có những khoảng lặng gì đang che giấu tôi, tôi chỉ biết một điều duy nhất là anh ta cũng chẳng phải vô tâm đến độ không quan tâm đến cả cảm nhận của mình, có lẽ anh ta cũng đã phải rất đau khổ và dằn vặt rất nhiều về những chuyện của mình, và tôi phân vân không biết trong đó có chuyện của mình không nữa.
-Chúng ta về thôi, tiểu Nguyên.
-Tiểu Nguyên?
Tôi bừng tỉnh nhìn vẻ mặt láu cá của Mai. Một người như cậu ấy đã dành cho tôi những lời chân thành hiếm có thì tôi phải lưu tâm và sẽ suy nghĩ nhiều về chúng mới được.
Đợi hai người đi khuất, tôi quay ra nhăn mặt nhìn tiểu Dương.
-Anh lại tiêm nhiễm cái gì vào đầu Mai rồi hả?
-Có gì đâu. Anh chỉ kể với Mai một vài chuyện của chúng ta và cậu ấy rất thích thú với việc anh gọi nhóc là tiểu Linh.
-Vớ vẩn!
Tiểu Linh, tiểu Nguyên, cơ mà chính tôi cũng gọi anh ta là tiểu Dương cơ mà. Điên thật, đúng là bệnh điên có bị lây nhiễm mà. -____-
-Vẫn còn sớm, anh về nhà nhóc ăn tối được không?
-Không.
-Thôi mà, dẫu sao chúng ta cũng là người yêu mà, sao nhóc có thể phũ phàng với anh như vậy. Nhóc không thấy Mai với Nguyên sao, tuy họ hay cãi nhau với đánh lộn nhưng mà họ rất tình cảm với nhau đó thôi.
-Tình cảm hồi nào?
-Ủa thế nhóc không biết à?
Nhìn cái điệu cười sởn gai ốc của anh ta, tôi nghĩ sắp lại nói ra mấy thứ buồn nôn rồi đấy. Thế cho nên tôi bỏ đi luôn, khỏi nghe nói nhiều.
-Nhóc cũng thông minh phết nhể, mới nói có thế. ^-^
-Đừng coi sex nữa! >_<
-Đâu có đâu, dạo này có coi nữa đâu!
Tôi trừng mắt lên nhìn anh ta. Cái bản mặt vô tư vô tội nhanh chóng biến thành bản mặt đầy tội lỗi.
-Có nhưng ít hơn mọi khi mà. T___T
Cái đồ…>”<
Có đúng không khi dẫn sói về nhà thế này nhỉ? Anh ta đích thực là một con sói!
Anh ta không làm gì, ngồi xuýt xoa cái chân đi giày cao gót cả ngày và nhìn tôi nấu ăn mà lảm nhảm đủ thứ.
-Đi chơi cả ngày anh mệt chết mất!
-Đang bệnh mà còn phải lóc cóc đi khắp nơi, mệt lắm nhóc biết không?
-Ôi, cái chân yêu quý của tôi, sao mà đau thế này?
-Sao đói quá trời!!! T^T
…
Tôi chỉ im lặng, với người này chỉ có im lặng mới khiến bản thân khôg mệt mỏi.
Chắc anh ta bực mình lắm rồi, ngồi nói chuyện một mình nãy giờ mà. ^-^
-Anh không biết đâu, anh muốn ăn xúc xích đến phát điên rồi đây!
Lần này tôi buộc phải dừng lại và nhìn anh ta. Mai nói anh ta hi sinh rất nhiều vì tôi, liệu có phải hi sinh việc nhịn ăn xúc xích cũng là một trong những cái hi sinh đó?
-Anh mà không được ăn xúc xích là anh ăn nhóc đó! >_<
Anh ta điên thật rồi, xem chừng nếu không có xúc xích giải tỏa cho anh ta thì tôi sẽ biến thành vật giải tỏa cho anh ta mất. +_+
Tôi mở chạn ra và lục ở góc sâu nhất moi ra hai bịch xúc xích mà Nguyên đưa cho mấy bữa trước rồi lẳng về phía tiểu Dương.
-Nếu còn dùng được thì ăn.
Nhìn vái vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa cảm kích của anh ta sao tôi thấy khá thoải mái. Anh ta đứng bật dậy như đang tràn trề năng lượng và chạy lại chỗ tôi. Đang đau chân cái nỗi gì? =_=
-Xúc xích nướng nào?
Vừa thích thú làm món ăn yêu thích của mình anh ta vừa huýt sáo và thi thoảng lại ngâm nga hát hò những giai điệu linh tinh nào đó. Không khí nhà tôi đột nhiên trở nên tươi vui hẳn lên.
-Tập trung mà làm đi, đừng có hát nữa, nhắc đầu quá!
-Nhóc thật lắm lời, đúng là đồ đàn bà!
Tôi sừng sộ, không biết là khói từ món xúc xích cháy của anh ta hay từ chính đầu tôi đang ngun ngút xông thủng trần nhà???
- T^T
Đừng có dùng cái bộ mặt thảm thiết đó nhìn tôi, là anh thích là anh làm tôi không có dính dáng gì để mà phải chịu sự kh.ốn khổ cùng anh.
-Tất cả là tại nhóc!
Cái gì vậy? Làm hỏng món ngon yêu thích của mình rồi đổ trách nhiệm và lỗi lầm lên đầu tôi là sao, có ý gì, muốn gây sự gì???
-Nếu không phải tại nhóc cứ lải nhải như gã đàn bà bên cạnh anh thì cũng đâu đến nỗi này, món xúc xích yêu quý của anh, sao mà đen thui thế này??? T^T
-Nói ai đàn bà?
-Không lẽ nói anh?
-Anh có tin tôi đuổi cổ anh ra khỏi nhà này không hả?
-Á à, muốn đuổi chồng đi để rước thằng khác về nhà hả? Xin nhớ ở cái nhà này anh mới là trụ cột, đừng tưởng có thể đuổi anh đi dễ dàng! Không bao giờ!!!
=.=” Cái gì vậy trời? Chồng con với trụ cột gì ở đây? -____-
-Ăn đi!
-Gì chứ?
-Không lẽ còn để anh mớm cho nữa!
-Đừng có điên, tự mình làm thì tự mình ăn hết đi, cấm đổ đi, lãng phí!
-Thay vì đổ đi lãng phí thì đổ vào miệng nhóc đi cho tiết kiệm. ^-^
Lại còn cười trêu tức tôi à? Ai bày ra trò này hả? Đừng thấy tôi hiền lành nhẫn nhục chịu đựng mà làm tới. >_<
Tôi bực mình nói ngọn một câu.
-Ăn nhanh đi rồi rời khỏi đây.
-Nói thế anh càng không muốn ăn!
-Không ăn thì về luôn đi!
-Sao nhóc cứ muốn đuổi anh về nhỉ? Hôm nào là ai cố giữ anh lại gần chết đó hả?
Gần chết? Tôi đã gần chết để giữ anh ta ở lại nhà mình hồi nào vậy nhỉ? Ơ, sao tôi lại không nhớ? Đồ lắm lời phiền toái!
-Ôi xúc xích yêu quý ơi, tao thương mày quá, thương mày hơn một số người vô tình lạnh lùng cứ muốn đuổi tao về trong khi thời tiết thì thay đổi thất thường mà tao thì đang bệnh tật đầy mình, toàn thân mệt mỏi rã rời thế này. Ôi, sao mà tao đáng thương thế, xúc xích yêu quý hơn tiểu Linh đáng ghét ơi!
Đồ điên! +_+
Nhưng không hiểu sao tôi lại bật cười. Anh ta thật lắm trò, lúc như một thằng con trai đáng ghét, lúc lại giống một đứa con gái hay bày đủ thứ trò khi lại chẳng khác nào một đứa trẻ con ăn vạ và làm nũng. Dù thế nào thì cũng khiến tôi phải bận tâm để ý đến hết. Chỉ biết gây chuyện là giỏi.
-Chà, nhóc cười trông cũng không đến nỗi nào.
Ánh mắt đê tiện của anh ta làm tôi sởn gai ốc. Tôi gắt:
-Ăn đi!
Tôi cũng cầm lấy một thanh xúc xích và ăn. Tất nhiên là không ngon vì thứ nhất tôi không thích, và thứ hai Nguyên chế biến món này rất giỏi, tiểu Dương anh ta làm không được lấy một phần thì sao có thể vừa miệng tôi cho được, hơn nữa lại còn đen thui nhìn như cục than.
Tại sao tôi lại ăn cái thứ đó sao? Vì tôi nghĩ tới tấm lòng của người làm nó, tôi biết anh ta luôn muốn tôi một lần ăn thử món ăn yêu thích mà anh ta làm, vì thế mà tôi ăn nó với sự cảm động chứ không phải với mùi vị khó nuốt của nó. Vũ Bảo Dương đã hi sinh rất nhiều vì tôi, tôi không biết cái rất nhiều kia là những gì nhưng hiện tại những thứ mà tôi nhìn thấy từ sự hi sinh của anh ta cũng kha khá và tôi cũng muốn được đáp trả lại dù chỉ là một chút ít.
Sự ngạc nhiên đầy tò mò của anh ta khi nhìn tôi ăn miếng xúc xích không làm tôi bận tâm hơn là việc sau đó anh ta không nói gì mà mỉm cười. Tôi không thích sự cảm kích của anh ta một chút nào, vì những lúc đó anh ta như thể đang biến tôi thành một đứa trẻ con.
Cuối cùng thì tôi cũng không đuổi được anh ta về. Người đâu mà cứ thích ngủ nhờ nhà người khác thế chứ?
-Anh không sợ hả?
Anh ta “xùy” một tiếng rồi lại cười kh.ốn nạn.
-Anh chưa làm gì nhóc thì thôi chứ nhóc thì có thể làm gì anh sao?
-Dẫu sao thì tôi cũng đang mang một cơ thể đàn ông.
Tôi nhấn mạnh hai tiếng “đàn ông” cho anh ta thấy sợ mà rút lui khỏi cái trò nói xỏ nhau, nhưng xem chừng cái gan anh ta quá khổ rồi.
-Cơ thể thì sao chứ? Quan trọng là cái tính cách nhóc à? ^-^
Rồi anh ta tiến sát lại gần tôi, không hiểu sao tim tôi đập loạn lên, run à, sợ sao? Chết thật, tôi sợ mới chết.
-Nhóc nói thử coi có thể làm gì anh?
Tôi sắp không thở nổi nữa.
-Nói thật thì vụ nhóc hôn anh sáng nay cũng làm anh hơi hốt tí đấy, nhưng chả sao, vì sợ nhóc không chịu nổi nên bình thường anh mới chỉ mời chào bằng mấy nụ hôn tiểu học thế thôi, chứ nếu nhóc cứ thử dại dột mà chọc vào anh coi, anh thề nhóc sẽ phải hối hận cả đời.
-Tôi biết rồi, tôi sợ rồi!
Tôi rối rít nhảy ngay lên giường, đi ngủ nhanh, trời sáng nhanh, tự nhiên sinh ra cái bệnh sợ buổi tối, ở bên cạnh tiểu Dương này tôi phát sinh ra đủ thứ bệnh lạ.
Sponsored content
Re: Anh ấy là gay! Và tôi sẽ là les - D.K
Quyền viết bài:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|